Editor: Vivi
Đạo Trạch già thêm trăm tuổi, mới bất ngờ nhớ ra lời nhắc nhở của Ngự Tiên, ngày nào đó, trong lúc rảnh rỗi, hắn đi tới đỉnh núi nàng chỉ. Lúc này là thời điểm lạnh nhất ở thế gian, ngàn nhận đỉnh núi cô đơn được lqd tuyết phủ trắng xóa, gió sương mang theo những bông tuyết bay lác đác đập vào mặt, tuy Đạo Trạch có nguyên thần hộ thể nhưng cũng có không thể chống lại sự lạnh lẽo ẩm ướt của thời tiết.
Khí hậu rét lạnh như vậy, nếu là rắn thì chắc đã đi ngủ đông rồi, Đạo Trạch nhón chân lên định quay về phủ như mơ hồ cảm nhận được nhịp đập của trái tim, ở đống tuyết đọng cách đây không xa.
Đạo Trạch chuyên về Thiền đạo, chủ trương nhiều làm việc thiện, liền biến ra một ngọn lửa, bay về đống tuyết đọng. Trong nháy mắt, băng tuyết tan chảy, hiện ra một con vật màu trắng, màu ngọc đẹp đẽ giống như một loài vật sống mới thức tỉnh, hơi lay động thân thể, hướng về phía Đạo Trạch, nói tiếng người: "Cảm ơn..."
Đạo Trạch nhìn rõ, đây là con bạch xà, ngạc nhiên nói: "Trời lạnh như vậy, ngươi không về động ngủ đông, tại sao chạy tới đây?"
Giọng nói Tiểu Bạch Xà yếu ớt, trống rỗng như gió, lại kiên định như bàn thạch: "Nếu nàng bất ngờ tới tìm ta, ta sợ nếu ta rời đi một lúc, thì vĩnh viễn cũng không thể thấy nàng."
Chẳng nhẽ con Bạch Xà này là xà nhân mà Ngự Tiên nhắc đến, hắn lại cố chấp đợi Ngự Tiên hơn một trăm năm, có thể khiến hắn kiên định tới nhường ấy nhất định là do chữ tình làm nên. Trăm năm sau, trong lòng lqd Đạo Trạch mang vô vàn áy náy, nhưng Tiên Yêu khác đường, hai người nhất định sẽ không có kết quả tốt, nói cứng rắn: "Đã lâu như vậy, nàng chắc chắn sẽ không tới đâu."
Nghe vậy, thân mình Tiểu Bạch Xà cứng đờ, thật lâu sau, hắn bò ra từ đống tuyết, trong giây lát hóa thành hình người đuôi rắn, ngẩng đầu nhìn chăm chú vầng trăng đang nhô lên cao: "Vậy ta càng phải chờ đợi ở nơi này, nếu nàng ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, có lẽ nàng còn có thể nhớ ra ta là ai."
Đạo Trạch nhìn theo ánh mắt hắn, trong màn đêm, ánh trăng âm u mát lạnh, chảy dọc trên khuôn mặt Tiểu Bạch Xà, màu sắc còn tinh khiết hơn cả tuyết, người cố chấp, thâm tình như vậy, chẳng trách trước khi đi, Ngự Tiên lại không thể bỏ lại hắn.
Đạo Trạch lôi hồ lô rượu từ bên hông ra, ném vào trong ngực Bạch Xà: "Uống một ngụm cho đỡ lạnh."
Tiểu Bạch Xà nhấp một ngụm rượu, nếm hương vị cay nồng của rượu, khó chịu nhăn lông mày.
Đạo Trạch thấy hắn đơn thuần như vậy, ngay cả rượu cũng chưa từng chạm qua, cười ha hả, không nhịn được muốn thân cận với hắn, tốt bụng lqd nhắc nhở: "Ngươi ở nơi đây, núi sâu rừng hoang vắng đợi chờ, vì sao không tự đi tìm nàng?"
Tiểu Bạch Xà vô cùng bối rối, nhìn hắn: "Nàng ở xa tận chân trời, yêu không cách nào tới đó."
Đạo Trạch gằn từng chữ: "Vậy thì tự tu luyện, phi thăng thành tiên là có thể tìm nàng."
Đông tử Tiểu Bạch Xà hơi di động, giống như mặt hồ được phá băng, ánh sáng lung linh như chiếu rọi bốn phương.
"Hồ lô rượu tặng cho ngươi." Đạo Trạch phủi tuyết đọng trên người, cười cười bỏ đi. Nói thật hắn rất ghen ghét Tiểu Bạch Xà, vừa thấy Tiểu lqd Bạch Xà đã biết tên này có thiên phú dị bẩm. Trước kia, Đạo Trạch khắc khổ tu luyện mới được phi thăng thành tiên, gần vạn năm mới có tiên thân, mà Bạch Xà, nói không chừng chỉ cần ngàn năm cũng sẽ thành công. Ghê lqd tởm hơn chính là Ngự Tiên, vừa ra đời đã có tiên tịch.
Nhưng tấm lòng của Đạo Trạch lại vô cùng tốt, vội vàng giúp Ngự Tiên chuyện này, đợi nàng độ kiếp xong trở về Tiên giới, không bắt nàng mời hắn một bàn tiên yến thì không xong với hắn đâu.
Hồ lô rượu chất chứa bao tinh túy tu luyện nhiều năm của Đạo Trạch, có thứ này giúp đỡ, tu vi của Bạch Xà sẽ được nâng cao hơn một phần. lqd Bạch Xà vì muốn thúc đẩy tiến trình tu luyện, nhanh hơn tiến độ, tu luyện pháp thuật than tâm quả dục, thân thể như sinh mạng mới được sinh ra lần hai, lại có nguyên dương của thân đồng tử.
Một lòng dốc sức tu luyện ngàn năm, cuối cùng bản thân cũng thoát khỏi cấm chế, quyết định phi thăng vào ngày trăng tròn. Bạch Xà đem xà tính của bản thân ẩn mình vào trong cây tiên thảo, chiếm giữ trong tảng đá, chờ đợi thời khắc tốt nhất để phi thăng.
Trong lúc thần thức hắn mơ màng, mông lung trông thấy một hình bóng quen thuộc, ban đầu hắn chỉ nghĩ đó là tâm ma được sinh ra như những lần trước, nhưng khi hắn nhìn thiếu nữ cúi người muốn nhổ cọng tiên thảo, dục vọng nghìn năm ở trong cơ thể bắt đầu sôi sục.
Bạch Xà không bao giờ thèm chú ý tới chấp niệm thăng thiên, hắn chụp lấy nàng, quấn quanh người thiếu nữ, đôi mắt đen như mực nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi.
Là nàng, thật sự đúng là nàng, mặc dù lúc này nàng chỉ là phàm nhân, Bạch Xà vẫn có thể nhận ra nàng. Bạch Xà đút cho tiên thảo chứa lqd đựng xà tính, dùng nguyên hình mạnh mẽ giữ lấy nàng, cho dù nhân lúc hắn mệt mỏi, nàng chạy trốn, hắn cũng muốn bất chấp tất cả đuổi theo nàng tới tận nhân gian...