Bạch Trạch

Chương 7




Giữa trưa ăn cơm nước xong, Bạch Trạch vừa mới trở lại phòng làm việc thì liền nhận được điện thoại của Thang Viễn Thần muốn mời hắn buổi tối cùng nhau ăn cơm. Hắn nội tâm trầm ngâm, nhịn không được mà cúi đầu thở dài, bất đắc dĩ mà chấp nhận lời mời.

Lúc đi ra khỏi bệnh viện thì đã thấy xe của Thang Viễn Thần chờ ở trước cửa. Chiếc xe thể thao màu đỏ sáng thực sự là thập phần chói mắt. Gã ngồi trong xe từ xa chú ý hướng cửa chính mà nhìn, khi thấy Bạch Trạch đi ra thì lập tức chạy đến đón ngay.

Đợi cho hắn mới vừa ngồi vào ngay bên cạnh ở vị trí phó lái, Thang Viễn Thần bỗng nhiên chồm đến, giống như cả thân thể đều muốn nhào vào ôm lấy hắn.

“Cậu….”

“Em giúp anh thắt dây an toàn”, vừa định đẩy gã ra thì ai ngờ gã đã mở miệng nói như vậy, làm xong rồi liền tự mình lui trở về vị trí cũ, sau đó liền mở miệng hỏi hắn, “A Trạch, anh nghĩ muốn đến đâu ăn cơm?” Gã mở to mắt đầy vô tôi nhìn hắn, còn hơi chu chu môi ra, vẻ mặt thập phần mong đợi.

Bạch Trạch hắn không có thói quen cùng người khác tiếp xúc thân cận quá, hơn nữa dù đã gần hơn một năm nay Thang công tử này vẫn thường xuyên xuất hiện ngay bên cạnh hắn, nhưng hắn đối với sự thân mật này của gã vẫn là không có thói quen. Hắn hơi hơi thở ra, mày vẫn không một chút giãn ra, lại nghĩ thầm rằng hắn cũng phải tự mình vảo trì khoảng cách cho thỏa đáng, chính là gã lại bày ra một bộ “em chỉ là giúp anh thắt dây an toàn” rất ư vô tội làm cho hắn cảm thấy được không thể hề nà một chút.

“Hôm nay không phải là sinh nhật cậu sao, vậy thì cậu quyết định đi.” Nếu không phải vì hôm nay là sinh nhật gã, hắn nhất quyết sẽ từ chối lời mời mà về nhà nghỉ ngơi, chăm sóc mèo cưng rồi sau đó lên giường mà đi ngủ.

“Thật vậy chăng?” Gã nghe hắn nói như vậy thì tựa hồ thật cao hứng, vẻ mặt vui sướng chờ mong mà nhìn hắn, “Em chọn đi Tây Phong, nơi đó mới có ‘bốn vị mật cao’, anh nhất định sẽ thích.”

Tây Phong chính là một nhà hàng cao cấp tư nhân, giá cực kỳ đắt đỏ, chính là nơi mà giới xã hội thượng lưu vẫn thường lưu tới, làm hội viên trong đó rất khó, có thể nói là nơi này tượng trưng cho địa vị xã hội cùng danh vọng của bậc thượng lưu.

Bạch Trạch đối với nhà hàng này thì từ chối cho ý kiến. Hắn đối với nơi cao cấp này  mặc dù cũng có chút hiếu kì, nhưng chính là cũng không nghĩ sẽ tới. Ở khái niệm của hắn, dùng tiêu tiền cho loại ham muốn hưởng thụ vật chất này quả thật là có phần không thỏa đáng. Hắn tuy rằng cũng là yêu thích thưởng thức mỹ thụ, chính là cũng không có cố chấp tìm đến để mà thưởng thức. Này thuận tiện bồi sinh nhật cho Thang Viễn Thần, coi như mở rộng tầm mắt một lần. Còn có, gã đang bất động thanh sắc mà nhìn hắn, có lẽ có cơ hội, vẫn là nhanh chóng cho thấy một chút thái độ của chính mình đi.

Thang Viễn Thần cũng không biết người bên cạnh hiện tại đang nghĩ cái gì. Gã vốn chính là tiểu công tử của Thang thị, từ nhỏ khi được sinh ra thì đã có một ca ca có khả năng, tài giỏi, so với gã lớn hơn mười một tuổi, đã sớm kế thừa gia nghiệp. Hơn nữa đối với chuyện kinh doanh thương trường như chiến trường kia, gã một chút cũng chưa gặp phải áp lực gì từ gia tộc. Gã chính là là tiểu nhi tử ở Thang gia, đối sự ra đời của gã cũng chính là ngoài ý muốn với vợ chồng Thang gia cho nên liền lúc sinh ra đã được sủng ái, thập phần nuông chiều.

Hơn một năm trước gã cùng một số công tử thiên kim khác ra ngoài du ngoạn thì gặp phải tai nạn xe cộ, thương thể nghiêm trọng nhưng cũng rất may vẫn còn giữ được tánh mạng, quá trình phục hồi lại cho hắn rất là thống khổ. Tiểu thiếu gia từ nhỏ đến lớn làm sao nếm qua được loại này đau đớn, cả ngày cứ khóc khóc nói nhao nhao, đập bàn đập ghế kêu la ầm ỹ không ngới, làm cho cả quá trình phục hồi cứ như vậy không thuận lợi theo.

Vợ chồng Thang gia cứ như vậy đau lòng khi thấy đứa con phải chịu khổ, ra sức tìm kiếm hỏi thăm, cuối cùng đem đứa con đến bệnh viện trung để làm vật lý trị liệu trung y, tiếp tục điều trị. Cũng vừa đúng thời điểm Thang Viễn Thần cảm xúc thay đổi thất thường, điên rồ giống nhau, gặp người liền mắng, tùy hứng mà ương ngạnh.

Bạch Trạch hắn không phải là bác sĩ khoa vật lý tri liệu, nguyên bản xuất hiện cùng Thang Viễn Thần là không thể, chính là ngày đó bác sĩ châm cứu của gã vừa lúc có việc bận không có mặt, gã lại lấy đó làm cớ, dùng ác ngữ mà không chịu cho các thầy thuốc khác đến gần chính mình.

Bạch Trạch lúc đó làm vật lý trị liệu cho gã, thấy gã ngồi trên giường, cả người run nhẹ, chửi ầm nhẹ nhẹ lên, trong âm thanh tựa hồ còn có chút khóc nức nở.  Sau đó hắn cứ như vậy có sát tinh thu phục gã, còn có thực hiện vật lý trị liệu cho gã suốt nửa năm, cư nhiên đem hắn biến thành bác sĩ nửa phụ trách gã, luôn luôn châm cứu xoa bóp, nhưng thật ra chính là đem ma tinh này thiếp thiếp đi, dị thường hợp tác. Mãi đến khi Thang Viễn  Thần khỏe mạnh ra viện, bác sĩ khoa vật lý trị liệu khi gặp gã vẫn còn nói lời thấm thía nói gã hẳn nhiên đã thay đổi tính tình, quả thật hiệu lực.

Dọc trên đường đi cả hai người đều im lặng không nói gì, Thang Viễn Thần nhiều lần nhịn không được mà đưa mắt sang đánh giá người bên cạnh, càng nhìn lòng càng thấy vui mừng. Gã không dám công khai mở mắt nhìn thẳng vào hắn, chỉ có thể thừa dịp hắn lâm vào trầm tư hoặc ngẩng đầu nhìn chăm chú ngoài cửa sổ thì mới trộm nhìn hắn, xem mãi không thấy chán. Loại hành động này làm gã có chút không cam lòng, chính là cũng không còn cách nào khác. Gã biết người bác sĩ trẻ tuổi này tuy rằng mặt ngoài nhìn như ôn nhu nhã nhặn, hiền lành khách khí nhưng nội tâm thập phần kiên định, nói một không hai, bằng không hơn một năm trước cũng sẽ không cứ như vậy vô cùng đơn giản, vân đạm phong khinh mà đem gã thuần phục, không dám phản kháng lại, cuối cùng cũng không kiềm được mà thích hắn.

Nguyên bản sinh nhật hàng năm không phải là náo nhiệt cuồng hoan cùng bạn bè thì cũng phải là ở nhà cùng cha mẹ khai phái đối mặt chúc mừng, nhưng năm nay lại bất đồng, hơn một tháng nay gã vẫn luôn nghĩ sinh nhật phải cùng người nam nhân này vượt qua, hai người cùng nhau im lặng ăn cơm chúc mừng, trò chuyện. Gã không biết người người bác sĩ có đôi mắt tinh tường này có đoán ra được tâm tình của mình hay không nhưng mà gã muốn đem tâm tình của mình chất chứa trong một năm  nay nói cho hắn biết. Cho dù hắn có không nhận tâm ý này, ít nhất vẫn là muốn nói cho hắn biết, sau đó mới có thể bắt đầu chính thức công khai theo đuổi hắn..

Đi theo Thang Viễn Thần vào Tây Phong, Bạch Trạch đánh giá  bên trong có vẻ lộng lẫy, mà lại cũng có vẻ đường hoàng lắm, trang hoàng thưởng thức tao nhã, bồi bàn bên trong cũng đều là mang một bộ mặt lãnh tĩnh, thái độ cũng như vậy. Trong lòng hắn nghĩ đây quả không hổ là bản thị thần bí nhất, cao quý nhất. Tại nơi này, cho dù đạm mạc như hắn, lúc này cũng không tự chủ mà bỏ lại bận rộn sau lưng, đem tinh thần thả lỏng, tâm tình cũng là thích ý cùng thản nhiên sung sướng.

Ngoài dự kiến của hắn chính là, bồi bàn dẫn đường không có dẫn bọn hắn đến chỗ ghế lộ ngồi mà là vào trong một góc phòng kín đáo riêng tư. Nơi này không có người, bởi vì góc độ chỗ này có chút bí mật cũng là cho người ta thả lỏng, không hiện ầm ỹ từ bên ngoài nhưng cũng sẽ không giống chỗ ghế lộ mà có vẻ phong bế áp lực.

Bạch Trạch mỉm cười. Chỗ ngồi như vậy, vị trí như vậy, không tốt định đi. Hắn đối với an bài của Thang Viễn Thần có chút kinh ngạc nhưng xũng vui vẻ. Khi ngồi xuống rồi hắn liền nhịn được mà hỏi: “Nơi này là cậu đặt trước đi?”

Thang Viễn Thần nhìn đến ý cười trên môi Bạch Trạch liền có chút ngẩn ngơ, lại cảm thấy trong lòng cao hứng, “Không có gì, tôi là hội viên chỗ này, nói trước với bọn hắn một tiếng là được.”

Bạch Trạch cũng không bận tâm cái gọi là “đánh so chiêu hô” cụ thể là chỉ cái gì, tự nhiên vui vẻ hòa nhập, liền đối hắn nói, “sinh nhật vui vẻ”. Nghĩ nghĩ rồi còn nói thêm, “Tôi không biết hôm nay sinh nhật cậu, cậu điện thoại đến đột nhiên quá, tôi cũng không có chuẩn bị cái gì lễ vật.” nói xong rồi từ trong người lấy ra một cái hộp giấy màu đen đưa qua, “Này đưa cậu coi như là một lễ vật nhỏ đi.”

Hộp quà hình thức cực kì bình thường, bên ngoài cũng không có gói gém tân trang, Thang Viễn Thần mở ra liền nhãn tình sáng lên, nhịn không được liền lập tức lấy ra thưởng thức hai ba lượt —–

Là một cái chặn giấy thủ công hình con sư tử, toàn thân mang một màu đen tuyền, uy vũ bất phàm—— là vật thường ở trên bàn làm việc của Bạch Trạch.

“Này là đồ cũ trên bàn làm việc của tôi, tuy rằng không có đáng giá bao nhiêu nhưng trước  kia là do một vị bệnh nhân tốt tặng cho, nói là có thể trấn trạch hóa sát. Hôm nay gấp quá, tôi trước mượn hoa hiến phật, chờ về sau sẽ tặng cậu vật khác.” Bạch Trạch nói được hơi có chút ảo não, hắn nguyên bản cũng không nghĩ sẽ hay tay trống trơn mà đến, nhưng quả thật là gấp quá cho nên không có chuẩn bị lễ vật. Bồi người ăn cơm sinh nhật mà ngay cả quà sinh nhật cũng không có thì thật sự là có chút ngượng ngùng.

Thang Viễn Thần nhìn Bạch Trạch không chớp mắt, tinh tế vuốt ve cái chặn giấy trong tay làm như là thập phần quý trọng. Đích xác là gã đã từng nhìn thấy cái chặn giấy này trên bàn làm việc của hắn, cũng biết Bạch Trạch đối nó thập phần yêu thích. Hiện tại hắn tặng cho mình vật ưa thích này, trong lòng thế nào lại có thể cảm thấy không vui.

“Anh có biết em mơ ước bảo bối này của anh thật lâu, hiện giờ anh tặng cho em, em sẽ không bao giờ…. Hội trả lại cho anh đâu a.” Cho dù anh lần nữa tặng tôi vật khác tốt hơn, tôi cũng nhất định không hoàn trả lại.” nói xong như là sợ hắn đổi ý, vội vàng cầm thạch sư trong tay cất đi, thuận tay đem thực đơn ở bên cạnh đưa cho hắn, “A Trạch, ngươi chọn đồ ăn đi” rồi hướng hắn chớp mắt một cái.

Bạch Trạch tiếp nhận thực đơn, cư nhiên là một quyển lớn đóng buộc theo hình thức bao thư, lúc mở ra còn có nghe đến mặc hương. Bên trong là danh sách đồ ăn viết văn ngôn hình thức, từ trái sang phải dựng thẳng một hàng, một bên là tranh minh họa, còn lại là một vài bức tranh thủy mặc. Hắn tò mò lật nhanh xem một chút, đến dần dần quên luôn chuyện gọi món ăn, trong lòng thầm khen quả nhiên thật tinh xảo , một quyển thực đơn như vậy giống như xuất từ tay danh gia, là tác phẩm của danh thủ quốc gia, theo thứ tự bức tranh tràn ngập mánh lới, bất quá thực đơn hắn đã xem hết rồi, nhưng mà món vẫn chưa chọn—–

“Tôi không rõ lắm này đó là gì, cũng nên là cậu chọn đi.” Nói xong liền đưa thực đơn trở về.

“Đồ ăn nói này là đồ ăn Trung Quốc cùng thức ăn Tây Âu, em biết A Trạch ngươi luôn luôn thích ăn đồ ăn Trung Quốc cho nên hôm nay sẽ gọi thức ăn Trung Quốc. Đây là loại đồ ăn Trung Quốc rất ngon, bọn họ chính là thích làm món này cổ cổ quái quái không nhưng em lần đầu tiên đến cũng không biết thế nào mà chọn, bất quá em hiện tại có vết xe đổ, lập tức gọi món này, nhất định anh sẽ vừa lòng.”

Bạch Trạch mặt mang nụ cười nhìn dáng vẻ đắc ý Thang Viễn Thần, cũng không vội phản bác, chính là lúc gã hướng bồi bàn gọi món ăn lại chậm rãi đánh giá nhà hàng tư nhân này. Mọi người thường thích đem những người văn hóa không cao chỉ trong một đêm phất lên thành người nổ tiếng này nọ, kỳ thật mọi người hận không thể toàn thân mặc kim mang ngân, đối tâm lý hiến phúc cá muối vây cá mỗi ngày rất là khinh thường. Chân chính kẻ có tiền thường khinh thường như vậy, bọn họ càng ham thích loại bất động thanh sắc xinh đẹp quý giá, giống như hắn vừa mới thưởng thức bản thực đơn kia, trên đó căn bản là không có yết giá. Vô giá tức là giá trên trời, là thật người tiêu thụ bình thường không thể gượng nổi. (k hỉu T^T)

Hắn nhâm nhi trà, ngay lúc hắn nghĩ muốn tiếp tục như đi vào cõi tiên ngẩn người thì đột nhiên rớt vào tầm mắt hắn, ở một chổ kín đáo có chút ánh sáng hôn ám ở phía trước kia, lại cách khá xa chính là người kia cầm trong tay dao nĩa, nét mặt lạnh như băng—–

Lãnh Tĩnh?

Hắn ở đây?