Bạch Tổng Lạnh Lùng Lần Đầu Yêu!

Chương 104




Bàn tay hắn không an phận luồn lách khắp cơ thể cô. Chạm vào đâu, da thịt cô liền có cảm giác tê dại như điện giật đến đó. Nam nữ tiếp xúc cơ thể là cảm giác như thế này ư?

Nhưng cô không muốn, càng không muốn cùng với hắn ở trong tình huống thế này. Cô ra sức đẩy hắn ra, hắn càng khoá chặt người cô lại. Quần áo trên người cô nhanh chóng bị hắn lột s@ch.

Lúc này dù cô có cầu xin hắn thế nào đi nữa, hắn cũng không còn đủ tỉnh táo để dừng lại nữa rồi. Xuân dược có tác dụng kinh khủng như thế này ư? Bây giờ cô mới biết.

Lồ ng ngực rắn chắc của hắn cọ sát vào cơ thể mềm mại của cô. Hắn không ngừng tham lam hút hết tinh tuý ngọt ngào trên cơ thể cô. Bỗng hắn dùng một tay, siết chặt hai cổ tay cô, kéo ngược lên đầu, cố định cả người cô lại.

Mắt cô mở to hết mức, kinh ngạc, hoảng hốt trước hành động bất ngờ của hắn, tiếp theo hắn định làm gì cô thế này.

Đèn phòng lập tức tắt ngấm. Tay kia của hắn bỗng tách hai chân của cô ra, cô kinh hãi vùng vẫy giữ dội hơn nhưng lúc này, toàn bộ cơ thể không thể nào nhúc nhích nổi: "Bạch Hàn Phong, anh đừng có làm càn."

Hắn cười điệu gian xảo, ghé sát vào tai cô, phả vào hơi thở ấm nóng: "Trở thành người phụ nữ của tôi, em sẽ không phải chịu thiệt."

Thứ gì đó cưng cứng bỗng rơi xuống giữa hai ch@n, cô giật mình trừng mắt, căm phẫn nhìn hắn: "Anh..."

Hắn đột nhiên đẩy người một cái. Ngay lập tức bị xâm chiếm, nơi m3m mại nhất bị tách làm đôi. Cô cong người, mắt đỏ hoe nhìn thẳng lên trần nhà, cả cơ thể căng cứng bất động. Nước mắt trào ra. Hai tay bị hắn giữ chặt trên đầu không tài nào cử động được.

Hắn cũng ngưng lại mọi hành động, cúi xuống nhìn khuôn mặt trắng bệnh cắt không một giọt máu của cô. Chinh phục phụ nữ là cảm giác như thế này sao? Bây giờ hắn mới được trải nghiệm.

Cả người cô bỗng run lên, nước mắt càng tuôn ra lợi hại. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, đưa tay vuốt v e mái tóc mượt mà của cô: "Ngoan nào, thả lỏng người ra."

Mắt cô chớp chớp, lim dim rồi ngất lịm đi. Thanh âm đó cô không còn nghe thấy nữa, hắn làm cô đau đớn tới mức cô không chịu đựng nổi nữa rồi. Thuốc vẫn còn phát tác trong cơ thể hắn, đây là lần đầu tiên của cô thì cũng là lần đầu tiên của hắn.

Hắn chẳng có một chút kinh nghiệm gì cả, chỉ hành động theo bản năng vốn có. Chinh phục nơi đó một cách mãnh liệt. Cô ở dưới thân hắn đã bất tỉnh, phó mặc trước sự đẩy đưa vô cùng mãnh liệt của hắn.

Cả căn phòng nhuốm mùi ám muội, hai cơ thể không ngừng toát mồ hôi, cuốn lấy nhau không có dấu hiệu sẽ rời. Chăn ga gối đệm đều nhăn nhúm. Nơi đó chảy ra một vệt máu đỏ tươi.

Tôn Cửu Vi như kẻ mất hồn ngồi trên xe của Bạch Từ Lăng. Cô ta vẫn chưa thể hoàn hồn trước cơ thể hoàn mỹ của Bạch Hàn Phong. Sự quyến rũ nam tính mà biết bao phụ nữ hằng mơ ước, trên cơ thể hắn đều hội tụ đầy đủ cả.

Sao cho đến tận bây giờ cô ta mới được chiêm ngưỡng sức hút đầy nam tính đó. Cho đến tận bây giờ cô ta mới nhận ra, hắn chính là hình mẫu lý tưởng của biết bao người phụ nữ luôn thèm khát.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Bạch Từ Lăng mặt lạnh, siết chặt vô lăng, tức giận nhìn Tôn Cửu Vi.

Cô ta giật mình, quay sang nhìn anh ta. Rồi rụt cổ, sợ hãi lắc đầu: "Tôi không biết gì hết, thật sự không biết gì hết, là cô ta gài tôi, là cô ta gài tôi."

Bạch Từ Lăng ngước lên nhìn toà khách sạn cao lớn. Cô và Bạch Hàn Phong còn ở trên đó. Anh ta dường như đã lờ mờ hiểu ra vấn đề. Đây đều là kế hoạch của Chu Thiên Như, thảo nào cô lại tình nguyện đưa thẻ phòng cho anh ta.

Amomy còn biết cả phòng khách sạn của cô và ông ta còn xuất hiện rất đúng lúc. Cô đang muốn đưa mọi người vào tròng để phá hỏng chuyện làm ăn của Bạch thị. Gây hiểu lầm, để Amony tức giận vì phát hiện ông ta đang bị hai anh em bọn họ chơi xỏ.

Chắc Bạch Hàn Phong đến giờ này cũng đã hiểu ra vấn đề. Không biết hắn sẽ làm gì cô đây?

Bạch Từ Lăng lưu luyến rời khỏi khách sạn. Anh ta không khỏi bất mãn khi không thể kéo cô theo cùng. Ném Tôn Cửu Vi trở lại căn biệt thự riêng, anh ta một bộ dạng hậm hực đi vào phòng sách.

“Cửu Vi, Cửu Vi, con không sao chứ?”

Bạch phu nhân đã bị đưa về đây từ sớm, bà ta vội vàng đỡ lấy Tôn Cửu Vi, rồi lại ngờ nghệch nhìn cô ta đang tự đứng bằng đôi chân của mình: “Cửu Vi, con…”

Tôn Cửu Vi căm phẫn siết chặt tay: “Là Chu Thiên Như gài bẫy con, cô ta cố tình làm vậy để bóc trần chuyện con giả tàn phế trước mặt Bạch Từ Lăng và Bạch Hàn Phong.”

Tôn phu nhân một vẻ bàng hoàng: “Sao, sao lại như vậy, Từ Lăng…Từ Lăng có làm gì con không?”

Cô ta ấm ức lắc đầu: “Không có, nhưng vừa rồi cậu ta rất tức giận.”

“Mẹ.” Đột nhiên cô ta nắm lấy cánh tay của Tôn phu nhân: “Con muốn gả cho Bạch Hàn Phong, con muốn trở thành vợ của anh ấy.”