Lăng
Tinh và Dận Liên mắt tròn mắt dẹt trừng nhau trong rừng núi mấy ngày. Lăng Tinh
không cố ý trông chừng hắn, nhưng Dận Liên cũng không chạy, ngày ngày ăn thịt
rừng Lăng Tinh bắt về, sức khỏe được dưỡng tốt hơn bất cứ lúc nào trong hai năm
nay.
Qua mấy
ngày, Lăng Tinh thấy sắc mặt Dận Liên hồng nhuận, lòng thầm nghĩ nếu tiếp tục
như vậy thì hắn không cần dùng nội đan tục mệnh nữa, có phải có thể chia cắt
nội đan và huyết mạch của hắn rồi không.
Vậy là
trong một đêm nào đó, Lăng Tinh lại dùng thủ pháp vụng về bỏ thuốc vào trong
thức ăn. Lần này trong lòng nàng có một đống tâm sự, bỏ thuốc xong nàng cũng
suy nghĩ đến xuất thần, thần xui quỷ khiến thế nào lại cắn mấy miếng thịt thỏ
bị mình bỏ thuốc, khi phản ứng lại được thì nàng thất vọng như ăn phải phân.
Lăng
Tinh xoay đầu lại nhìn Dận Liên, thấy hắn nhìn ra rừng cây tối đen bên ngoài
động, mắt khẽ cong như lên đang mỉm cười.
Thật ra
khi nam nhân này cười lên cũng đẹp lắm. Trong lòng Lăng Tinh vụt qua một ý nghĩ
quỷ dị. Đúng lúc này Dận Liên xoay đầu lại nhàn nhạt nhìn nàng như thường lệ,
nụ cười vừa rồi chắc là cảm giác sai lầm của Lăng Tinh thôi.
“Thịt
nướng chín chưa?” Hắn mở miệng lên tiếng trước.
Lăng
Tinh mơ màng trả lời “Chưa” rồi ngả đầu về phía sau. Không ngờ ngay cả mê dược
kém phẩm chất mà nàng cũng không chịu được, Dận Liên vội đưa tay giật lấy nàng,
không để lửa cháy vào mái tóc đen của nàng.
Đặt
nàng nằm xuống, Dận Liên vốn muốn rời đi, nhưng thấy nàng ngủ trên cánh tay nên
hắn lại ngồi xuống bên cạnh nàng. Đôi tay không khác gì nữ nhân bình thường này
tại sao lại có thể chế phục được một con mãnh hổ hung hãn như vậy, nhưng cũng
có thể xoa vết sẹo trên ngực hắn dịu dàng đến vậy…
Nghĩ
đến đây má Dận Liên hơi đỏ lên, dường như sự ấm áp kia lại đang lướt qua ngực
hắn.
Dận
Liên vội lui lại dựa vào tường không nhìn Lăng Tinh thêm nữa. Nữ nhân này cũng
thật kì quái, mỗi lần nhìn thấy nàng thì ngoài việc cảm thấy tim đập, trong
người còn có một xung động kỳ quái nào đó nữa. Có lúc như vật gì đó, nhưng có
lúc lại hư vô không thể nắm bắt.
Lúc
trời sáng, Lăng Tinh kêu nhẹ một tiếng tỉnh dậy. Nàng ôm đầu ngồi một lúc mới
nhớ ra tối qua mình ngốc nghếch thế nào.
Dận
Liên vẫn dựa tường ngủ như thường ngày, hắn dường như chưa bao giờ chịu để lộ
lưng mình, lúc nào cũng đề phòng bị đánh lén. Lăng Tinh bước qua tỉ mỉ xem xét
hắn một hồi, cảm thấy hôm nay hắn ngủ say đến khác thường, nàng to gan giật tóc
hắn.
Hắn vẫn
không tỉnh, Lăng Tinh vỡ lẽ, thành thục lột y phục hắn xuống. Tay lại dán lên
ngực hắn một hồi, Lăng Tinh phát hiện nội đan và tâm mạch của hắn gần như không
hề có hiện tượng tách rời. Nàng thất vọng không đến mức muốn tin vào tay mình,
dán tai vào nghe ngóng, kết quả vẫn như vậy.
“Cô
đang làm gì vậy?”
Lồng
ngực chấn động, giọng của Dận Liên vang lên trên đỉnh đầu. Lăng Tinh giật thót
ngẩng đầu, trong lúc hoảng loạn bốn cánh môi chợt lướt qua nhau, run rẩy tê
liệt truyền đến tâm linh, Dận Liên mới sáng sớm đã gặp chuyện như vậy, tự nhiên
nảy sinh phản ứng sinh lý. Hắn khắc chế cảm xúc nhưng không khắc chế được má
đang đỏ lên.
Lăng
Tinh cũng hoảng loạn: “Ngươi… đang tìm bạn đời sao?” Dận Liên cắn răng cố đè
nén cảm xúc, Lăng Tinh nghiêm túc nói, “Không được, vẫn chưa tới mùa.”
Cô là
động vật sao… còn phải chờ tới mùa xuân nữa?
Lời này
của hắn còn chưa kịp thốt ra thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng chim bay tán
loạn, kinh nghiệm trốn tránh kẻ truy sát khiến hắn biết nhất định có một đội
nhân mã đang đuổi đến, sắc mặt hắn trầm xuống nhưng Lăng Tinh còn đứng lên
trước hắn, tai nàng động đậy nói: “Ước chừng có khoảng ba bốn trăm người, từ
hướng Đông Bắc đuổi đến.” Nàng suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Dận Liên, ngươi muốn
mình có máu Kỳ lân không?”
Lần đầu
tiên nàng chủ động nhắc đến chuyện này, Dận Liên chỉ cười lạnh: “Cô nói xem?”
“Nhưng
nếu không có máu Kỳ lân ngươi sẽ không sống nổi thì ngươi định làm thế nào?”
Dận
Liên im lặng hồi lâu, ánh mắt thâm trầm nhìn Lăng Tinh, suy nghĩ dần dần bay
xa, những chuyện xảy ra hai năm nay hiển hiện trong đầu hắn, hắn trầm giọng
đáp: “Hai năm nay ta từng nghĩ vô số lần, nếu tối đó ta không gặp con Hỏa kỳ
lân kia mà chết trong tay Thụ yêu… thì tốt biết mấy.” Hắn cụp mắt nhìn vết sẹo
mãi không thể nào xóa bỏ trên cổ tay mình, ánh mắt thê lương.
Tim
Lăng Tinh co thắt lại: “Ngươi hận con Kỳ lân đó sao?”
“Rất
hận.” Hận đến thấu xương.