[ Quà mừng năm mới ]
“Ngọc giản trấn núi?!” Bạch Thước hô thất thanh. Một đệ tử ngoại môn Phiêu Diểu như nàng, theo lý không nên biết tới ngọc giản này, thế nhưng bên cạnh nàng còn có lão ô quy thành tinh sống lâu nhất Phiêu Diểu đảo, chuyện mà hai người thích nhất chính là vừa uống rượu vừa tám chuyện dưới tàng cây ở dược viên, chuyện bí mật này của Phiêu Diểu đảo, tất nhiên Bạch Thước biết rõ rành rành.
Nhưng Phiêu Diểu vốn không phải đại phái Tiên tộc gì đó, ngọc giản trấn núi vừa rồi bị xích bạc của Phạn Việt đánh trúng, chỉ còn lại một thành năng lượng mỏng manh bảo vệ tâm bồ đề sắp tiêu tán kia.
“Sư tỷ!” Trọng Chiêu biến sắc, liền định ra tay, tà bồ đề dùng ba phần lực bóp chặt cổ Nhĩ Quân: “Đừng tới đây, nếu không cho dù bổn quân chết, cũng phải kéo nàng ta chôn cùng. Lăn khỏi Hỏa Băng đảo cho bổ quân, bằng không ta sẽ gϊếŧ nó!”
Trọng Chiêu lưỡng lự, nếu không phải yêu huyết của Phạn Việt ở trong thân thể tà bồ đề, toàn bộ Phiêu Diểu đảo cộng lại cũng không phải đối thủ của nó, một khi bọn họ buông tha cơ hội lần này, chờ tà bồ đề tro tàn lại cháy, muốn gϊếŧ hắn lần nữa cũng khó khăn.
Trong mắt Phạn Việt không chứa Tiên tộc, hắn hừ lạnh một tiếng, xích bạc trong tay đánh thẳng về phía tà bồ đề, nhưng lại bị Trọng Chiêu giơ tay ngăn lại.
“Mặc kệ các hạ là ai, sư tỷ của ta đang ở trong tay hắn, thỉnh các hạ chớ vọng động.”
Phạn Việt lạnh lùng hừ một cái, nhìn Trọng Chiêu như nhìn con kiến: “Ngu xuẩn”.
“Sư đệ! Mặc kệ ta!” Nhĩ Quân vốn đang ngơ ngác, thấy Trọng Chiêu vì nàng mà ra tay, nhất thời sinh ra ý nghĩ vĩ đại muốn cùng tà vật đồng quy vu tận, phẫn nộ mà nhìn về phía tà bồ đề, hốc mắt đỏ lên: “Ngươi hại chết cha ta, gϊếŧ nhiều sư huynh đệ của Phiêu Diểu như vậy, đoạt hết linh khí Đông Hải ta, hôm nay còn mơ có đường sống!” Nàng ngẩng cổ: “Tà bồ đề, Phiêu Diểu ta không có đồ đệ tham sống sợ chết, ngươi gϊếŧ đi!”
Khoảnh khắc Nhĩ Quân ngửa đầu, cái cổ trắng nõn bị gai bồ đề bén nhọn quẹt chảy máu, thế nhưng tà bồ đề lại không tức giận, không biết sao cánh tay đang giữ Nhĩ Quân còn có chút tránh né.
Sao Phạn Việt có thể bận tâm đến tánh mạng một đệ tử Tiên tộc nhỏ nhoi như vậy, Yêu lực trong tay hắn chưa dứt, xích bạc xông lên lần hai. “Vút” một tiếng, Trọng Chiêu triệu tiên kiếm ra, ngăn cản Phạn Việt lần hai.
“Hạo Nguyệt điện chủ!”
Trọng Chiêu không chịu nhượng bộ nửa phần, rốt cuộc trong mắt Phạn Việt cũng lộ ra thái độ mất kiên nhẫn, xích bạc trong lòng bàn tay chỉ thẳng vào Trọng Chiêu.
Bạch Thước thấy hai người này muốn động thủ với nhau, vội vàng ngăn giữa hai người, chỉ về hướng tà bồ đề: “Dừng dừng dừng, các ngươi định làm gì, chỉ một câu của tà vật này đã khiến cho các ngươi đỏ mắt, sư tỷ nói rất đúng a, mạng nàng so với toàn bộ sinh linh Đông Hải, đương nhiên là Đông Hải quan trọng hơn!”
“A Thước……” Trọng Chiêu bất đắc dĩ gọi nàng.
Bạch Thước nói đúng lý hợp tình, Nhĩ Quân đen mặt: “Bạch Thước! Được lắm, ta biết ngươi bất an…… Ngươi đừng si tâm vọng tưởng! Cho dù ta chết, ngươi cũng không xứng với Trọng Chiêu sư đệ!”
Nhĩ Quân đem uy nghi nửa đời của đệ tử tiên môn ra thể hiện, sinh tử cận kề, sợ hãi cũng không màng, ngược lại vui sướng mà tranh cãi với Bạch Thước.
“Nhĩ Quân sư tỷ, tỷ yên tâm, tỷ không chết được, tà bồ đề sẽ không làm hại tỷ.” Bạch Thước quay đầu, nhìn về phía Nhĩ Quân: “Cho dù hắn diệt toàn bộ Phiêu Diểu, hút hết sinh linh Đông Hải, cũng sẽ không động thủ với tỷ.”
Lời này vừa cất lên, mọi người hoàn toàn nghe không hiểu, Nhĩ Quân đần mặt, trên mặt viết “Bạch Thước tâm địa xấu xa, lão nương tin ngươi chắc”.
“Ta nói đúng không?” Ánh mắt Bạch Thước dừng trên người tà bồ đề, khẽ thở dài: “Tùng Hạc chưởng môn.”
Tà bồ đề chợt ngẩng đầu, tay đang bóp chặt cổ Nhĩ Quân cứng đờ.
Thủy động an tĩnh như chết, Trọng Chiêu, Nhĩ Quân khiếp sợ vô cùng, chỉ có Phạn Việt không chút ngoài ý muốn, bên tai vang lên thanh âm Bạch Thước bên bờ biển.
“Hắn muốn ăn ta, chính là nhược điểm của hắn……hơn nữa, nhược điểm của hắn không chỉ có nhiêu đây.”
“Còn cái gì?”
“Thân phận của hắn, có lẽ……hắn không phải bồ đề mộc thật sự.”
Một câu này, rốt cuộc cũng làm Phạn Việt nhướng mày.
“A Thước, muội gọi hắn là gì?” Trong thủy động, giọng Trọng Chiêu khô khốc khó nhọc.
“Ngươi nói hươu nói vượn gì đó? Bạch Thước! Tà vật này sao lại là cha ta?!” Câu này của Bạch Thước càng làm cho Nhĩ Quân phẫn nộ hơn so với việc giành giật Trọng Chiêu, nàng tức giận đến cả người phát run: “Ba năm trước vì phong ấn tà vật này cha ta mới hao hết Tiên lực mà chết! Ngươi chớ bôi nhọ thanh danh ông ấy!”
“Nhĩ Quân sư tỷ, tỷ không thấy kỳ quái dù chỉ một chút sao? Tà bồ đề rõ ràng đã mất sạch nhân tính, mười hai vị sư huynh vừa vào đảo đã bị hút cạn Tiên lực mà chết, hắn cũng không nương tay nửa phần với ta và A Chiêu, nếu không nhờ Hạo Nguyệt điện chủ, ta và A Chiêu đã sớm thành tế phẩm tấn thần của hắn, nhưng vì sao từ khi lên đảo đến nay, ngoại trừ bị chút vết thương ngoài da, còn lại tỷ đều không có chuyện gì?”
Nhĩ Quân sửng sốt, đột nhiên nhớ tới lúc nãy nàng vươn cổ về hướng đọt cây bồ đề, tà bồ đề kia lại trốn tránh, sắc mặt biến đổi, nhưng nàng vẫn lắc đầu, không dám nhìn tà bồ đề đang trầm mặc bên cạnh: “Không thể nào, ngươi nói bậy, ta, ta không tin……”
Đột nhiên Trọng Chiêu mở miệng, nhìn về phía tà bồ đề: “Ngọc giản trấn sơn là linh khí của Phiêu Diểu, hôm nay ta và sư tỷ được sư thúc truyền thừa mới biết làm sao sử dụng, ngươi……” Giọng Trọng Chiêu khô khốc, nhưng vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “……vì sao có thể sử dụng?”
Tiên môn pháp bảo đều có truyền thừa, huống chi là pháp khí kế thừa tất cả linh hồn tiền bối Phiêu Diểu đảo, vừa rồi bọn họ quá sức hoảng loạn, thế mà lại bỏ qua chuyện quan trọng nhất.
Đối mặt với lời chất vấn của Trọng Chiêu, tà bồ đề chỉ trầm mặc, Nhĩ Quân ngơ ngác nhìn người đeo mặt nạ bên cạnh, cả người run rẩy lên, bỗng nhiên nàng quay đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn về phía Trọng Chiêu: “Trọng Chiêu, đệ đừng quên cha ta chết như thế nào, nếu không phải trước khi chết ông ấy đem nội đan của mình và tất cả Tiên lực truyền cho đệ, sao đệ có thể ba năm nhập Tiên?! Hắn là tà vật! Không phải cha ta! Cha ta đã chết từ ba năm trước!”
Tay nắm tiên kiếm của Trọng Chiêu cứng đờ, nhất thời khó có thể hỏi lại, tất cả tiên đồ của hắn đều nhờ Phiêu Diểu đảo và Tùng Hạc chưởng môn ban tặng, cho dù hắn chưa bao giờ nghi ngờ lời Bạch Thước nói, lúc này cũng không dám kết luận vô căn cứ, hủy hoại thanh danh một đời của Tùng Hạc, chỉ là……
“Sư tỷ, Kinh Thiên trận bị hủy.”
Nhĩ Quân đờ người, lời Tùng Phong dặn dò nàng trước khi đi vang lên bên tai.
“Quân Nhi, Kinh Thiên trận là đại trận hộ sơn của Phiêu Diểu ta, chỉ có người biết mắt trận mới có thể hủy nó, tà vật kia có lẽ đã sớm trà trộn vào nội môn Phiêu Diểu ta, ngoại trừ chính bản thân con, ai cũng không được tin.”
Nếu sư thúc đoán sai, tà vật kia cũng không phải trà trộn vào nội môn, mà vốn dĩ chính là người của Phiêu Diểu……?
“Bản tôn vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, tuy bồ đề mộc rơi xuống tam giới, nhưng tốt xấu gì cũng từng là thần mộc chịu tác động của thần pháp ở Thần giới mấy vạn năm. Sao lại đọa vào ma đạo, trở thành tà vật, hóa ra là do nhân tâm có lỗi.” Phạn Việt nhàn nhạt mở miệng: “Ba năm trước, ngươi đã cắn nuốt bồ đề mộc, đoạt thần hồn của nó đi.”
Phạn Việt quả quyết, ba người cùng nhìn về phía tà bồ đề vẫn luôn trầm mặc, rốt cuộc tà bồ đề cũng mở miệng, nhưng không phải âm thanh khàn khàn quỷ dị, ngược lại mang theo một tia mệt mỏi và trầm thấp quen thuộc.
“Ba năm trước, ta không nên nổi lòng từ bi nhất thời, để ngươi ở lại Phiêu Diểu đảo.” Tà bồ đề nhìn chằm chằm Bạch Thước, mặt nạ tan đi, đúng là Tùng Hạc chưởng môn đã sớm đi về cõi tiên ba năm trước đây.
“Cha……”
“Sư phụ……”
Trọng Chiêu, Nhĩ Quân nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc trước mắt, người mơ hồ, người khiếp sợ, cho dù đã sớm bị Bạch Thước vạch rõ chân tướng, nhưng lúc tà bồ đề thật sự tháo mặt nạ xuống, trong lòng hai người vẫn chấn động vô cùng.
Tà vật suýt nữa huỷ hoại Phiêu Diểu đảo vậy mà lại là Tùng Hạc bảo vệ Đông Hải ngàn năm, người đứng đầu tiên môn nhất phái! Sao có thể!
“Ta đã tự đoạn tiên mạch, lúc trước ngay cả Tùng Phong cũng không phát hiện, rốt cuộc sao ngươi có thể đoán ra thân phận của ta?” Nếu không phải Bạch Thước cấu kết với Phạn Việt, lại ở trước mặt mọi người vạch trần thân phận của hắn, hắn không đến mức thất bại trong gang tấc, Tùng Hạc chuẩn bị mấy năm, lại bị đánh bại dưới tay một bán tiên nho nhỏ, hắn xác thật muốn hỏi cho rõ ràng.
“Bởi vì một câu và một bí mật.”
“Nói cái gì?”
“Lần đầu tiên ngươi hóa thành A Chiêu gạt ta hiến tế linh huyết từng nói với ta, năm đó khi chúng ta ở trên đảo, ta từng nói muốn đồng sinh cộng tử với ngươi…… Những lời này, ngoại trừ A Chiêu thật thì không có người thứ ba biết, vậy sao tà bồ đề lại biết? Trong Thiên Đạo này, chỉ có linh mạch tương giao, nhờ vào Trúc Cơ mới có thể nhìn trộm quá khứ của một con người. Trên đời này, có thể nhìn trộm việc bí ẩn cất giấu trong lòng A Chiêu, chỉ có Tùng Hạc chưởng môn đã tặng A Chiêu Trúc Cơ ba năm trước đây.”
“Bí mật lại là cái gì?”
“Bí mật linh huyết của ta, con người của ta, ta tự mình biết, thứ nhất sợ chết, thứ hai sợ chết, thứ ba vẫn là sợ chết. Ta chẳng qua chỉ là một bán tiên, không có một chút bản lĩnh bảo mệnh, nếu cả tam giới đều biết máu của ta giống như nhất phẩm linh dược, đừng nói Yêu giới, nói không chừng đám đại tu của Tiên giới có ý đồ xấu đều có thể đem ta đi luyện trong im lặng. Cho nên ngày thường ta hận không thể biến thành con chim cút, sợ chuyện này bị người khác biết, từ khi rời khỏi Nhân gian bước vào Tiên đạo, lần duy nhất ta bại lộ linh huyết trong ba năm nay, chính là tại Hỏa Băng đảo này lấy máu cứu người, mà người ta cứu, chính là ngươi, Tùng Hạc chưởng môn.”
“Vì thế ta bắt đầu suy nghĩ kỹ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra đêm nay, ta tới Hỏa Băng đảo lấy linh dược vốn là hứng khởi nhất thời, nhưng Bạch Hổ và A Chiêu giả trong rừng lại sớm có chuẩn bị, lúc Hạo Nguyệt điện chủ nói cho ta biết nơi này đã sớm là một hòn đảo chết, ta liền đoán được ngay cả quyển sách tầm bảo trong thư các cũng là ngươi chuẩn bị cho ta, ta chăm chỉ nghiên cứu dược đạo, lại thường xem trộm tàng thư trong các, chỉ cần một ngày nào đó ta lật đến, thì nhất định sẽ bước lên hòn đảo này, trở thành tế phẩm tấn thần của ngươi.”
Cuối cùng Bạch Thước cũng nói xong, nàng thở hắt ra một hơi, có chút bất đắc dĩ: “Vì bán tiên nho nhỏ như ta mà trù tính đến tận đây, ông thật sự vất vả, Tùng Hạc chưởng môn.”
Trong thủy động nhất thời an tĩnh vô cùng, cho tới giờ Nhĩ Quân cũng không thể tin những chuyện xảy ra trước mắt.
“Cha, lời nàng ta nói chính là sự thật? Là cha đã gϊếŧ sư huynh đệ, là cha hóa thành tà bồ đề làm hết tất cả những chuyện này? Vì sao cha lại làm như vậy?! Vì sao!”
“Vì sao?! Ta là vì Phiêu Diểu!” Tà bồ đề, không, Tùng Hạc chợt mở miệng: “Mấy trăm năm trước Phiêu Diểu cũng là một trong sáu đại môn phái trong Tiên giới, nhưng từ sau khi Thần giới mở ra ba trăm năm trước, Phượng tộc vùng dậy, linh mạch Đông Hải trở thành vật sở hữu của Ngô đồng Phượng tộc, ngoại trừ hòn đảo này, Phiêu Diểu ta cũng không còn động thiên phúc địa nào để tu luyện, một hòn đảo như thế này sao có thể cung cấp nuôi dưỡng đủ cho toàn bộ tiên môn, đáng thương cho Phiêu Diểu ta trăm năm sau dần điêu tàn, không còn ai tu luyện đến mức Thượng quân đỉnh phong, càng trở thành dòng chảy nhạt nhòa của Tiên giới. Mười năm trước, ta đã dự cảm được lôi kiếp sắp giáng xuống người ta, nếu không qua được lôi kiếp, thân tử đạo tiêu, cũng không còn cơ hội tiến vào Thần đạo. Ta vốn dĩ đã tuyệt vọng……”
“Nhưng ngay lúc này thiên hỏa lại rơi vào Đông Hải, đốt cháy vạn linh, sau khi ta tới đây tra xét mới phát hiện lửa hôm nay lại là một khối bồ đề mộc chứa thần lực hồn hậu, chỉ cần ta có thể luyện hóa nó là có thể nhanh chóng tấn thần, vực dậy uy danh Phiêu Diểu ta, để Phiêu Diểu sống dậy trong tam giới!”
“Châu chấu đá xe, một Hạ quân hèn mọn của Tiên giới, thế mà lại vọng tưởng luyện hóa thần mộc.” Phạn Việt hừ lạnh một tiếng, rất bất bình cho một khối gỗ bị ghét oan vì Tùng Hạc.
“Không sai, ta thất bại.” Tùng Hạc tuy cười khổ, nhưng vẫn không cam lòng: “Nhưng trời không diệt Phiêu Diểu ta, ngay lúc ta luyện hóa thần mộc thất bại sắp chết, vậy mà lại cho ta gặp hai tên phàm nhân.”
Ánh mắt Tùng Hạc dừng trên người Bạch Thước: “Mà một người trong số đó không chỉ có thể trị hết cho ta, còn giúp ta áp chế thần hồn của bồ đề thần mộc chưa khai hoá.”
Bạch Thước sửng sốt, chỉ chỉ bản thân, cái gì?! Hóa ra tất cả mọi chuyện hôm nay đều do nàng ba năm trước đây trời xui đất khiến tạo thành. Ông trời ơi, thật đúng là oan nghiệt mà!
_____________________________________________________________________________________________________
Chương 32
Bạch Thước gian nan đẩy đồ vật đang đè trên người ra, đầu ngón tay lạnh lẽo lại ấm áp. Nàng sửng sốt, giương mắt nhìn, chỉ nhìn thấy thân hình và gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.