Bạch Si

Chương 38: Hoàn chính văn




Vào ngày máy bay của Lục Bách Đông về Đài Loan, ta và A Địch cả ngày bận rộn.

Ta không biết mình sao lại cố gắng bận rộn, TV bị ta lau đến hai lần, tự tin rằng có thể soi gương được. Ta ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ báo thức, còn sớm, mới ba giờ chiều, lần đầu tiên ta cảm giác thời gian trôi qua thật chậm.

Tâm tư ta thấp thỏm không yên như vậy cho đến bảy giờ, ta không coi thời gian nữa. Khoảng thời điểm này hắn đã đến Đài Bắc, nhưng ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, chẳng lẽ hắn xảy ra điều gì ngoài ý muốn?

Tim ta đập dồn dập, lại có chuyện gì ngoài ý muốn nữa đây, ta đều ngồi chờ bên điện thoại, cả điện thoại bàn và di động đều không đổ chuông. Ta ngồi như một pho tượng, mắt dán vào chúng, không dám chớp mắt.

Tám giờ tối, điện thoại di động ở trên bàn rung lắc dữ dội, ta lập tức bắt máy.

Đó là một tin ngắn, đến từ Lục Bách Đông.

“Ta ở công viên chờ ngươi.”

———————————

Ta chạy, ta chạy như thể trở về khoảng thời gian thời thiếu niên đó. Hình ảnh của ta thời hiện tại và thời khắc lúc xưa hẹn hắn ở công viên như chồng khít lên nhau.

Bước chân của ta, bóng dáng của ta, hạnh phúc của ta, niềm tin của ta, hy vọng của ta, vào khoảnh khắc đó đã dừng lại.

Liệu có thể một lần nữa? Một lần nữa ấn kim thời gian để chiếc đồng hồ tiếp tục chạy hay không? Để ta không phải phong bế chính mình, lưu giữ những hồi ức đẹp đẽ sau cánh cửa tâm hồn, thi thoảng hé mở nó ra len lén nhìn.

Ta chạy, ta chạy cho đến khi hình bóng của cậu thiếu niên dần dần lớn lên trở thành một người đàn ông.

Ta đã trưởng thành.

Công viên hiện ra ngay trước mắt, ta dừng lại, thấy hắn, đang lẳng lặng ngồi trên một băng ghế.

Ta chầm chậm bước tới, hắn ngẩng đầu, một câu cũng không giải thích, chỉ hướng về ta mỉm cười, muốn bao ngu ngu ngốc có bấy nhiêu, ấy vậy mà khiến lòng ta mềm nhũn đến mức lên men.

“Ngươi cười cái gì?”

Ta nhỏ giọng hỏi hắn.

Hắn chỉ nói:

“Ta nghĩ ngươi sẽ không đến.”

Ta nói không nên lời, trong cổ họng tựa như bị một thứ gì chặn lại. Ký ức trước kia ùa về, một đêm tối tăm ta từng ngồi cô độc tại nơi đây, ôm ấp hy vọng rồi chua chát nhận ra hắn không đến.

Một lúc sau, đến khi ta thở được, ta mắng hắn:

“Ngươi, tên ngu ngốc này.”

Hắn cười rộ lên, từ trong túi móc ra một cái hộp, trước mặt ta chậm rãi quì một gối xuống đất.

“Thiên Thu, chúng ta từ nơi này một lần nữa bắt đầu đi.”

Hắn nhìn chăm chú vào mắt ta, từng chữ từng chữ nói:

“Ta và ngươi hứa cùng nhau, từ nay về sau, sẽ không bao giờ không để ý đến đối phương, không bao giờ bỏ lại đối phương. Lúc này đây, ta, Lục Bách Đông sẽ không bao giờ quên đi lời hứa này, luôn luôn nhớ nó trong tim.”

Ta không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu.

Ta không bỏ chạy nữa.

Lần này ta chạy, nhưng ta chạy đến hạnh phúc của ta.

Tại công viên này, nơi mọi thứ được niêm phong thì sao chứ! Ta sẽ không quan tâm nữa!

Hiện giờ, điều xảy ra trước mắt mới là chân thật.

Hắn không thấy ta trả lời, thở dài một hơi, đi tới, kéo ta ôm vào trong ngực của hắn. Ta không kiềm nén bản thân được nữa. Hắn hôn đỉnh đầu của ta, ta đem mặt giấu trong cổ của hắn. Ta cảm thấy âm thanh nức nở của mình rất chi là mất mặt, hắn chỉ cười, dung túng lau đi nước mũi của ta bằng tay áo sơ mi của hắn.

“Thiên Thu, ngươi có thể chờ một chút được không, để ta mang nhẫn cho ngươi rồi lại khóc tiếp nhé?”

Hắn đang rất cố gắng cùng ta thương lượng, càng nghe lời hắn nói ta càng thấy xấu hổ, “đáp trả” bằng hành động lau vào người hắn một đống nước mũi cho bõ ghét.

Hắn vẫn không mảy may bận tâm, mỉm cười, ngón tay hắn cầm lấy cằm của ta, chặn tiếng nấc đứt quãng của ta bằng một cái hôn.

Tuy rằng rất rất không cam lòng, thế nhưng cách này quả thật rất hữu hiệu, ta không khóc nữa.

“Miệng của ngươi bên trong thật mặn.”

“Bởi vì bên trong đều là nước mũi của ngươi mà.”

“Lục Bách Đông, đã ai nói với ngươi sóng não ngươi không bình thường chưa?”

“Làm sao vậy? Chỉ cần là vật của ngươi, thứ gì ta cũng không ngại … Ngô…”

Có đôi khi, hôn môi là một phương pháp hữu hiệu để ngưng lời người khác.

—————————————–

Hắn trao cho ta chiếc nhẫn thiết kế rất tinh tế, vừa vặn hợp với ngón áp út của ta, còn chiếc nhẫn ta đã tặng hắn thì lại … không vừa. Ta không đồng ý, yêu cầu hắn mang đi sửa một chút để mang.

Ta nói với hắn, nhẫn mà ta tặng hắn trên thế giới này chỉ có một mẫu duy nhất, hắn mỉm cười nói với ta chiếc nhẫn hắn tặng cho ta cũng vậy. Lòng hiếu kỳ của ta nổi lên, ép hỏi hắn ý nghĩa là gì, hắn chỉ đỏ mặt cười, không chịu nói.

Ta chép tên của nhẫn vào trong một tờ giấy, len lén nhét trong túi. Cuối cùng tóm được một vị khách quen có biết lõm bõm tiếng Pháp, hắn lắp ba lắp bắp dịch cho ta.

Đêm hôm đó, ta vì hắn làm một bàn ăn thịnh soạn, hắn trở về không cần hỏi nhiều lời liền vô cùng nhiệt tình mà “đánh thành công lũy”. Ngoài cửa sổ, trời đổ xuống một trận mưa lớn. Sau bữa cơm chiều, hai chúng ta cùng xem ti vi, ta nằm gối đầu lên chân hắn, cười hắc hắc, hắn nghi ngờ ta bị “ấm đầu” nên vươn tay kiểm tra độ “bình thường”của ta, vừa lúc bị “ma trảo” của ta túm lấy, kéo tay hắn xuống vuốt ve.

“Này, ngươi thích ta nhiều đến bao nhiêu?”

“Hơn cả gà chiên rất nhiều.”

“Thích đến muốn cùng với ta cả đời?”

Hắn không nói, ta đứng lên, nhìn hắn, lỗ tai hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ rực. Ta cười rộ lên, tiến tới hôn hắn.

Ta biết vật gì cũng không có “vĩnh viễn”, nhưng ngay cả như vậy,ta vẫn không ngần ngại nắm lấy bàn tay hắn cùng nhau đi hết đoạn đường này.

Yêu hắn cả đời, chăm sóc lẫn chọc phá hắn cả một đời. Hai người cùng nhau trải qua bình thường sinh hoạt, cho đến khi chúng ta cùng nhau kết thúc sinh mệnh.

Cả đời cùng nhau sinh hoạt.

Đó là tên của chiếc nhẫn hắn tặng cho ta.

《 Chính văn  văn hoàn 》