“Từ lúc nào mà người của Tiên tộc cũng sẽ dùng quỷ Yêu tộc ta để luyện dược vậy?”
Sâu trong Hỏa Băng đảo, dưới cây đào kia, Phạn Việt một thân áo đỏ, nghiền ngẫm nhìn Bạch Thước, trào phúng như vậy.
Tên yêu quái này, sao lại tới Đông Hải?!
Trong lòng Bạch Thước rít gào, trên mặt lại bất động thanh sắc, tay cầm túi dược co rụt lại phía sau, ánh mắt nhìn Phạn Việt lộ ra mười phần sợ hãi hợp tình cảnh, nơm nớp lo sợ nép sau lưng Trọng Chiêu: “Yêu... yêu……”
“Yêu tộc lớn mật, dám xông vào Tiên giới ta!” Trọng Chiêu bảo hộ Bạch Thước sau lưng, ánh mắt chợt lướt qua suối nguồn kia, rồi sau đó nhìn Phạn Việt, biểu tình âm trầm.
“Bổn điện là yêu? Vậy ngươi lại là cái thứ gì?” Phạn Việt khinh thường nhìn Trọng Chiêu, thần sắc lạnh băng.
“Ngông cuồng!” Trọng Chiêu hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay hóa ra tiên kiếm, một đạo kiếm quang đảo qua, Trọng Chiêu nhảy lên, lao thẳng về phía Phạn Việt.
Phạn Việt phất tay áo, một đạo Yêu lực hàn băng bay ra từ lòng bàn tay hắn, đẩy kiếm quang ra, Trọng Chiêu bị bức lùi lại hai bước, sắc mặt khẽ biến, thất thanh nói: “Hạo Nguyệt điện chủ?!”
Phạn Việt nheo mắt, có chút ngoài ý muốn: “Chỉ một chiêu liền có thể nhận ra bổn điện, bổn điện đã coi thường ngươi rồi. Ba năm không gặp, mùi hương trên người của ngươi, thật ra còn ghê tởm hơn so với khi làm phàm nhân.”
“Ngươi!”
Trọng Chiêu sửng sốt, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm, vẫn chưa làm Bạch Thước phát giác, giơ kiếm về phía Phạn Việt: “Phạn Việt, ngươi bớt yêu ngôn hoặc chúng ở đây. Hôm nay ngươi dám xông vào Phiêu Diểu ta, bổn quân khiến ngươi có đi mà không có về!”
“Chỉ dựa vào ngươi?” Phạn Việt cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên, Phạn Việt vừa động, nháy mắt xuất hiện phía sau Bạch Thước, nhanh như tia chớp, ngay cả Trọng Chiêu cũng chưa kịp phản ứng, Bạch Thước dường như biết trước nên đã thuần thục né sang một bên, lại tránh khỏi Phạn Việt.
Bạch Thước “Vèo” một tiếng chạy ra phía sau Bạch Hổ đang hôn mê, nhanh như chớp móc ra bình sứ mới vừa rồi đã dùng với Bạch Hổ, quay qua Phạn Việt hô to: “Yêu quái! Đừng tới đây!”
Cũng không biết Bạch Thước cố ý hay là vô tình, tháo chạy một bước như vậy thế mà vừa hay tạo ra ba góc tam giác cùng với Phạn Việt và Trọng Chiêu.
Phạn Việt khựng lại, nhìn lòng bàn tay trống vắng, mân mê các đầu ngón tay, trong mắt hiện lên một tiếng “Yêu quái” thanh thúy của Bạch Thước ở Mộc Khiếu sơn ba năm trước đây, ánh mắt nguy hiểm nhìn Bạch Thước: “Ngươi nhớ rõ bổn điện?”
“Ngươi...ngươi nói cái gì vậy! Ta...chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt!” Bạch Thước lắc đầu lia lịa như cái trống bỏi.
“Vậy ngươi trốn ta làm gì?”
“Ta...ta là tiên, ngươi là…… A a a a!” Tuy rằng Bạch Thước lanh lợi, nhưng cũng bị Phạn Việt hỏi đến sửng sốt, theo bản năng trả lời, còn chưa kịp phản ứng lại, nàng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ tênh, bị người khác xách cổ áo treo giữa không trung.
Bạch Thước vừa quay đầu lại, liền thấy Phạn Việt muốn hỏi chuyện khác: “Bổn điện là cái gì?”
“Phong thần tuấn lãng, soái yêu đẹp trai nhất thiên hạ!” Cầu sinh quả thực là nguyên tắc sống của Bạch Thước, miệng nàng còn thành thật hơn cả thân thể của nàng.
Tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng Phạn Việt, hắn hơi gật đầu, trong mắt lại có ý tán dương: “Nói cũng không sai.”
Bạch Thước không thể hiểu được dù đã gặp qua đại lão Yêu giới vô số lần, nhưng vẫn là lần đầu thấy ý cười trong mắt hắn lộ rõ như vậy, cũng không biết vì cái gì, tim nhảy dựng thật mạnh, nhất thời sửng sốt.
“Buông nàng ra!” Tiếng hét phẫn nộ truyền từ nơi cách đó không xa, hai người lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người, quay đầu vừa nhìn liền thấy Trọng Chiêu chĩa kiếm về phía Phạn Việt, sắc mặt lạnh lùng.
“Phải phải phải! Thả...thả ta ra! Bằng không ta khiến ngươi giống...giống con Bạch Hổ kia!” Bạch Thước vội vàng cầm bình sứ trong tay chỉ về hướng Phạn Việt, làm bộ định mở bình sứ ra.
“Mê hương do Yêu Hoa luyện thành, vô dụng đối với bổn điện.” Ánh mắt Phạn Việt quả thực giống như nhìn kẻ ngốc.
“Cũng phải.” Bạch Thước mặt không đổi sắc thu hồi bình sứ, rất là thành khẩn: “Điện chủ, đắc tội.”
Phạn Việt lười tranh cãi với Bạch Thước, nhìn về phía Trọng Chiêu: “Tán tiên rách nát như vậy, ngược lại quan tâm nàng vô cùng. Để mạng lại đây, bổn điện ban ngươi toàn thây.”
“Yêu vật, ngươi tự tiện xông vào sơn môn, còn dám cuồng ngôn loạn ngữ!”
“Cái gì Phiêu Diểu? Tiên môn rách nát thôi……? Phạn Việt nhìn về phía Trọng Chiêu: “Ngược lại là ngươi, còn có chút thú vị…… Ba năm không gặp, từ phàm thăng tiên, thật sự hiếm thấy.”
“Ta nói vị điện chủ này, các ngươi ôn chuyện, có thể thả ta ra trước được không?” Bạch Thước ở một bên đột nhiên mở miệng, chỉ chỉ dây xích hàn băng mà Phạn Việt mắc ngang cổ họng nàng, chớp chớp mắt, rất là vô tội.
“Không.” Phạn Việt cự tuyệt một chữ thẳng thừng ngắn gọn, Bạch Thước đột nhiên ôm lấy eo Phạn Việt, hô với Trọng Chiêu: “A Chiêu, huynh đi mau!”
Trọng Chiêu khựng lại, có chút ngoài ý muốn, lại không rời đi.
“Đi a! Huynh không đánh lại hắn, mau về đảo, kêu sư thúc tới cứu ta! Ta chết thì chết, nhưng huynh chính là hy vọng của Phiêu Diểu đảo chúng ta!”
Bạch Thước ra sức ôm chặt Phạn Việt, mắt đầy nôn nóng, biểu cảm của Trọng Chiêu lại đột nhiên nghiêm trọng, không nói thêm lời nào, rút kiếm đâm về phía Phạn Việt.
Phạn Việt hừ lạnh một tiếng, tùy ý vung tay, Bạch Thước ngã trên mặt đất, ngẩng đầu thấy Phạn Việt đỡ đòn Trọng Chiêu.
Chỉ thấy trên không rừng đào Tiên Yêu chi lực gặp nhau, một mảnh loá mắt, Trọng Chiêu vừa mới thăng tiên, tuy có chút yếu thế khi đối đầu với Phạn Việt nhưng vẫn có thể nỗ lực chống đỡ.
Bạch Thước giật giật mí mắt, ánh mắt bình tĩnh rơi trên người Trọng Chiêu, lặng yên mò qua một bên.
Thần tiên đánh nhau, nếu nàng không nhân lúc còn sớm bỏ chạy, đợi chút nữa chết như thế nào cũng không biết.
“A Chiêu! Cố lên! Vờn chết con yêu quái kia!” Bạch Thước vừa phất cờ hò reo, vừa khẽ khàng nhích ra sau.
Giữa không trung, Phạn Việt vừa nhíu mày, hận không thể tát một cái chết nữ nhân ồn ào ngu xuẩn phía dưới.
“Bùm” một tiếng vang lớn, Trọng Chiêu từ giữa không trung bị đánh bại, toàn thân đầy máu rơi bên chân Bạch Thước.
“Đi!” Bạch Thước còn chưa kịp thét chói tai, Trọng Chiêu đột nhiên ném tiên kiếm ra sau, kiếm khí tận trời, ngăn cản Phạn Việt, Trọng Chiêu dùng hết chút sức lực cuối cùng lôi kéo Bạch Thước bỏ chạy vào sâu trong rừng đào.
Kiếm quang tiêu tán, Phạn Việt đáp xuống đất, nhìn chuôi kiếm đã gãy trên mặt đất, nhăn mày.
Chỉ thấy đoạn kiếm trên mặt đất, không có tiên khí mà lại nhiễm hắc khí nồng đậm, vừa nhìn liền biết là một thanh tà binh.
Mấy ngày trước hắn cảm ứng được khí tức của khối bồ đề thần mộc, cho nên mới rời Yêu giới tới rìa cực đông Tiên giới, nhưng vì sao trên đảo này không chỉ không có khí tức của thần mộc, ngược lại tà khí tràn đầy, còn có, vì sao con ngu xuẩn kia cũng ở chỗ này?
Rõ ràng là một phàm nhân, không chỉ tu tiên, còn dám xông vào nơi này? Chẳng lẽ giống như ba năm trước đây, Long Tam cũng bị nàng lấy?
Phạn Việt híp mắt, biến mất tại chỗ.
Trong rừng đào, Trọng Chiêu nắm chặt tay Bạch Thước, lôi kéo nàng tháo chạy không ngừng, Bạch Thước rũ mắt nhìn không ra biểu cảm.
Đột nhiên dưới chân Trọng Chiêu mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
“A Chiêu!” Bạch Thước sốt ruột, vội vàng đỡ lấy hắn: “Huynh không sao chứ?”
Trọng Chiêu lắc đầu, hơi thở mong manh: “Ta bị Phạn Việt đâm trúng tâm mạch……”
Bạch Thước rũ mắt vừa nhìn, chỉ thấy quần áo trước ngực Trọng Chiêu rách ra, ngực lấp ló một vết kiếm sâu thấy tới xương, máu tươi chảy ròng ròng.
“Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy!” Bạch Thước nắm lấy cổ tay Trọng Chiêu, đầu ngón tay đúng lúc đặt trên mạch hắn.
Tiên mạch mỏng manh, thế mà có hiện tượng sắp đoạn khí?
Bạch Thước còn đang suy nghĩ, cánh tay đã bị nắm chặt, trong lòng nàng thất kinh, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt khẩn cầu của Trọng Chiêu: “Cứu ta với, A Thước, cứu ta với……”
“Ta……” Bạch Thước vội vàng lấy ra một đống bình thuốc từ túi dược, luống cuống tay chân đổ ra mấy chục viên thuốc, đưa tới bên miệng Trọng Chiêu: “A Chiêu, đây là đan dược ta luyện, mau ăn đi, mau!”
Trọng Chiêu lại lắc đầu, không ăn: “Phạn Việt đã là bán thần, vết thương của ta, những linh dược này không chữa được.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Bạch Thước hoang mang lo sợ, vội vàng kéo Trọng Chiêu: “Đi, chúng ta về Phiêu Diểu đảo, chưởng môn nhất định có biện pháp cứu huynh……”
Bạch Thước kéo Trọng Chiêu định rời đi, lại bị hắn ngăn cản: “Không còn kịp rồi…… A Thước……Muội có còn nhớ ba năm trước ngày mà chúng ta gặp được sư phụ……”
Đôi tay đỡ Trọng Chiêu của Bạch Thước nhẹ nhàng run lên, rũ mắt, không nhìn sắc mặt Trọng Chiêu.
“Ngày ấy chúng ta trôi nổi trên biển ba tháng, vừa mệt vừa đói, ta…… Không nhớ rõ lắm.” Giọng Bạch Thước có chút nhỏ.
“Ngày ấy, sư phụ bị thương nặng, muội...muội dùng máu cứu ông ấy, muội còn nhớ không?”
Giọng Trọng Chiêu suy yếu vô cùng, nhưng rơi vào tai Bạch Thước, lại âm trầm quỷ quyệt, nàng áp xuống trái tim đang liều mạng nhảy lên, không dám mở miệng.
Thì ra là thế, thứ này hóa thành bộ dạng A Chiêu tiếp cận nàng, là vì máu? Nhưng máu của nàng có thể cứu người chỉ có mình nàng và A Chiêu biết, vì sao “Trọng Chiêu” này không chỉ biết, còn biết chuyện ba năm trước nàng từng cứu Tùng Hạc chưởng môn? Hắn rốt cuộc là ai?
Người này, rốt cuộc là muốn máu nàng? Hay là mạng nàng?
Mồ hôi lạnh nườm nượp tuôn trên lưng Bạch Thước, cằm chợt lạnh, lại là Trọng Chiêu chạm vào mặt nàng.
“A Thước, muội không muốn cứu ta sao?” Tay Trọng Chiêu nhẹ nhàng dừng trên mặt Bạch Thước, nâng cái đầu đang rũ xuống của nàng lên, thanh âm kia mang theo một chút ý tứ khó nói.
“Sao lại vậy?” Khoảnh khắc gương mặt Bạch Thước được nâng lên, đã khôi phục sự lo lắng và quan tâm: “Thật ra máu của ta không có tác dụng gì, huynh không nhớ sao? Lần đó ta mới vừa ăn một viên linh chi trăm năm, đúng lúc gặp được Tùng Hạc chưởng môn bị thương nặng, ta bất quá đánh bậy đánh bạ thôi…… Kỳ thật...kỳ thật máu của ta không được việc…… Huynh nghĩ đi, nếu ta thật lợi hại như vậy thì hôm nay sẽ không chỉ là một tán tiên…… A Chiêu, chúng ta vẫn nên mau chóng về đảo, chưởng môn linh lực thâm hậu, nhất định có thể cứu huynh!”
Trọng Chiêu lẳng lặng nhìn nàng, sắc mặt Bạch Thước lo lắng vô cùng, nhìn không ra một tia khác thường.
Một trận gió thổi qua, sau lưng Bạch Thước lạnh lẽo, lúc này nàng mới kinh ngạc phát hiện, thế mà toàn bộ khu rừng không có âm thanh và hơi thở của vật còn sống nào.
Má ơi, sớm biết rằng ngay từ đầu phát hiện Trọng Chiêu giả có gì đó không đúng thì cứ lôi kéo đại yêu quái kia là tốt rồi! Dù yêu quái kia đáng ghét nhưng cũng không khủng bố bằng thứ trước mặt này!
Lúc này, vậy mà Bạch Thước lại cực kỳ nhớ mong tên mặt lạnh băng Phạn Việt kia.
“Mấy viên linh dược này...tính ra còn hữu dụng hơn linh chi năm đó, huynh nói xem có phải hay không?” Giữa một trận yên lặng, Trọng Chiêu đem đan dược Bạch Thước lấy ra vừa rồi đưa tới bên miệng nàng, ánh mắt nặng nề.
Bạch Thước sắc mặt cứng đờ, khó duy trì bình tĩnh nữa, nàng run run mà nhìn đan dược đưa đến bên miệng, khóc không ra nước mắt, Bạch Thước a Bạch Thước, sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy, tìm cái lý do nát như vậy!
“Ta... ta……?” Bạch Thước ấp úng, tìm không ra lý do khác.
“A Thước, năm đó chúng ta ở trên đảo, muội đã nói với ta, đồng sinh cộng tử……” Giọng Trọng Chiêu thâm sâu, khuôn mặt đầy máu kia tiến gần bên cổ Bạch Thước từng chút từng chút một: “Muội đã quên rồi hay sao?”
Hơi thở lạnh băng phả lên cổ Bạch Thước, phảng phất như gương mặt ôn nhu ngày xưa giây tiếp theo sẽ cắn nát yết hầu của mình, Bạch Thước run rẩy toàn thân, tay lặng lẽ mò tới cổ tay áo.
Nhưng dường như Trọng Chiêu biết được suy nghĩ của nàng, thế mà đè tay nàng lại, tiếp tục tới gần cổ nàng: “Nếu ta sắp chết, không bằng A Thước, muội bồi ta……cùng nhau đi!”
Sắc mặt Trọng Chiêu bỗng trở nên dữ tợn, đột nhiên nhắm cổ Bạch Thước mà táp.
“A a a a a! Đại yêu quái cứu mạng a!” Hô hấp của Bạch Thước cứng lại, toàn thân lạnh lẽo, rốt cuộc nhịn không được hô lên.
Một đạo ngân quang hiện lên, Trọng Chiêu bị quất ngã xuống đất một cách hung hăng, Bạch Thước bị kéo bay lên không, dừng trong một cái ôm ấp lạnh lẽo.
“Ngươi cũng không ngu nhỉ, biết người lúc này có thể cứu ngươi, chỉ có bổn điện.” Thanh âm lạnh lẽo dừng ở bên tai, mang theo một chút trêu chọc, dừng ở trong tai Bạch Thước lại giống như tiếng trời.
Nàng đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt vừa hững hờ vừa tuấn tú trước mặt, ôm chặt: “Huhuhuhuhuhu mẹ ơi cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”
Phạn Việt nhìn Bạch Thước trong lòng ngực đầy nước mắt nước mũi giống như bạch tuộc đang ôm mình, gân xanh trên trán giật giật.
Hắn quả thực có bệnh, mới có thể không nhịn được ra tay cứu nữ nhân này!
“Đi xuống.”
“Ta không!” Bạch Thước theo phản xạ có điều kiện cự tuyệt, giống như lên án chỉ về hướng Trọng Chiêu không biết đã đứng lên từ lúc nào, vẻ mặt âm trầm: “Hắn muốn ăn ta!”
“Ngươi lại dong dài, bổn điện không ngại chắp tay đưa ngươi lên cho hắn ăn.” GIọng Phạn Việt giống như tảng băng, Bạch Thước vừa run run, lại chậm chạp nhớ tới người trước mặt cũng không phải người dễ chọc, vội vàng dùng tay chân bò xuống dưới.
“Ta xuống rồi đây! Ta xuống rồi đây!” Bạch Thước nhảy một bước thật xa, hận không thể cách xa hai cái tai họa tám trượng.
“Thân có cả hai khí tiên tà, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì?” Phạn Việt lười phản ứng lại Bạch Thước, lạnh lùng nhìn Trọng Chiêu.
“Hạo Nguyệt điện chủ, chỉ cần ngươi không nhúng tay, máu của nàng, bổn quân nguyện ý chia cho ngươi một nửa.”
Trọng Chiêu liếm liếm môi, nhìn về phía Bạch Thước, trong mắt tràn đầy tham lam.
Phạn Việt quay qua nhìn Bạch Thước, dường như có vài phần hứng thú đối với lời đề nghị của tà vật này, Bạch Thước nhịn không được run lên, cơ chế tự cứu nháy mắt khởi động, chống nạnh chỉ vào Trọng Chiêu hét: “Ê! Yêu quái! Ngươi chớ có yêu ngôn hoặc chúng, Hạo Nguyệt điện chủ chúng ta tâm địa thẳng thắn, sẽ không cùng ngươi thông đồng làm bậy.” Nàng rống xong một câu, lấy lòng cười cười với Phạn Việt: “Điện chủ, ta da dày thịt béo, ăn không ngon.”
Thấy Bạch Thước liều mạng chớp mắt với mình, nếu không phải thời điểm không thích hợp, Phạn Việt quả thực bị kẻ dở hơi này chọc cười, trên trời dưới đất này, hắn chưa từng thấy người nào sợ chết hơn người trước mặt.
“Câm miệng, đừng làm loạn.” Phạn Việt lạnh lùng phun ra mấy chữ, nhìn Trọng Chiêu tà khí nặng nề cách đó không xa: “Bổn điện muốn nàng, cần gì phải liên thủ với tà vật không tiên không yêu như ngươi.”
“Ngươi!” Cũng không biết mấy lời này đã chạm đến cái vảy ngược nào của Trọng Chiêu giả, sắc mặt hắn tức khắc âm trầm vô cùng, bạch y nhiễm huyết vừa rồi nháy mắt hóa thành màu đen, trong tay hóa ra một cây mộc trượng toàn thân đen nhánh, vô số hắc khí tràn ngập bốn phía rừng đào, tiên gia phúc địa vừa rồi thoáng chốc trở nên âm trầm đáng sợ, tà khí tận trời.
Phạn Việt trầm mi nhìn gậy gỗ trong tay Trọng Chiêu giả, híp híp mắt, kinh ngạc mở miệng: “Khó trách bổn điện không tìm ra khí tức của ngươi, hóa ra là trở thành tà vật.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôi...kinh hỉ.
__________________________________________________________________________________________________
Chương 28
"Chỉ cần ngươi đồng ý ra tay, ta sẽ nói cho ngươi biết điểm yếu của hắn!"
Mai gặp lại nha, chương cuối rồi T.T