Dương Hàm Mặc nói: "Anh hi vọng em ở lại, nhưng tình cảm là chuyện cả đời. Rời khỏi anh ta, em xác định có thể sống tốt sao? Anh ta? Hoàn toàn không coi thân thể của mình thành chuyện to tát gì, em hi vọng anh ta cứ như vậy hoàn toàn huỷ hoại thân thể của mình, hay quên em đi ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác, yêu người phụ nữ khác? Em thật sự cảm thấy em có thể tiếp nhận được sao? Nhưng theo anh thấy, tính cách tên "tiểu bạch kiểm " kia, tám phần là người ở phía trên, tình yêu của anh ta so với trong tưởng tượng của em còn yêu em hơn. Nghiên Nghiên, em mới 23, đứa bé về sau còn sẽ có. Không cần phải bởi vậy buông tha hạnh phúc nửa đời sau của mình, coi như đứa bé kia ở trên trời thấy được, cũng sẽ không vui, đứa bé khẳng định hi vọng mẹ bé có thể ở cùng một chỗ với ba ba, thật vui vẻ, như vậy đứa bé mới có cơ hội một lần nữa trở về bên cạnh em. Em cũng có thể đề bù lại cho đứa bé!"
"Một lần nữa... Trở lại, bên cạnh em sao?" Quý Nghiên thì thào hỏi.
Dương Hàm Mặc gật đầu.
Ánh mắt Quý nghiên rủ xuống , nhìn về phía bụng mình. Tay đồng thời nhẹ nhàng an ủi lên, nơi này đã từng có một tiểu sinh mệnh, nhưng bị cô đánh mất, thật sự, còn trở về sao?
Chuông điện thoại di động vang lên.
Dương Hàm Mặc đứng dậy, giúp Quý Nghiên lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt cô."Mộc Tây gọi."
Quý Nghiên từ trên tay anh ta nhận lấy di động, nhận nghe.
"A lô."
"..."
"Làm sao vậy?"
"..."
"..."
"Ầm..."
Âm thanh điện thoại rơi trên đất.
Sắc mặt Quý nghiên trắng xanh, ngu ngơ ngồi ở trên ghế.
Dương Hàm Mặc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Biến cố luôn luôn phát sinh ở trong một đêm.
Dương Hàm Mặc suốt đêm đưa Quý Nghiên trở về Hongkong, bọn họ trực tiếp đến bến tàu, từ rất xa, đã thấy rất nhiều người vây ở nơi đó. Trên mặt biển tụ tập rất nhiều con thuyền, đa số là thuyền cứu nạn, ánh đèn sáng tỏ, chiếu ánh ở trên mặt biển, chói lọi một mảnh.
Quý Nghiên xuống xe, chạy thẳng đến bến tàu.
Mộc Tây liếc mắt đã thấy cô, hiện trường vô cùng hỗn loạn, trên bến tàu tụ tập rất nhiều người, Mộc Tây xuyên qua đám người, rất nhanh nghênh đón về phía Quý Nghiên."Nghiên nghiên, cậu cuối cùng cũng đến đây?"
Quý Nghiên dừng bước lại, hỏi Mộc Tây: "Như thế nào?"
Sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt, vừa mới chạy, khí tức chưa ổn định, gương mặt lộ ra lo lắng.
Dương Hàm Mặc ở phía sau lưng cô, nhìn sắc mặt cũng không tốt.
Ánh mặt Mộc Tây hơi tối lại, do dự, nói: "Còn đang lục soát."
Thân hình Quý Nghiên lay động một cái.
Dương Hàm Mặc khẩn trương đỡ lấy cô.
Quý Nghiên đẩy tay anh ta ra, tránh thoát từ trong ngực anh ra, bước chân trống không đi về phía bến tàu. Sắc mặt Mẫn Y Thần lạnh lung đứng ở một bên, Quý Nghiên nhìn mặt biển, người nhiều như vậy, nhưng không có bóng dáng cô quen thuộc. Cô không tìm thấy...
Mộc Tây đi đến bên canh cô, đè nén giọng nói: "Chính phủ dự định ở Đông Hải mở tuyến đường vận chuyển dầu mỏ, nhưng bị tổ chức Y mãnh liệt cản trở, nói cái gì bọn họ phải vòng qua con đường khác mà đi, thậm chí Ngôn Quyết tự mình dẫn người đến cùng đàm phán với chính phủ, kết quả chính phủ không đồng ý, thái độ Ngôn Quyết lại kiên quyết, hai phe giằng co. Chính phủ đành phải để cho Cục Quốc An ra mặt, sau khi Bạch Thắng nhận được tin tức, lúc chạy tới bên này rồi. Tinh thần anh ấy như vậy, đâu thể đấu lại được với Ngôn Quyết mặt dày vô sỉ? Cha mẹ Bạch lo lắng, vẫn muốn ngăn cản anh ấy, nhưng vẫn không có liên lạc được với người. Mẫn Y Thần đuổi tới địa điểm bọn họ đã hẹn, vẫn không kịp, lúc đến bến tàu, đúng lúc nhìn thấy du thuyền nổ tung..."
Mộc Tây ngừng lại.
Mặc dù cô không nói hết, nhưng Mộc Tây biết Quý Nghiên biết.
Du thuyền nổ mạnh, xác người văng khắp nơi, ánh lửa cuồn cuộn... Tình cảnh bi thảm như vậy, không cần phải nhìn, càng không cần nói ra, vết thương đã chồng chất trên ngực Quý Nghiên, lại bổ thêm một đao.
Ánh mắt Quý nghiên đau đớn lợi hại, tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm mặt biển, hai mặt đỏ rực, vẫn không nhúc nhích.
Nhưng trong lỗ tai lại nghe rõ ràng lời Mộc Tây nói.
Ngôn quyết.
Lại là hắn!
Hắn đến cuối cùng muốn thế nào?
Cố ý trả thù sao?
Cảnh tượng dữ dội quen thuộc như vậy, lần đó hắn cướp cô đi, trêu tức Tiểu Bạch, hình ảnh giống như vậy. Mà đúng lúc ở Đông Hải, cũng ở trên du thuyền, mặc dù cô không nhớ rõ, nhưng về sau Sương nói cho cô, Tiểu Bạch còn cho nổ cả du thuyền, Ngôn Quyết chạy trốn.
Nhưng lần đó hắn gieo gió gặt bão, bây giờ lại dùng phương pháp giống nhau để đối phó với Tiểu Bạch, lại còn chọn lúc tinh thần cùng thân thể anh không tốt, thủ đoạn đê tiện xấu xa như vậy, không chỉ có thắng không phục, cũng thật sự là người quá trơ trẽn!
Nếu Tiểu Bạch có làm sao, cô sẽ liều cái mạng này cũng sẽ không bỏ qua hắn!
"Anh ta sẽ không có việc gì, em đừng quá lo lắng." Dương Hàm Mặc tiến lên, không nhịn được an ủi.
Mặc dù người nào cũng biết, trong lúc nổ mạnh thì tỷ lệ chạy thoát có bao nhiêu nhỏ.
Quý Nghiên nhìn thẳng phía trước, không chút do dự nói: "Em biết."
"Anh ấy đã nói, sẽ cưng chiều em cả đời. Coi như làm em hư, hay gặp nhiều khó khăn hơn nữa, anh ấy sẽ không rời khỏi em." Quý Nghiên nói gằn từng chữ.
"Anh ấy đồng ý với em, sẽ không làm mà không suy nghĩ."
Lời này là nói với người khác, cũng là tự nhũ.
Anh đã hứa với cô, chưa từng hứa mà không làm được.
Tất cả đều làm được.
Cho nên lần này cũng giống vậy.
Bạch Thắng chắc chắn sẽ không nuốt lời.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, người bên bến tàu càng ngày càng ít, thi thể lần lượt bị mang đưa đi, trong đó bao gồm cả người của Cục Quốc An mà lần này Bạch Thắng mang đi. Một số còn có thể nhận rõ tướng mạo, nhưng có một số, ngay cả mặt mũi cũng không phân biệt được. Cộng thêm thời gian dài ngâm ở trong nước, da cũng thối nát sưng vù, dáng vẻ cực kỳ kinh khủng.
Nhất là ban đêm gió lạnh, còn bên bờ biển, càng làm cho không khí lúc này tăng thêm vài phần cảm giác âm trầm quỷ dị.
Gió càng thổi lạnh.
Tim Quý nghiên cũng càng ngày càng lạnh đi.
"Quý tiểu Nghiên, trở về chờ tin tức đi. Đứng nữa như vậy cũng không phải là biện pháp, huống chi đối với thân thể của cậu cũng không tốt, vừa bị bệnh nặng mới khỏi, cần điều dưỡng cho tốt." Mộc Tây lo lắng cho tình trạng thân thể Quý Nghiên, lên tiếng khuyên nhủ.
Quý Nghiên lắc đầu, kiên định đứng ở bến tàu.
Đợi không được Bạch Thắng, cô sẽ không đi.
Mộc Tây rối rắm nhìn cô ấy, cô không muốn sát muối vào nỗi đau của cô ấy, nhưng lâu như vậy, nên vớt lên cũng đã vớt lên, nếu như chưa có một chút tin tức, tám chín phần mười, chính là đã gặp chuyện bất trắc.
Cho nên cô khuyên cô ấy trở về, một mặt là lo lắng cho thân thể Quý Nghiên, một mặt cũng vì nguyên nhân này.
Mộc Tây không muốn cô chờ đợi mà không có kết quả gì.
Cô sợ cô ấy gửi gắm tất cả hi vọng, nhưng đợi đến cuối cùng, chỉ có dư lại tuyệt vọng.
"Mình tin tưởng anh ấy." Quý Nghiên mở miệng, kiên định nói.