Bên cạnh mộ dị nhân, mấy đạo kiếm quang đan xen, lão say rượu chỉ lấy bừa một cành cây làm kiếm đã đánh ba người đến không còn sức phản kháng, ba đạo kiếm khí phóng ra từ cành cây, ba người Nam Vãn bị thổi bay ngã trên mặt đất.
Trọng Chiêu miễn cưỡng đỡ lấy Nhĩ Quân, hai người khí huyết đảo lộn, Nam Vãn thì không may mắn như vậy, hắn té trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, hiển nhiên còn bị thương nặng hơn cả hai người.
Lão say rượu chậm rãi đi đến gần ba người.
Không biết Bạch Thước đã trốn trong bụi cỏ từ lúc nào, mắt thấy Trọng Chiêu gặp nạn, liền định nhảy lên, lại bị một cánh tay che miệng lôi trở lại bụi cỏ.
Nàng vừa quay đầu liền bắt gặp gương mặt trét đầy son phấn và một đôi mắt tràn đầy ủy khuất và phẫn nộ.
Hoa Đại Thiết và Phạn Việt?!
Ánh mắt sáng rực của tiểu đồ đệ lên án làm Bạch Thước chột dạ không thôi, còn chưa mở miệng đã nghe âm thanh trầm thấp của Hoa Đại Thiết vang lên.
“Suỵt, đừng nhúc nhích! Đừng nói mấy trái dưa vẹo táo thúi các ngươi, cho dù toàn bộ con cháu tiên yêu ở dị thành hợp lại cũng không phải đối thủ của người giữ mộ kia!”
Bạch Thước kinh hãi trong lòng, kéo tay Hoa Đại Thiết ra: “Lão nhân này là người phương nào? Không phải dị thành cấm linh hả, vì sao vô dụng với ông ấy?”
Hoa Đại Thiết nhìn về phía cách đó không xa: “Ngươi có biết Dung Tiên và Thường Linh Lung không?”
Bạch Thước sửng sốt, đúng là nàng từng nghe về hai người kia.
Dung Tiên, người của Côn Luân, Thường Linh Lung, là tộc trưởng Hồ tộc ngàn năm trước, hai người kia là đôi tiên yêu yêu nhau nhất tam giới mấy vạn năm trước.
Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, mấy năm sau đột nhiên Dung Tiên quay về Côn Luân kế thừa chức chưởng môn, còn trở mặt vô tình, dẫn đệ tử Côn Luân đánh gϊếŧ Yêu giới, trên chiến trường đâm chết Thường Linh Lung. Đương nhiên ở ác gặp dữ, Dung Tiên thất tín bội nghĩa tẩu hỏa nhập ma, suýt chút nữa tàn sát sạch sẽ Côn Luân, may Thiên Đế Mộ Quang kịp thời đuổi tới, cứu lấy chút hương khói còn lại của Côn Luân, đem Dung Tiên trảm dưới nhật nguyệt luân*.
Việc này chưa qua bao lâu, Thiên Đế liền xây dị thành ở nơi hoang dã này.
“Có nghe, đã là lúc nào rồi, nói mấy chuyện xưa cũ rích đó làm gì?”
“Chỉ e ngươi nghe không đầy đủ. Dung Tiên và Thường Linh Lung là đôi tiên yêu quyến lữ yêu nhau nhất tam giới, người đời cũng không biết, bọn họ còn có một đứa con.” Hoa Đại Thiết khẽ thở dài cất lời.
“Con?”
Bạch Thước nhìn về phía ba ngôi mộ vô danh, đột nhiên quay đầu: “Ý ngươi là ba ngôi mộ đó……”
Nhưng nếu nơi này đã chôn cả nhà Dung Tiên, vậy thì người giữ mộ lại là ai?
Hoa Đại Thiết còn chưa kịp trả lời thì lão say rượu đã ra tay.
Lão say rượu đi về phía ba người, kiếm khí cuồn cuộn, chỉ thẳng vào mi tâm Nam Vãn, ánh mắt Nam Vãn lộ ra vẻ hoảng sợ, đột nhiên Trọng Chiêu nhảy lên, giơ kiếm chặn lại, kịp thời kéo Nam Vãn ra.
Nam Vãn khó tin nhìn Trọng Chiêu, chỉ là một tên đệ tử Phiêu Diểu cỏn con lại có kiếm pháp và linh lực như vậy? Dưới Khóa Linh Phong vậy mà lại hơn hắn một bậc!
“Tiền bối, nếu chỉ vì tỷ thí Ngô đồng tâm hoả, chúng tôi đã bại, hà tất gì người còn muốn lấy mạng hắn?”
Lão say rượu khẽ ồ một tiếng, mắt say lờ đờ nhấc lên: “Không thể ngờ được thủ đồ Vân Tiêu thế mà lại không phải hạng người tiểu tốt vô danh, tiểu tử, ngươi là người của Phiêu Diểu?”
“Đúng vậy.” Trọng Chiêu thần sắc trịnh trọng, cũng không khinh địch.
“Hậu sinh khả uý, tiểu tử, ta thấy ngươi thuận mắt, giữ một mạng cho ngươi.” Lão say rượu nhìn về phía Nam Vãn, hồng quang chợt lóe nơi đáy mắt, thế mà lại mơ hồ hiện ra một tràng ma khí: “Còn hắn, mới vừa rồi hắn đã chạm vào mộ bia này, ở chỗ của tiểu lão nhân, chỉ còn một chữ chết!”
Lão lại là xuất ra một đạo kiếm khí, bất ngờ một thanh kiếm bay ra, Nhĩ Quân cũng phi thân tiến lên, cùng Trọng Chiêu đồng loạt bảo hộ Nam Vãn phía sau.
“Sao? Các ngươi muốn chết theo hắn?” Giọng lão trầm xuống.
“Tiên môn bách gia, đồng khí liên chi, cho dù Trọng Chiêu không đánh lại tiền bối cũng không thể trơ mắt nhìn tiền bối gϊếŧ hắn.” Trọng Chiêu vừa nói vừa cầm tiên kiếm đưa trước người.
“Hừ, đồng khí liên chi? Nực cười!” Đáy mắt lão hiện ra vẻ trào phúng: “Nếu ngươi đã tìm chết, ta đây tiễn ngươi một đoạn đường vậy!”
Nhánh cây khô trong tay lão quét về phía Trọng Chiêu, Trọng Chiêu cùng Nhĩ Quân nỗ lực chống đỡ, đúng lúc này, Nam Vãn trên mặt đất đột nhiên nhảy lên, đánh lén sau lưng, đâm một nhát trúng lão nghiện rượu đang giao đấu với hai người Trọng Chiêu.
Tiên kiếm nhập thể, linh khí nổ tung, lão kêu rên một tiếng, cúi đầu nhìn tiên kiếm xuyên thấu bụng mình.
Trọng Chiêu biến sắc.
Ý cười trên mặt Nam Vãn chẳng kịp lan ra bởi hắn thấy trong mắt Trọng Chiêu không có vui mừng mà là hoảng sợ, hắn nhìn theo ánh mắt Trọng Chiêu, thấy dưới chuôi kiếm vừa đâm thủng bụng lão lại không có giọt máu nào.
Đáy lòng Nam Vãn dâng lên hàn ý, vừa định rút tiên kiếm, lại phát hiện lão đã quay đầu nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười giả tạo. Đôi tay gầy yếu khô quắp của lão đã nắm chặt tiên kiếm trước bụng.
Rắc một tiếng, lão nghiện rượu một tay bóp gãy tiên kiếm, quanh thân toát ra một đạo kim quang, toàn bộ thân thể nổ tung hóa thành một màn sương mù, thế mà lão ta không có thân thể?! Rốt cuộc lão là thứ gì?
Nam Vãn căn bản không kịp nghĩ nữa, luồng sương mù chợt xuất hiện sau lưng Nam Vãn, lần thứ hai ngưng tụ thành hình người, hắn giơ nửa đoạn kiếm gãy trong tay cắm thẳng vào ngực Nam Vãn.
“Tiền bối không thể!” Trọng Chiêu thần sắc đại biến, phi thân ngăn cản, nhưng đã không kịp.
Trong bụi cỏ Bạch Thước cũng kinh hô một tiếng, lúc sắp thấy máu Nam Vãn bắn ra ngay tại chỗ, một thanh tiên kiếm bất ngờ bay ra, kiếm khí kia bá đạo thuần khiết, không hề nhắm vào lão nhân, mà là đâm thẳng về hướng Nam Vãn.
Thanh kiếm màu trắng đánh bay Nam Vãn, đoạn kiếm trong tay lão nghiện rượu đâm hụt, Nam Vãn lấy về một cái mạng.
Bạch Thước trong bụi cỏ khẩn trương nhìn thế cuộc thay đổi trong nháy mắt, thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, trong lòng nàng đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ.
Vì sao? Lão nghiện rượu này tựa hồ không phải tiên cũng không phải yêu, không phải người lương thiện, ngược lại tràn ngập địch ý với hai tộc tiên yêu, vì sao Kim Diệu Thượng tiên lại đem Ngô đồng tâm hoả đặt ở mộ dị nhân này? Lão có thể nghiền chết bọn họ không khác gì nghiền chết mấy con kiến, chắc không phải Kim Diệu Thượng tiên muốn đẩy con cháu hai tộc tiên yêu vào đường chết đâu nhỉ?
Bên mộ, tiên kiếm màu trắng đánh trúng một kích, không chút ham chiến, bay về tay chủ nhân.
Mọi người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy dưới tàng cây khô có một bạch y Tiên quân thong thả đi ra, đúng là Côn Luân Bắc Thần.
Sao hắn lại ở đây?
Lão nghiện rượu nhìn chằm chằm Bắc Thần, khặc khặc cười quái dị: “Côn Luân kiếm tu?”
Bắc Thần nhìn về phía lão, chậm rãi mở miệng: “Nam Vãn chỉ vì linh khí Ngô Đồng mà đến, không phải cố ý mạo phạm tổ tiên, vẫn mong tiền bối thủ hạ lưu tình.”
“Thủ hạ lưu tình?” Dường như lão già cực kỳ thống hận bốn chữ “thủ hạ lưu tình”, lão há to mồm hớp hai ngụm rượu: “Tiên môn bại hoại, tồn tại cũng là tai họa.”
Miệng hắn vừa uống rượu, tay vừa động, nháy mắt linh quang trên cành khô trong tay chấn động, thế mà hóa thành một thanh tiên kiếm nhắm vào Bắc Thần.
Nào biết dưới kiếm quang, Bắc Thần không tránh không né, mọi người sắc mặt đại biến.
“Bắc Thần Thượng quân!”
Trong chớp nhoáng, tiên kiếm ngừng lại cách mi tâm Bắc Thần một tấc, lão híp mắt nhìn về phía Bắc Thần.
“Vì sao không né?”
“Côn Luân có dạy, nếu gặp tiền bối, không đánh, không tránh, không đả thương.”
“Hay cho câu không đánh không tránh không đả thương…… Giả nhân giả nghĩa! Côn Luân đáng chết!” Lão cười lạnh một tiếng, vung tay lên, kiếm quang chấn động, tiếp tục đâm vào mi tâm Bắc Thần, Bắc Thần vẫn không tránh, ngược lại nhắm mắt.
Đây là thằng điên nào?!
“Dung Tiên tiền bối!”
Trong đêm đen vang lên một tiếng hét, tiên kiếm đang đâm vào mi tâm Bắc Thần chợt dừng lại, một dòng máu chảy xuống từ mi tâm hắn.
Giữa lúc cuộc chiến quyết liệt, Bạch Thước lại lao nhanh ra, vẻ mặt khẩn trương.
Trọng Chiêu nhìn thấy Bạch Thước đột nhiên nhảy ra, sắc mặt đổi mấy màu, căm tức nhìn thiếu niên thong thả đi theo Bạch Thước trong đêm đen.
Chỉ là thiếu niên đã không còn vẻ vâng vâng dạ dạ như lúc ở khách điếm nữa, ngược lại mi tâm có một tia lạnh nhạt. Ánh mắt hắn gắt gao dán chặt trên người Bạch Thước, giống như những người khác đều là bụi bặm.
Mọi người thấy Bạch Thước xuất hiện đều sửng sốt, nhất là Nam Vãn, lăn lộn mấy phen, hai chòm râu trên mặt Bạch Thước sớm đã không còn, thoáng nhìn ánh mắt quan tâm của Trọng Chiêu, Nam Vãn nháy mắt hiểu mình đã bị Bạch Thước chơi rồi.
“Ngươi!” Hắn chỉ vào Bạch Thước, sắc mặt âm trầm, lại đột nhiên nhớ ra cách gọi lúc nãy Bạch Thước gọi lão say rượu đó.
Dung Tiên? Chưởng môn Côn Luân Dung Tiên ngàn năm trước? Không phải hắn đã sớm chết rồi sao?
Mọi người đồng thời nhìn lão, chỉ thấy ánh mắt sâu thăm thẳm của lão nhìn Bạch Thước, mặt không chút biểu tình.
“Ngươi gọi ta là gì?”
“Dung Tiên tiền bối.” Bạch Thước bước ra một bước, giống như che chở phía trước Trọng Chiêu.
“Ai là Dung Tiên? Tên súc sinh kia sớm đã chết.” Lão say rượu cười lạnh.
“Sao lão lại là chưởng môn tiền nhiệm của Côn Luân được? Ngàn năm trước Dung Tiên tẩu hỏa nhập ma, đã chết trong tay Mộ Quang bệ hạ!” Nam Vãn thở hổn hển bò dậy từ trên mặt đất, khó có thể tin mà nhìn lão say rượu.
“Côn Luân nhất mạch ngàn năm trước từng bị tiền bối tàn sát, gần như đứt đoạn, ngàn năm trước Côn Luân đã không còn dây dưa ân oán gì nữa, nếu không tình cờ gặp tiền bối, cớ sao Bắc Thần Thượng quân kiếm không ra khỏi vỏ!!”
Lão say rượu cười lạnh, tóc bạc rũ trên mặt, che đi nếp nhăn già nua trên khuôn mặt.
Bạch Thước nhìn về phía Bắc Thần ung dung cất lời: “Bắc Thần Thượng quân, ngươi chưa bao giờ gặp Dung Tiên chưởng môn, cái ngươi nhận ra hẳn là Côn Luân kiếm khí?”
Mọi người đồng thời nhìn Bắc Thần.
Trước mi tâm Bắc Thần, linh quang quanh thân tiên kiếm bừng bừng, Bắc Thần vẫn chưa mở miệng, chỉ là trên một đoạn của tiên kiếm, linh quang trên nhánh cây khô hóa thành tiên kiếm đã tan, lộ ra thân kiếm trắng tinh như tuyết, đó là một thanh thiết kiếm Côn Luân!
Thiết kiếm màu trắng bay về cạnh lão say rượu, cọ cọ trong lòng bàn tay lão, phát ra tiếng tỉ tê yếu ớt.
Bắc Thần không phủ nhận, tức là thừa nhận, lão say rượu thật sự là chưởng môn tiền nhiệm Côn Luân Dung Tiên!
“Cho dù ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì, Bắc Thần Thượng quân chỉ là đệ tử Côn Luân, tất cả những chuyện năm đó không liên quan gì tới hắn, tiền bối hà tất đả thương người vô tội.”
“Vô tội? Hắn vô tội, tất cả người đời đều vô tội!”
Lão say rượu chợt giương mắt, hồng quang lập loè trong mắt, hiện ra sự điên cuồng, chẳng ngờ lại chém một kiếm vào Bạch Thước.
Lẽ nào chưởng môn tiền nhiệm Côn Luân này bị điên rồi sao, gặp người là chém!
Trọng Chiêu và Phạn Việt đồng thời lao về phía Bạch Thước, nào biết Bạch Thước giống như đã sớm biết Dung Tiên sẽ đả thương nàng, đột nhiên bắt lấy một người kéo qua chắn trước người nàng.
Thiết kiếm ngừng trước ngực người nọ, chợt dừng lại.
_______________________________________________________________________________________________
Chương 51
Khoảnh khắc phong ấn được giải, Dung Tiên thấy vợ con chết thảm, trên đời này có ai có thể thừa nhận thảm cảnh như thế?
Ngày mai gặp lại, huhu chương cuối của đợt này rồi.