Editor: tuladen
Quý Nghiên xuất hiện tại tang lễ.
Rất nhiều người đi, không khí yên lặng mà tang thương. Giống như sự kiện ba năm trước đây, Cục Quốc An cũng chưa từng thiệt hại nặng như vậy. Toàn bộ hai đội ngũ biến mất, không chỉ hy sinh hơn mười mấy mạng người. Đội viên bọn họ, đều từ khi còn bé từng bước một bồi dưỡng lên, độ trung thành cùng tư cách đều có bảo đảm. Nhưng cái giá này, nói không có sẽ không có.
Đoàn người cũng dần dần tản đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại Phong, Bạch Thắng cùng Quý Nghiên vẫn còn ở đó.
Phong ngồi ở trước mộ bia của Sương, ngước mắt nói với Bạch Thắng: "Thủ lĩnh, tôi muốn ở đây thêm một lát nữa rồi mới xuống."
Nói xong tầm mắt chuyển tới trên mộ bia, vẫn nói: "Nha đầu này thích náo nhiệt, bỗng chốc yên tĩnh, cô ấy khẳng định không quen."
Bạch Thắng gật đầu.
Quý Nghiên kinh ngạc nhìn bia mộ, trong đầu vẫn còn dung mạo và giọng nói của Sương, giống như họ chưa xảy ra nguy hiểm gì nhưng cũng chỉ là chuyện lúc trước. Tất cả hình ảnh còn rõ ràng như vậy, lại giống như rất xa xôi. Sau khi cô học xong đại học, trừ Mộc Tây ở bên ngoài, thì đây là người bạn tốt nhất rồi !
"Đi thôi."
Bạch Thắng kéo Quý Nghiên xuống núi.
Quý Nghiên cẩn thận mỗi bước đi, cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng sau lưng hắn đang ngồi cùng mộ bia thì cô đột nhiên dừng bước.
Quay đầu lại, từ xa nhìn. Bóng dáng của Phong không hiểu lồng thêm một tầng cô đơn, ưu thương lan tràn, Quý Nghiên vô ý thức nói: "Về sau không có Sương cùng hắn gây gổ, Phong nhất định rất tịch mịch."
"Ừ." Bạch Thắng theo tầm mắt của cô nhìn lại, nhàn nhạt lên tiếng.
Về Cục Quốc An, Quý Nghiên vẫn tự giam mình ở trong phòng, mặc dù cũng ăn chút gì, nhưng vẫn không có khẩu vị. Cả người tâm tình sa sút rất nhiều, phần lớn thời gian không nói một lời, mỗi ngày lẳng lặng ngồi ngẩn người.
Bạch Thắng nhanh chóng khắc phục hậu quả chuyện lần này, không chỉ tuyển chọn một nhóm thành viên mới, chỗ trống của Sương và Tuyết cũng có cần người đến bổ sung. Không khí cứ đè nén kéo dài như vậy, Bạch Thắng vừa có thời gian, sẽ ở cùng với Quý Nghiên.
Ngày này, anh thường lệ đến ăn cơm cùng với Quý Nghiên.
Quý Nghiên lòng không yên chọc cơm trong bát, vẫn không có ăn. Bạch Thắng nhìn cô một lúc, chợt buông bát đũa xuống, đứng dậy, đi tới phía sau cô, ấn người vào trong lòng ngực mình.
"Anh biết em rất áy náy. Nhưng chuyện đã không thể vãn hồi, càng nghĩ, càng khổ sở. Nghiên Nghiên, thử để xuống đi. Em không thể thay đổi được, nhưng lại có thể khiến đoạn quá khứ này trở nên có ý nghĩa. Đây là lời nhắn nhủ tốt nhất đối với em, đối với Sương, cùng những người khác bị chết."
Quý Nghiên không nói gì.
Cô nhìn nơi xa, rất lâu, lâu đến nỗi Bạch Thắng cho là cô sẽ không mở miệng nữa, bên tai mới truyền đến giọng nói Quý Nghiên thật thấp mềm nhũn.
Cô nói: "Tiểu Bạch, em muốn thế vào vị trí của Sương."
Bạch Thắng trầm mặc nghe cô nói tiếp.
Quý Nghiên trầm ngâm một hồi, tiếp tục nói: "Em nghĩ, cái mạng này là Sương đổi trở về, em cái gì đều không làm được, nhưng ít nhất, còn có thể thay cô ấy tiếp tục kéo dài phần trách nhiệm vẫn chưa làm xong."
Lục Băng nói rất đúng, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, cô tiếp tục mềm yếu như vậy nữa, chỉ biết thật xin lỗi với những người lần này bởi vì cô mà chết đi.
Bạch Thắng lên tiếng: "Cũng tốt, anh đang có tính toán này."
"Nhưng trước đó, anh có thể đồng ý với em một chuyện hay không?" Quý Nghiên nghiêng đầu hỏi anh.
Bạch Thắng: "Chuyện gì?"
"Đưa em đến đảo đặc công."
". . . . . ." Bạch Thắng nhìn cô thật sâu."Tại sao lại nảy sinh ra ý nghĩ như vậy?"
"Em không thể luôn để mọi người bảo vệ như vậy, trước kia là Mộc Tây, sau đó là anh, sau nữa có mẹ anh cùng Bạch Tinh, hiện tại còn là Sương. Mỗi lần em gặp phải phiền toái, đều có người giúp em ra mặt. Thật ra thì em rất hâm mộ, khi còn bé, ba em coi em là cái đinh trong mắt, mẹ em tính tình rất ôn hòa, luôn kêu em không nên gây chuyện, mọi việc nhẫn nại nhiều một chút, phải chăm sóc kỹ em trai và em gái. Nhưng Quý Nhu khắp nơi nhìn em không vừa mắt, các bạn học cũng bắt đầu chèn ép em. Bị uất ức, cũng không biết nói với ai. Trừ Hàn Mặc, dường như không có ai quan tâm em thế nào. Dần dần, thói quen đè nén, tư tưởng có lúc cũng sẽ cùng bi quan. Em không tranh với ai, không ầm ĩ với người nào, đã lâu, ngay cả làm thế nào để tranh để ầm ĩ cũng không biết. Cũng không làm giống như Bạch Tinh ngông cuồng sống bừa bãi như vậy được, có cảm xúc gì, đều không cần nhẫn nại, tùy lúc có thể phát tiết ra ngoài, lưu loát rõ ràng. Em chỉ biết giấu ở trong lòng, cho mình ngột ngạt, ngay cả cây ngay không sợ chết đứng cũng mất dũng khí. Thật ra thì mệt chết đi. . . . . . Em muốn một mình đảm đương một phía, cũng để cho mình trở nên mạnh hơn, mạnh đến không cần người khác bảo vệ, cũng có thể làm xong tất cả. Không cần đè nén mình, không cần liên lụy đến người khác, thậm chí có thể ngược lại bảo vệ được người bên cạnh, cũng sẽ không có người mới, bởi vì em mà bị thương." Quý Nghiên chậm rãi nói.
Mấy ngày nay, cô suy nghĩ rất nhiều, một mực từ trên người mình tìm nguyên nhân, tại sao chỉ có cô, vô dụng như vậy?
Quý Nghiên rất ít cùng người khác mở rộng cánh cửa lòng mà nói cái gì, nhưng đối mặt Bạch Thắng, cô lại không tự chủ được đem lời nói trong lòng mà nói ra. Đây là người cô tin tưởng nhất, cũng là người sống cả đời với cô.
Bạch Thắng nói: "Nhưng đảo đặc công rất cực khổ, em suy nghĩ kỹ chưa?"
Quý Nghiên gật đầu.
"Nó có thể so với trong tưởng tượng của em còn khổ cực gấp trăm lần."
"Em hiểu biết rõ."
"Cũng không có đặc quyền."
"Em hiểu biết rõ."
"Hơn nữa còn ngăn cách với bên ngoài ."
"Em biết rõ."
"Ừ, anh đồng ý với em."