Trong một khu ổ chuột ẩm mốc và bẩn thỉu cách xa thành phố.
Nhất Quân và Y Khê đã trốn trong đây được nhiều này.
Bây giờ họ là tội phạm kinh tế đang bị truy nã.
"Mẹ nó thằng chồng em tốt nhỉ.
Sắp xếp chỗ ở thật giống bị quăng vào bãi rác"
Nhất Quân nhịn không được bèn chửi rửa.
Bây giờ hai người họ không còn là người Bạch Gia.
Họ Vũ chắc cũng sẽ không thể lấy lại nữa rồi.
"Mẹ nó thằng già đừng có lắm chuyện.
Không phải ăn cơm tù thì nên biết điều đi"
Y Khê cũng không khá khẩm là mấy.
Cô đã chán ghét và kinh tởm cuộc sống trốn chui trốn nhủi tồi tàn này.
Xunh quanh ở đâu cũng là gián là rết.
Ngủ cũng là cái ván tạm bợ.
Nhưng bù lại chồng cô ngày ngày đều sẽ cho người mang đồ ăn đến cho cô.
"Mày con mất dạy.
Là ai bày mưu mới giúp mày có ngày hôm nay?"
"Câm miệng, cũng không nhờ tôi thì ông mới hoàn thành kế hoạch à? Bây giờ còn lên mặt?"
"Mày...mày..." Nhất Quân tức giận chỉ tay dô mặt cô.
"Khốn nạn cái thằng già kia nữa.
Im im lại chơi một vố.
Con mẹ nó..." Y Khê bực bội chửi thề liên tục.
"Diệp Tâm ở đâu sao vẫn chưa liên lạc? Mau kêu nó sắp xếp cho chúng ta nước ngoài? Còn ở đây sẽ sớm chết vì bẩn thỉu"
"Anh ấy bảo chờ thêm một chút.
Anh ấy vẫn đang cố"
"Tao thấy nó cố tình bỏ mày thì đúng.
Đưa đến cái xó này cũng chẳng có nổi cái giường" Nhất Quân thấy em gái mình ngu ngốc bèn móc mỉa
"Thằng già im miệng đi.
Ông bây giờ nên biết điều.
Không có tụi tui thì ông sớm rục xương trong tù rồi.
À đúng rồi, sao không kêu vợ ông đấy? Ả ta lấy được bao nhiêu tiền rồi? Không chừng bây giờ đang đi nhún nhảy với thằng khác rồi" Y Khê cũng không chịu thua anh mình.
"Con mất dạy" Nhất Quân che tim chửi, ông đã lâu không có uống thuốc gì hình như bệnh lại sắp tái khởi.
"Cũng do ông dạy mà ra" Y Khê quay lưng lại với anh mình không để ý mà chỉ bấm điện thoại.
Hai người lớn liên tục lớn tiếng mắng chửi nhau.
Cũng vì sự khó khăn bây giờ mà nói ra hết những điểm xấu của nhau.
Anh em tương tàn.
Lúc này Lạc Diệp Tâm đem đồ ăn vào.
Đây là lần thứ hai hắn đến đây khi đưa hai họ đi trốn, cũng không chịu được mùi hôi thúi ở đây hắn đưa tay che mũi.
"Anh tại sao bây giờ mới tới?"
Y Khê thấy chồng mình bèn nhảy đến như thấy kho báu.
Trái lập với suy nghĩ của cô là Diệp Tâm cũng sẽ ôm mình, anh vậy mà lại tự tuyệt muốn lánh xa cô.
Nhìn xuống bộ quần áo bẩn thủi cô cũng hiểu ra.
"Ăn đã ăn đã" Diệp Tâm bày đồ ăn bày lên bàn không màn ôm Y Khê.
Không khi trong phòng trùng xuống như có thứ áp lực vô hình đó.
Nhất Quân đụng đũa ăn trước, Y Khê định nói chuyện với Diệp Tâm thì giật mình bởi tiếng ho khan của anh mình.
"Làm sao vậy?" Cô khó chịu nhìn Nhất Quân
Đột nhiên Nhất Quân từ trên ghế ngã nhào xuống đất miệng sùi bọt mép co giật, cơ thể dần trở nên tím tái.
Y Khê đứng nhìn trơ mắt nhìn anh mình liệm rồi chết đi.
Cô lại nhìn đến hộp đồ ăn trên bàn rồi lại liếc sang Diệp Tâm với ánh mắt hoảng sợ.
"Thú vị nhỉ?" Diệp Tâm nhìn cô cười, Y Khê cảm giác rợn cả người với nụ người của chồng mình
"T..tại sao anh làm vậy?"
"Tại sao á? Không sao cả, chỉ là quá phiền thôi.
Bớt 1 người không phải dễ trốn hơn sao?" Diệp Tâm lấy khăn lau tay giống như chạm vào thứ gì bẩn thỉu.
Mà Y Khê đừng kế bên kinh hãi cô chưa bao giờ chứng kiến bộ mặt đáng sợ này của anh.
"Được rồi nể tình em từng là vợ.
Nếu em không muốn như anh của mình thì theo.
Còn không...ở lại ăn cho hết đồ ăn nhé" Diệp Tâm ghé tai cô thì thầm còn cắn nhẹ lên đó một cái rồi quay đi.
Y Khê nuốt nước bọt nhìn cái xác tím ngắt trên nền nhà lại nhìn bóng lưng đáng sợ của Diệp Tâm.
Trước mắt là phải sống, cô bèn chạy theo Diệp Tâm với tâm trạng vừa phức tạp vừa lo sợ.
Mà Nhất Quân cả cuộc đời tham lam độc ác.
Lại chết một cách đau đớn khổ sở ở cái xó hôi hám bẩn thỉu.
*
Đám thổ phỉ có 4 người.
Một trong những người đó kéo Tô Nhi đứng dậy.
"Cô em.
Đi một mình à?"
Bạch Minh Tử thấy có người lạ xuất hiện anh liền xuống xe
"Đừng đụng vào cô ấy"
Tô Nhi muốn chạy tới đỡ anh nhưng tay lại bị giữ chặt.
Minh Tử cũng bị ngăn cản bởi chiếc rìu trước mặt.
"Chạy đi đâu? Thì ra là một đôi uyên ương nhỉ? Thú vị thật đó"
"Muốn lấy gì liền lấy.
Thả cô ấy ra"
Thấy Minh Tử quyết liệt người đang giữ Tô Nhi hứng thú.
Hắn chế trụ cô định bụng liếm lên mặt để chọc tức Minh Tử.
"Thả tôi ra" Tô Nhi vùng vẫy
"Cái thằng này.
Để anh em tao nếm thử chút làm gì dữ như vậy?"
Thấy vậy Minh Tử liền xông lên.
Những người còn lại thấy anh liền chặn lại.
Nhưng không biết Minh Tử lấy sức đâu ra anh xông lên như một con thú.
Thấy vậy mấy người kia cũng không tha cho anh.
Họ vung cước muốn anh phục tùng.
Minh Tử né được một cú đấm nhưng một đánh ba không chột cũng què.
Cú đánh móc tiếp theo lại không may trúng ngay vết thương.
Lại một cước thượng lên mặt trực tiếp khiến Minh Tử ngã xuống đất, miệng vết thương lại rách ra liền chảy máu róc rách xuống.
"Đừng...đ..đừng tôi xin các người.
Lấy gì cũng được đừng đánh nữa, đừng đánh nữa" Tô Nhi vội muốn khóc, trái tim cô cũng đau theo.
"T..thả cô ấy ra.
Có chuyện gì liền tính sổ với tao " Minh Tử ôm vết thương một chân quỳ trên mặt đất, con mắt đỏ lên trông đáng sợ.
"Gì vậy trời? Một đánh liền chảy máu chúng mày đùa tao à?" Gã tung cước vào bụng ban nãy nhíu mày, hắn thô bạo kéo áo Minh Tử lên mới thấy người anh có băng quấn thấm máu.
Tô Nhi thấy anh đau đớn cô liền tức giận.
Một đạp giậm lên chân người đang giữ cô, miệng cúi xuống cắn lấy tay hắn.
Được thả ra cô lại chạy đến bên Minh Tử.
"M..Minh Tử anh...s...sao rồi" giong cô rưng rưng.
Khó khăn lắm mới cầm được máu bây giờ lại bị chảy ra.
"Anh kh....." Minh Tử định bụng trấn an cô nhưng cơn ho ập tới kèm theo là máu.
Anh ho đến đỏ cả mặt, tầm mắt có chút mơ hồ.
Bốn người thổ phỉ hứng thú đứng xem.
Có lẽ họ không cần ra tay nữa rồi.
Minh Tử hoa mắt chóng mặt liền gục người xuống.
Mà Tô Nhi thấy đám người thổ phỉ lên xe cô liền chạy đến ôm chân một người.
"Cầu các người...đ...đừng lấy xe.
Tôi cầu xin các người" Tình trạng Minh Tử không tốt nếu không sớm chữa trị anh sẽ sẽ lần nữa bỏ cô đi.
"Tôi có tiền, rất nhiều tiền.
Về tới thành phố tôi sẽ chuyển tiền cho các người" cô ôm chặt chân người đó khóc lóc
"Con điên này.
Làm vậy không khác gì kêu chúng tao đi đầu thú với cảnh sát" nói rồi gã đó dùng chân đạp cô hất ra
"Tôi cầu xin các người" Tô Nhi cố gắng bấu víu dù đã bị đạp rất mạnh.
Song cô vẫn không có sức bằng đàn ông, cô bị gã đó đạp mạnh đến té ngã trên nền đất thô ráp.
Vứt bỏ được sự vướng víu, bốn gã lấy xe rời đi.
Để lại hai người ở cung đường đồi núi hoang vắng không bóng người qua này
"T..Tô Nhi..." Minh Tử yếu ớt he hé mắt gọi cô.
Nghe thấy tiếng anh gọi Tô Nhi liền bò tới chỗ anh, nâng đầu anh đặt lên đùi mình
"Em...em đây" Tô Nhi đau lòng lau đi vết máu trên miệng anh.
Nước mắt không ngừng tuôn ra.
"Không bị thương ở đâu chứ?" Minh Tử bắt lấy tay cô sờ sờ kiểm tra xem cô có bị thương hay không.
"Kh...em không sao.
Anh tại sao lại không chiếu cố bản thân mình một tý...lại lại chảy máu rồi" cô nắm lấy tay anh áp lên gương mặt mình, nước mắt đau lòng rơi lã chã.
Có lẽ vì đau cô chỉ thấy gương mặt anh nhăn nhó một chút rồi gượng cười.
Tô Nhi quan sát xung quanh, liền dùng sức kéo anh qua gốc gần đó.
Để anh tự vào cây, cô kéo áo lên kiểm tra.
Vết thương đã trở nên tồi tệ hơn, máu thịt cùng mũ viêm be bét.
Cô bất lực tựa vào lồng ngực anh run rẩy.
Bây giờ đến thùng cứu thương cũng không có.
Ai sẽ qua đây cứu họ, nếu cô đi bộ còn may ra tới thành phố.
Nhưng anh thì sao, anh không thể di chuyển.
"Bảo bối, em đừng khóc nữa.
Sẽ mệt đó giữ sức chút đi" Minh Tử khó khăn nhấc tay vuốt tóc cô an ủi
"Có phải em là sao chổi? Tại sao lúc nào em cũng làm liên luỵ anh?"
"Không phải lỗi của em"
"..."
"Bé con em đừng khóc nữa mà"
"..."
"Bảo bối à..."
"..."
Tô Nhi úp mặt vào người anh khóc đã rồi lật người ngồi kế bên anh để anh tựa vào vài mình.
Bàn tay cô đan vào anh, mười ngón tay khít không rời.
"Em cho anh biết.
Nếu như anh...anh đi.
Em cũng sẽ theo anh.
Vậy cho nên đừng để em ở một mình lại đây"
Bạch Minh Tử chỉ cười, anh cố gắng nắm chặt tay cô hơn.
Hai người ngồi dưới tán cây thật lâu.
Cũng không nói gì, chỉ đan tay nhau thật chặt.
Mặt trời mỗi lúc một lên cao, cái nắng gay gắt như muốn thiêu đốt cháy da cháy thịt.
Ý thức của Bạch Minh Tử dần đi xa vời, nhưng tay của anh một phút cũng không buông tay Tô Nhi.
Mà Tô Nhi vì mất nước cô cũng dần trở nên mệt mõi rã rời mồ hôi cũng nhễ nhại.
Hai người tựa đầu vào nhau chờ đợi kì tích gì đó.
Cái nắm tay là thứ duy nhất bọn họ cảm nhận được sự tồn tại của nhau một cách chân thực.
Giữ lúc hai người tưởng chừng như đây sẽ là kết thúc thì trong mơ hồ Minh Tử thấy có một đoạn xe chạy đến.
Anh nắm lấy tay Tô Nhi lay lay gọi cô.
"Nhi Nhi à.
Chúng ta sắp được cứu rồi" nói xong anh cũng ngất liệm đi vì đã đến cực hạn của mình.
Mà Tô Nhi còn xót lại chút mơ hồ, cô he hé mắt rồi mỉm cười.
Người trên xe thấy hai người bọn họ mình mẩy máu me mà hốt hoảng vội đi xuống
"Mau mau điều một chiếc trực thăng sang đây".