Hai ngày sau, mỗi ngày đều cùng đi với Triệu Vân Tề đến nơi non xanh nước biếc, xem mặt trời mọc, ngắm phong cảnh, tự mình hái hoa quả săn bắt thú, Nguyên Tuỳ Phong cảm thấy thật vui vẻ. Nếu xem nhẹ chuyện mỗi đêm Triệu Vân Tề đều quấn quýt hắn làm “Chuyện ấy” thì hắn vẫn thích ở cùng tên ngốc này.
Cũng may dù thế nào thì tâm tính của Triệu Vân Tề cũng chỉ như một đứa nhỏ, Nguyên Tuỳ Phong bị y quấn lấy đòi làm thì hắn chỉ cần nói miệng vết thương chưa khỏi không thể làm thì y sẽ liều mạng áp chế xúc động muốn nếm thêm lần nữa kích tình lạc thú, nhưng mà buổi tối y kiên quyết không ngủ một mình mà phải gắt gao ôm vợ y mới chịu ngủ.
Nguyên Tuỳ Phong không cản được cũng đành tùy y. Nhưng cũng chỉ có mình vị Phi Tinh Kiếm tự hiểu, hắn giờ đây đã có thói quen được ôm ấp trong vòng tay ấm áp của y, nằm bên y hắn ngủ an ổn hơn, bất quá có chết hắn cũng không thừa nhận điều đó.
Thẳng đến sáng sớm ngày thứ ba, đúng ngày họ sẽ xuống núi, Nguyên Tuỳ Phong tỉnh dậy thấy Triệu Vân Tề nằm cạnh hắn đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt xám tro giống như đã không còn hơi thở.
Lại là tình trạng này, hắn lo lắng không ít, hắn nhớ rõ lần trước y bị ngất sắc mặt cũng khó coi như vậy.
“Đạm Đông, Đạm Đông!” Tùy Phong chạy như bay đi tìm Bái Nguyệt giáo chủ, chỉ vào Triệu Vân Tề nằm trên giường nói không thành lời, chỉ có thể cấp bách đẩy Đạm Đông đi về phía giường.
“Ai? Không phải ngươi làm người cao to hôn mê chứ?” Đạm Đông xấu xa nói, không chút để ý cái trừng mắt của Tùy Phong mà bắt mạch cho Triệu Vân Tề.
Sau đó, sắc mặt cợt nhả liền thay đổi.
“Thế nào?” Nguyên Tuỳ Phong thấy Đạm Đông không đáp càng thêm sốt ruột.
“Độc này thật lợi hại, lúc trước ta nghĩ người cao to này bị thiểu não từ nhỏ cho nên không lưu ý, không thể tưởng tượng được ta thế nhưng không nhận ra!” Đạm Đông xúc động nhìn về phía Triệu Vân Tề đang mê man.
“Ý ngươi là do y trúng độc nên mới trở nên ngu ngốc? Không phải Y Li nói là y luyện công quá nên bị tẩu hỏa sao?” Nguyên Tuỳ Phong nhìn vẻ mặt trầm tư suy nghĩ của Đạm Đông khác xa với bộ dáng hi hi ha ha thường ngày, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn.
“Loại độc này thật lợi hại, hôm nay nếu người cao to không bị phát độc, ta đảm bảo không một thầy lang nào có thể nhận ra.” Đạm Đông thấp giọng giải thích: “Nhìn rõ là người cao to nội công rất thâm hậu, đại khái bị hạ độc lúc đang luyện công, nhưng người hạ độc dường như không muốn lấy tính mệnh y, rất có khả năng người hạ độc chỉ muốn phế võ công của y, nhưng lại ngoài ý muốn khiến y bị thiểu não.”
“Tại sao có thể như vậy?” Nguyên Tuỳ Phong thì thào tự nói.
“Hơn nửa tác dụng của độc này tạm thời bị ức chế do nội công của y, cho nên y vẫn chưa bị độc phát. Không biết tại sao giờ nội công của y rất rối loạn, có thể do y bị kích thích nào đó rất mạnh phá tan nội lực để ức chế độc phát, cho nên......”
“Cho nên y mới bắt đầu bị phát tác?” Nguyên Tuỳ Phong nghĩ đến trận chiến ở Huyết Ưng môn, Triệu Vân Tề cũng vì cứu hắn mà trở nên như vậy trong lòng hắn càng chua xót.
“Ân, loại độc này tương đối kì lạ, lúc không phát độc thì người cao to giống như người thường, nhưng khi y mê man thì sẽ xuất hiện bệnh trạng tạm dừng hô hấp.” Đạm Đông tiếp tục bắt mạch cho y, lắc đầu nói “Hơn nữa theo ta chẩn đoán, cứ sau mỗi lần độc phát thì đầu óc y lại thanh tĩnh thêm một chút, cho đến khi y hoàn toàn thanh tỉnh đầu óc như người bình thường cũng là lúc y tuyệt mệnh,”
“Không! Ngươi có biện pháp cứu y phải không?” Nguyên Tuỳ Phong sợ hãi kêu lên, hắn nắm chặt lấy bàn tay dày rộng của y, mắt gắt gao nhìn về phía Đạm Đông.
“Thật xin lỗi, loại độc cổ quái này trong thời gian ngắn ta không thể giải được. Ta nhiều nhất chỉ có thể suy đoán nó có tác hại gì với thân thể chứ chưa thể tìm ra phương thuốc.” Ánh mắt Đạm Đông thương cảm nhìn về phía Nguyên Tuỳ Phong: “Nếu cho ta thời gian một năm có lẽ ta sẽ nghiên cứu được giải dược, nhưng xem tình huống của y hiện giờ, số lần hắn phát tác về sau sẽ càng nhiều. Nhiều nhất là nửa năm, trí lực của y sẽ khôi phục lại bình thường.”
Nói cách khác, tên ngốc này chỉ còn sống được nửa năm? Nguyên Tuỳ Phong nghe xong cảm thấy hồn phi phách lạc, theo bản năng siết chặt bàn tay y, sắc mặt trở nên tái nhợt. Hắn chỉ mới giao trái tim mình cho tên bạch si này, vì cớ gì lại phát sinh chuyện này?
Nếu không phải ngày ấy hắn cậy mạnh đi tìm Huyết Ưng môn, tên ngốc này sẽ bình an sống nửa đời còn lại, chẳng cần sợ thế nhân xem thường cứ như vậy vô ưu vô tư cũng là hạnh phúc! Nguyên Tuỳ Phong tự trách không thôi, đau đớn như bị dao đâm, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời.
Đạm Đông thở dài, lấy ra một tiểu đao cắt một vết lên da Triệu Vân Tề, Băng nhi đưa một ống trúc nhỏ hứng máu chảy ra.
“Bọn ta sẽ dùng máu tử một chút, xem thử có luyện được giải dược không. “Đạm Đông đối Nguyên Tuỳ Phong nháy mắt lại tràn đầy hi vọng nói: “Nhưng nếu không được thì đành nhận mệnh.”
“Đoạn thời gian này, hảo hảo chiếu cố y, y muốn ăn cái gì, chơi cái gì ngươi cứ rộng lượng một chút, buổi tối nên tiết chế một chút, tóm lại là làm cho y hạnh phúc vui vẻ trong nửa năm còn lại này.” Băng nhi cũng đồng tình vỗ vỗ vai Tùy Phong.
Nguyên Tuỳ Phong đang ngây người nào còn tâm trí để ý chuyện Băng nhi hiểu nhầm “Tư thế cơ thể” của hai người nữa? Chính là lúc nghe Băng nhi nói những chuyện cần làm, chuyện hậu sự lòng hắn đau như muốn nứt ra, hận không thể chặt kẻ hạ độc kia làm tám khúc để thỏa mối hận trong lòng!
“Nếu có thể làm được, thì ta sẽ tìm các ngươi.” Đạm Đông vỗ vai an tủi Tùy Phong: “Đoạn thời gian này các ngươi cứ đi du ngoạn vui vẻ đi.”
Nói xong hắn lấy kim sang dược bôi lên miệng vết thương của Triệu Vân Tề, mấy ngày nay từ miệng của Nguyên Tuỳ Phong hắn cũng biết được thân phận của Triệu Vân Tề, nên cũng tự nhiên biết được vị trí Yên Lôi Bảo.
Nguyên Tuỳ Phong nhận lấy cái gì đó Đạm Đông đưa, chỉ lấy tay nhẹ gảy bàn tay y, luyến tiếc không muốn buông tay.
“Được rồi đừng bày ra vẻ mặt tiểu thê tử bị ủy khuất vậy, có lẽ người cao to vận khí tốt sẽ không sao đâu?” Băng nhi chịu không nổi đẩy đẩy Nguyên Tuỳ Phong, hắn chỉ gật đầu vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Vân Tề.
Tình hình như vậy hắn cũng không có cách nào chỉ có thể chời y tỉnh dậy, bốn người tạm thời phân ra.
Triệu Vân Tề lúc độc không phát tình thần và thể lực vẫn như bình thường, sắc mặt hồng nhuận nhìn không ra một chút khác thường nào.
Khi hai người hạ sơn, Nguyên Tuỳ Phong tất nhiên rất lo lắng, nhưng Triệu Vân Tề không hề hay biết gì vẫn tinh lực tràn đầy. Cho nên bây giờ y đang lôi kéo Tùy Phong chạy tới chạy lui chốn đông người, Nguyên Tuỳ Phong không chịu nổi đành trách mắng.
Nghĩ đến Đạm Đông chẩn đoán chỉ còn nửa năm, trong lòng hắn cảm thấy thực buồn bực, cho dù Triệu Vân Tề muốn đi hội chùa hay là ngồi ăn cơm cùng y hắn đều nhìn chăm chăm y không dám rời mắt, chỉ sợ đối phương bổng độc phát rồi cứ như vậy chết đi. Ngay cả khi Triệu Vân Tề giữa ban ngày nắm tay hắn, ôm eo hắn, dụi sát vào người hắn hay những hành động thân thiết khác hắn cũng không để ý.
Bởi vì Nguyên Tuỳ Phong bổng trở nên “ôn nhu”, “nhu thuận” khác thường khiến Triệu Vân Tề rất cao hứng, y cảm thấy rằng sau khi thành thân thì Tiểu Nguyên cũng khác lúc trước, cả ngày y càng thêm quấn quýt Tùy Phong.
Nhìn thấy cái gì hảo ngoạn, cái gì ăn ngon y đều dâng tặng cho Nguyên Tuỳ Phong nhận thấy Tiểu Nguyên của y lại kì quái mặt co mày cáu khiến Triệu Vân Tề rất bồn chồn, vắt óc suy nghĩ cách làm cho Tùy Phong vui lên.
Nguyên Tuỳ Phong nhìn thấy dụng tâm như vậy của y, trong chốc lát không biết y kiếm được ở đâu một vài đồ chơi, chốc chốc lại kiếm được trái gì hồng hồng, chạy tới chạy lui như nô bộc, tự gây sức ép cho bản thân đến như vậy.
Tên ngu ngốc như vậy rất khó tìm, chỉ sợ bỏ qua y trên đời này sẽ không ai đối xử với hắn chân thành như thế.
Nguyên Tuỳ Phong tùy ý y ôm ấp, không quan tâm đến ánh mắt thiên hạ. Hiện tại cái nhìn cũng phóng khoáng hơn, hắn quyết tâm không để ý nữa, khôi phục lại phong thái tiêu sái ban đầu, thầm nghĩ ở bên tên ngốc này khoái hoạt được ngày nào thì cố ngày đó.
Chuyện đến nước này, hắn cũng bỏ hết đi tạp niệm trong đầu, tìm vài nơi phong cảnh không tồi du ngoạn cùng Triệu Vân Tề. Nội công của hắn dần dần hồi phục nên hai ngươi càng không cần lo chuyện tiền bạc.
Trong lúc thưởng thức phong cảnh Nguyên Tuỳ Phong cũng nhân lúc này mà nhìn ngắm người kia nháo đủ chuyện dở khóc dở cười, nhất cử nhất động của y, mỗi tiếng nói của y hắn đều cảm thấy rất thú vị, như thế nào cũng trăm xem không ngán, trăm nghe không phiền.
Cho nên vào buổi tối, khi Triệu Vân Tề quấn quýt lấy hắn đòi làm chuyện vợ chồng, hắn nghĩ trong người y đang mang độc nên không đành lòng cự tuyệt, sau khi do dự một chút lưỡng lự một chút hắn cũng để y bế đi.
Sau khi ăn được vị Triệu Vân Tề đương nhiên không biết tiết chế, Nguyên Tuỳ Phong cũng chỉ có thể dùng kinh nghiệm ít đến đáng thương của mình hùa theo hắn, hai người sau vô số lần hòa hợp, cư nhiên làm cho Nguyên Tuỳ Phong không còn thấy đau đớn khi hoan ái nữa, ngược lại ngày càng thuần thục ngày càng thoải mái. Dần dần, hắn ở dưới sự tấn công mạnh mẽ của y càng ngày càng đạt được nhiều khoái cảm.
Nguyên Tuỳ Phong trong lòng biết nếu cứ như vậy thì cực kì không ổn, nhưng mỗi đêm khi hắn đắm chìm trong cái ôm nóng bỏng của y, hắn cố nhắm mắt không dám nhìn nhưng vẫn không nhịn được mở mắt liền thấy khuôn mặt càng ngày càng trở nên suất đến đáng ghét của người kia.
Mày kiếm đen đen đẹp đẽ kia, đôi mắt sáng ngời, đôi môi dày gợi cảm, còn có khuôn ngực rắn chắc, làm cho Nguyên Tuỳ Phong không cách nào rời mắt, một lần rồi một lần rơi vào tay giặc.
Cho đến khi tỉnh táo lại, Nguyên Tuỳ Phong lần thứ hai xấu hổ hắn thế nhưng nằm dưới thân nam nhân đạt cao trào lần thứ hai, hơn nữa sung sướng vô cùng. Dần dần, hắn phát hiện mình mê luyến thân thể đối phương, nhưng đến tột cùng là khi nào hắn mới đạt được tâm nguyện là ăn sạch tên ngốc kia đây? Chỉ sợ chính hắn cũng không trả lời được.
Mấy ngày nay cứ giờ này, hai người bọn hắn đều đắm chìm trong tình cảm như thác đổ, ban đêm chìm trong bể dục, hai người lòng tràn đầy vui sướng, không hề cố kị, cố gắng đẩy đi mọi bất an trong nội tâm, bất giác một tháng cứ thể trôi qua.
Sáng sớm nay, Triệu Vân Tề thức dậy sớm hơn liền lay tỉnh Nguyên Tuỳ Phong còn đang mơ mơ màng màng, lôi kéo vợ yêu đi trà lâu ăn sáng. Tối hôm qua tiểu nhị ra sức giới thiệu với Triệu Nguyên nhị vị đủ các món ngon, Triệu Vân Tề đều nhớ rất rõ.
Nhưng khi vừa đến trà lâu, Triệu Vân Tề lại bị độc phát, trong nháy mắt gục xuống bàn ngất xỉu. Nguyên Tuỳ Phong trong lòng kinh hãi nhưng cũng không thể làm được gì chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu nhị đem một bàn ăn sáng ra, cho đến khi cả mâm cơm đều đã nguội lạnh thì Triệu Vân Tề mới mở mắt ra.
“Đem mấy thứ này hâm nóng.” Khi Nguyên Tuỳ Phong phân phó tiểu nhị, hắn quan sát thần sắc Triệu Vân Tề cũng không nhìn ra manh mối gì, đành phải áp chế bất an trong lòng, cười cười hỏi y muốn ăn cái gì.
Mà lúc này, đoạn đối thoại của vài nhân sĩ võ lâm khiên hắn chú ý.
“Nghe nói cách đây vài ngày Nhị công tử Yên Lôi Bảo bị người Thiên Dẫn bắt đã được cứu về rồi.”
“Yên Lôi bảo quả nhiên không phải hư danh, mà nghe nói nhị công tử và Phi Tinh Kiếm quan hệ cũng rất tốt, lần này bình an vô sự cũng là chuyện đương nhiên.”
“Thiết, Nguyên Tuỳ Phong cái gì? Ta hình như nghe nói kẻ cứu người không phải hắn”
“Bất qua vài ngày trước có một sự kiện oanh động võ lâm!”
“Lão huynh nói chính là vụ Huyết Ưng môn bị Thiên Dẫn tiêu diệt?”
“Đúng, đúng, không nghĩ tới một môn phái lợi hại như vậy cũng đánh không lại Thiên Dẫn... “
Triệu Y Li đã bình an quay về bảo rồi sao? Nguyên Tuỳ Phong nghe được tin này trong lòng có chút cao hứng nên cũng không để ý đến những câu sau của bọn người kia.
Khiến hắn kì quái hơn là hắn giờ chỉ đơn giản là cao hứng thôi, lúc này khi nghe thấy ba chữ Triệu Y Li hắn cũng không kích động như trước kia, thậm chí nếu bọn người kia không nhắc đến thì thiếu niên mỹ mạo kia cũng đã biến mất trong tâm trí hắn rồi.
Sao lại vậy? Triệu Y Li dù sao cũng là người đã khiến hắn động tình, nhưng giờ đây người làm cho hắn lo lắng bất an lại là nam nhân đang cười ngu ngốc bên cạnh hắn.
Nguyên Tuỳ Phong giờ này cảm thấy thẹn với lòng mình, nhưng hiện tại trong lòng hắn mặc kệ là chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện giải độc cho Triệu Vân Tề. Bởi hắn sợ, sợ con người toàn tâm toàn ý với hắn, sẵn sàng đánh đổi tính mạng vì hắn cứ thế biến mất trước mắt hắn.
“Tiểu Nguyên, ngươi đang nghĩ gì thế?” Triệu Vân Tề thấy Tùy Phong lộ ra biểu tình như muốn khóc, trong lòng khó chịu, vội vàng ném một bàn mĩ vị chạy đến hỏi.
“Không có chuyện gì.” Nguyên Tuỳ Phong cố gắng tươi cười, an ủi Vân Tề.
Hai người dùng xong trà bánh, khi rời khỏi lâu, nhìn thấy một đám hài tử khoảng bốn, năm tuổi đang chơi trò suất sừng, Tùy Phong thấy trong mắt Vân Tề lộ rõ hâm mộ, nhưng lại không giống như mọi khi sẽ xông tới ngoạn cùng bọn nhỏ, hắn không khỏi cảm thấy kì quái.
“Ngươi không thích chơi trò này sao còn nhìn bọn nó lâu vậy?”
“Ta thích nha, nhưng mà Tiểu Nguyên đã nói qua, quần áo sẽ dơ bẩn, Tiểu Nguyên sẽ không vui đi?” Triệu Vân Tề ngập ngừng nói ra, có chút ngượng ngùng.
Nguyên Tuỳ Phong sửng sốt, nghĩ đến lần đầu gặp y, nhìn y lăn lăn trong bùn đất, sao giờ lại quan tâm trên người có bẩn hay không. Hiện tại y đã cố kị những chuyện hắn ghét, cũng chứng tỏ tâm trí y đang dần hồi phục.
Nếu không biết đến đôc trong người y, Nguyên Tuỳ Phong tất nhiên sẽ vì biến hóa này cao hứng, nhưng nghĩ đến chỉ cần y khôi khục như người thường thì mạng y lập tức vong, trong lòng lòng hắn buồn khổ ní không thành lời.
“Chúng ta quay về Yên Lôi Bảo, vừa rồi nghe nói Y Li đã trở về.” Nguyên Tuỳ Phong nghĩ đến Đạm Đông đã từng nói sẽ hội ngộ với bọn họ ở đó, hiện giờ cũng đã cùng Vân Tề du ngoạn nhiều nơi, hắn lo lắng sẽ bỏ qua cơ hội gặp Đạm Đông.
“Li nhi đã về? Tiểu Nguyên, bọn người xấu kia có khi dễ hắn không?” Triệu Vân Tề vừa nghe xong, liền rất cao hứng lôi kéo Tùy Phong đi ra ngoài.
“Ngươi có biết cách quay về không?” Nguyên Tuỳ Phong vừa tức vừa buồn cười, nâng tay gõ nhẹ đầu y.
“Ngoan, Tiểu Nguyên, chúng ta cùng nhau trở về nào!” Triệu Vân Tề tươi cười rạng rõ hoàn toàn không đem chuyện Tùy Phong đang tức giận để vào đầu, qua mấy ngày ở chung, Tiểu Nguyên khi nào giận thật khi nào giận giả y cũng đã phân biệt được qua đôi mắt trong suốt của đối phương.
Nguyên Tuỳ Phong đặt hết hy vọng giải độc trên người Đạm Đông, giờ đây hắn cũng phải nhanh chóng quay về, hắn mua hai con tuấn mã, ngày đêm chạy, sau nửa tháng cuối cùng cũng đã quay lại Yên Lôi Bảo.
Chúng gia nhân trong bảo thấy họ quay về tất nhiên là vừa mừng vừa sợ, giờ này võ công của Tùy Phong cũng đã khôi phục tám phần, tinh thần càng tốt. Chính là hắn ở bên Triệu Vân Tề đã một thời gian dài, khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa đi không ít, vẫn còn khí độ tao nhã, nhưng vẻ mặt rất hào sảng khác hẳn lúc mới đến cao cao tại thượng, khiến chúng gia nhân rất nghi hoặc.
“Ca? Nếu ngươi không về nữa thì ta liền cho người ra ngoài tìm ngươi rồi,” Bọn họ vừa xuống ngựa, Triệu Y Li liền chạy ra nghênh đón, bên cạnh hắn còn có một hắc y nam tử anh tuấn.
“Li nhi, ngươi không sao chứ?” Triệu Vân Tề theo thói quen muốn tiến lên ôm lấy đệ đệ mà cọ, nhưng ngay lập tức Tùy Phong giận tái mặt xách lỗ tai y kéo ra sau, nhất thời làm y đau đến kêu to, hơn nữa ngày mới lấy lại tinh thần ủy khuất nhìn hắn.
Nguyên Tuỳ Phong liếc nhìn Triệu Vân Tề đang vuốt vuốt lỗ tai cùng bộ dạng ngoan ngoãn không dám vọng động mới thở phảo nhẹ nhõm, vừa lòng rút tay lại, hắn hiện tại không chấp nhận y ôm người nào khác ngoài hắn.
Nam nhân cao lớn đang thương vẫn không biết tại sao Tiểu Nguyên mấy hôm nay đối với hắn rất dịu ngoạn nay lại đột nhên trở nên hung ác thế, nhưng vẫn khó có được thông minh mà lựa chọn câm miệng.
“Tùy Phong?” Triệu Y Li hiển nhiên đối với hành động bất ngờ này của Nguyên Tuỳ Phong khiếp sợ, trực giác nói cho hắn biết người trước mặt này cùng huynh trưởng của hắn đã có một vài biến hóa vi diệu, nhưng trong thời gian ngắn cũng không nhìn ra chỗ nào không ổn. Chỉ có hắc y nam nhân đứng sau Triệu Y Li, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
“Khụ, Y Li, ngươi không sao là tốt rồi.” Nguyên Tuỳ Phong ngây người một lúc mới trả lời Y Li, nhìn thấy thần sắc ngạc nhiên của đối phương, bỗng cảm thấy xấu hổ lại bức ra một câu: “Ngươi làm sao thoát khỏi chỗ bọn người Thiên Dẫn?”
“Là vị công tử này cứu giúp” Triệu Y Li chỉ vào nam nhân anh tuấn phía sau, giới thiệu hai bên: “Tùy Phong, vị này là Mộ Dung Mạch, Mộ Dung công tử. Ngầy ấy khi bọn người Thiên Dẫn áp giải ta về tổng đàn, ta cùng bọn họ và Mộ Dung công tử gặp nhau, hắn liền cứu ta. Nhưng lúc ấy ta bị thương, không di chuyển được, ta chỉ có thể chờ thương thế lành mới quay về Bảo.”
“Không phải bảo ngươi gọi thẳng tên ta sao? Y Li” Thanh niên kia ôn nhu nói với Triệu Y Li, sau đó đảo mắt nhìn Nguyên Tuỳ Phong: “Nguyên đại hiệp, hạnh ngộ.”
Nguyên Tuỳ Phong nhìn thấy Mộ Dung Mạch mặt mày anh tuấn, khí chất hiên ngang, trong đôi mắt có chút lạnh lùng làm cho người này càng thêm vẻ âm trầm, hắn bổng cảm thấy người trước mắt hình như hắn đã gặp qua ở đâu đó, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra.
Mặc dù thân phận của Nguyên Tuỳ Phong trong võ lâm có địa vị cao nhưng trí nhớ hắn không được tốt lắm, cũng không biết nhiều về các môn phái, cho nên nghe tên người cứu mạng Y Li cũng không có ấn tượng gì.
“Tên của ngươi thật kì quái nha, vì sao lại không đặt một cái tên dễ nghe một chút?” Triệu Vân Tề đứng một bên tựa hồ đối với ân nhân cứu mạng đệ đệ mình rất tò mò, liển mở miệng hỏi.
“Ca, đừng như vậy.” Triệu Y Li tiến lên giữ chặt tay Triệu Vân Tề, quay đầu lại cười áy náy với Mộ Dung Mạch.
“Không sao đâu, Y Li” Mộ Dung Mạch ôn nhu nhìn Y Li, khiến cho tuấn nhan lạnh lùng lại xuất hiện một tia ấm áp, như thế bổng cảm thấy nam nhân lạnh lùng này thân thiết hơn nhiều. “Ta là một cô nhi, sư phụ đặt tên này cho ta, nên ta sẽ vẫn cứ dùng nó!”
“Nga, cám ơn ngươi đã đánh đuổi hết bọn người xấu, đem Y Li của ta về!” Triệu Vân Tề cười hì hì cảm tạ Mộ Dung Mạch, nhưng y vừa nói xong liền bị Nguyên Tuỳ Phong trừng mắt, khiến vị đại công tử Triệu gia này không hiểu chuyện gì hết, không rõ đến tột cùng là y đã chọc đến Tiểu Nguyên chỗ nào.
“Như vậy trước tiên nên nghĩ ngơi một lát, buổi tối khi dùng cơm chúng ta sẽ nói chuyện này sau.” Triệu Y Li nhìn thấy Nguyên Tuỳ Phong lạnh lùng nhìn chăm chú vào cánh tay hắn đang nắm lấy Triệu Vân Tề, không tự giác khẽ cắn môi, nhưng tay lại nắm càng chặt.
“Tốt, buổi tối ta muốn ngủ chung với Tiểu Nguyên, ta không muốn ta với Tiểu Nguyên bị tách ra.... “
“Bạch si câm miệng!” Nguyên Tuỳ Phong nghe thấy y nói vậy liền quát to, lần này dù miệng đang trách cứ nhưng ánh mắt lại không hề có ý trách mắng, tựa hồ còn có chút cao hứng. Vẻ mặt này của hắn trong mắt Triệu Y Li liền thấy có chút kì quái.
Đi về phía đại sảnh Yên Lôi Bảo, Khả nhi chạy vọt tới, nàng vừa nhìn thấy Triệu Vân Tề mắt liền đỏ hoe, vội vàng chạy đến bên người chủ tử, lôi kéo Vân Tề nhìn trái nhìn phải, hơn nữa ngày mới nghẹn ngào nói một câu: “Gia, ngươi không thay đổi, hoàn hảo tốt.”
Tên ngu ngốc này mỗi buổi tối đều chiếm tiện nghi hắn, không tốt mới là lạ! Nguyên Tuỳ Phong nghĩ đến đây, nhịn không được trong lòng mắng Triệu Vân Tề vài lần.
Triệu Vân Tề giãy khỏi tay đệ đệ muốn giơ tay lên an ủi Khả nhi, nhưng y chỉ mới nâng cánh tay lên liền bị Nguyên Tuỳ Phong đánh một cái lên tay, cuối cùng y đành phải hàm hậu nhìn Khả nhi cười cười, không dám tái vọng động.
Khả nhi bây giờ có chút kích động nên không để ý Nguyên Tuỳ Phong đối với chủ tử mình vô lý, vội vàng phân phó nhà bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn đem tới.
Khi dùng cơm tối, Triệu Vân Tề gắt gao bám theo Nguyên Tuỳ Phong, lúc này cư nhiên độc chiếm dục của y tăng vọt.
Tên mộ Dung Mạch kia cũng mặt không đổi sắc ngồi xuống bên cạnh Nguyên Tuỳ Phong, Triệu Y Li nhìn một chút đành phải ngồi kế bên huynh trưởng.
Triệu Y Li một bên thờ ơ lạnh nhạt liếc nhìn Nguyên Tuỳ Phong đang nhìn ca ca hắn, thế nhưng hơi lộ ánh ôn nhu, trong lòng cảm thấy hơi kì lạ nhưng lại càng thêm chua sót.
Việc đệ đệ mình bình an vô sự, hơn nữa trước mặt là một bàn tiệc toàn những món mình thích đối với Triệu Vân Tề mà nói, ăn chính là nhiệm vụ hàng đầu trước mắt cả y. Cuối cùng y không quên thói quen của mình, khi ăn mỹ thực liền không quên đem một nửa bỏ vào bát Tùy Phong, đó là thói quen mấy tháng nay hình thành không còn cố kị như trước nữa.
Mà Nguyên Tuỳ Phong thần sắc như không có gì, Triệu Vân Tề ngẫu nhiên đưa hắn một vài món mỹ vị hắn cực kì tự nhiên mà há miệng ăn, vẻ mặt không chút ghét bỏ. Làm sao giống thiếu niên khiết phích khi hắn mới gặp Vân Tề bởi vì người ta đưa mình một cái đùi gà liền giận tím mặt phất tay áo bỏ đi?
Cái này không chỉ khiến Triệu Y Li ngạc nhiên mà cả hạ nhân của Yên Lôi Bảo cũng vậy, vị này thật sự là vị Nguyên Đại hiệp khi thấy chủ tử không đánh thì cũng tránh như tránh tà sao? Thế nhưng lại ôn hòa với đại thiếu gia như vậy, trong mắt lại còn lộ ra lo lắng và ý cười, làm cho người ta không khỏi cảm thấy run da đầu.
Triệu Y Li nhạy bén nhận ra: Nguyên Tuỳ Phong rất tự nhiên, không có chút gượng ép, hắn cũng biết thái độ làm người của Tùy Phong, nếu không phải hắn tự nguyện thì dù thế nào hắn cũng không để người khác tiếp cận hắn như vậy không phải sao? Hơn nữa trong ánh mắt Nguyên Tuỳ Phong khi nhìn ca ca hắn có một tầng ôn nhu, cũng làm cho người ta cảm thấy giữa bọn họ đã có loại thân cận đến mức dung hòa tới cốt tủy, thật sự làm người ta không khỏi cảm động lây.
Đáng tiếc, sự ôn nhu này không hề dừng lại trên người của người khác.
Cuối cùng khi Nguyên Tuỳ Phong dùng tay xoa nhẹ giúp Triệu Vân Tề vì ăn uống quá nhanh mà thuận khí Triệu Y Li rốt cục không thể tiếp tục nhìn cử chỉ thân mật của hai người họ nữa, thấp giọng cáo lui.
Mộ Dung Mạch ánh mắt chợt lóe, lập tức đứng dậy đi theo sát Triệu Y Li.
Nguyên Tuỳ Phong thở dài, hắn thật sự không thể buông tên ngốc bị sặc đến đỏ cả tai để chạy tới giải thích với Y Li, cảm giác có lỗi với Triệu Y Li tạm thời bị hắn bỏ qua.
Khi đến đêm, Triệu Vân Tề liền giống như mấy hôm nay đòi lên giường Nguyên Tuỳ Phong. Bây giờ hai người đang ở Yên Lôi Bảo, Tùy Phong da mặt mỏng, nói cái gì cũng không đáp ứng Triệu Vân Tề làm “Công sự”
Nhưng Triệu Vân Tề vẫn không hết hy vọng, chỉ dùng bàn tay ôm chặt thắt lưng Tùy Phong, mặt mày cười tủm tỉm oa trong lòng người yêu trái phải cọ xát, thấy Nguyên Tuỳ Phong không để ý lá gan càng thêm to liền hôn lên mặt “Vợ”. Hai người hi hi ha ha đùa giỡn đến nửa đêm, Nguyên Tuỳ Phong chịu không nổi Triệu Vân Tề nhõng nhẽo đành cho y ôm.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, lại tới một lần nữa. Cuối cùng hai người đều mệt mỏi mới ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, khi Triệu Vân Tề tỉnh dậy liền không thành thật sờ soạng người nằm trong lòng ngực, hôn hôn Nguyên Tuỳ Phong còn đang ngủ đến mơ hồ không chút muốn mở mắt. Bởi vì nam nhân kích thích càng lúc càng nhiều, tay càng ngày càng không thành thật, Nguyên Tuỳ Phong đột nhiên mở mắt nhìn người đang chiếm tiện nghi hắn, ánh mắt mơ màng, hơn nữa tay cũng sờ soạng lại người y.
Tối hôm qua mệt mài quá độ, chưa kịp tẩy trừ thân thể, Nguyên Tuỳ Phong vốn đã không vui mà giờ tên ngốc này càng làm hắn thêm tức giận, liền tính toán hôm nay sẽ cho tên ngốc chỉ biết suốt ngày nghĩ đến chuyện này một lần giáo huấn.
Nhưng Triệu Vân Tề ở chung với hắn lâu vậy, cho dù ngu dốt như y cũng nhận ra Tiểu Nguyên không hề chán ghét y, cho nên vẫn không lo lắng, vẫn cười ha ha xoa nắn khắp thân Tùy Phong, vài cái liền làm cho Tùy Phong đang giả bộ tức giận cả người trở nên khô nóng.
Tên ngốc chết tiệt này, tại sao đối với sự tình này lại rành thế này? Nguyên Tuỳ Phong cảm nhận được nơi đó của Vân Tề đã trở nên càng thô to cứng rắn, có lẽ là do ngủ đến mơ hồ nên hắn bỗng hưng trí, Nguyên Tuỳ Phong từ trước tới nay là bên thụ luôn miễn cưỡng thế nhưng hôm nay lại nắm lấy phân thân Vân Tề nhét vào cơ thể mình. Tiếp theo là một trận rên rỉ ngọt ngào, khóa trên người y kịch liệt lắc lư eo, đưa hai người cũng vào đỉnh cao khoái cảm.
Cứ như vậy điên cuống, tình cảm kịch liệt khiến người nội liễm như Nguyên Tuỳ Phong cũng nhịn không được mà sung sướng cùng xấu hổ, nhưng cảm giác mâu thuẫn này càng kích thích *** bọn họ, thân thể phù hợp đến hoàn mỹ.
Ngay sau khi cao trào, Tùy Phong mềm mại ngã lên người Vân Tề, giống như tiểu báo đang tức giận nhẹ nhàng cắn môi Triệu Vân Tề, nam nhân liền ngọt ngào mạnh mẽ đáp lại, hai người nhất thời hôn đến khó chia lìa, dần dần chút giận dỗi kia liền biến mất.
“Nha!” Là tiếng của Khả nhi từ ngoài cửa truyền đến, nhìn thấy được nàng đang đem nước ấm tới cho Triệu Vân Tề. Mà vài tiểu nha hoàn theo sau nàng cũng kinh hồn như vậy, thần sắc kích động nhìn bọn họ.
Nguyên Tuỳ Phong lập tức hiểu được tư thế hắn nằm trên người y hôn môi, thêm vào tên ngốc này đang nhẹ nhàng xoa hai má hắn, càng làm cho người ta hiểu lầm! Là loại hiểu lầm cùng loại với Băng nhi chắc đã xâm nhập vào đầu bọn người này rồi......
Trong lúc Nguyên Tuỳ Phong không biết nên khóc hay nên cười, hắn thật không thể tưởng tượng được nếu bọn người này biết được sự thật, còn có thể lấy loại ánh mắt thống hận như hắn đang chiếm tiện nghi nam nhân ngu ngốc này để nhìn hắn không? Bất quá Nguyên Tuỳ Phong cũng lười suy nghĩ, chỉ lạnh lùng trừng qua, như đang trách hạ nhân đột ngột quấy rầy.
“Nguyên lai, Tùy Phong ngươi cùng ca ca ta, đai ca của ta......” Không biết khi nào thân hình mảnh mai của Triệu Y Li đã xuất hiện phía sau bọn tỳ nữ, hắn sắc mặt tái nhợt nhìn khuôn mặt đang ngẩn ra của Nguyên Tuỳ Phong, càng không dám liếc mắt nhìn Triệu Vân Tề, xoay người chạy ra ngoài.
“Y Li!” Nguyên Tuỳ Phong không muốn dùng phương pháp kích thích như thế để từ biệt người này, nhưng giờ đã đến nước này, hắn cảm thấy hắn có trách nhiệm giải thích rõ ràng với đối phương, cho nên hắn lập tức nhanh chóng mặt quần áo, nghiêm túc dặn dò Triệu Vân Tề đang muốn đi theo là không được theo, liền cố chịu đựng chút không khỏe sau khi làm tình mãnh liệt đuổi theo Triệu Y Li.
Lúc này Khả nhi càng thêm bất bình nhìn theo bóng dáng Nguyên Tuỳ Phong, như thấy một tên cặn bã bội tình bạc nghĩa, không đạo đức, không lương tâm đi phá hoại đời nam nhân nhà lành