Bạch Tiên Sinh Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 89: Nt Bạch Phong Miên






Từ khi nghe tin mình lại được lên chức làm ba.

Nhiếp Thần mãi vẫn không thể quên cảm giác vui sướng ấy.

Những người trong nhà cũng không ngoại lệ.
Hằng ngày khi Từ Noãn chưa dậy Nhiếp Thần đều tranh thủ học online các lớp dạy chăm sóc trẻ sơ sinh.
Anh còn đã mua rất nhiều sách dạy chăm sóc cho mẹ bầu và trẻ sơ sinh.

Nhiếp Thần dùng hầu hết thời gian đều quấn lấy Từ Noãn, cứ một chút anh lại đặt tay lên bụng nhỏ của cô.
"Anh đừng lo lắng như thế, bây giờ chúng ta vẫn sẽ chưa thấy được gì đâu.

Còn mấy tháng nữa bé con mới biết đạp lận"
"Thật kì diệu quá em nhỉ, trong bụng em lại đang có sinh linh bé nhỏ"
"Đúng vậy là bé con của chúng ta, không biết là bé trai hay gái anh nhỉ"
"Sẽ là con gái" Nhiếp Thần gật gù hôn lên bụng nhỏ của cô
"Sao anh chắc như thế"
"Anh có linh cảm là như vậy"
Từ Noãn đan tay tự đầu vào Nhiếp Thần cảm nhận ấm áp từ anh.

"Cho nên lần này anh phải khoẻ mạnh để cùng đón bé con mình chào đời nhé"
"Đương nhiên rồi bà xã, anh sẽ không bỏ lỡ mẹ con em lần nữa"
Hai người nhìn nhau thật lâu rồi lại trao cho nhau nụ hôn đắm say.

Đã cưới hơn một thập kỉ nhưng chưa lần nào hai người cãi nhau cả.

Luôn tình cảm như vợ chồng son.
*
Ngày đi siêu âm khi nghe được tim thai nhi đập, Nhiếp Thần đã không thể rời mắt khỏi màn hình, anh còn cẩn thận ghi âm lại tiếng tim đập của bé con rồi lưu trữ như cất giấu báu vật.
Người mang thai lại không hề mệt mõi ngược lại Nhiếp Thần ngày càng ốm đi hẳn.


Từ Noãn cũng chăm sóc ép anh ăn nhưng chắc có lẽ vì quá lo lắng cho cô nên Nhiếp Thần đã sụt kí đi rất nhiều.
Nhiếp Thần luôn cẩn thận ghi chú tất cả những mục cần lưu ý.

Anh như một nhà nghien cứu học còn Từ Noãn chính là chuột bạch.

Vì chỉ mọi động tác cử chỉ của cô anh đều để tâm đến từng chi tiết.

Lần mang thai này Từ Noãn lại đặt biệt bất ngờ vì Nhiếp Thần chăm sóc cô đến khi bụng cô to lớn tròn nhưng không hề có một vết rạn da nào cả.
Buổi tối trên giường anh luôn xoa bóp chân cho Từ Noãn rất lâu, vì mang thai nên chân rất hay chuột rút.
"Ông xã được rồi đừng làm nữa.

Anh quay lưng lại đây đi"
"Để làm gì vậy em?" Thắc mắc nhưng vẫn Nhiếp Thần vẫn rất nghe lời cô anh không nghĩ gì liền quay lại.
"Anh vất vả quá rồi.

Để em tiếp một chút năng lượng cho anh nhé?"
Hôn một cái chụt lên cổ Nhiếp Thần, rồi Từ Noãn bóp vai cho anh, ông xã của cô vì lo lầng gầy đi quá nhiều rồi nhan sắc cũng xuống không kém khiến cô đau lòng.

Ngày hôm nay ở bệnh viện về cứ thấy anh trầm lặng hẳn.
"Làm sao bằng em được chứ?"
"Anh lo gì chứ? Em đã từng mang thai tới hai bé con lận.

Lần này chỉ có một bé thôi còn nhẹ nhàng hơn nhiều"
"Ban chiều anh có thử đo độ đau khi đẻ rồi.

Anh đã từng nghe nói khi sanh sẽ rất đau nhưng không nghĩ tới nó còn đau gấp mấy lần khi trúng đạn.

Bà xã anh thấy hối hận rồi"
Nhiếp Thần chợt quay lại ôm hôn lấy cô, nếu biết đẻ sẽ đau đớn và nguy hiểm như vậy anh thà không có con hoặc mang thai cho cô.
"Haha thôi nào anh không biết đó thôi.

Làm mẹ thật sự rất hạnh phúc, đau một tý thì có làm sao? Ông xã vui vẻ lên em xem nào, anh nói vậy bé con nghe được sẽ buồn đấy"
"Con gái ngoan, đừng làm khổ mẹ nhé! Mẹ phải rạch thịt đem con đến với thế giới này cho nên nếu sau này con hư thì ba sẽ không nương tay tét mông con đâu nhé"
Đặt tay xoa lên bụng hơi tròn của Từ Noãn chợt bé con trong bụng phản ứng đạp vài cái khiến Nhiếp Thàn đứng cả hình.
"Anh...anh có cảm nhận được không? Con đang đạp đó, thấy chưa em nói rồi mà bé con nghe hiểu cả đấy"
Nhiếp Thần lại vừa bất ngờ vừa thấy vi diệu thì ra cảm giác con đạp là đây sao
"Ba xin lỗi con gái nhé.

Nhưng con mà làm mẹ đau hay buồn ba cũng không tha đâu.

Khi nào con ra đời ba vẫn sẽ tét mông con"
"Haha ông xã anh nói cái gì vậy"
"Anh chỉ cảnh cáo nhẹ vậy thôi"
Nhiếp Thần lặng lẽ lấy điện thoại ra ghi chú lại ngày tháng con gái đạp.

Rồi còn chụp một tấm hình lưu niệm.

Sau đó anh lại lấy kem bắt đầu xoa cho Từ Noãn như một thói quen
"Cảm ơn ông xã nhé"
"Ơn nghĩ gì chứ, anh đã dặn em rồi nếu bây giờ em đang không mang thai anh sẽ đè em ra phạt cho coi"
Nhìn người đàn ông chăm chỉ Từ Noãn nhịn không được lại hôn chụt chụt lên má Nhiếp Thần vài cái
"CẢM ƠN ÔNG XÃ"
Mà Nhiếp Thần đang thoa kem ở đùi cô động tác tay cũng bị khựng lại, đôi chân của Từ Noãn nãy giờ vẫn đang đặt trên đùi anh.

Anh nuốt nước bọt ực ực kìm lại dục vọng trong người.
"Ông xã anh sao vậy?" Từ Noãn giả vờ không biết ý cô giả bộ cạ chân vào nơi đang chuẩn bị ngóc đầu kia.

Chợt cô bị Nhiếp Thần đè mình xuống giường
"Bà xã có phải em đang thách thức sức chịu đựng của anh không?"

"Thần à.

Bác sĩ nói chúng ta chỉ cần kiêng 3 tháng cuối.

Anh không muốn sao?"
Từ Noãn quả thật rất muốn thưởng cho Nhiếp Thần.

Anh vì cô thật sự cũng mệt không kém cô là bao nhiều
Nhiếp Thần ngủ không sâu, chỉ cần cô động nhẹ anh cũng liền mở mắt kiểm tra cô.

Đêm tối cô đi vệ sinh luôn luôn có anh đỡ.

Nhiếp Thần chưa bao giờ xa cô một bước.

Anh muốn bù đắp lại khoảng thời gian trước kia cô mang thai.
Dùng chân của mình gạ gẫm, rất nhanh ở đũng quần Nhiếp Thần đã dựng lên
"Nào bà xã, em ngoan một chút.

Không nên thử anh như vậy"
Nói rồi Nhiếp Thần bỏ mặt Từ Noãn vào nhà tắm.

Rất nhanh cô đã nghe được tiếng nước chảy chỉ có thể cười trừ.

Người đàn ông của cô nghị lực thật.
*
Sau đó, Từ Noãn thuận lợi sinh bé con.

Nhiếp Thần cầm kéo cắt dây rốn cho cô mà tay run bần bật, cảm giác khó tả thành lời.
"Cảm ơn em bà xã.

Cảm ơn em"
"Nào ba mẹ có thể bế bé con" vị bác sĩ đưa bé cho cho hai người.
Bé con nhỏ xíu he hé đôi mắt nhìn đời, miệng nhỏ không ngừng oe oe khóc lớn
"Nhóc con thối, khiến mẹ con đau xé thịt còn khóc to thế à"
Miệng nói có hơi trách móc nhưng ánh mắt dịu dàng bà yêu thương đã nói lên tất cả.

Nằm ở phòng bệnh, Nhiếp Thần đã không ngừng hôn khắp mặt Từ Noãn.

Bây giờ anh đang hạnh phúc.

Một bên bé con một bên là bà xã, cả thế giới của anh đều đang bên cạnh.
"Bà xã em tỉnh rồi" anh ân cần dựng giường cho Từ Noãn
"Cho em ôm bé con một chút"
"Em còn đau từ từ đừng vội"
"Mau mau em cho con uống sữa"
"Đây em bế con đi" Nhiếp Thần đẩy nôi tới cô trông mặt cho chút tiếc nuối
"Haha anh sao thế" mới sanh xong nên Từ Noãn không thể cười lớn khi nhìn Nhiếp Thần loay hoay mãi mà không bế được bé con lên
"Con nhỏ quá, anh sợ mình làm rớt con"
"Anh ngồi đây đi" Nói rồi Từ Noãn bế bé con cho Nhiếp Thần.
Nhiếp Thần cẩn thận đến độ không dám thở mạnh.

"Thần à anh thở đi chứ.

Làm sao vậy"
"Em xem nè con gái chúng ta có chút xíu nằm gọn được một bên tay của anh.

Anh sợ thở mạnh sẽ làm bay bé con"
Từ Noãn ôm bụng muốn cười lớn ông xã cô sao có vẻ trông ngốc nghếh.
Lúc này hai anh lớn đẩy cửa xông vào khiến hai phụ huynh giật cả mình.


Bé con trong lòng cũng bị tiếng động lớn mà giật nảy mình
"BÉ CON HAI ANH TỚI ĐÂY"
"Oe oe oe"
Nhiếp Thần vội ôm chặt bé con muốn mắng hai đứa lớn nhưng lại thôi.

Bé con trông người hơi vùng vẫy cũng khiến anh muốn rụng rời
Từ Noãn nhìn hai đứa nhỏ biết lỗi, lại nhìn "đứa nhỏ lớn" rưng rưng.

Cô ẵm bé con lại dỗ dỗ vài cái quả nhiên liền nín khóc.
Mọi người đều nhìn cô đến tròn xoe mắt.

Quả nhiên trong nhà này đều cần phải có mẹ ra tay
*
Sự xuất hiện của công chúa MiMi đều khiến trái tim của những người đàn ông trong nhà này tan chảy
Cuộc sống sau đó khá vui vẻ, trong nhà lại xuất hiện thêm một tiếng cười.

Ai thấy MiMi đều phải tan chảy con tim trước sự đáng yêu của bé con.
Hai má phúng phính, môi đỏ chét, tóc hai bím sau đầu.

Điện thoại các thành viên trong nhà đều ngập tràn ảnh của MiMi.
Bạch Chính Trung rất thích đứa cháu gái này.

Tuy tuổi đã lớn nhưng ông vẫn đều đặn cách ngày đến thăm bé con.

Thậm chí nhiều lần Bạch Minh Tử ghé chơi đều muốn dụ MiMi về nhà của mình làm con vì anh cũng rất thích con gái.
Đến độ Nhiếp Thần phải hạn chế Minh Tử sang đây vì anh sợ bị lung lay cái chức cha ruột của mình.
Ở nhà là MiMi đến trường là Bạch Phong Miên.

Là con gái nhưng từ nhỏ đã khiến ba mẹ của mình đau tim không thôi.

Chăm một MiMi con hơn chăm chục Đậu Đậu và Chíp Chíp.
Có lần Từ Noãn bận nấu ăn trong bếp.

Nhiếp Thần vừa chỉ quay đi lấy tả mới thay cho bé con.

Nhưng quay lại đã không thấy MiMi.
Con không thấy cả nhà liền hốt hoảng đi tìm khắp nơi bé con có thể bò vào trốn.
Tìm nhanh không thấy cho đến khi nghe tiếng cười khúc khích ở đằng tấm rèm phòng khách.
Nhưng lúc nãy đã kiểm tra bên dưới rèm đều không thấy.
Chợt tấm rèm động đậy ở phía trên.

Nhiếp Thần nhanh mắt đã thấy cục gì nho nhỏ chuyển động trên tấm rèm.
Ra đằng sau tấm rèm phát hiện MiMi bằng cách nào đó đã đu lên tấm rèm chuẩn bị rớt xuống.
Cả nhà một phen đứng tim với cô công chúa nhỏ.

Chỉ mới biết bò đã nghịch như vậy.

Sau này bé con sẽ còn quậy ra sao.