Bách Thảo Chiết

Quyển 1 - Chương 23




Chương thứ hai mươi ba

‘Thất hoàng tử điện hạ, đây là lễ vật ta tặng ngài…’

‘Thất hoàng tử điện hạ…’

Một tiếng kêu to làm Lạc Ngọc choáng váng đầu óc , mà liên tiếp không ngừng bị mời rượu thật là phiền. Tuy rằng đó đều là rượu ngon nhưng chung quy thật phiền toái, lại nhìn bộ mặt một bên xem tuồng của Huyền Kì Dịch, Lạc Ngọc liền hiểu được ý đồ của y, không phải y muốn đem hắn say đến thần hồn điên đảo rồi ăn mạt tẫn sao!

Buồn bực nhất chính là biết rõ mưu đồ của Huyền Kì Dịch nhưng lại không có cách cự tuyệt, dám kính rượu hắn nếu không phải quan đại thần, hoàng thân quốc thích hắn đều không cho kẻ đó mặt mũi thẳng thừng từ chối.

Cực Lạc hắn ở câu lạc bộ nổi danh ngàn chén không say nhưng hiện tại với thân thể này, thật khong thể hình dung nổi nếu say sẽ ra sao? Tuy rằng uống nhiều rượu nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh nhưng thân thể lại bất đồng, hắn ngay cả động tác cự tuyệt đều không làm được, chỉ có thể đám người kia đưa chén rượu bắt hắn uống.

Say rượu khiến cho hai má Lạc Ngọc ửng hồn, mắt hàm thuba, môi anh đào bán khai tản mát ra mị hoặc làm cho người ta khong thể tập trung xe ca múa, tât sthayr đều nhìn nhất cử nhất động của hắn. Ban đầu Huyền Kì Dịch với việc kẻ khác mời rượu Lạc Ngọc không quan tâm, chính mình ngòi xem kịch vui a!

‘Lạc Ngọc đã say, ta dẫn hắn mghỉ ngơi, các khanh cứ tiếp tục đi.’

Nói xong Huyền Kì Dịch bước xuống đài khai, không thèm để ý ánh mắt của người khác liền ôm Lạc Ngọc ly khai. Lạc Ngọc trong lòng muốn dãy dụa nhưng vì men rượu lại không thể động, chỉ có thể thầm oán hận thân mình nhu nhược này, tùy ý Huyền Kì Dịch bài bố.

‘Như thế gấp gáp !? Chẳng lẽ chỉ còn ít thời gian lại không nhị được!?’

Ra khỏi điện Lạc Ngọc dùng ngữ khí châm chọc nói, tuy rằng hắn trong lòng buồn bực nhưng lờn nói ra lại mềm nhũn không nặng cũng không nhẹ, hơi thở tràn đầy mùi rượu lan tỏa càng làm cho hắn thêm hư nhuyễn.

‘Lạc Ngọc như vậy mê hồn trẫm đây không thể chờ a.’

Không vì chính mình biện giải, Huyền Kì Dịch theo lời nói liền đùa bỡn môi Lạc Ngọc cùng với nụ cười chói mắt (*** đãng thì đúng hơn, sắc lang), làm cho Lạc Ngọc buồn bực.

Chỉ lát sau liền đến tẩm cung hoàng đế, Huyền Kì Dịch liền đem cung nhân đuổi hết ra ngoài, chốc lát cung điện to như thế chỉ còn lại hai người, không khí yên tĩnh khiến Lạc Ngọc thật vất vả tĩnh tâm. Chính là càng yên lặng lại càng dễ suy nghĩ miên man, thấy chính mình cách giường mỗi lúc một gần, trong lòng bất an. Huyền Kì Dịch có hay không dùng chút kỳ quái(SM) đón tiếp hắn!? Tuy rằng hắn đối với đạo cụ sm cổ đại rất tò mò nhưng tuyệt đối không hy vọng lần đầu của hắn lại phải dùng đến a!