Bạch Si

Chương 36




Lục Bách Đông, ngươi có biết không?

Có một loại thương tổn ngươi sẽ không thấy vết sẹo, cảm giác đau đớn và bỏng rát của nó lại mãi mãi tồn tại ở đó, dù cho đôi mắt của ngươi nhìn không thấy.

Tựa như không khí, trong lúc ngươi hô hấp, nó tiến vào khí quản, từng chút một, nó tiêu diệt hệ miễn dịch trong cơ thể ngươi, nhưng ngươi lại không phát hiện ra. Đến khi lần nữa trái tim ngươi rung động, ngươi sẽ cảm thấy bất an, ngờ vực một cách vô căn cứ, ngươi bị nỗi tuyệt vọng xâm chiếm, trái tim ngươi co rút trong đau đớn. Khi tâm hồn ngươi gần như bị vỡ nát, ngươi mới phát hiện ra, con người của ngươi đã không còn khả năng tin tưởng vào tình yêu nữa.

Lục Bách Đông, ta nghĩ ngươi cả cuộc đời này cũng sẽ không bao giờ biết, đúng không?

Ngươi chính là vết thương vĩnh viễn không bao giờ lành của ta.

◆◇◆

Trước khi diễn ra lễ tốt nghiệp cấp ba của Lục Bách Đông, một đoạn thời gian dài ta không nói chuyện với hắn.

Không phải ta cố ý, bởi vì ta không cách nào mở lời trò chuyện cùng hắn cả. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt hắn, ta sẽ nghĩ đến hình ảnh hắn nắm tay nữ sinh kia, sẽ nghĩ khung cảnh bọn họ hôn môi nồng nàn.

Ta không có biện pháp để khắc chế sự đố kị dâng tràn của bản thân, bất lực, không thể ngăn cản mình thêm chán ghét Lục Bách Đông.

Nếu như ngươi đối với ta không có tình cảm, tại sao lại dung túng cho ta nhiều điều đặc biệt như vậy? Nếu quả thật đối với ta không cảm giác, ta van ngươi, van ngươi dù một điểm dịu dàng cũng đừng dành cho ta.

Loại cảm tình vừa đặc biệt với một người, nhưng biết đó không phải loại cảm giác ta hằng khát khao. Ngoại trừ mang đến cho ta thống khổ, trái tim ta cho dù đập cũng không thể cảm nhận được một cảm xúc nào khác.

Nó từ một vết rạch nhỏ, dần dần loang rộng thành một cái khe

Nhưng ta càng đau đớn khi Lục Bách Đông lại ra sức để tu bổ cái khe tồn tại giữa chúng ta.

Một đêm nọ, ta từ lớp học thêm trở về, phòng sáng đèn, phát hiện hắn ngồi trên giường của ta.

Ta và hắn nhìn nhau chăm chú vài giây, ta không nói một lời, để túi xách xuống, lấy trong tủ ra quần áo để tắm rửa và đồ dùng hàng ngày.

“Thiên Thu.”

Hắn từ sau lưng ta, đứng lên.

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

Ta không trả lời, trên tay ôm bộ quần áo xuống lầu tắm, hắn lại kéo ta.

“Nếu như ta làm gì sai, ngươi trực tiếp nói với ta, ta nhất định sẽ sửa.”

Ngữ khí nôn nóng như vậy của hắn ta chưa từng nghe,lòng ta cảm thấy một dòng nước ấm áp tràn qua. Hắn vốn dĩ là một người lãnh tĩnh như vậy, vì chuyện này mà trở nên nóng nảy.

Ta cúi đầu trầm mặc, rồi từ từ đẩy bàn tay hắn ra.

“Ngươi không làm gì sai cả, người làm sai là ta.” Ta nói.

Những ngày kế tiếp, ta không thể ngủ được ngon giấc.

Đôi mắt Lục Bách Đông không thấy được tình cảm ta đối với hắn không phải lỗi của hắn, mỗi khi ta nhắm mắt lại, ta nhìn thấy sự ích kỷ của ta.

Ta cuối cùng không thể chống đỡ nổi. Đầu ta đau nhức, nóng rần lên, ta xin phép thầy cô giáo ở trường về nhà sớm. Ta lấy đơn thuốc mà bác sĩ kê toa xong, liều thuốc cảm mạo giúp ta yên giấc, cuối cùng ta đã có thể ngủ.

Lại một lần nữa ta mở mắt, bởi vì tiếng cười truyền tới từ căn phòng cách vách.

Hình như là Lục Bách Đông và một người nữ sinh.

Ta lại tiếp tục không ngủ được. Ta trân trân nhìn lên trần nhà, hai mắt bắt đầu lên men.

Không biết qua bao lâu, thanh âm của bọn họ dần dần xa khỏi phòng. Ta đứng dậy, không biết tại sao mình đứng lên, ta không biết nên làm gì khác hơn là ngồi thất thần ở cầu thang.

Không bao lâu, hắn từ dưới lầu bò lên, khóe miệng còn mang theo ý cười, thấy được ta đang ngồi ngơ ngẩn.

“Thiên Thu?”

Ta không nhịn được, ta nhìn hắn, sau đó buột miệng nói:

“Ta muốn ngươi chia tay nữ sinh đó.”

Hắn bị sốc trước lời nói của ta, một lát sau mới hỏi lại:

“Vì sao?”

“Bởi vì, ta thích ngươi.”

Ta gằn từng chữ.

Sau đó, hắn và ta không nói thêm.

Mùa hè đến, ta và hắn đều tự tìm cớ để không phải ở nhà. Trong lòng ta và hắn tràn ngập cảm giác đề phòng thái độ lẫn nhau. Suốt một mùa hè, ngay cả một lần ánh mắt chúng ta giao nhau cũng không có.

Ta nghe từ mẫu thân đại nhân rằng thi học kỳ năm đó thành tích của hắn không tốt, không biết vì bạn gái hay do ta. Ta cũng không khát vọng biết đáp án, bây giờ, ta đã không cần nữa.

Mùa hè đó, ta kết giao với người bạn trai thứ hai, hắn rất dễ ngượng ngùng. Mỗi lần gần nhau, gương mặt hắn lại ửng đỏ, khi nhìn thấy phản ứng của hắn, một nơi nào đó trong lòng ta tưởng chừng đã chết lặng, trong phút chốc ngắn ngủi lại hồi sinh.

Nó chỉ sống lại trong tích tắc, rồi tiếp tục chôn vùi.

Một ngày nọ, sau mười hai giờ trưa, trời đổ mưa to, ta và bạn trai vừa cười vừa chạy về nhà ta, không có ai ở nhà, mẹ ta đã đi làm, Lục Bách Đông càng không ở đó.

Chúng ta cười đùa chạy vào phòng ta, bước chân ẩm ướt để lại vũng nước trên ràn, chúng ta hoàn toàn không để tâm, trái lại càng giỡn đến hăng máu. Sau đó trượt chân và ngã vào nhau.

Hắn mỉm cười nhìn ta, ta nhìn chằm chằm bên tai đỏ bừng của hắn, ta vươn người tới hôn hắn.

Khi chúng ta tách nhau ra, ta nhìn thấy Lục Bách Đông. Hắn đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn ta.

Trong nháy mắt đó, ta hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, đến khi hắn là kẻ xoay người đi, ta mới đứng dậy.

“Lục Bách Đông.”

Ta gọi, hắn bước đi rất nhanh, ta sắp theo không kịp, ta liền kéo lấy cánh tay hắn.

Hắn quay đầu nhìn ta. Chúng ta trầm mặc giằng co, hắn mở miệng, không hề là giọng nói dịu dàng lúc trước. Hắn nói:

“Trình Thiên Thu, ngươi có cảm thấy ghê tởm không?”

Ta nghĩ mối quan hệ giữa ta và Lục Bách Đông đã không còn gì nữa vào khoảnh khắc hắn thốt nên lời.

Trong khoảng thời gian xảy ra chuyện, ta thậm chí không có biện pháp cùng người khác gặp gỡ. Chỉ cần một chút động tác thân mật, ta sẽ nhớ lại câu nói của hắn, ánh mắt chán ghét cực kỳ lạnh lẽo khiến trái tim của ta đông cứng.

Ta không cam lòng.

Ta nghe tin tức từ mẫu thân đại nhân nói hắn sẽ rời đi, ta nghĩ có lẽ hắn muốn chuyển trường?

“Ngươi, tối hôm nay có chuyện gì sao?”

Ta tựa ở cửa phòng hắn, không có ý muốn mở nó ra. Hắn đứng bên kia cánh cửa, cánh tay dừng lại trên tay nắm, cũng không có ý muốn để ta tiến vào căn phòng.

Cánh cửa cứ như thế ngăn cách ta với hắn.

“Không có.”

Hắn trả lời, đến ngay cả liếc mắt cũng không nhìn đến ta, cứ như vậy đi ra ngoài. Ta lặng lẽ nhìn hắn, mỉm cười.

Ta quyết định nhắn tin đến máy của hắn.

Tám giờ tối nay, ta chờ ngươi ở công viên.

Đêm hôm đó, ta từ tám giờ đợi đến chín giờ, chín giờ đợi đến mười giờ. Toàn công viên lặng ngắt như tờ, không một bóng người, chỉ một mình ta lặng lẽ đứng trong đêm tối.

Trong lòng ta đã rất rõ ràng, hắn sẽ không tới. Thế nhưng trong trái tim, một giọng nói yếu ớt vọng tới, có lẽ ta nên đợi thêm một lát, hết thảy còn cơ hội, hắn làm sao không tới được?

Hắn dịu dàng với ta như vậy, dung túng ta như vậy, đối xử ta đặc biệt như vậy cơ mà, đúng không?

Ta ngồi trên băng ghế công viên, thời tiết chuyển sang đông, nhiệt độ dần dần trở lạnh, đúng lúc giúp ta tỉnh táo để tự hỏi mình.

Ta nghĩ hắn đối với ta tốt như vậy, ta tỉ mỉ suy nghĩ, giữa chúng ta kỳ thật vấn đề cũng không phải quá quắt. Kỳ thực, chỉ cần mỗi người nhường một bước, xem nhẹ chuyện đã phát sinh, tuy rằng không thể khôi phục trở về mức bình thường, nhưng ít ra thì nói chuyện cùng nhau vẫn có thể.

Chỉ cần ngươi và ta cùng giả vờ, cùng “nói dối” bản thân, rằng chuyện chưa từng xảy ra, không hề lớn lao.

Chỉ cần chúng ta cùng nhau tin vào sự “dối trá” này.

Chỉ cần chúng ta buông tha “sự thật”.

Nếu như hắn nói ta không được phép thích hắn, không cùng nam nhân khác gặp gỡ, muốn ta trở về “bình thường” như trước kia. Hắn từ nhỏ đến lớn đều nghe theo lời ta, hiện tại, đến lượt ta nghe hắn một lần, cũng coi như công bằng đi.

Chỉ cần hắn xuất hiện, ta nguyện ý vì hắn đồng ý toàn bộ. Chỉ cần hắn xuất hiện.

Thế nhưng, cuối cùng, hắn không đến.

Ta ngồi trong công viên, toàn thân rét run, đầu ngón tay đều tái nhợt.

Khi về nhà, đèn không sáng. Ta đi qua căn phòng của Lục Bách Đông, dưới khe cửa xuyên qua ánh sáng mờ mờ, ta nhìn chăm chú một hồi, chậm rãi trở về phòng mình.

Thì ra hắn ở nhà.

Ta nằm trên giường, trong đầu không nghĩ được điều gì khác. Chỉ có một suy nghĩ trong tâm trí, thì ra suốt buổi tối hôm đó, hắn ở nhà.

Lục Bách Đông, hiện tại ta trong lòng của ngươi, rốt là cái gì?

Toàn thân ta run lên, cảm thấy không nhịn được nữa.

Ta trở mình bước xuống giường, đi tới trước cửa phòng hắn, nhẹ nhàng gõ một cái,

“Lục Bách Đông?”

Hắn không trả lời ta. Ta gõ cửa, lực đạo lớn hơn, âm thanh của ta run rẩy.

“Lục Bách Đông.”

Hắn tắt đèn, khe cửa chỉ còn một mảnh đen kịt.

Ta rốt cục không còn cách khắc chễ cảm xúc dâng lên cuồn cuộn trong lòng, ta đập mạnh cửa, vừa xô vừa đẩy ầm ầm, âm thanh vang lên trong đêm tối quả thực có thể khiến hàng xóm xung quanh kéo tới. Dưới lầu đột nhiên đèn sáng, mẫu thân ta cao giọng hỏi ta đang phát rồ cái gì, ta không có cách trả lời, chỉ điên loạn đánh lên cánh cửa kia.

Nhưng mặc kệ ta làm thế nào, cánh cửa kia thủy chung vẫn không mở ra.

Ta vẫn muốn hắn đối tốt với ta. Nhưng ta đã quên mất một điều quan trọng, những điều tốt đẹp đã qua rồi.

Những thứ đã qua, không thể níu giữ.

Những thứ vỡ nát, không thể hàn gắn.

Những bí mật đã phơi bày, không thể giả vờ bị “quên lãng”.

Mùa đông của ta đến.

Mùa đông năm đó, không hề giống với những mùa đông trước kia ta từng sống. Cha của Lục Bách Đông từ Tokyo đến nhà của ta, cùng mẫu thân ta trao đổi, ông ta sẽ đón Lục Bách Đông đi cùng, họ bắt đầu thu thập hành lý.

Đêm trước khi hắn rời đi, ta về nhà rất sớm. Ta, hắn và mẫu thân đại nhân, ba người cùng nhau ăn bữa cơm tối, cùng nhau xem tiết mục văn nghệ nhàm chán. Chúng ta không nói chuyện với nhau.

Ta lên giường sớm, nhưng ngủ không được. Âm thanh di động của hắn ở sát phách trong rương hành lý rất rõ ràng, ta nghe tiếng hắn mở cửa, mắt ta chầm chậm mở ra.

Hắn đi vào phòng ta, tới bên giường của ta. Một mảnh trầm mặc trong bóng tối, chúng ta hai mắt nhìn nhau, sau đó, ta nghe hắn nói:

“Nếu có một ngày ngươi không còn thích ta, ngươi hãy liên lạc với ta.”

Ta không hiểu ý của hắn khi nói lời này.

Khi hắn đi khỏi phòng, ta đem mặt vùi trong gối, thật sâu, thật mạnh, ta đã rất mất mặt khi khóc nức nở, nghe như ta sắp tắt thở.

Đó là mùa đông lạnh nhất ta trải qua, nhưng nơi hắn sắp đến có lẽ sẽ là một mùa hè chói mắt.