Chương thứ bốn mươi lăm
‘Tỉnh… tỉnh…’
Bên tai truyền đến âm thanh xa lạ , bả vai bị lay nhẹ, Vũ Huỳnh mê man hé mắt, vẫn chưa tỉnh táo.
‘Ha ha…’
Nhìn bộ dáng nửa tỉnh nửa mê của Vũ Huỳnh, Lạc Ngọc nhịn không được cười, đồng thời cũng làm cho Vũ Huỳnh thanh tỉnh.
‘A.. thực xin lỗi! Ta thường ngủ rất say!’
Huyền Hoài Cẩn cùng Lạc Ngọc cười như thế càng làm cho Vũ Huỳnh đỏ bừng mặt, cúi đầu nhỏ giọng phân trần.
‘Không quan hệ, đến khách *** rồi chúng ta đi vào nghỉ ngơi đi.’
Lạc Ngọc kéo tay y đi vào khách ***, hắn muốn được ôm lấy tấm thân mê hồn của Huyền Hoài Cẩn, nhưng y lấy cớ Lạc Ngọc trúng độc mà y lại không có sức lực , bởi vậy đàng phải nhờ thị vệ bế làm cho Lạc Ngọc ai oán mất đi cơ hội nghiên cứu thân thể hoàng thúc.
Bất quá cũng không sao, Vũ Huỳnh thân thể như bạch ngọc nhãn mịn, non mềm, sờ lên thật là thích, Lạc Ngọc nhịn không được khẽ dùng một ngón tay vẽ loạn lên bàn tay nhỏ nhắn của Vũ Huỳnh.
‘A…’ Vũ Huỳnh kêu lên một tiếng, đỏ bừng mặt.
‘Xảy ra chuyện gì?’ Lạc Ngọc làm như khó hiểu, vẻ mặt quan tâm, ân cần hỏi han.
‘Không, không có gì…’
Vũ Huỳnh lắc lắc đầu, y biết là Lạc Ngọc chỉ vô tình đụng phải nhưng trên mặt vẫn còn đỏ ửng.(e ngây thơ quá)
Xem ra y là người hướng nội, Lạc Ngọc mỉm cười nhìn gia hỏa kia thẹn thùng, ha ha ở trên giường biểu hiện nhất định không làm cho hắn thất vọng đi.
Có lẽ trong cung bị kiềm hãm chặt chẽ, vừa rời cung Lạc Ngọc giống như con ngựa hoang không xiềng xích nghĩ gì liền làm đó hoàn toàn không suy nghĩ, bởi vì hắn biết hắn chỉ có thể phóng túng lúc này, sau này về cung vô luận hắn có an phận thủ thường hay không, tuyệt đối không thể yên bình!
Phụ hoàng hắn a, chính là loại người bá đạo đến cực điểm thế cường lực hãn muốn khóa hắn trong cung thực quá dễ dàng, bởi vậy, hiện tại tốt nhất là làm cho chính mình thồng khoái.
Đêm nay thôi…
Đáy mắt Lạc Ngọc quang mang nổi lên nhưng Vũ Huỳnh cúi đầu không phát hiện, nhưng Huyền Hoài Cẩn đi phía sau lại nhận ra, xem ra đêm nay không yên ổn rồi…
Vào khách ***, đoàn người Lạc Ngọc lên lầu hai hướng đến phòng chữ thiên. Với thân phận bọn họ trụ tại địa phương này cũng tốt, đẩy cửa ra xem chung quanh Lạc Ngọc hài lòng mỉm cười.
Tuy rằng không thể so với trong cung, nhưng cũng xem như khá thoải mái. Bên trái là phòng Huyền Hoài Cẩn, bên phải là hai huynh đệ kia, Lạc Ngọc dựa vào đầu giường từ từ an bài kế hoạch.
Ân, nên làm thế nào đây?
Mới bị hắn đùa bỡn, hoàng thúc sẽ có chuẩn bị , không thể xuống tay. Nhưng bọ Vũ Huỳnh bên kia mới nhận thức hắn, hơn nữa có tới hai người, tuy rằng một đã hôn mê khó chắc chắn giũa chừng y tỉnh lại, nếu kế hoạch bị cản trở hắn cũng thật không cam đoan chính mình sẽ nặng tay.
Trái lo phải nghĩ vẫn chưa đề ra phương án nào tốt, ai săc trời vẫn còn sơm chờ xong bữa tối rồi quyết định đi.