*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ “ngu ngốc” này không phải dùng để mắng chửi người khác, mà là danh từ đích thực dùng để chỉ một con người đó. Ngay lúc này đây, ngồi trước mặt ta, nam nhân đang ngậm một cây kem đối với ta cười khúc khích, đích thực là một người ngu ngốc.
“Cái gì mà ngu ngốc!”
Mẫu thân đại nhân không chút nương tay tặng cho ta một quyền ngay đỉnh đầu, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Đông Đông chỉ tạm thời đánh mất ký ức thôi, đâu phải là ngu ngốc.”
Mẫu thân đại nhân lập tức bẻ lại suy nghĩ “sai lầm” này của ta, nàng đang tức giận tận trời, đại khái là hai chữ “ngu ngốc” này vừa vặn đụng vào tử huyệt khiến nàng phát động địa lôi đây mà!
Ta bưng đầu nhìn hắn, hắn phát hiện ánh mắt ta, lập tức huơ tay múa chân lôi cây kem từ trong miệng rút ra, liều mạng hướng ta phất tay lia lịa. Ta nhìn khuôn mặt đầy nước bọt của hắn, hung hăng nhíu mày.
“Người nói thử xem, đại nhân hơn hai mươi tuổi ấu trĩ như thế, không phải ngu ngốc thì là gì?”
Giọng của ta rất ác ý, đáng tiếc hắn lại nghe không hiểu, đem vệt kem tống lên lỗ mũi của ta.
“Thích, thích.”
Vẻ mặt hắn khát vọng nhìn ta bị hắn dùng tay bôi kem tùm lum, hầu như nhìn không được ra hình dạng của ta nữa, dạ dày ta đảo một trận, ta cố gắng hất “ma trảo” của hắn ra.
“Thiên Thu!”
Mẫu thân đại nhân lại quát lớn, ý bảo ta ngưng lại.
Thế nhưng vẫn không kịp, kem từ trong tay hắn bay ra ngoài, hoàn mỹ hình thành một đường pa-ra-bôn rơi “bẹp” xuống đất. Hắn ngây ngốc nhìn ta như không thể lý giải rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đến khi tầm mắt hắn nhìn qua lại mấy chuyến giữa cây kem đã anh dũng “tử trận” và thủ phạm là ta, hắn mới phảng phất hiểu được, mếu máo lên tiếng khóc lớn.
“Ai, Đông Đông, ngươi đừng khóc, a di mua kem cho ngươi nha.”
Mẫu thân đại nhân vừa nói vừa lưu loát rút tấm giấy vệ sinh ra, một bên lau đi nước mắt trên mặt hắn, ngay cả nước mũi, nước bọt cập và loại chất dịch không biết tên, còn không quên bớt chút thời gian thưởng cho ta vài cú liếc mắt cảnh cáo.
… Ta ngày hôm nay đã chọc tới ai vậy?
“Thu, thu!”
Người này được tiện nghi liền khoe mã, một mặt thút thít vuốt mắt đã được lau khô, một mặt chăm chú quan sát ta, bộ dáng kia nhìn thế nào cũng có điểm thương cảm. Chẳng biết vì sao, ta nghĩ đến khi xưa hắn ương ngạnh không ai bì nổi, đối lập với hiện nay giờ chật vật nghèo túng, cuối cùng cũng có chút nhẹ dạ.
“Ngươi lại khóc nữa, ta vĩnh viễn sẽ không để ý tới ngươi.”
Ta đe dọa.
Phương pháp uy hiếp rất hữu dụng, hắn vừa nghe ta nói, sợ đến không dám thút thít nữa, ánh mắt ngân ngấn nước trông rất vô tội, bộ dạng vô dụng như khi hắn còn bé.
“Thiên Thu, ngươi để Đông Đông tới ở với ngươi đi.”
Tám phần mười là mẫu thân đại nhân đã nhìn ra được thái độ của ta đã mềm hoá, quả nhiên cao thâm, đánh rắn tùy côn, không phụ hình tượng nữ cường nhân cáo già thương trường.
“Thời gian hắn ở với ta, mỗi ngày đều hỏi ta ngươi chừng nào thì trở về, cả ngày đều ngồi bên cửa sổ để chờ ngươi. Ta nhất nói với hắn ngươi tối hôm nay sẽ không trở lại, hắn lại khóc lớn, ta thế nào cũng không có cách hống được.”
Mẫu thân đại nhân còn không quên lấy giấy vệ sinh chấm chấm lên khóe mắt bày ra vẻ đau lòng cho dù mắt nàng không có một xíu nước nào hết:
“Thiên Thu, nếu không không có biện pháp, mẫu thân cũng không muốn phiền ngươi, ngươi cũng biết ở Đài Loan, ta và ngươi là thân nhân duy nhất của hắn mà. Ai, đứa bé này thật vất vả gặp phải đại nạn lớn, hắn hiện tại trở thành như vậy, ta không biết sau này xuống dưới ăn nói làm sao với a di của ngươi …”
Nói đến “đau” lòng, hai người kia rất ăn ý, bắt đầu khóc rống lên ── nếu như mắt ta không nhìn lầm, mẫu thân đại nhân ở bên hông hắn véo một cái rất mạnh, thoạt nhìn thực sự rất “đau”.
“Ta không có thời gian để chiếu cố tiểu hài tử.”
Mặc dù ta nhẹ dạ nhưng miệng còn mạnh vô cùng.
“Hơn nữa, ta tiền lương với ta vốn đã ăn không đủ no, ta làm sao nuôi được thêm một người khác nữa chứ.”
“Cùng lắm thì mỗi tháng đều bỏ tiền ra cho ngươi, “
Mẫu thân đại nhân rất có khí thế thương thuyết:
“Một vạn!”
“Hai vạn.”
Ta cò kè mặc cả.
“Một vạn năm, nhiều hơn thì ta không có.”
Ta thả cho mẫu thân một con ngựa, vuốt cằm suy tuy một chút, miễn cưỡng gật đầu:
“Được rồi.”
Tên kia ngậm ngón tay đứng một bên lăng lăng xem ta và mẫu thân đại nhân trả giá, cái tên ngu ngốc này, bị người bán mà cũng không biết.