Dưới chân mây trắng bồng bềnh, chẳng biết thiên mã đã bay cao bao nhiêu, Vĩnh Niên loáng thoáng thấy lạnh. Hắn kéo sát xiêm y lại, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của hai người.
Tiếng binh khí va chạm trong một đám mây lớn nhanh chóng truyền đến. Ân Giác cùng Vĩnh Niên đều đưa mắt nhìn, lập tức phóng ngựa bay về hướng đó.
“Tên hồ ly chết tiệt, sao cứ âm hồn bất tán, ngán vào giữa bọn ta!” Hãy còn chưa đến gần đã nghe Hạng Bàn chửi bậy nháo cả lên.
“Là ngươi âm hồn bất tán mới đúng. Sao cứ quấy phá cuộc sống yên tĩnh của chúng ta, sao cứ muốn đoạt đi hắn!”
Hồ Sinh dường như cũng rất giận dữ, bảo kiếm lóe lên ào ào rung chuyển.
Hạng Bàn cũng chẳng vừa, phương thiên họa kích trong tay liền xuất ra, nhằm về phía Hồ Sinh mà đánh tới.
Hồ Sinh nhảy lên, tránh được mũi kích. Bảo kiếm như rắn cứ quấn lấy phương thiên họa kích, tưởng chừng có thể tước đoạt vũ khí của Hạng Bàn trong nháy mắt.
Hạng Bàn chửi bậy một tiếng, vội tránh ra phía sau, chiêu thức của Hồ Sinh rơi vào hư không. Bảo kiếm giữa không trung xoay một vòng, tay trái vung lên, vô số hàn tinh từ tay áo rộng phùng phình kia bắn ra. Hạng Bàn vội lăn hai vòng tránh được đa số ám khí, chỉ có hai cái cắm thật sâu vào vai, máu đỏ lập tức rơi xuống.
Hạng Bàn trán đầy gân xanh, lau đi khóe miệng đầy tơ máu, xì một tiếng khinh miệt, tay hình thành quả cầu lửa thật lớn hướng Hồ Sinh mà phóng tới.
“Tức chết ta mà, ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện. Sao không dám quan minh chính đại mà đấu a! Toàn dùng những… trò vô liêm sĩ. Dựng lên căn nhà của họ Vương, không ngừng giăng kết giới làm nhiễu loạn tầm mắt. Vậy còn chê thiếu, dám ở Minh phủ bẫy rập hại ta, khiến ta bị Vĩnh Niên hiểu nhầm.” Vừa tấn công, y vừa không quên mắng to.
“Có quái gì mà hiểu nhầm. Ta không có bảo ngươi đánh Vương phụ ah.” Hồ Sinh nhẹ nhàng tránh khỏi Hạng Bàn, cổ tay vừa chuyển liền có vô số đao kiếm bủa vây lấy Hạng Bàn ngăn không cho y tấn công.
“Nếu không phải ngươi điều khiển lão tấn công ta, ta lý nào lại tổn thương lão! Ngươi thật đê tiện tiểu nhân.”
“So với ngươi vẫn kém, đừng quên thuở ban sơ là ai bảo thiên lôi đánh ta.”
Hai người cứ vừa đánh vừa mắng lẫn nhau, toàn bộ mưu kế đều đã được phơi bày.
Từng mảnh ghép nhỏ dần hợp lại, chân tướng cuối cùng cũng rõ được bảy tám phần. Vĩnh Niên thở dài, lòng giằn xé, chỉ hy vọng trận chiến này sớm ngừng lại. Đao qua kiếm lại thật hung hiểm, tâm Vĩnh Niên cứ thấp thỏm lo sợ, hắn thật muốn lên tiếng ngăn cả hai, nhưng tận sâu trong trong tâm tưởng lại có giọng nói cản hắn lại.
Tất cả cần phải có một kết thúc. Trước giờ vốn là oan nghiệt…. Lòng Vĩnh Niên chấn động, miệng hết mở rồi lại khép. Hắn vô tài vô đức, sao các người lại dụng hết tâm tư sắp đặt làm gì? Thật oan nghiệt? Sẽ dẫn đến đâu đây….
Hắn nhắm mắt không muốn nhìn nữa.
Ở… một hướng khác, Hạng Bàn lạnh lùng cười, ngăn Hồ Sinh chạm được đến kiếm.
“Ngươi chẳng phải tự tìm cái chết sao, ta đây thành toàn cho ngươi! Người như ngươi chỉ mỗi liên lụy Hạnh, tán tận thiên lương!”
“Chỉ cần yêu ta, như thế cũng đáng kiếp.” Hồ Sinh cao ngạo lên giọng biện giải.
“Yêu? Ngươi khẳng định là hắn yêu ngươi. Hiện tại hắn cũng chỉ yêu ngươi như yêu Mẫn nhi thôi. Đáng tiếc ngươi vốn chẳng phải là hài tử của hắn ah.” Hạng Bàn cười ha ha, tàn khốc vạch trần sự thật mà Hồ Sinh luôn trốn tránh: “Không phải con cái, cũng không phải tình nhân, càng không phải bằng hữu. Ngươi hiện tại cái gì cũng không phải.”
Hồ Sinh tâm tình chấn động. Hạng Bàng đã nói đúng tâm sự của y, tay giơ lên đã có 3 phần chậm lại. Hạng Bàn nhân cơ hội này, liền vun phương thiên họa kích hung hãn lướt đến.
Hồ Sinh ngẩn ngơ nhìn mũi kích đâm vào mình, phân vân không biết đây là mộng hay thật.
Tự mình, đã thua….
Hạng Bàn nhìn máu nóng tuôn trào, mắt bỗng lóe lên thoải mái sau đó nhanh chóng được thay bằng mệt mõi rã rời.
“Ta đến bây giờ cũng không hoàn toàn có được tình yêu của hắn. Thế nhưng, ta vẫn còn có cơ hội. Ta sẽ lấy thân phận trượng phu cẩn thận bảo vệ hắn thật tốt. Ta xin thề.”
Hai người bọn họ đều mong chờ tình yêu của Hạnh. Thế nhưng, vốn đã định trước, chỉ một người có thể đạt được…. Nếu Hồ Sinh không cố chấp, bọn họ cũng sẽ không đi đến kết cục này. Nghĩ vậy, Hạng Bàn không khỏi dấy lên cảm giác thương xót bi ai.
“Giao hắn cho ta đi. Chúng ta tranh đấu khốc liệt như vậy cũng đủ rồi.” Hạng Bàn nhẹ nhàng nói.
Đủ rồi sao… Con ngươi của Hồ Sinh từ từ chuyển động phát ra tinh hoa. Trước mắt gần như trắng xóa, tiếng động ầm ĩ bên tai đang dần tan biến, nhưng đầu óc lại vô cùng thanh tỉnh.
Hài tử… Ta cuối cùng cũng bức ngươi đến tận bây giờ….
Hình ảnh Hạnh trước khi chết lần thứ hai hiện về. Nước mắt của y, hối hận của y phản phất như chuyện vừa xảy ra hôm qua thôi.
Hạnh, ngươi sai rồi. Kẻ bức ta chỉ có ta. Nhưng… Ta cam tâm tình nguyện. Hạnh... Ta chỉ chút nữa là có thể có được ngươi.
Hạng Bàn nhẹ nhàng đẩy, thân thể của Hồ Sinh chậm rãi theo mũi kích lướt xuống. Gió thổi tung xiêm y, từ từ cùng y rơi xuống.
Vĩnh Niên mở mắt trừng trừng nhìn thấy tất cả, chẳng nói nên lời. Kẻ thù giết cha, giết vợ, giết con của hắn giờ ngực đang thủng một lỗ đầm đìa máu tươi, lòng hắn lại tuyệt không vui vẻ gì. Đối lập quá, cảm giác muốn khóc dần dâng lên khóe mắt, tất cả đều đã dễ dàng kết thúc nhưng đau khổ lại chẳng thể nào mất đi. Được yêu mãnh liệt như vậy, hắn sao chẳng có lấy chút cảm động, vĩnh viễn cũng không thể chấp nhận được.
Vĩnh Niên nhìn tư thế hiên ngang đang đạp gió cỡi mây của Hạng Bàn, lòng lại dâng lên một nỗi khổ khác. Chỉ là đã mang lấy tình yêu của hung thần này, hắn sợ sẽ lại một lần nữa thay đổi hoàn toàn.
Một chiếc bóng tái nhợt từ đám mây rơi xuống, thoáng chốc liền biến thành cánh bướm mỏng manh.
Vĩnh Niên vô thức vương tay, như muốn giữ lại gì đó. Nước mắt chẳng hiểu vì sao rại tuôn trào, ngực phủ đầy bi thương, dường như có người đang xuyên qua thân thể của hắn mà khóc.
Sinh nhi… con à….
Tâm không hiểu sao lại đau như vậy, không khí cứ ngừng ngay cổ họng, chua chát thống khổ. Lòng dấy lên từng cơn quặn thắt không dứt. Hai mắt Vĩnh Niên nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Sương mù dần bao phủ, khuếch tán rộng dần ra. Xung quanh miên man rộng lớn như biển, vắng lặng không một tiếng động. Vĩnh Niên lần đầu tiên có thể cảm nhận rõ ràng cảnh ở trong mộng. Hắn dự cảm là sẽ xảy ra chuyện gì, liền lặng lẽ đứng yên chờ đợi.
[Vĩnh Niên….] Từ xa xăm có tiếng người đang gọi tên hắn. Trùng trùng điệp điệp lớp lụa mỏng khiến Vĩnh Niên không cách nào nhìn rõ được mặt, chỉ có thể cảm nhận kia ra một người rất dịu dàng điềm tĩnh….
Đối phương từ thật xa kia cúi mình vái chào.
[Cảm tạ... Hạng Bàn ta van ngươi. Sinh nhi….] Đối phương thở dài thườn thượt, không nói thêm gì nữa.
“E rằng đây là kết thúc tốt nhất.”
Giữa không trung mịt mờ có người thở dài, mặt bỗng ướt sũng.
Tí tách tí tách mưa chầm chậm rơi xuống, giăng thành một mảng trắng xóa như dãy lụa mỏng, quét đi những trần ai bụi bặm ở thế giới này….