Bạch Tử Họa! Ngươi Sai Rồi!

Chương 11




Ở bìa rừng cách đó không xa xuất hiện hai hồng ảnh một truy một tẩu , người truy đến nổi điên người tẩu vui vẻ. Đến một canh giờ sau cùng cùng hai bóng dáng cùng dừng lại, hai nam nhân cùng một trang phục đỏ như lửa, cùng một hồng sắc yêu đồng, chỉ là hai người một tóc đen như mực một tóc đỏ như máu..

Hai người nhìn nhau tràn đầy sát khí.

"Ngươi là ai tại sao trên người lại có khí tức giống như người kia?" à không sai người đang lớn tiếng chấp vấn chính là đương kim ma quân Sát Thiên Mạch.

Người còn lại chính là nhị hoàng thân Huyết Liên Hàn, đương sự bị chấp vấn hiện giờ đang hết sức rối rắm YY "ta rõ ràng chưa từng gặp hắn sau có thể nhận thức được thần khí trên người ta, chẳng lẽ nha đầu kia mượn khuôn mặt như hoa của ta đi trêu ghẹo dân nam. Haizz bây giờ người ta đến đòi nợ đào hoa ta chẳng phải rất xui xẻo?"

Sát Thiên Mạch bên đây không nhận được câu trả lời vô cùng khó chịu, ma quân không vui đương nhiên có người xui xẻo, không nói thêm một câu liền huy chưởng đánh ra.

"Uy ta nói ngươi có khuôn mặt không khó nhìn sau tính tình lại xấu như vậy!" nhị hoàng thân tuyệt đối không chấp nhận ai có khuôn mặt xuất sắc hơn mình

"Chết tiệt dám bôi nhọ khuôn mặt của cô ngươi xuống địa ngục đi" hiển nhiên ma quân cũng chẳng thích kẻ có bề ngoài vượt trội hơn mình lúc trước đã có một Bạch Tử Họa sau đó lại có Mạc Băng Tiên bây giờ lại mọc ra thêm một tên vô danh tiểu tốt, đầu năm nay Phan An hơi nhiều vì nhân gian nên diệt được kẻ nào thì nên hăng hái diệt.

"Hừm chê cười gương mặt ngươi đẹp có thể đẹp hơn ta sao?" Huyết Liên đại thẩm đắc ý nghênh mặt lên mà nói.

Câu nói này rõ ràng là giẫm vào chân mềm của Sát Thiên Mạch, ma quân ngay cả chưởng cũng quên đánh mà nhìn trừng trừng vào nhị hoàng thân.

"Cái đồ ẻo lả nhà ngươi tưởng mình đẹp lắm sao, ngươi ngay cả cọng tóc của lão tử cũng không bằng"

"Ngươi là đồ ẻo lả cả nhà ngươi đều ẻo lả rõ ràng ganh tị với hình tượng anh tuấn tiêu sái của bổn vương"

blablabla......

Đường Bảo trong tay áo của Huyết Liên Hàn ôm đầu chờ một trận huyết chiến đẫm máu cuối cùng huyết chiến không có mà chỉ có hai nam nhân xăn tay áo chỉ vào mặt đối phương cãi tay đôi như mấy bà thím già đanh đá

Trong lúc đó tại tuyệt tình điện Bạch Tử Họa vẫn đang cố sức điều tra tung tích người bí ẩn nọ, đưa tay lên lau mồ hôi toát ra đầy trán vì sử dụng phép thuật quá độ. Tìm lâu như vậy người hắn muốn tìm tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian không chút tung tích.

"Tiểu Cốt ngươi cuối cùng sống chết ra sao, hận ta như vậy nếu còn sống cớ gì một câu báo bình an cũng không nhắn cho vi sư nếu thật sự đã chết ..." Bạch Tử Họa cảnh giác nhìn phía cửa "ai?"

"Sư đệ ngươi còn muốn vì nghịch đồ đó đau lòng đến bao giờ?" Ma Nghiêm vừa vào cửa đã nghe tiếng thì thầm của Bạch Tử Họa, vô cùng tức giận.

"Sư huynh nàng ít nhiều gì cũng là đồ đệ của ta huynh một câu nghịch đồ hai câu cũng nghịch đồ chẳng lẽ huynh cảm thấy kẻ làm sư phụ làm trưởng môn như ta thật vô dụng!" Bạch Tử Họa không lạnh không nóng nói ra nhưng trong đáy mắt lại chứa băng lãnh khiến người rét run.

Ma Nghiêm dù sao cũng không dám khiêu chiến với quyền uy của trưởng môn đành khoát tay "Bỏ đi à ta nghe nói đệ găp một người thần bí?"

"Phải trên người hắn có thần khí như yêu thần như lại không tà cũng không chính"

"Trên người có khí tức của yêu thần chuyện này không đơn giản" Ma Nghiêm lại nghĩ đến Nam Vô Nguyệt nếu Yêu Thần thực sự xuất thế chỉ e Trường Lưu cung là nơi đầu tiên bị dọn dẹp.

"Ta nghĩ đến nhân gian một chuyến sự tình Trường Lưu Cung phiền sư huynh nhọc tâm rồi" vừa dứt lời người cũng biến mất.

"Haizz! chẳng lẽ là nghiệt duyên" Ma Nghiêm cũng lắc đầu rời khỏi tuyệt tình điện.

Bạch Tử Họa vừa cưỡi mây đạp gió vừa nắm chặt đoạn niệm trong tay "Tiểu Cốt nếu ngươi thật sự còn sống vi sư nhất định mang ngươi về với chính đạo tuyệt không thể nhìn ngươi trở thành tai họa bị lục giới ngàn vạn năm nguyền rủa.

Trên Bạch Vân Sơn Huyết Liên Nguyệt Băng đang dùng thần lệnh khống chế yêu thần, chỉ thấy trên đỉnh đầu nàng một thanh sắc một tử sắc đang đối đầu nhau.

"Hừ ngay cả một con nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi mà cũng muốn cùng bổn tôn tranh giành thân thể" tử sắc vô cùng ngạo mạn.

"Hừ thần thượng cổ thì sao yêu thần và chính thần từ lâu đã như nước lửa đối đầu ta cũng không cần phải kính trọng người già" thanh sắc lạnh nhạt lên tiếng.

"Ha ha nực cười bọn tự xưng chính thần như các ngươi nữ oa chẳng phải cũng là chính thần sao lại tự mình lập ra tiên giới muốn tự lập môn hộ tách khỏi thần giới" tử sắc thái độ khinh khỉnh.

"Ngươi bị nhốt đến hỏng đầu rồi sao nếu lúc trước ngươi không làm loạn nữ oa cần gì phải lập ra tiên giới để khống chế ngươi"thanh sắc không tức giận đáp lại.

"Cuối cùng ta cũng thoát được hahaha"

"Đến trọng điểm rồi chính vì vậy nên ta mới quyết định vẫn là tiếp tục giam ngươi đi" Huyết Liên Nguyệt Băng mở mắt thanh sắc và tử sắc tách ra. Thanh sắc nhập vào cơ thể Nguyệt Băng tử sắc bị thành lệnh hút vào. Trong nháy mắt tử sắc chia đôi một phần nhập vào cơ thể Nguyệt Băng phần còn lại mới ngoan ngoãn bị thu vào thần lệnh.

Huyết Liên Nguyệt Băng cười khổ quả nhiên không dễ dàng a!

Khụ chúng ta qua lại chuyện của hai vị đại nhân một chút. Sao khi đại chiến 300 hiệp bằng võ mồm hai người đều đỏ bừng mặt vì tức giận chỉ thiếu không nắm tóc đối phương mà kéo.

"Ẻo lả chết tiệt ngươi rút cục là yêu quái phương nào?" Sát Thiên Mạch phì phò hỏi.

"Mặt trắng nhà ngươi mới là yêu quái cả nhà ngươi mới là yêu quái bổn vương là thần đó" Huyết Liên Hàn rống lên.

"Ồ xem ra ngươi cũng biết nhìn hàng đó đúng là không những ta là yêu quái cha mẹ ta là yêu quái ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại. nhà ta làm yêu quái cũng được mười mấy đời rồi!" Sát Thiên Mạch vẻ mặt vô tội nhìn về phía Huyết Liên Hàn.

Nhị hoàng thân khóe miệng giật giật nhìn về phía ma quân được rồi hắn thừa nhận sắp đến lễ cô hồn vẫn là đừng ra ngoài."mặt trắng ngươi..."

Cảm nhận luồng khí tức bay đến Huyết Liên Hàn trong lòng kêu không ổn"chết tiệt phải chuồn mau một tên nhân yêu đã khó đối phó thêm một lão tiên nhân hói đầu càng khó thoát hơn.

(vì nhị hoàng thân chỉ thấy lão thần tiên cho nên khái niệm thần tiên trong đầu hơi bị méo mó )