Bạch Si

Chương 27




Sau đó ta lại thử bắt đầu thiết kế trang phục.

Phong cách của ta là như vậy, trên trang phục sẽ có một điểm hoa lệ. Ta thích màu sắc tiên diễm và hoa văn phức tạp, A Địch kiến nghị ta nên đi theo hướng thiết kế nữ trang, không thì thử khai phá con đường “đồng chí” có xu hướng nữ tính hóa, nhưng cả hai phương án này, ta đều không muốn.

Người mẫu của ta chỉ có một. Hiện tại hắn đã trở về.

Bởi vì lâu lắm không vẽ nên dù cố gắng thế nào cũng không phác được một bức ra hồn.

Ta vẽ, đến mức tay muốn tê, trên mặt đất giấy rơi tán loạn, khiến ta cũng nghi ngờ về khả năng sáng tác của mình phải chăng đã bị thụt lùi, mộng ước trước đây cứ chấp nhận buông tay trở thành tro tàn như vậy?

Càng nghĩ tâm trạng càng tệ. Ta quyết định ném bỏ hết thảy, làm đồ thủ công mỹ để khiến tâm tình tốt hơn.

Nhờ thế mà quần chữ T siêu cấp xa hoa đáp ứng yêu cầu của A địch được làm thủ công đã hoàn thành.

Ta thiết kế phía trước quần là một lớp sa y mỏng manh, mục đích là hi vọng nó trở thành lớp ngăn trở như ẩn như hiện tại bộ vị trọng điểm. Nam nhân luôn luôn cần một không gian tưởng tượng để thêm hấp dẫn. Về phần phía sau, ta sử dụng loại vải co dãn tốt, tại nơi giao nhau gắn lên một cái nơ bướm, thỏa mãn cảm giác “mở quà” của nam nhân.

Loại nội khố phun máu mũi giàu tâm huyết như thế này, căn bản ta đều vì A Địch mà dụng tâm chế tạo!

Ta cười hắc hắc hai tiếng, điều chỉnh nơ bướm, tỉ mỉ xem xét thành phẩm.

Lục Bách Đông đi lại gần, nghi ngờ hỏi:

“Đây là vật gì?”

“Là nội khố.”

Ta đắc ý nói.

“Đẹp không? Ta có thể làm một cái cho ngươi, nếu như ngươi cầu ta, ha ha.”

Lục Bách Đông thoáng cái không lên tiếng. Ta quay đầu nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt hắn trông rất kinh khủng.

“Ta, ta không nên mặc loại này.”

Hắn nhỏ giọng nói, không biết làm ra loại quyết định trọng đại cỡ nào mà hai bàn tay hắn lại nắm chặt.

Ta vốn cũng chỉ thuận miệng, nhìn hắn kháng cự như vậy, bắt đầu cảm giác khó chịu.

“Vì sao không mặc? Ngươi ngại nó xấu?”

Ta gia tăng âm lượng câu hỏi.

Có thể nhìn ra sắc mặt của ta không hề có ý tốt, lần này hắn rất thông minh quyết định im lặng là vàng, thế nhưng đã quá muộn rồi.

“Đông Đông nè! ”

Ta ôn nhu hống hắn.

“Ngươi không phải nói thích ta nhất sao? Lời nói của ta ngươi hẳn là sẽ nghe chứ?”

Hắn cứng ngắc dời đường nhìn ra chỗ khác.

“Ngươi đang nhìn gì đó?”

Im lặng.

“Không thèm quản ngươi nghĩ gì! Mặc cho ta!”

Ta hét lớn một tiếng, mười ngón linh hoạt công kích toàn bộ khu vực mẫn cảm nhất của hắn. Khiến hắn ngay cả tiếng cười cũng hổn hển không ra sức.

Cười nhạo quần chữ T của ta tạo tác thì cho ngươi nếm cảm giác vì nó mà khóc!

“Thôi mà, bỏ ta ra đi …”

Hắn muốn mở “ma trảo” của ta, lại bị ta ra chiêu chọc vào nách, khiến hắn ngay cả cười cũng nghẹn không phát ra được.

“Nói mau, nói mau!”

Ta bức bách hắn.

“… Được rồi…”

“Cái gì?”

Cư nhiên nhanh như vậy đầu hàng?

Hắn bị ta đè bên dưới, gương mặt “tơi tả” hồng một mảnh, không biết có phải vì cười quá mức hay không mà cả mắt đều lấp lánh nước.

Ta thoáng cái như bị điện giật nhảy dựng lên.

“Đưa cho ta đi.”

Hắn hướng ta mở tay, ta có cảm giác mình đang mơ. Hắn nhỏ giọng nói rằng ta không đưa sẽ không mặc, ta hoàn hồn, lập tức quăng quần chữ T cho hắn.

Hắn đem nó ngắm nghía rất kỹ lưỡng, sau đó đứng lên, bàn hay hình như muốn kéo quần xuống, ta sợ đến mức cấp tốc xoay người đi.

Rõ ràng sống đến cái tuổi này, cái gì mà lớn mật hạn chế tuổi tác đều trải qua hết rồi. Chỉ cần cảm giác hắn ở sau lưng bắt đầu cởi trần trụi, trái tim a bắt đầu đập loạn nhịp. Mỗi nhịp đập đều như tiếng trống bên mang tai, thùng thùng thùng. Ta không biết cứ duy trì thế này có bị lên mạch máu não hay trúng gió ngất đi hay không nữa.

“Cái nào phía trước?”

Âm của hắn ở phía sau, hoàn toàn trong sáng ngây thơ.

Ta khó chịu bưng trái tim, quả thực sắp nôn ra một đống máu đó, ngươi biết không!!!

“A, đại khái chắc là như vậy đi.”

Hắn lầm bầm lầu bầu, sau đó nói:

“Được rồi, ngươi có thể quay lại.”

Ta lại vào thời khắc này do dự nửa ngày. Trong ngực thiên sứ và ác ma từ lâu đã chém giết nhau đến huyết nhục không rõ.

Ta cắn răng, lại cắn răng, rốt cục quyết định.

“Tốt nhất vẫn quên đi. Ha ha.”

“Cái gì?”

Âm thanh của hắn rất hoang mang.

“Ta nói, quên đi. Ai nghĩ đến nam nhân lại đi mặc quần chữ T chứ?”

Ta hi vọng lúc này lưng của ta sẽ thể hiện hình ảnh bản thân rất tiêu sái.

“Ta giỡn thôi. Ngươi nhanh một chút, mặc quần vào.”

“Ngươi nói quần, thì cái này làm thế nào đây?”

Tay Lục Bách Đông từ sau lưng ra thò ra. Ta quay đầu nhìn thấy ngón trỏ hắn treo vắt vẻo cái quần chữ T tai họa kia.

Trong nháy mắt, toàn thân cao thấp lông tơ của ta đều dựng đứng.

Chẳng lẽ … Hắn bây giờ căn bản bây giờ đang cởi truồng hưởng gió?

Nghĩ đến đây, da đầu ta tê dại, nửa người dưới không khống chế được nổi lên phản ứng sinh lý.

Hắn lại vào lúc này nắm vai ta, cường ngạnh kéo ta quay lại. Ta phản xạ nhắm chặt hai mắt, miễn cưỡng nữa dựa vào khe sáng giữa mắt rình coi tình hình hiện tại.

“Ta lừa ngươi thôi.”

Hắn khẽ cười.

Ta mơ hồ thấy đươc trên mặt hắn mỉm cười vì quỷ kế thành công, quần áo hãy còn mặc chỉnh tề trên người. Ta trợn trắng, không nói nên lời xác nhận một lần nữa là bản thân có hoa mắt hay không, hắn thật sự là toàn thân trên dưới đều đang mặc quần áo hết sức “thanh niên nghiêm túc”.

Ừ. Hắn thực sự chơi ta một cú quá thâm nho!

“Ngươi đó, tiểu quỷ phiền toái.”

Ta là đại nhân, không chấp trẻ nhỏ. Ta là đại nhân …

Tự niệm trong lòng câu này một trăm lần rồi cười cười vỗ trán hắn. Người ta sau một hồi dồn nén còn hơn chơi trò tàu lượn siêu tốc, toàn thân bủn rủn.

Người anh em đang bừng bừng dũng khí, đột nhiên xẹp xuống không một miếng tăm hơi. Ta nghĩ thêm vài lần như vậy, bảo đảm không bất lực mới là lạ! Ta vờ lơ đãng vuốt trái tim “già yếu”. Bên trong có cảm giác khó tả, mãi cho đến khi ta phát hiện mới hiểu được rằng thì ra là loại cảm giác chờ mong, rồi sau đó là hụt hẫng.

Ta đang chờ mong điều gì đây? Phải chăng chỉ là chờ đợi khoảnh khắc kinh diễm hắn mặc cái quần đó vào? Không, hình như không đơn giản là thế …

Hắn đem bàn tay ta đang đặt trên ngực kéo xuống, nhẹ nhàng cười:

“Nếu như là Thiên Thu mặc, ta rất muốn nhìn.”

Ta “bụp” một phát, mặt liền đỏ. Thẹn quá thành giận nắm quần chữ T quăng lên đầu hắn.

Ta kỳ thực sợ nhất, chính là như vậy.

Mỗi một phản ứng của hắn so với trong suy nghĩ của ta đều không giống nhau. Mỗi một lần, hắn đều khiến ta có cảm giác là tự mình đa tình, cuối cùng bị người ta chơi cho một vố đau điếng rồi biến thành kẻ ngu ngốc.

Hiện tại như vậy, trước đây cũng như vậy. Có lẽ, mãi mãi ta cũng không thể dự kiến được hành động hay suy nghĩ của hắn.

Hắn đối với ta, luôn có một phần không thể nào nắm bắt. Cho dù hắn năm tuổi, hai mươi lăm tuổi, đều vậy cả. Ta là một người ngu ngốc, đúng không?

Ta băn khoăn, rốt cuộc cảm giác của ta có phải là thích hay không? Nhưng ta không thể khẳng định đáp án này, ngay cả phán đoán mơ hồ cũng không thể làm được.

Ở trên người hắn, tất cả kinh nghiệm và trực giác mà ta từng dùng trong quá trình thân kinh bách chiến đều mất đi tác dụng. Tình huống giống nhau, rõ ràng khi là người khác thì dễ dàng có thể đoán ra, nhưng đối với hắn lại trở nên không thể lường được.

Cứ bị xoay mòng mòng như vậy, ta thấy bản thân mình thật kém cỏi. Như đang đem phần yếu ớt, ngu ngơ nhất của mình bày ra trước đối phương, để đối phương cười nhạo.

Ngay cả như vậy, ta vẫn cảm thấy thích. Thích đến ngay cả cảm giác từng bị thất tình thống khổ đến nhường nào cũng nhớ không ra.

Vậy ta đúng là xứng đáng, ngu ngốc!

————————————————

Tóc của Lục Bách Đông chính thức dài qua nửa lỗ tai rồi. Kẻ luôn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt như A Địch cũng không thể nhịn được nữa cảnh cáo ta, nếu không mang Lục thiếu gia đi cắt tóc, ta tháng này không cần lấy tiền lương nữa.

Ta nghĩ hắn thực sự rất rỗi hơi mà đi xen vào việc của người khác. Thế nhưng bị khuất phục trước dâm uy của lão bản là hắn, ta “ngoan ngoãn” mang theo Lục Bách Đông đến tiệm uốn tóc.

“Thiên Thu, hắn là ai vậy?”

Tiểu Lục là nhà tạo mẫu tóc cùng ta giao tình rất tốt, hắn lên tiếng nói hỏi ta về người lạ đang đứng sau lưng. Ta trấn an sờ sờ gò má hắn.

“Hắn là biểu đệ của ta. Nhớ kỹ, cắt cho hắn suất một chút.”

Nghe ta nói, y trái lại nheo nheo đôi mắt nhỏ. Chân rảo xung quanh ghế mà xem xét Lục Bách Đông.

“Thì ra hắn là cái người biểu đệ gần đây đến ở cùng ngươi.”

Y oán hận nói, không nhìn ta vừa mới hớp ngụm nước thông cổ chưa kịp nuốt xuống đã muốn phun ngược ra ngoài.

“Ta thấy hắn cũng chả có gì đặc biệt.”

“Ê, ai nói với ngươi ta và hắn có gì đó với nhau?”

“Đương nhiên là tên A Địch kia.”

Hắn căm giận vò đầu Lục Bách Đông. Lực đạo có vẻ lớn, ta lo y không biết có vò tới mức tróc da đầu Lục thiếu gia không nữa.

“Ngươi tin A Địch, hay tin ta đây?”

Ta đè lại bàn tay gần như muốn nổi cả gân xanh của y, ôn nhu nói:

“Ta đã nói, hắn là biểu đệ của ta rồi.”

Từ trước đến giờ, Tiểu Lục vẫn luôn tin tưởng cách làm người của ta. Đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

“Dám gạt ta, ngươi nhất định phải chết.”

Y nói lầm bầm, động tác của ngón tay rốt cục cũng chịu nhẹ nhàng hơn.

Chuyện hắn là hiểu đệ ta, là sự thật, ta không hề lừa y. Ta cười cười vì chuyện thật một nửa này, đang muốn hỏi Lục Bách Đông bị nắm có đau hay không, lại phát hiện hắn đang trừng ta.

“Làm sao vậy?”

Ta không hiểu nổi hành động này nên hỏi hắn. Hắn nhìn đi chỗ khác.

Mặc dù Tiểu Lục rất khả ái, nhưng cũng là người rất ồn ào. Ta lại phải nghe hắn lầm rầm. Vì vậy tranh thủ lúc hắn gội đầu cho Lục Bách Đông ta trốn đi. Lâu rồi không nhàn nhã như thế, ta đi dạo qua mấy cửa hàng nhỏ, mua một đống vật phẩm nhưng còn dùng vào việc gì thì ta chưa biết.

Sau ta vào một cửa hàng trang sức mới mở, thiết kế đơn giản, vách tường sơn màu đen treo trang sức biểu diễn. Từng loại trang sức đều có sắc trắng rất sành điệu đúng chuẩn hàng hiệu. Ta xem một sợi dây khắc không phải tiếng Trung.

“Đây là chữ nước nào?”

“Tiếng Đức.”

Cử hàng trưởng trông rất hổ báo trả lời ta.

“Muốn đọc thì như thế nào?”

Ta tùy ý chỉ một món hỏi.

“Ta không biết.”

Hắn rất có cá tính đáp.

Ta cười cười, hơi khom lưng xem qua hết. Những vật phẩm trang sức thiết kế và cửa hàng trưởng đều rất giống nhau, rất có cá tính, tên cũng rất thú vị, như là “Tên khốn nói không nên lời”, “Nghịch chuyển thất tình”, cuối cùng ta dừng lại ở “Ta không cho ngươi đi”.

Thiết kế rất đơn giản, hai bụi gai màu đen quấn quít vào nhau tạo thành chiếc nhẫn.

“Cái đó, toàn thế giới chỉ có một.”

Điếm trưởng sau lưng ta nói thêm, ta chỉ cười.

Trở lại cửa hàng, kiểu tóc của Lục Bách Đông đã hoàn thành trăm phần trăm.

“Không nghĩ tới hắn cũng coi như ra hình người.”

Tiểu Lục căm giận dùng bàn chải chải tóc trước mặt Lục Bách Đông.

“Dáng dấp còn có thể chấp nhận, nhưng chỗ kia …”

Ta không hỏi Tiểu Lục cái kia ai là ai, ta chỉ thị nhìn Lục Bách Đông.

Tóc ngắn khiến ngũ quan hắn vốn đã đẹp thoáng chốc còn sáng rực rỡ. Mặc dù gương mặt còn trong trạng thái nghiêm, nhưng không khác gì ảnh trên tạp chí. Người trong điếm người đều đang nhìn hắn. Ý thức được điểm này, ta đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, nhanh chóng hối thúc chúng ta về nhà ba.

Đi ra khỏi tiệm không bao lâu, cổ tay của ta đã bị kéo lại, ta phản xạ tính quay đầu lại.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Ta ghét ngươi như vậy.”

Hắn nhíu mài.

Đại khái bởi vì cắt tóc, vẻ mặt hắn mất hứng còn được tăng tiến bội phần.

“Ghét ta như thế nào?”

Ta không biết rõ ta đã làm gì khiến Lục thiếu gia ghét.

“Hay đối với người khác cười và cùng người khác có bí mật.”

Hắn nắm cổ tay của ta rất chặt, chặt đến mức ta cảm thấy đau nhức.

“Ngươi chỉ có thể đối với như ta vậy.”

Hắn nói xong lúc, nhìn chằm chằm ta, làm hại mắt của ta không biết nên nhìn đi đâu. Tình cảnh như thế tựa hồ có điểm cổ quái, như thể thông báo ngây thơ với người mình thích, khiến cho ta mặt đỏ tim đập. Một lát sau, ta mới “ác” một tiếng xem như đồng ý đi.

“Ta muốn ngươi nói – Tốt, ta đồng ý.”

Hắn yêu cầu.

“… Tốt.”

Tốt cái gì?

Hắn rốt cục hài lòng hai mắt cười cong cong.

“Vậy chúng ta đi ăn gà chiên đi.”

“Ác … Tốt thôi.”

Rốt cuộc tại sao cuối cùng sự việc được nhảy từ thông cáo sang kết luận đi ăn gà chiên?

Ta một bên không thể cắt nghĩa nổi, một bên lại không nhịn được cười rộ lên.

Hắn quay đầu lại nhìn ta, rõ ràng là không biết ta đang cười cái gì, nhưng vẫn cười theo ta, ngu ngốc.

Ta dưới đáy lòng mắng thầm, sau đó dắt tay hắn.

Bàn tay truyền tới hơi nóng rực mà chân thực. Nếu hắn luôn luôn có thể như vậy, nắm lấy tay ta thì thật tốt.

Lúc đó, ta sẽ thật sự thật lòng mà thốt lên từ, “Tốt” với hắn.