Bách Thảo Chiết

Quyển 4 - Chương 6




Chương 6

‘Thất hoàng đệ thật đáng yêu a….’

Oa nhi trên giường đùa nghịch Lạc Ngoc, nhịn không được nhéo yêu khuôn mặt trắng nõn của hắn. Mạt Lạc Ngọc liền nổi lên một đạo hồng ấn.

‘Điểm nhẹ, tứ hoàng đệ, tiêu bảo bảo mới sinh da rất non, không chịu nổi ngươi làm thế đâu.’

‘Sẽ nhẹ tay…..’

Oa nhi bất mãn nhưng rất nhanh lại tiếp tục ‘ khi dễ’ Lạc Ngọc lần nữa.

Sau này phải hảo hảo giáo huấn ngươi thuận theo chủ nhân là như thế nào! Lạc Ngọc âm thầm thề, nói thật, tứ hoàng tử lực đạo không lớn. Ngặt nỗi da hắn quá mức mẫn cảm nên cảm thấy rất đau!

Điều này làm Lạc Ngọc vừa cao hứng vừa tức não. Cao hứng vì phát hiện ra thân thể siêu cấp sủng vật. Buồn bực vì đây là thân thể hắn! Như thế cực phẩm trước mặt chỉ có thể nhìn không thể động sao, cái này làm cho siêu cấp huấn luyện sư hắn vô cùng buồn bực!?

Đang tự vấn, trên mặt đột nhiên truyền tới cảm giác lạ, hắn hoàn hồn liền thấy một đôi mắt phóng đại nhìn hắn vô cùng chăm chú. Đầu óc tạm ngừng ba mươi giây, hắn vừa lấy lại ý thức nhưng lại bị một oa nhi chưa dứt sữa ăn đậu hủ!

Hắn lập tức vung cánh tay nhỏ bé lên muốn đẩy đối phương ra, nhưng lực không có. Khả năng kháng cự bằng không, đối phương nhìn vào giống như vui mừng khoa chân múa tay.

Thấy đối phương định tiếp tục thêm lần nữa. Xuất tuyệt chiêu.

‘Oa________’

Khóc thật lớn a. Tên đầu sỏ cùng đại hoàng huynh hắn hai mắt nhìn nhau ngơ ngác.

‘Đại hoàng huynh, thất hoàng đệ sao lại khóc(tức tưởi)?’

Oa nhi nghi hoặc nhìn Lạc Ngoc, quay sang hoàng huynh xin giúp đỡ.

‘Ân….’ Hài đồng cũng nhíu mày,’Có lẽ……. có lẽ thất hoàng đệ tè dầm?’

‘Nga…..’

Oa nhi gật đầu chuyển ánh mắt xuống nửa người dưới của Lạc Ngọc. ánh mắt của hắn làm chi Lạc Ngọc có dự cảm không lành. Nhưng, Lạc Ngọc chwqa kịp nghĩ ra cách ứng phó thì… một đôi tay liền kéo khố của hắn xuống.

‘Thất hoàng đệ không có tè dầm a…’

Oa nhi nhìn tiểu mông trơn láng của Lạc Ngọc, phủ định lời huynh trưởng. Đồng thời vươn tay xoa xoa tiểu mông mềm mềm của tiêu đệ,vạn phần hứng thú.

Nửa người dưới cảm thấy một cổ lạnh léo, Lạc Ngọc đem mặt, khóc càng tao. Tuy rằng hắn không khóc vì mình nhưng, nhưng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nô lệ dám leo lên đầu hắn ngồi đâu!

Cuối cùng tiếng khóc cũng làm cho người hầu ngăn cản hai vị hoàng tử “tìm tòi bí mật’. Nàng liền mang Lạc Ngọc ôm vào lòng hảo hảo dỗ dành.

‘Lạc nhi xảy ra chuyện gì?’

Nghe thấy tiếng khóc, nhu phi cùng nhã phi khẩn trương đi đến bên giường, cẩn thận xem xét Lạc Ngọc. hoàng hậu cũng theo đó tiến vào nội điện.

‘Hồi nương nương, tứ hoàng tử nghĩ thất hoàng tử tè dầm ra giường nên cởi khố của ngài. Thất hoàng tử có lẽ vì đột nhiên thấy lạnh mà sợ hãi.’

Nhã phi xem xét Lạc Ngọc xem không có gì bất thường, không nghi ngờ gì. Dù sao hiện tại là tháng giêng, thời tiết giá rét, Lạc nhi vì cảm alnhj khóc thét cũng là bình thường.

‘Nhu phi nương nương…’ Tiếng trẻ con đồng thanh vang lên,’Thất hoàng đệ không có việc gì đi?’

Nhu phi cúi đầu, nhìn thấy nét mặt lo lắng của tứ hoàng tử, nét mặt có chút nhu hòa.

‘Lạc nhi không có việc gì, chẳng qua nó còn nhỏ rất dễ sợ hãi.’

‘Thất hoàng tử không có việc gì là tốt rồi, nếu hoàng nhi đã gặp qua hoàng đệ. Bản cung cũng nên đi vấn an thái hâu, Ngô nhi, Tuất nhi chúng ta đi thôi….’

Trừng mắt nhìn đoàn người rời đi, Lạc Ngọc trong lòng hạ quyết đinh. Đợi hắn lớn lên một chút, nhất định phải hảo hảo nâng cao kỹ thuật dạy dỗ sủng vật. Sau này, nhóm huynh đệ của hắn sẽ phải ngoan ngoãn’ cúi đầu xưng thần’