Bạch Trạch

Chương 40




Nguyên nhân dẫn đến chuyện xem mắt này thật ra là phi thường đơn giản, viện trưởng bệnh viện nơi Bạch Trạch đang làm nhìn trúng hắn a, mà theo nguyên tắc sống của lão là ‘nước sông không chạm nước giếng’* (câu này dùng k phải dịch nghĩa đen nga, là nghĩa sâu xa á :”>) cho nên muốn đem hắn – ‘thanh niên tuấn tú thời đại’ cùng với cháu gái rượu vĩ đại nhất của lão làm thành một đôi, thân càng thêm thân.

Lão viện trưởng họ Phạm vẫn luôn luôn đối với hắn chiếu cố rất nhiều, cũng là rất luôn luôn khen thưởng thái độ công tác chăm chỉ cùng với tinh thần học hỏi của hắn không ngừng. Hắn trong điện thoại khi nãy đã muốn nói lời cự tuyệt với lão rồi, hơn nữa cũng tỏ ý nói chính hắn đã có ý trung nhân – là ‘hoa đã có chủ’ rồi nhưng mà lão viện trưởng vẫn cứ một mực kiên trì nói là “Đều là người trẻ tuổi cả, không muốn cưới thì thôi nhưng đi gặp mặt nhau một chút thì có vấn đề gì chứ….” gì gì đó, rồi còn nói rằng nếu hắn không đi thì chính là không thèm nể mặt lão nữa. Hơn nữa, xét trên một phương diện khác, hắn nghĩ đến quan hệ của hắn với Lãnh Tĩnh hiện tại dĩ nhiên là không còn giống như lúc trước, hai người rồi một ngày nào đó cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề này thôi, vả lại hắn cũng không muốn che che lấp lấp chuyện này với y, lại càng không muốn chỉ vì một vài chuyện nhỏ cỏn con này mà làm cho hai người sinh ra khoảng cách. Nhân sinh ngắn ngủi, tìm được một người thật tâm yêu mình cũng đâu có dễ dàng gì. Hắn nghĩ muốn dùng hết sức để bảo vệ tấm chân tình của hai người mãi mãi. Tuy rằng tận đáy lòng hắn cũng không muốn đi mấy chuyện gặp gỡ xem mắt này nhưng chính là vì phải nể mặt người ta, vả lại đây cũng chính là một cơ hội tốt để hắn giới thiệu y cho mọi người biết. Đúng, hắn đã có chủ rồi, người đó là một người nam nhân – cũng chính là một nam nhân vĩ đại. Chỉ cần hết tối mai thôi, có lẽ hắn sẽ mất đi hoặc là thay đổi rất nhiều chuyện này nọ nhưng chính là vì hạnh phúc lâu dài của cả hai, hắn nguyện ý đánh cuộc một phen. Kết quả thế nào không quan trọng, bởi vì hắn từ đầu đã sớm chuẩn bị rồi. Hơn nữa xã hội hiện đại cũng tân thời phóng khoáng hơn, quan niệm cũng chẳng còn giống trước, ai cũng có quyền quyết định vận mệnh của mình cả. Thế giới lớn như vậy, hắn có là gì đâu.

Nói đến đối tượng gặp mặt kia đương nhiên chính là cháu gái của lão viện trưởng rồi, tên gọi là Phạm Hồng Linh. Hắn trước kia có từng gặp qua nàng một lần là vì lần đó nàng đến bệnh viện tìm viện trưởng có việc, mà hắn cũng vừa vặn lúc đó đang cùng với lão thảo luận về một bệnh án a. Ấn tượng bề ngoài của nàng đối với hắn bây giờ đã sớm có chút mơ hồ, đại khái chỉ nhớ được nàng bề ngoài xinh đẹp lưu loát, có lẽ là đã sống ở nước ngoài khá lâu, nhìn sáng sủa, ăn mặc hợp thời lắm. Nói chung ấn tượng của nàng trong hắn là không tồi đi. Nàng về nước không lâu, hiện tại đang làm ở  một công ty lớn, rất có tiềm lực phát triển a. Chính là ——–

Hắn đưa mắt nhìn gương mặt lãnh nghiêm của nam nhân bên cạnh, kia biểu tình âm trầm trên mặt y… Ai~——–

Hắn trước khi để cho y kịp nổi cơn thinh nộ liền rất nhanh đem mọi chuyện giảng cho y nghe một lần, mặc kệ mấy câu lạnh nhạt y nói ra hắn vẫn cứ một dạ kiên trì nói cho y hiểu, hơn nữa hắn còn luôn miệng cam đoan với y hắn trăm phần trăm không có ý nào khác hết, y mới là người chồng duy nhất của hắn. Hắn chính là muốn đem quan hệ của hai người ra ‘chiêu cáo thiên hạ’ thôi a.

Lãnh Tĩnh yên lặng lắng nghe hắn nói, sắc mặt âm tình bất định, chính là y tiến tới ôm chặ lấy hắn, hung hăng hôn xuống một hồi lâu mãi cho đến khi cả hai thở không nổi nữa y mới chịu buông hắn ra, sau đó còn hung tợn nói, “Em là người của một mình anh!” Hai mắt y tỏa ra băng lãnh, trưng ra một bộ hung ác không thôi làm cho hắn có lúc còn tưởng y định giết chết hắn luôn rồi. Trong hai ngày qua hắn cũng đã muốn ‘nhiệt tình’ trở lại với Lãnh Tĩnh rồi, vậy mà hiện tại lại bị nổi cơn nóng lần thứ hai a. Ở hắn bị Lãnh Tĩnh điên cuồng hung mãnh đoạt lấy hắn bắt hắn phải cam đoan hắn là của một mình y, còn nói cái gì mà muốn mua phăng cái bệnh viện kia làm cho cái ‘lão già chết tiệt’ kia biến đi làm hắn thực muốn dở khóc dở cười — Ngài a, bệnh viện của bọn họ là bệnh viện công lập, là bệnh viện quốc gia đó!

Lãnh Tĩnh không thèm để ý con mắt thế nhân nhìn vào mình như thế nào, y chính là thích làm theo ý của mình, sống trong thế giới của riêng mình thôi. Y từ nhỏ đến lớn ngay cả cha mẹ y cũng chẳng thể đối y nói này nói nọ thì còn ai trên đời có thể quản được y? Đối với y mà nói, điều khiển người khác, sai bảo bọn họ tuân thủ cái gì đó y đưa ra là bình thường. Y, chính là luật! Lãnh Tĩnh nhìn người đang trong lòng y ngủ say sưa, y liền không khỏi mênh mông suy nghĩ. Hắn nguyện ý đem quan hệ của cả hai nói cho thế nhân biết, nguyện ý để cho mọi người đều biết — Hắn, chính là chỉ của một mình y!

Nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. Bệnh viện sao? Nếu em nguyện ý, anh có thể xây cho em luôn mười cái bệnh viện cũng được…

___

Tối thứ sáu, nhà hàng XXX

Hắn cùng Lãnh Tĩnh đến sớm hơn thời gian đã hẹn nửa giờ. Vì trấn an cái tên nam nhân lãnh nganh giời phút này lại sinh ghen bóng ghen gió, hắn không thể không nói ra mấy lời tốt đẹp, đành nhẫn nhịn xuống mà hướng y cam đoan này cam đoan nọ. Hắn trước hết để cho y ngồi xuống rồi mới không ngừng hướng y cam đoan nói nhất định sẽ cự tuyệt nàng kia, nhất định sẽ ‘tốc chiến tốc thắng’, ngay lúc y mới vừa nhếch lên khóe miệng một chút thì lại vừa xoa vừa hôn tới. Bạch Trạch còn thật sự nhìn vào đôi mắt lạnh của y, cúi đầu mở miệng, “Em yêu anh, tin tưởng em.”

“Ân.” Lúc hắn nghĩ muốn trở về chỗ ngồi thì lại bị y dùng sức bắt lấy kéo vào trong ngực tùy ý hôn môi một phen mãi cho đến khi muốn tắt thở thì mới không tình nguyện mà chậm rãi buông hắn ra.

Trở về chỗ của mình, Bạch Trạch uyển chuyển gọi bồi bàn tới. Hắn nhìn đồng hồ trên tay đã là tám giờ kém hai phút, cách thời gian hẹn người kia cũng chẳng còn là bao. Ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa nhà hàng, một thân ảnh tinh lệ cùng với một nam nhân béo mập đang hướng chỗ hắn đi tới.

“Tiểu Bạch a, đến sớm như vậy, ha hả.” Viện trưởng Phạm đương nhiên là đối với hắn cực kì vừa lòng. Trong mắt lão cho rằng, lần gặp này hắn thực sự rất coi trọng à nga.

Biết lão đang hiểu lầm, hắn cũng chẳng có muốn nhiều lời giải thích làm chi, trong lòng không khỏi cười khổ, “Viện trưởng a, cháu cũng vừa mới đến không lâu.” Mỉm cười vươn tay, “Phạm tiểu thư, xin chào.”

Cô gái đứng đối diện hắn cũng đưa tay ra bắt tay hắn chào, “Xin chào, gọi em Hồng Linh là được rồi, em cũng sẽ không gọi anh là Bạch Tiên sinh mà gọi là anh Trạch nha.”

Lão viện trưởng cười đến mắt hít lại thành một đoàn đánh giá đôi trai tài gái sắc trước mắt, “Ha hả a, tốt, hai người trẻ tuổi các người cứ chậm rãi mà nói chuyện đi nha, lão nhân ta đây sẽ không quấy rầy nữa, ta đi trước a.” Nói xong còn vỗ vỗ vào vai Bạch Trạch, nói, “Người trẻ tuổi, nên hảo hảo nắm chắc nha.” linh tinh gì đó rất có ý tứ.

“Viện trưởng, bác cũng đừng vội đi sớm, cháu có lời muốn nói.” Bạch Trạch nhìn thấy lão nhân phải đi liền vội vàng lên tiếng giữ lại.

Lão nhân dừng lại quay sang nhìn hắn, nhìn thấy được biểu tình nghiêm túc trên mặt hắn thì có chút nhướng mày lên, “Cháu nói.”

“Chủ nhiệm, cám ơn bác bình thường đã chiếu cố cùng giúp đỡ cháu nhiều.” nhìn một chút sang cô gái xinh đẹp trước mắt, hắn cố gắng làm tinh thần hăng hái thêm, “Phạm tiểu thư, anh thật cao hứng vì được biết em. Lúc trước anh cũng từng gặp qua em một lần rồi, em là một nữ hài tử phi thường vĩ đại, xinh đẹp hào phóng, sự nghiệp thành công. Chính là, anh không phải là người xứng với em. Anh cũng không biết viện trưởng có từng nói qua cho em biết là anh đã có người yêu rồi hay không nữa.”

Không nghĩ đến hắn lại trực tiếp ‘ngả bài’ sớm như vậy, lão viện trưởng mặt mày tàn khốc, thoạt nhìn dĩ nhiên có chút tức giận, còn Phạm Hồng Linh đang bị cự tuyệt kia trừ bỏ kinh ngạc ra thì chưa có thêm biểu hiện nào khác.

Nàng nhìn hắn, có chút tò mò, “Nga? Hai người quen nhau được bao lâu rồi?”

“Hơn nửa năm.” Bạch Trạch nghĩ tới Lãnh Tĩnh lần đầu tiên đến thăm nhà hắn thì không khỏi mỉm cười một chút.

Nàng cười khẽ nháy mắt mấy cái, “Em đối với anh rất có hảo cảm, chính là hai người mới quen nhau có hơn nửa năm thôi a, em cũng không phải là không có cơ hội. Hai người còn chưa có kết hôn mà, chúng em có thể công bình cạnh tranh, không sao cả.”Đối với nàng mà nói, nam nữ thành thị quen nhau nửa năm cũng chẳng có gì là chứng minh bền bỉ cả. Nàng đối với nam nhân này lần đầu tiên gặp mặt đã rất có hảo cảm, nam nhân tuấn tú lại giỏi giang. Hạnh phúc chính là cần tự mình nắm chắc, nàng không nghĩ muốn bỏ qua cơ hội này cho nên mới để cho thúc thúc ra mặt giật dây bắt cầu đó chứ.

Bạch Trạch có chút kinh ngạc, tựa hồ như không nghĩ đến nàng có thể cố chấp đến như vậy, bất quá cũng có một tia thưởng thức dâng lên —- Vị tiểu thư này cư nhiên lại phi thường dũng cảm theo đuổi hạnh phúc cho mình a. Chính là nang lớn mật trực tiếp thổ lộ như vậy, lọt vào trong tai tên nam nhân kia rồi, hắn cũng không biết đêm nay mình sẽ bị y gây sức ép như thế nào đâu/

“Thực có lỗi, anh không thể cho em cơ hội này được. Anh chỉ thương có một mình người đó thôi. Phạm tiểu thư điều kiện tốt như vậy, dung mạo học thức đều xếp vào loại thượng đẳng nhấy định sẽ tìm được người so với anh còn thích hợp hơn, càng vĩ đại hơn.”

“Thực ra em cũng không có tham nhiều như vậy, điều kiện của anh cũng vừa vặn hợp với em. Em cũng không có hứng thú đối với tiền bạc, cũng không muốn phụ thuộc vào nam nhân. Đối với em, anh chính là một người trượng phu tốt, sẽ yêu thương vợ con.” Phạm Hồng Linh dừng một chút, “Anh cũng nói em điều kiện tốt, như vậy còn không thể so với bạn gái hiện tại của anh ư?” Nàng cho tới bây giờ vẫn luôn biết chính mình như thế nào, cũng rất có tự tin vào bản thân. Xét về dung mạo, cấp bậc, công tác, gia thế, nàng mỗi cái đều xếp ở bậc tốt nhất cả.

Bạch Trạch mỉm cười nhìn nữ hài tử tràn đầy tự tin trước mặt, “Có lẽ em sẽ có chỗ so với người kia vĩ đại hơn, nhưng chính là trên đời này người vĩ đại hơn người đó còn có nhiều rất nhiều. Anh yêu là yêu cả con người người đó, là dung mạo, là học thức, là tính tình, là ưu điểm cùng khuyết điểm của người đó. Ở trong mắt của anh, mọi điều của người đó đều là tốt nhất là đẹp nhất. Anh cũng không cần người đó phải là mỹ nhân hay cái gì cả. Nếu hôm nay anh vì em có điều kiện tốt hơn hắn mà lựa chọn em, vậy ngày mai anh cũng sẽ vì người khác có điều kiện tốt hơn em mà lựa chọn người khác đó.”

Phạm Hồng Linh thở dài, “Anh biết không, anh thật là một nam nhân tốt cho nên em mới muốn quen anh sớm một chút.” Cũng đúng, chậm quá mất chỗ, nàng cố gắng tranh thủ đến nhưng đối phương lại vẫn vô tình. Nàng rốt cuộc tử triền lạn đánh, giống như tức giận quay đầu qua, “Thúc thúc, vì cái gì bác không chịu nói sớm một chút, không sớm đem nam nhân tốt như vầy giới thiệu cho cháu chớ? Hiện tại người ta đã muốn có chủ rồi, cháu thật thương tâm a.” Nói xong còn làm nũng nhào vào trong lòng lão viện trưởng.

Lão viện trưởng ngẩn ngơ, trán bắt đầu đổ mồ hôi hột., “Này… Khi đó không phải cháu vẫn còn ở nước ngoài sao…” Liếc mắt nhìn cái tên ‘không biết nhìn xa trông rộng’ trước mặt, lão bắt đầu tinh tế trấn an đứa cháu gái đang ‘bi thương khóc thảm’ “Thôi nào, cháu yên tâm đi, trong bệnh viện của bác thanh niên vĩ đại còn nhiều lắm, không có thiếu đâu. Năm nay trong bệnh viện còn mới tuyển thêm được hai bác sĩ giỏi lắm, để bác giới thiệu cho cháu có được không?”

“Không cần.” Phạm Hồng Linh nhịn không được trở mình một cái xem thường. Nàng đối với mấy người ở trong trung y viện từ trên xuống dưới đã sớm biết, trừ bỏ người trước mắt này thì làm sao còn có cái gì ‘thanh niên tuấn tú’, không phải là lão nhân thì chính là con cóc, nàng mới không thèm a! Chớp chớp mắt, nàng cười tủm tỉm nhìn Bạch Trạch, “Tuy rằng chúng ta không thể làm tình nhân thì làm bằng hữu vẫn có thể đi?” Nàng không phải nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, cũng không cần tranh giành chi đâu, thiệt tình là muốn kết giao với hắn làm bằng hữu.

“Không thể.” Bạch Trạch đang muốn đáp ứng nàng thì bên tai lại truyền đến âm thanh cự tuyệt lạnh lùng băng giá. Một đôi tay hữu lực tiến tới ôm lấy thắt lưng hắn, một nụ hôn cháy bỏng liền lập tức hạ xuống. Cái lưỡi bá đạo của y không để ý đến hắn kháng cự thế nào mà tiến quân thần tốc, dây dưa cùng lưỡi hắn, cùng nhau trầm luân.

Hắn không biết y đến tột cùng là hôn hắn bao lâu, chỉ biết khi hắn đỏ mặt thở dốc, phục hồi lại tinh thần thì lão viện trưởng cùng Phạm Hồng Linh trước mặt đã muốn hóa đá, kinh ngạc nhìn hai người.

Trước mặt bàn dân thiên hạ mà hôn nồng cháy, muốn dài cả năm phút đồng hồ a ——

Hắn xấu hổ ho khan một tiếng gọi thần trí hai người kia kéo về, cũng không có giãy ra khỏi cái ôm cường lực của Lãnh Tĩnh, hắn dò xét nhìn y một cái. Ai, dù sao đêm nay dẫ y đến cũng là muốn làm rõ quan hệ của hai người với họ, để cho hắn công khai, ‘tuyên thệ quyền sở hữu’ hắn của y a.

Phạm Hồng Linh chỉ qua chỉ lại hắn cùng Lãnh Tĩnh, “Anh, anh… Anh ta….. Anh là gay?”

“Anh không phải gay, bất quá, anh ấy/ cậu ấy chính thực là người yêu của anh/ tôi.” Bạch Trạch cùng Lãnh Tĩnh đồng thời mở miệng. Nhìn thấy lão viện trưởng đã sớm sợ đến ngây nguwoif, hắn thong dong tiếp tục nói, “Bọn anh yêu nhau, sẽ không tách ra.”

“Cậu ấy là của tôi.” thanh âm của Lãnh Tĩnh tối tăm mà độc tài, ý uy hiếp đến mười phần.

Phạm Hồng Linh nhìn thấy khí thế bức người của y. Nam nhân lạnh lùng đến đáng sợ đang nhìn nàng giống như hận không thể dùng ánh mắt đem nàng ra lăng trì, nàng nhịn không được trong lòng run lên. Nàng tự xưng là cường nữ nhân tương lai – doanh nhân thành đạt tự nhiên cảm thấy được bễ nghễ thái độ cao cao tại thượng, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo cùng động tác dứt khoát của y giống như muốn cảnh cáo nàng, nàng liền cảm nhận được nàng không nên đụng vào y a. Nàng nghĩ y nhất định là một nhà lãnh đạo thành đạt lớn, là trời sinh nam nhân khí thế phi phàm.

Cùng với loại nam nhân này giành người, nàng căn bản là không có phần thắng!

Huống hồ ánh mắt cừu thị ghen ghét của y biểu lộ ra trắng trợn như vậy cũng làm cho nàng giờ phút này giống như đứng trên đống lửa như ngồi đống than vậy. Nàng theo bản năng lại nhìn Bạch Trạch.

Trên lưng căng thẳng, “Ách, chính là giống như những gì em đã thấy.” Hắn có chút ngượng ngùng a, trừng mắt liếc y đang không ngừng uy hiếp hắn kia một cái. Ân, mặc dù có chút mất mặt, bất quá làm cho người này hạ giận thì tốt hơn. Hắn hưởng thụ tình ái, chính là cũng không thật sự nghĩ y sẽ muốn chết đến trình độ này a. Y nếu muốn ‘quá hùng vĩ’ thì thôi cứ theo ý của y vậy, cùng lắm thì nhà hàng này về sau sẽ không đến nữa thôi.

“Tiểu Bạch, cậu, cậu… Đây là ý gì?” Lão viện trưởng vất vả lắm mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần. Nhìn thấy hai tên nam nhân ở trước mặt công chúng ôm ôm ấp ấp, lão dĩ nhiên là khó thở rồi, trên mặt từ hồng chuyển sang trắng, lại từ trắng biến thành đen, “Kỳ cục, rất kỳ cục, các cậu, các cậu…..” Lão nổi giận nhìn về phía Bạch Trạch, “Cậu có biết mình đang làm cái gì không hả?”

“Cháu đương nhiên biết, chủ nhiệm, cháu không muốn giấu diếm chuyện này nữa. Cháu cùng anh ấy, chúng cháu cùng một chỗ.” Nhìn nhìn y bên cạnh mình, “Chúng ta là bác sĩ cũng đều biết rằng đồng tính luyến ái cũng không phải là tật bệnh, cũng không phải biến thái, huống hồ chúng cháu thật tâm yêu nhau. Viện trưởng, đêm nay cháu làm cho bác thất vọng rồi. Bác giúp cháu nói với mọi người, cháu sẽ tôn trọng an bài của bệnh viện. Nếu trung y viện không thể dung loại tình cảm này của cháu, cháu nguyện ý từ chức.” Đây là quyết tâm lễ vật đinh hôn của hắn.

“Cậu…. Cậu nghĩ kĩ chưa?!” Lão viện trưởng tức giận không chịu nổi, thân thể run lên nhè nhẹ. Lão không nghĩ tới hậu bối mà mình yêu thương nhất sẽ làm cho lão ‘kinh hỉ’ đến như vậy đâu, “Cậu sẽ không sợ người khác chỉ trỏ mình sao, sẽ không sợ tiền đồ của mình trong chốc lát đều bị hủy sao?”

“Cháu đã nghĩ kĩ rồi.” Thái độ kiên quyết.

Lãnh Tĩnh nắm tay hắn, nhìn hắn, “Em sẽ không thất nghiệp, em muốn phòng khám hay bệnh viện?”

“Anh muốn mở phòng khám hay bệnh viện cho em?” Bạch Trạch ngạc nhiên.

“Ân.” Còn thật sự gật đầu.

Ách, thiếu chút nữa đã quên nam nhân này không có thiếu tiền xài đâu, Bạch Trạch nhịn không được nâng lên khóe miệng, “Được, nếu em thất nghiệp, lại không tìm được việc làm mới, anh mở phòng khám hoặc bệnh viện cho em.”

Tâm tình hắn bỗng chút trở nên tốt hơn, cũng không để ý tới người ta sẽ coi thường hắn thế nào – hắn đường đường là học sinh giỏi được nhận học bổng du học, được làm sinh viên của giáo sư nổi tiến Smith mà còn không tìm được việc ư? Bất quá, nếu hắn tự mở phòng khám, tựa hồ cũng tốt lắm.. Hắn như vậy có tính là nhân tài biết tính toán không ha?

Nhìn thấy hai nam nhân trước mặt thâm tình thân ái, Phạm Hồng Linh không ngừng bóp chặt nắm tay, nhịn không được thì thào ra tiếng, “Chẳng lẽ hảo nam nhân trên đời này nếu không chết thì đều là đồng tính luyến ái hết sao??!”

Bạch Trạch mỉm cười, mở miệng tiếc nuối, “Thực xin lỗi, xem ra chúng ta không thể làm bằng hữu rồi.”

“Bởi vì anh ta phản đối?” Phạm Hồng Linh có chút căm phẫn không thèm để ý đến nam nhân mặt lạnh nữa mà nhìn chằm chằm hắn, “Anh liền sợ anh ta, liền nghe lời anh ta như vậy? Anh không phải là nam nhân sao?!!”

Mắt mâu của Lãnh Tĩnh rất nhanh trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái nữ nhân không biết sống chết là gì kia. Hắn ở một bên vội vàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, không tiếng động trấn an y.

Hắn thản nhiên mở miệng, “Đúng, anh sợ anh ấy buồn.” Bạch Trạch nghĩ nghĩ, “Người khác đều nói anh ‘trọng sắc khinh bạn’” cả. Đối với hắn mà nói, chuyện này cũng không phải vấn đề mang tính nguyên tắc gì cả, hỏi hắn phải làm sao ư? Kiếp này, trọng yếu nhất là vợ chồng hay bằng hữu, lựa chọn thế nào, không cần nói cũng biết.

“Đừng quan tâm. Ken quả nhiên không biết dạy dỗ cấp dưới của mình.” Thanh âm lạnh lùng ý tứ uy hiếp hàm xúc mười phần.

Phạm Hồng Linh thoáng cả kinh, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn nam nhân hung ác lạnh như băng trước mặt. Ken? Tổng tài của nàng? Y là đem ông chủ của nàng ra uy hiếp nàng?! Cảnh cáo nàng ở trước mặt y bất quá cũng chỉ là một con kiến không quan trọng gì cả, mà y thậm chí chẳng cần động thủ là đã vô cùng đơn giản bóp chết nàng rồi?! Y rốt cuộc là ai?

“Đi thôi.” Kéo y đi, hướng hai người trước mặt gật đầu chào, Bạch Trạch dẫn đầu hướng cửa đi ra. Hắn thật sự là nhịn không được! Thực mất mặt, y cư nhiên lấy quyền thế ra áp chế người ta, lấy đó ra mà uy hiếp tình địch a!

Đi ra khỏi cửa nhà hàng, Bạch Trạch thở sâu. Thời tiết hiện tại dần dần mát mẻ, gió nhẹ khẽ vuốt qua hai má hắn. Không khí ban đêm thật sự là không tồi nha.

“Về nhà thôi.” Hắn nâng lên tinh thần, mỉm cười mở miệng. Tuy rằng không biết tương lai sẽ ra sao nhưng dù sao trải qua đêm nay hắn lại coi như nhẹ nhàng thở ra, yên tâm đi thôi, mặc kệ đi, thuyền đến đầu cầu tự dưng sẽ thẳng.

“Không” Lanh lùng cự tuyệt.

“?” Bạch Trạch nhìn thấy y bất động, có chút khó hiểu nói, “Vậy đi đâu?”

“Đi – hẹn – hò.” Nghiến răng nghiến lợi nói.

“?”

Nhân sinh luôn có điều kinh hỉ, không phải sao?

——