Bạch Tiên Sinh Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 54: “ông Xã…”






Bạch Nhiếp Thần như hoá thân thành mãnh thú mặc dù trên người có vết thương.

Anh móc chân quật ngã hai người bên cạnh đang ghì mình xuống.
Những kẻ khác thấy anh vùng dậy liền hoảng sợ chốc lác.

Nhưng rồi phải buông Từ Noãn để xử lý Nhiếp Thần trước.

Duy chỉ có một gã tiếp tục muốn làm nhục cô.
Hắn đẩy ngã Từ noãn xuống.

Chỉ cởi trói mỗi dây dưới chân để tiện mình hành xử.
Nhiếp Thần bị vây thành vòng tròn, đôi mắt rực lửa khi thấy Từ Noãn đang tuyệt vọng vùng vẫy.
Máu trong người anh như kho xăng, bị đánh lửa phừng phực cháy lên bởi cơn thịnh nộ trong người.

Bạch Nhiếp Thần vừa ra đòn hạ gục từng người vừa phải cảnh giác những người còn lại.
Nhưng hiện thân thể đang có vết thương, mỗi cái vung tay đấm, chân đá cũng muốn xé gan xé thịt mà đau chết anh.

Khắp sàn nhà đều là vết máu do anh để lại.
Từ Noãn bị đẩy ghế ngã vào đúng nơi con dao ban nãy Nhiếp Thần ném tới.

Cô mò với được con dao bắt đầu tự cưa dây thừng đang chói tay mình đằng sau.
Tên khốn kia vẫn không hay biết, hắn đang ngậm nút cổ của Từ Noãn.

Bàn tay dơ bẩn ấy lại đặt lên trước ngực mà thô bạo bóp.
Con dao kia sắt bén rất nhanh cô đã thoát ra được sự trói buộc.

Từ Noãn ghê tởm nhìn tên đang đè người mình.

Một dao hung hăng vào người hắn.
Tên đó liền lập ức ôm bụng la hét thảm thiết mà ngã qua phía bên cạnh.

Chỉ trong chốc lát Từ Noãn thấy tên ấy gần như đã bất động, người không ngừng co giật.
Cùng khi đó Nhiếp Thần đã đánh tới đến gần người cuối cùng.

Sức lực theo đó mà bị rút cạn kiệt theo.
Anh chống tay vào tường đỡ bụng thờ dốc.

Nhìn hai người trước mặt thở dài.
“Còn không biết khó mà lui?”
Tuy bị thương nhưng khí thế khi nói vẫn khiến người ta khiếp sợ.

Ánh mắt màu hổ phách như tiếp thêm lửa cực kì sắc bén.

“Với mày? Không coi lại bản thân đã ra làm sao?” Vừa nói xong cả hai cùng nhau lao lên cùng tấn công.
Nhiếp Thần cúi người nhăt được một viên gạch dươi chân dùng làm vũ khí.
Hai bên cùng xông tơi khiến anh đỡ thật sự không nổi.

Anh đập viên gạch lên đầu một tên nhưng lại dính phải một gậy của tên còn lại.
May may chỉ sượt qua đầu và đập lên vai.

Khoảnh khắc tên kia gã xuống.

Gã còn lại bắt đầu hoảng sợ vì chỉ còn một mình.

Hắn nhắm tới bụng nơi vết thương của Nhiếp Thần mà lên gối liên tục.
Cú va chạm khiến Nhiếp Thần phải phun ra một ngụm máu.

Đau muốn chết đi sống lại, anh dường như đã sức cùng lực kiệt.
Tên kia lần nữa vung gậy muốn đánh tới.

Nhưng bàn tay máu me Nhiếp Thần đã kịp chợp lấy cây gậy.
Một lần nữa bị doạ sợ vì sức mạnh của Nhiếp Thần, gã hoảng loạn buông gậy tay lại chọt thẳng vào miệng vết thương
“Aa…” Đau đau thấu trận trời xanh.
Cảm giác mình sắp hạ được Nhiếp Thần tên kia cười sung sướng.

Chưa được bao lâu thì đã bị Từ Noãn phía sau một dao đâm tới.

Khiến hăn gã lăn quay như tên đồng bọn kia của hắn mà gào thét đau đớn.
Bạch Nhiếp Thần mất đà liền lùi lùi ngã người ra sau.

Trước khi ngã anh còn ngượng cười rạng rỡ nhìn cô.

Rất may Từ Noãn kịp thời chạy qua đỡ lấy anh ngã vào lòng của mình.
Thấy Nhiếp Thần vì đau đớn mà run rẩy khiến trái tim Từ Noãn đau như bị thứ gì đó bóp nát.
“Thần…anh…sao rồi?” Bàn tay run rẩy của Từ Noãn đặt lên nơi vết thương đang rỉ máu kia.

Từng giọt nước mắt của cô lăn dài rơi xuống đọng trên lại khuôn mặt tái nhợt của anh.
“Thần…anh có nghe thấy em nói gì không?”
Thấy anh vẫn còn đau đớn, cô lo lắng không thôi.

Nhìn xung quanh chỉ có xác người, không khí im lặng đến đáng sợ.

Thậm chí còn nghe được nhịp tim đang hoảng sợ mà đập thình thịch của mình.
“Ông…xã…xin anh đừng có xảy chuyện gì”
“Ông…xã..anh mở..mở mắt ra nhìn em đi”
“Ông xã trở về cùng em.

Anh muốn gì em cũng sẽ chiều anh”
“Ông..xã” từng lời nói run rẩy đều mang đậm sự lo lắng, đau khổ của Từ Noãn liên tục phát ra.
Máu.

Trên tay cô sao lại có quá nhiều máu? Khuôn mặt trắng bệch cùng cơ thể đang nằm trong lòng cô tại sao lại run rẩy co giật đau đớn đến như vậy?
Tại sao gọi mãi mà anh không mở mắt ra nhìn cô?
Từ Noãn bật khóc như một đứa trẻ đang hoảng loạn, tầm mắt trở nên mờ đi khi nước mắt cứ dâng tràn..