Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 42-1: Muốn... Hôn... Nàng! (1)




Quả Quả còn chưa thu lại cái liếc mắt gửi ở chỗ Tử Y Hầu, bên ngoài đột nhiên vang tiếng gõ cửa. "Cốc cốc cốc!"

Nàng cùng Diệp An Thế quay đầu nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một nam một nữ từ lâu đã chắp tay cúi đầu, mở lời. "Bái kiến Tông chủ, bái kiến Giáo chủ!"

Sau khi bái kiến, hai người bọn họ vẫn một mực chắp tay cúi đầu, không dám ngước mặt lên. Quả Quả cố khom người, hạ tầm mắt xuống nhìn, nhưng vẫn không thấy được gì. Nàng liền hiếu kỳ, quay lại hỏi. "Bọn họ là ai?"

"Chỉ Xác, Xích Thược. Bọn họ sau này sẽ làm hộ pháp cho Giáo chủ con đó." Bạch Phát Tiên không nóng không lạnh, cất lời.

"À!" Quả Quả đứng lên, nàng bước tới, nâng cổ tay hai người họ lên, cười bảo. "Xin chào! Sau này ta sẽ làm phiền hai người nhiều rồi!"

"Giáo chủ, xin đừng nói vậy! Đây là bổn phận của chúng thuộc hạ!" Chỉ Xác, Xích Thược ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lùi về phía sau một bước.

Nhưng Chỉ Xác vừa ngẩng mặt lên, chỉ kịp nói được nửa câu, đã trông thấy nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa hạ của Quả Quả, xua tan cái lạnh cắt da, cắt thịt ở Thiên Ngoại Thiên. Khiến hắn lạc mất cả linh hồn vào chiều nắng hạ đó.

Trái tim vốn dĩ thanh tịnh, ôn hòa trong lồng ngực bấy lâu cũng bắt đầu bạo loạn. Chỉ Xác bất giác lùi sâu về sau nhất, ánh mắt lộ rõ vẻ cuống cuồng, gương mặt lạnh lẽo cũng phải điểm vài vệt nắng hồng e thẹn.

Quả Quả khá bất ngờ trước phản ứng thái quá của Chỉ Xác, nàng ngơ ngác chớp chớp mắt mà nhìn theo hắn. Chỉ Xác vội cúi đầu xuống, che giấu hết thảy những cảm xúc không đáng có lúc này. Nữ nhi đang đứng trước mặt hắn là Giáo chủ của Thiên Ngoại Thiên, quan trọng hơn là nàng là vị hôn thê của Tông chủ. Hắn có nghĩ cũng không được phép nghĩ tới!

Diệp An Thế ngồi trên ghế chưng ra bộ mặt cau có, khó chịu từ lúc nào không hay. Cảm nhận được vại giấm chua bị vỡ, Tử Y Hầu vội xòe quạt che miệng ho khan vài tiếng, rồi nói. "Chỉ Xác sẽ nghe lệnh con làm việc, còn Xích Thược sẽ lo toan những việc ăn ngủ nghỉ của con."

Quả Quả đưa mắt nhìn sang Tử Y Hầu hỏi, "Bất kỳ việc gì cũng được sao?"

"Ừ!" Tử Y Hầu nhẹ lay chiếc quạt trong tay, gật đầu.

Quả Quả gật gù, ánh mắt suy tư, dường như đang suy tính chuyện gì đó trong đầu.

"Phòng của Giáo chủ đã chuẩn bị xong chưa?" Bạch Phát Tiên lên tiếng hỏi tới.

"Dạ, đã chuẩn bị xong rồi, thưa Đại nhân!" Xích Thược gật đầu một cái.

"Được rồi, hai ngươi lui xuống đi!" Tử Y Hầu khép quạt, nhẹ phất đi.

"Dạ rõ!" Chỉ Xác rốt cuộc cũng hoàn hồn, hắn cùng Xích Thược cúi đầu chắp tay, lui ra ngoài, mất dạng.

Diệp An Thế bỗng nhiên đứng lên, không còn mang dáng vẻ của một vại giấm chua bị đổ nữa. Hắn bước tới chỗ Quả Quả, nhẹ nắm lấy tay nàng, cười hỏi. "Bây giờ không còn chuyện gì cản trở nữa. Chúng ta cùng nhau dạo một vòng quanh Thiên Ngoại Thiên, nàng thấy thế nào?"

"Hảo ah!" Quả Quả quay sang nhìn Diệp An Thế, cười tít cả mắt, nhanh nhảu đồng ý ngay. Vừa nói dứt câu, nàng đã lập tức kéo hắn chạy ra khỏi phòng. Không biết là ai dắt ai đi tham quan đây?

"Thiên Ngoại Thiên được chia làm hai bộ phận, nội thành và ngoại thành."

Diệp An Thế nắm tay Quả Quả, cùng nàng tham quan từng ngõ ngách ở Thiên Ngoại Thiên. Trong mắt Quả Quả, Thiên Ngoại Thiên không khác gì một tiểu vương quốc hùng mạnh, ngự trị cả một vùng đất rộng lớn ở Tây Vực này. Diệp An Thế được xem như là một tiểu hoàng đế, còn nàng đương nhiên phải là hoàng hậu rồi! Bạch Phát Tiên sẽ là vị tể tướng cao cao tại thượng. Còn tên Tử Y Hầu đáng ghét kia... chính là... một tên... thái giám!

Đi qua cổng lớn, sẽ tiến thẳng vào thành. Bên trong nội thành có đông đúc người sinh sống và hai thủ phường là Cẩm Y Phường, Vũ Cơ Phường (lò rèn, chế tạo vũ khí).

Tiến qua thêm một cổng nữa sẽ bắt gặp dinh thự bề thế, được xem như hoàng cung lộng lẫy của cả Thiên Ngoại Thiên. Đây cũng chính là thủ tọa của Thiên Ngoại Thiên. Bên trong có Đại Sảnh, Tông đường, hoa viên, Tàng Kinh Các, Dược Y Viện và không thể thiếu các bộ phận còn lại của một phủ đệ kiểu mẫu.

Phía sau nội thành là ngoại thành, nơi mà ruộng lúa mì mênh mông, bát ngát chạy dài đến cuối chân trời. Bên trái là vườn rau xanh mướt, trên đồi chè, gió mang hương thoang thoảng, thanh mát xông vào mũi nàng.

Gần đó, còn có một thác nước nhỏ, con suối chảy dài như một mảnh lụa phất phơ trong gió. Ngoài ra, còn có một khu vực dành riêng cho việc chăn nuôi cừu, ngựa, gia súc, gia cầm. Mọi thứ ở đây phần lớn đều là tự cung tự cấp.

Đặc biệt còn có một vùng đất rộng lớn phục vụ cho việc huấn luyện binh lính như trường huấn luyện chiến mã, trường luyện bắn cung và khu huấn luyện binh sĩ nghiêm ngặt,...

"Thường ngày, người ở Thiên Ngoại Thiên đều dậy rất sớm, ai lo việc nấy. Có người đi săn, có người lên núi hái thuốc, cũng có người lo rèn đúc vũ khí. Người trồng dâu nuôi tằm, dệt vải, người chăm rau, phơi chè hay huấn luyện ngựa..." Diệp An Thế dắt Quả Quả đi trên con đường nhỏ giữa những cánh đồng lúa, phóng tầm mắt nhìn khắp chung quanh, hơi mỉm cười, nói.

"Thơ mộng, mộc mạc như vậy?" Trong mắt Quả Quả tràn ngập khung cảnh bình yên buổi xế chiều, nàng ngây ngất đến ngây ngô.

Một số người đang lo việc đồng án, thấy Diệp An Thế và Quả Quả đi tới, liền vui vẻ chào hỏi. "Tông chủ hảo! Giáo chủ hảo!"

"Mọi người hảo!" Quả Quả hoan hỉ vẫy cao tay chào lại.

Dù Diệp An Thế và Quả Quả đã đi qua khá xa, các tiểu cô nương lâu lâu vẫn ngoáy đầu nhìn lại hai người bọn họ, rồi xúm lại tấm tắt ngợi khen.

"Tông chủ hảo soái ah!"

"Thật sự rất rất soái luôn nga!"

"Giáo chủ trông cũng rất lanh lợi, mỹ kiều, diễm lệ!"

"Hai người bọn họ thật xứng đôi, nam thanh nữ tú!"

Diệp An Thế đã luyện thành Thiên Nhĩ Thông, nên những lời khen có cánh kia đều bị hắn nghe thấy. Diệp An Thế cong môi nhẹ cười một chút.

Quả Quả nhìn sang bên cạnh, lập tức trông thấy nụ cười không đúng lúc của Diệp An Thế, nàng không nhịn được, liền phải cất giọng hỏi ngay. "Chàng cười cái gì?"

"Không có gì!" Diệp An Thế lắc đầu, hắn không biết nên nói chuyện này với nàng thế nào? Chẳng lẽ lại bảo, vì được bọn họ khen hắn và nàng đẹp đôi sao? Như vậy thì có chút tự mãn rồi!

Diệp An Thế kéo Quả Quả đến gần hắn thêm một chút, "Cuộc sống ở đây rất thanh bình, giản đơn, không giống với hai chữ "Ma giáo" tàn ác, suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết như nhiều người lầm tưởng."

"Đúng thật là vậy! Mọi người ở đây thật sự rất thân thiện!" Quả Quả gật gù tán đồng.

"Nàng nhìn xem, trông họ không khác gì những người dân lương thiện, bình thường. Thế nhưng bất kỳ ai ở Thiên Ngoại Thiên cũng đều biết võ công. Trẻ nhỏ từ năm lên ba đã được dạy võ nghệ." Diệp An Thế trỏ tay về phía trước, sau đó quay sang hướng Quả Quả, tà mị nói thêm. "Bởi vậy cho nên, nàng là Giáo chủ của Thiên Ngoại Thiên cũng nên siêng năng luyện công, để không bị người khác chê cười, có biết không?"

"Hả?" Quả Quả nước mắt chảy dài, nàng khóc ròng, níu tay Diệp An Thế, làm nũng. "Ta có thể không học được không?"

"Không được!" Diệp An Thế nghiêm mặt lắc đầu. Hắn quay sang búng trán nàng một cái, mắng yêu một tiếng. "Con sâu lười này! Sau này không phải lúc nào nàng gặp nguy hiểm, ta cũng đều xuất hiện kịp lúc."

"Được rồi! Ta sẽ không khiến chàng lo lắng nữa! Nhưng chuyện học võ hãy để sau này hẳn tính đi, được không? Ta chỉ mới tới Thiên Ngoại Thiên, ta còn muốn dạo chơi thêm một lúc đã!" Quả Quả hai tay ôm lấy một bàn tay to lớn thon dài của Diệp An Thế lay qua lay lại, nũng nịu, bán manh.

"Được! Ta cho nàng chơi ba ngày nữa!" Diệp An Thế hoàn toàn không có sức kháng cự với vẻ mặt làm nũng đáng yêu của Quả Quả. Ngón trỏ tay kia hắn liền đưa lên, vuốt yêu chóp mũi nàng một cái, hoan hỉ cười đáp.

"Ba ngày???" Quả Quả nghe xong bi thương cùng cực, nàng kích động hét lên. "Cái gì??? Ta còn..."

Diệp An Thế liền nhanh miệng cắt lời nàng, "Nếu nàng chê nhiều thì ngày mai chúng ta học luôn!"

"Hứ! Tên bủn xỉn, ta không thèm để ý đến chàng!" Quả Quả giận dỗi hất tay Diệp An Thế ra, quay người sang hướng khác, hai tay se se vạt áo, hờn trách. "Vậy mà lúc trước còn dụ dỗ ta! Là ai từng nói về Thiên Ngoại Thiên, ta muốn chơi thế nào sẽ cùng ta chơi thế đó. Đúng là lừa người mà!"

Nàng bỏ mặc Diệp An Thế ở phía sau, một mình bước lên một gò đất nhỏ, đầy cỏ xanh dưới chân. Gió nhẹ lay, vài chiếc lá xanh xào xạc rơi xuống. Quả Quả ngước mắt nhìn theo, nàng đưa tay hứng lấy một chiếc lá đang rơi. Tức cảnh sinh tình, Quả Quả nhìn chiếc lá xanh mướt trong lòng bàn tay, tâm tình cũng trở nên dễ dãi hơn, nàng hoan hỉ hò reo, "Là bạch quả!"

Diệp An Thế thở dài rồi lặng lẽ bước theo sau nàng, hắn chưa kịp mở miệng nói gì, thì từ đâu đó đã phát ra một thanh âm trong trẻo dễ nghe, "Tỷ tỷ, tỷ hảo mỹ ah!"

Quả Quả vô thức đưa mắt nhìn sang hướng thanh âm trong trẻo phát ra. Nàng trông thấy một tiểu nam hài kháu khỉnh đang híp mắt nhìn nàng, cười te tét, trông đáng yêu vô cùng.

Quả Quả cười một cái, phong hoa tuyệt đại, nàng ngồi xuống, hôn lên má hồng hồng phúng phính của tiểu hài một cái, rồi đưa tay xoa đầu đứa trẻ, hân hoan bảo, "Ngoan! Lớn nhanh tỷ chờ gả cho đệ!"

Tiểu hài mừng rỡ vỗ tay reo hò, "Hảo ah!"

Diệp An Thế từ sau đi tới, mắt đỏ trừng trừng, lườm tiểu hài muốn nổ cả hai mắt. Mẹ thằng bé thấy vậy liền chạy tới, ôm lấy tiểu nam hài, vừa chạy đi, vừa mếu máo than khóc. "Tông... chủ! Tông chủ, thật xin lỗi! Nó là trẻ con, chưa hiểu chuyện ah! Mong Tông chủ đừng trách tội!"

"Sao lại nhìn thằng bé như thế? Chàng đang dọa nó sợ đấy!" Quả Quả không vừa ý, quay lại chất vấn Diệp An Thế.

Trong lòng hắn lửa giận đang hừng hực chưa nguôi, liếc đôi hồng nhãn sang nhìn thủ phạm trân trân. Quả Quả tỏ ra vô tội, khó hiểu hỏi, "Làm sao? Sao lại lườm cả ta? Ta chỉ nói đùa một chút thôi mà!"

Diệp An Thế thật muốn hét lên, "Nói đùa cũng không được!" Nhưng như vậy có phải đã quá keo kiệt, bủn xỉn rồi không? Diệp An Thế chuyển ánh mắt đầy lửa đi hướng khác, cũng chẳng thèm đôi co với nàng làm gì. Vì càng nói chỉ càng chứng tỏ, hắn là vựa giấm dễ bị vỡ bất cứ lúc nào mà thôi!

Tuy nhiên, ngay lúc này, Quả Quả rất muốn làm rõ một việc hệ trọng hơn. Mặc dù, Diệp An Thế đã công nhận nàng là vị hôn thê của hắn. Nhưng từ trước đến giờ, hắn chưa lần nào trực tiếp mở miệng thừa nhận là hắn thích nàng. Quả Quả thật sự muốn biết, hắn đối với nàng là loại cảm giác gì? Nàng thật sự muốn nghe đích thân hắn nói với nàng ba chữ quan trọng này!

"Nhưng nên hỏi chàng ấy thế nào đây?" Quả Quả hơi nhăn mặt lại, không dám nhìn thẳng vào Diệp An Thế.

Nàng xoay người đi, vò đầu bức tóc mà ngẫm nghĩ, nên hỏi theo cách nào cho ngầu đây? Trực tiếp túm áo hỏi sao? Như vậy quá bá đạo rồi ah! Hay nên ép vào gốc cây hỏi cho ra lẽ. Một là ngoan ngoãn thừa nhận, hai là dùng biện pháp mạnh? Không nói sẽ cưỡng hôn hắn cho tới khi nào chịu nói mới thôi!

Trong lúc rối rắm, Quả Quả chợt ngẩng mặt nhìn lên những tán cây bạch quả, không gian trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng xạc xào, gió đưa lung lay những chiếc lá trên cành. Nàng đột nhiên ngẫu hứng vu vơ ngâm một bài thơ, mượn thơ hỏi ý.

"Hoa đào nở, khoe hương sắc thắm.

Lãng tử dừng chân, ngẩn ngơ ngắm.

Cánh đào e ấp, như nhắn gửi.

Quân tử có yêu, xin ngỏ lời.

Đừng để hoa tàn, cánh rụng rơi.

Quân tử tiếc thương, muộn bi sầu!"

Trăm phương ngàn kế, nghĩ ra bao nhiêu cách cool ngầu. Không ngờ cuối cùng lại chọn ngay cách bánh bèo như thế này để hỏi. Quả Quả thật xấu hổ chết đi được! Song ở phía sau, Diệp An Thế không hề có chút động tĩnh gì. Chuyện này khiến cho Quả Quả có chút nổi đóa.

Nàng lập tức quay người lại, thì bị Diệp An Thế ép chặt vào thân cây, mặt đối mặt, cận kề trong gang tấc. Quả Quả liền ngượng đỏ cả mặt, đảo mắt đi, không dám nhìn thẳng vào Diệp An Thế ở đối diện, cánh môi ngập ngừng, hỏi nhỏ. "Chàng... chàng... muốn... làm gì???"

"Muốn......hôn......nàng!"