Bạch Tử Họa! Ngươi Sai Rồi!

Chương 20




Huyết Liên Nguyệt Băng nhìn người đang nằm trên giường, đây là người Hoa Thiên Cốt hy sinh cả tính mạng để bảo vệ, còn hắn lại hy sinh tính mạng để bảo vệ Trường Lưu bảo vệ lục giới nhưng lại không bảo vệ được đệ tử mình yêu thương nhất.

Nàng khẽ phất tay trước mặt liền hiện ra một người, chính là Tiểu Nguyệt lúc trước đi theo Bạch Tử Họa.

“Chăm sóc thiếu gia của ngươi!”

“Dạ chủ nhân!”

Trường Lưu cung

“Yêu thần thoát ra lâu như vậy mà vẫn im hơi lặng tiếng thật khiến người khác khó hiểu” Sênh Mặc Tiêu khẽ than thở.

“Vì không nghe thấy tin tức gì đó mới là đáng sợ” Ma Nghiêm biết yêu thần lâu như vậy không có động tĩnh gì đã khiến đệ tử Trường Lưu buông lỏng đề phòng.

“Ý huynh nói hắn là đang có âm mưu? Nhưng với sức mạnh của yêu thần dù hắn có san bằng tiên giới cũng không có người nào làm được gì tại sao còn muốn trù tính cẩn thận như vậy làm gì?”

Ma Nghiêm còn chưa kịp trả lời thì Lạc Thập Nhất đã chạy vào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

“ Thế tôn không tốt rồi thần khí không thấy!” Lạc Thập Nhất hắn vừa nghe đệ tử báo lại hiên viên kiếm, đàn phục hy, vạc thần nông, kính côn luân cả đá nữ oa cũng không thấy.

“Cái gì cả năm món thần khí đều không thấy?” Sênh Mặc Tiêu trợn mắt hỏi Lạc Thập Nhất.

“Vâng cả năm món đều không thấy” Lạc Thập Nhất kính cẩn trả lời.

“Thần khí không còn hy vọng của Trường Lưu cũng mất” Ma Nghiêm buông người xuống ghế.

“Đệ tử Khinh Thủy bái kiến thế tôn nho tôn” đúng lúc đó Khinh Thủy hấp tấp chạy vào.

“Khinh Thủy có chuyện gì?” Lạc Thập Nhất vội vàng hỏi hai người còn lại cũng nhìn vào Khinh Thủy, thần khí vừa mất nếu xảy ra chuyện gì nữa thì thật sự là không ổn.

“Vừa rồi đệ tử đi ngang qua phát hiện mặt biển Trường Lưu xuất hiện băng còn ngày càng lan ra nhanh hơn”

“Cái gì mau theo ta đi xem” Thế tôn đã gấp đến mức đổ mồ hôi.

Dị Hủ Các

“Bắt đầu rồi, ta sẽ ra ngoài một khỏang thời gian mấy ngày này nhớ đóng chặt cửa ai đến hỏi cũng đừng mở” Đông Phương Úc Khanh dặn dò xong cũng ra ngoài góp vui.

“Dạ”

Biển Trường Lưu

“Sao lại nhưng vậy lúc trước đệ tử chỉ thấy một chút băng thôi chưa đầy nửa khắc sao lại thành như vậy?” Khinh Thủy nhìn mặt biển phủ cứng băng kinh ngạc nói.

“Sư huynh xem” Sênh Mặc Tiêu dùng phép thuật thăm dò đáy biển Trường Lưu thì hoàn toàn không có chút phản ứng nào.

“Vô ích thôi các người nhìn kĩ băng này, không chỉ có trên mặt thôi mà căn bản nó đã đem toàn bộ nước biển đông cứng hết” Ma Nghiêm thở dài nói.

“Xem ra biển Trường Lưu này chúng ta đã mất rồi”

“Là ai lại có bản lĩnh này? Nếu là yêu thần thì đã phá hủy luôn biển Trường Lưu diệt Trường Lưu cung rồi” Sênh Mặc Tiêu Vô cùng thắc mắc.

“Lạc Thập Nhất mau đi gọi Thượng Tôn về đây nói Trường Lưu có biến” Ma Nghiêm vội phân phó.

“A có tiếng gì phát ra” Khinh Thủy đứng một bên bỗng lên tiếng.

“Mọi người cẩn thận” Sênh Mặc Tiêu quát lên.

Hỏi thế gian tình là gì?

Sống chết một lời hứa lụy,

Nam bắc phân chia hai đàng

Mưa *** nắng dãi quan san

Cánh chim bạt gió muôn ngàn khổ đau.

Chung quy một kiếp tình sầu,

Khi vui gang tấc ngàn sầu biệt ly.

Biết cùng ai, biết nói gì?

Chỉ trông mây núi người đi không về!

“Là biển Trường Lưu đang hát” Lạc Thập Nhất ngây ngốc nói.