Mặt A
Lâm trắng bệch, biết rõ mình đánh không lại nam nhân này, cô dựa vào tường cuộn
chặt người, khàn giọng nói: Phải thì sao.”
Dung Dữ
cúi đầu cả buổi không lên tiếng, lúc A Lâm tưởng hắn không hỏi nữa thì Dung Dữ
lại nói: “Tại sao lại thích hắn? Rõ ràng hắn là trưởng bối. Hơn nữa… Nếu ta
đoán không lầm thì cô giúp sư phụ cô mượn Lục Nhận đao này chỉ e là để hắn đi
cứu người. Trong lòng hắn đã có người, cô hà tất…”
“Nếu ta
làm chủ được…” A Lâm không nhịn được mà ngắt lời, bất lực cười khổ, “Nếu ta làm
chủ được thì tốt rồi.” Nàng thất vọng vùi đầu vào đầu gối, có lẽ ánh trăng quá
lạnh, lạnh đến mức đông cứng phòng bị trong lòng nàng, nàng nhẹ giọng nói: “Lúc
nhỏ ta bị thương, quên hết những chuyện trước năm mười hai tuổi, là sư phụ nuôi
ta khôn lớn. Có lẽ lúc trước từng sống không tốt lắm nên lúc đầu ta đối với sư
phụ vừa kính vừa sợ, nhưng trong tám năm qua, mỗi lần bị thương, mỗi lần bị
bệnh sư phụ đều ở bên cạnh ta, cho dù bệnh đến thần trí mơ hồ ta cũng biết có
người ở bên cạnh trông chừng ta, bảo vệ ta…”
A Lâm
khàn giọng tự chế giễu: “Trong bảo bọc như vậy nhưng ta lại nảy sinh tâm tư dơ
bẩn. Dơ bẩn đến mức khiến ta cũng tự thóa mạ mình.”
Nàng
cúi đầu chìm trong cảm xúc của mình, bỏ lỡ thần sắc bỗng nhiên hoảng hốt của
Dung Dữ, không khí lạnh lẽo, trong hơi thở của một mình A Lâm, Dung Dữ lặng lẽ
nói: “Cô bệnh đến mơ hồ làm sao có thể chắc chắn người ở bên cạnh là sư phụ
cô?”
“Nếu
không thì còn ai nữa?” A Lâm người lạnh ngẩng đầu, “Là ngươi sao?”
Ngoài
dự đoán của nàng, Dung Dữ nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Nếu chính là ta thì
sao?”
A Lâm
ngẩn ra, nhất thời không phân rõ lời này là thật hay giả.
Đối
diện một hồi, cuối cùng Dung Dữ cũng dịch chuyển ánh mắt, rèm mi dài phủ xuống
thể hiện thần tình có hơi thất vọng của hắn, hắn cong khóe môi cười: “Gạt cô
đó, cô nương ngốc.”
A Lâm
làm sát thủ nhiều năm, nhân tình ấm lạnh nàng đã từng thấy nhiều, nhưng lúc này
lại không tìm được bất cứ từ ngữ nào hình dung nụ cười của nam nhân này, mấy
phần tuyệt vọng, mấy phần bất lực, mấy phần phóng khoáng, có lẽ còn mang mấy
phần không cam lòng, khiến nàng nhìn đến ngây ngốc.
Ánh
trăng bên ngoài huyêt động di chuyển qua người Dung Dữ, hắn nói: “Lúc đó ta
cũng đang ở bên nữ nhân ta thương yêu nhất.” Ánh trăng theo giọng nói của Dung
Dữ rơi xuống, dời đến chỗ bức tường, tường đá phản chiếu ánh trăng, bỗng A lâm
nhìn thấy thân thể của Dung Dữ trở nên trong suốt! Giống như khói sương sắp
tan, bay vào hư không.
A Lâm
hoảng hốt: “Ngươi…” Dung Dữ quay đầu, ánh sáng lướt qua người hắn, cảm giác hư
vô đó lập tức biến mất. Nhanh đến mức giống như A Lâm bị ảo giác.
Dung Dữ
thu lại cảm xúc, cười híp mắt: “Ta lại không biết thì ra mình tuấn mỹ tới mức
khiến A Lâm nhìn đến xuất thần.”
A Lâm
vội thu lại ánh mắt ho nhẹ vài tiếng rồi nhắm mắt ngủ.
Nghe
hơi thở nàng dần dần đều đặn, biết nàng đã ngủ, nụ cười trên mặt Dung Dữ lúc này
mới chầm chậm biến mất. Hắn ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng, đưa tay hứng gió lạnh
quét qua, xuyên qua bàn tay mình, hắn nhìn thấy bầu trời đầy sao bên ngoài động
huyệt.
Cách
ngày hồn phi phách tán còn bao lâu nữa… Dung Dữ cười khổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ông
trời bất nhân quá, tám năm đổi tám ngày, thật là lỗ quá mà.” Ánh mắt hắn yên
lặng rơi trên khuôn mặt trầm tĩnh của A Lâm, nhưng mà vận mệnh đã định thì hắn
cũng chỉ đành chấp nhận, những ngày tháng cuối cùng có thể bầu bạn cùng nàng đã
là may mắn lắm rồi.