Chương thứ bốn mươi bảy
‘Xành xạch’
Môn bị đẩy ra, phong cảnh trong phòng nhìn một cái không thoát thứ gì khiến Lạc Ngọc vô cùng xúc động, bất quá không muốn khiến mỹ nhân bất ngờ hắn bảo trì yên lặng.
Thật sự mê người a, Lạc Ngọc tán thưởng không thôi.
‘A, anh, Lạc Ngọc! Ngươi sao vậy…..’
Nghe được thanh âm, Vũ Huỳnh quay đầu tựa hồ bị kích thích không nghe, ngay cả phản ứng cũng không có chỉ có thể đơ ra.
‘Thực xin lỗi, ta không biết ngươi đang tắm….’ Lạc Ngọc cố ý cúi đầu làm vẻ vô tội, ánh mắt ngây thơ vô (số) tội khiến gười khác không thể nghi ngờ, ‘Ta chỉ đột nhiên nghĩ đến, ca ca ngươi bị thương không nhẹ muốn qua xem có giúp được gì không…’
Một lí do hoàn hảo dù y có muốn giận cũng không thể đi, Vũ Huỳnh không biết võ công hiển nhiên đừng hòng vạch mặt hắn,’không biết ngươi đang tắm’ nối dối trắng trợn, bất quá y đơn thuần , thật sự nghĩ Lạc Ngọc chỉ là xuất phát từ hảo tâm.
Tuy rằng Lạc Ngọc ngoài miệng nói lời đứng đắn dễ nghe nhưng ánh mắt lại không ngừng quan sát trên người Vũ Huỳnh, đánh giá con mồi.
Ân, đối phương vẫn chưa phát hiện nửa người y lộ ra trên mặt nước, bọt nước vấn vương trên lọn tóc nhỏ, lướt nhẹ qua đầu ti cuối cùng nhẹ nhàng trở lại trong nước, tràn ngập dụ hoặc và mị lực, khiến người ta nhịn không được muốn xông đến cuồng hôn tiểu châu khả ái kia, đồng thời cảm thụ da thịt thân cận.
‘Hiện tại…. ân…..’
Vũ Huỳnh nhăn nhó nửa ngày không nói được câu nào đầy đủ, Lạc Ngọc dĩ nhiên biết ý tứ của y nhưng vẫn ngây thơ như ta không hiểu. Bị hắn nhìn như thế, Vũ Huỳnh vốn hướng nội không thể mở miệng, nửa ngày vẫn là không nói được.
‘Đúng rồi, ngươi hiện tại đang tắm….’ xem bộ dáng đỏ mặt đáng yêu của Vũ Huỳnh, Lạc Ngọc thiện tâm nói ra tâm tư đối phương. Cảm kích nhìn Lạc Ngọc, Vũ Huỳnh nghĩ hắn sẽ rời đi nhưng lại không ngờ Lạc Ngọc lại đi về phía mình.
‘Ngươi tiếp tục tẩy đi, ta trị liệu cho ca ngươi.’
Lạc Ngọc so với hồ ly còn giảo hoạt hơn cười nhưng Vũ Huỳnh lại không nhìn ra , bản năng mách bảo y Lạc Ngọc đáng sợ.
‘Chờ, chờ một chút a –‘
Nhìn Lạc Ngọc đi đến bên giường, định hất chăn ra, Vũ Huỳnh hô to ngăn cản, đáng tiếc đã muộn chăn đã bị xốc lên .
Không nghĩ đến sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!
Lạc Ngọc nhướn mày, phía dưới chăn là Thương Duệ lõa thể!
Nhưng hắn không thể hiện vui sướng trong lòng ra, Lạc Ngọc chính là mừng thầm một lát liền khống chế xúc cảm, tỏ vẻ nghi hoặc quay ra nhìn Vũ Huỳnh.
‘Ca ca trên người có vết máu, ta nghĩ sẽ tẩy cho hắn….’
‘Ta làm cho….’ không đợi Vũ Huỳnh kịp phản ứng Lạc Ngọc đã bưng lên thủy bồn bên cạnh .
Ha ha , cơ hội tốt như thế , ai lại bỏ qua chứ?