Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 25-3: Hồi 3. Hé Lộ Ẩn Tình Năm Xưa




"Cái gì mà lão gia gia??? Ta năm nay chỉ vừa tròn hai mươi tuổi! Chẳng qua là do ta bị lời nguyền Lão Nhi Tử nên trông như ông lão tám mươi thôi!" Diêu Cổ Tịch Triều bực tức ngay tức thì hét lại vào mặt bốn người họ.

"Lão Nhi Tử? Hắn chính là kẻ phản nghịch mà Cổ Hoạt Thành nhắc đến!" Quả Quả sực nhớ ra những lời Lam Cổ chủ từng nói, nàng chỉ tay thẳng vào mặt Diêu Cổ Tịch Triều, hoảng hốt thốt lên.

"Ngươi đã đạt đến cảnh giới Siêu Cường Giả???" Vô Tâm và Tiêu Sắt sửng sốt nhìn hắn, không nhịn được, ngỡ ngàng bật lên thành tiếng, hỏi.

"Cái gì là Siêu Cường Giả? Hai người nói gì ta không hiểu???" Lôi Vô Kiệt ngơ ngác, hắn hoàn toàn không tiếp thu được những gì mà bốn người còn lại đang nói. Cứ như hắn là đến từ hành tinh khác vậy!

"Trong ngũ đại cảnh giới của Vu thuật, Hành Giả, Tôn Giả, Thượng Giả, Cường Giả và Siêu Cường Giả. Mỗi cảnh giới lại tồn tại bốn cấp bậc khác nhau. Chỉ cách nhau một bậc thì Vu lực đã khác nhau một trời một vực rồi." Diêu Cổ Tịch Triều hết nhìn đến Lôi Vô Kiệt lại nhìn sang Quả Quả, rồi ngước mắt nhìn lên cao, từ tốn nói. "Ta vừa hay chỉ mới đạt tới đệ tứ cảnh giới Cường Giả bậc một."

"Nói vậy là ngươi không phải kẻ phản bội lại cả Vu tộc???" Vô Tâm vẫn còn ngờ vực một chút, sờ sờ cằm, hỏi lại hắn lần nữa.

"Cũng không hẳn là vậy!" Diêu Cổ Tịch Triều nhẹ cười, khe khẽ lắc đầu.

"Là có ý gì?" Tiêu Sắt nhíu mày, liếc Diêu Cổ Tịch Triều một cái, ngắn gọn hỏi.

"Người đạt tới Siêu Cường Giả không phải là ta. Người phản bội lại Vu tộc cũng không phải ta. Nhưng ta lại gọi kẻ đó bằng lão tổ tông." Diêu Cổ Tịch Triều rất thản nhiên, vui vẻ cất lời.

"Tức là chuyện đã qua lâu rồi sao?" Lôi Vô Kiệt lại xen vào được thêm một câu.

"Vậy thì có liên quan gì đến bọn ta? Tại sao ngươi lại bày Thông Thiên Tháp để bắt bọn ta?" Vô Tâm đưa mắt nhìn về phía Diêu Cổ Tịch Triều thắc mắc.

"Là ta bày trận. Nhưng là các người tự chui đầu vào. Ta chỉ đang muốn tìm người thí luyện. Mục tiêu của ta cũng không loại bỏ các người. Hãy tự trách các người xui xẻo đi!" Diêu Cổ Tịch Triều dửng dưng cười, ngạo nghễ nói.

"Nếu đã không thù không oán với chúng ta thì chúng ta mau lên đường tiếp thôi!" Lôi Vô Kiệt hoan hỉ cười cười, gãi đầu nhìn về đồng bọn bảo.

"Chờ đã!" Quả Quả một mực im lặng đứng đó nãy giờ, cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Nàng hai tay ôm lên trước ngực, vừa bước về phía Diêu Cổ Tịch Triều vừa cười nham hiểm, "Chuyện này đâu dễ dàng cho qua như vậy?"

Quả Quả dừng lại trước mặt hắn, nàng đứng yên, rồi nhóm người về phía hắn, lén lĩnh cười, nghịch ngợm ra lệnh. "Lăn!"

Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt trố mắt nhìn. Diêu Cổ Tịch Triều gương mặt ngang tàn bất chợt trở nên thảm bại, ngoan ngoãn nằm xuống đất, lăn tròn từ bên này sang bên kia, mãi không chịu dừng. Đến khi lăn tới bờ vực, Diêu Cổ Tịch Triều liền mếu máo van xin, "Thần Chủ tha mạng ah!"

Quả Quả vẫn không có ý định cho Diêu Cổ Tịch Triều dừng lại. Nàng nhẫn tâm ra lệnh, "Xuống!"

Diêu Cổ Tịch Triều lăn nhanh không phanh đến bờ vực, tiếp tục lăn luôn xuống vực mà không hề nao núng. Chỉ có thanh âm của hắn là thành thật, vô cùng thảm thiết, vang vọng. "Thần Chủ! Tha mạng! Tha mạng ah!"

"Dừng!"

Một sợi dây leo từ đâu xuất hiện, lập tức quấn quanh Diêu Cổ Tịch Triều, giữ hắn lại cheo leo giữa vực thẳm sâu hun hút.

"Lên!" Quả Quả đắc chí hô một tiếng.

Diêu Cổ Tịch Triều được dây leo kéo lên, nằm trên mé bờ vực, tựa hồ chỉ cần động một chút hắn liền rơi lại xuống vực.

"Tội thứ nhất, tự tiện bày Thông Thiên Tháp, hại bọn ta rơi vào bao nhiêu nguy hiểm!" Quả Quả ngắm nghía đầu móng tay không có móng, nghiêng nghiêng đầu, hoan hỉ kết tội.

Vừa nói xong, Quả Quả lại lạnh lùng ra lệnh. "Xuống!"

Diêu Cổ Tịch Triều lại bị dây leo thả xuống. Hắn mặt mày xanh lét, hét lớn, "Lần sau thuộc hạ không dám tái phạm! Mong Thần Chủ tha mạng!"

"Lên!"

"Xuống!"

"Lên!"

"Xuống!"

...

Quả Quả lần này xem như đang lấy việc công trả thù riêng!

"Thuộc hạ biết lỗi! Thần Chủ... Thần Chủ xin tha mạng! Thuộc hạ sợ độ cao ah!"

Diêu Cổ Tịch Triều bị kéo lên, thả xuống liên tiếp không đếm xuể là hắn đã bị như thế bao nhiêu lần. Chỉ là nhìn theo hắn làm người ta hoa mắt chóng mặt. Thấy hắn cả người rả rời, vô lực, gương mặt tái mét mà có chút thương cảm.

"A di đà phật! Thiện tai! Thiện tai!" Vô Tâm thương xót cho hắn, liền chắp hai tay, nhắm hai mắt lại, đầu khẽ lắc lắc.

"Cái này có được coi là ngược đãi người già không vậy?" Lôi Vô Kiệt lúng túng gãi đầu, ái ngại nhìn Tiêu Sắt thử hỏi.

"Có lẽ!" Tiêu Sắt đưa mắt nhìn lại Lôi Vô Kiệt, lạnh lẽo đáp.

"Lên!"

"Tội thứ hai, là con cháu của kẻ phản bội Vu tộc. Đáng phạt! Xuống!" Quả Quả lại kể ra thêm một tội, kết án.

"Không phải vậy! Thần Chủ mong người chủ trì công đạo! Bên trong có ẩn tình!" Diêu Cổ Tịch Triều nghe đến đây liền vứt bỏ bao nhiêu thảm hại, trong mắt chỉ có oan ức muốn được giải bày.

"Lên!" Quả Quả tức thì ra lệnh kéo Diêu Cổ Tịch Triều lên, hỏi rõ sự tình. "Được rồi, ngươi nói đi! Ẩn tình năm xưa rốt cuộc là gì?"

Diêu Cổ Tịch Triều bị dây leo trói chặt, hắn ngồi dậy, từ từ kể lại mọi chuyện mà hắn được biết. Ẩn tình năm xưa dần được hé lộ.

Cổ chủ đời thứ sáu của Cổ Hoạt Thành có hai người con trai sinh đôi giống đến mức khó phân biệt được. Nhưng tính khí lại khác nhau một trời một vực. Người anh tên là Sùng Hạ. Người em tên là Sùng Ninh.

Sùng Hạ tính tình ngang tàn khó bảo, thích làm theo ý mình. Sùng Ninh ngược lại ngoan ngoãn, dễ tính, ôn hòa. Thế nhưng Cổ chủ lại truyền ngôi cho Sùng Hạ, trở thành Cổ chủ thứ bảy của Cổ Hoạt Thành khi mới bảy tuổi.

Mọi chuyện xảy ra khi anh em họ mười lăm tuổi. Cấm thuật của Cổ Hoạt Thành bị đánh cắp và một vị Trưởng lão bị chết thảm. Tất cả những chứng cứ mà cả Cổ Hoạt Thành thu thập được đều đổ dồn về Sùng Hạ.

Kết quả hắn bị giam giữ và ngày ngày đều bị dụng hình hành hạ thê thảm. Còn Sùng Ninh thì thay anh lên làm Cổ chủ. Một thời gian sau, Sùng Hạ tìm cách trốn thoát khỏi Cổ Hoạt Thành, cao bay xa chạy. Và từ đó mang danh phản bội lại Vu tộc.

Sùng Hạ luôn bị người Cổ Hoạt Thành âm thầm truy sát. Nhưng hắn đã đạt tới đệ tứ cảnh giới Cường Giả bậc hai, không dễ đối phó. Vì thế ở Cổ Hoạt Thành, Đại Tế Tư đã thay mặt Vu tộc nguyền rủa hắn bằng lời nguyền Lão Nhi Tử.

Lão Nhi Tử là lời nguyền rủa ứng nghiệm trên huyết mạch đời sau của kẻ bị nguyền rủa. Con cháu sinh ra già như ông lão tám mươi càng lớn tuổi thì càng trẻ lại rồi chết trong hình hài của một đứa trẻ.

Vì Sùng Hạ là người đầu tiên bị nguyền rủa nên người của Cổ Hoạt Thành không biết rằng Lão Nhi Tử khắc chế được căn bệnh Phong Độc lâu đời của Vu tộc.

"Sự thật không phải vậy!" Diêu Cổ Tịch Triều bức bối, cấp thiết phản bác.

"Người đánh cắp cấm thuật và giết hại Trưởng lão chính là Sùng Ninh. Không phải lão tổ tông của thuộc hạ. Hắn bên ngoài giả ngoan ngoãn nhưng lại vô cùng thâm hiểm luôn khích tướng cho ca ca làm chuyện xằng bậy. Đến khi lão tổ tông được truyền thừa hắn căm hận trong lòng. Giả dạng thành lão tổ tông lén học cấm thuật, bị Trưởng lão phát hiện liền giết người diệt khẩu. Sau đó đổ hết mọi tội lỗi cho lão tổ tông của thuộc hạ."

"Lão tổ tông một lòng trung thành với Cổ Hoạt Thành. Sau khi trốn khỏi đó, lão tổ tông đã thay tên đổi họ, Diêu Cổ Tịch Hạ, vì để không làm trái tổ huấn nên lão tổ tông đã không sử dụng bất kỳ Vu thuật nào từng học được ở Cổ Hoạt Thành. Mà tự mình sáng tạo ra một loạt các chiêu thức mới dựa trên nền tảng của Vu thuật cũ. Thông Thiên Tháp là một trong số đó. Từ đó truyền lại cho con cháu đời sau. Lão tổ tông luôn răn dạy con cháu phải nghiêm chỉnh chấp hành tổ huấn dù bị Vu tộc khai trừ. Nhờ nghiên luyện Vu thuật nhiều năm mà lão tổ tông đạt đến cảnh giới Siêu Cường Giả, đây là cảnh giới cao nhất trong Vu thuật. Dù vậy, lão tổ tông vẫn không thể giải được lời nguyền Lão Nhi Tử."

Vô Tâm, Quả Quả, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt chăm chú nghe Diêu Cổ Tịch Triều kể lại ẩn tình năm xưa. Sau khi kể xong, Diêu Cổ Tịch Triều lập tức quỳ lên, liên tục dập đầu xuống đất, kêu khóc.

"Thần Chủ, chuyện năm xưa lão tổ tông thật sự bị đổ oan. Ngài ấy luôn tuân thủ tổ huấn nửa điều cũng không dám làm trái, luôn một lòng trung thành với Vu tộc, chuyện này có trời đất chứng giám! Chuyện này luôn là gánh nặng trong lòng lão tổ tông. Ngài ấy luôn muốn quay lại Cổ Hoạt Thành rửa sạch tội danh, nhận tổ quy tông! Cầu xin Thần Chủ minh xét, trả lại công bằng cho lão tổ tông! Cầu xin người, Thần Chủ!"

Quả Quả vội chạy đến, đỡ lấy trán Diêu Cổ Tịch Triều không cho hắn dập đầu xuống nữa. Mắt nhìn thấy một ông lão già nua liên tục dập đầu van xin, ai không mảy may thương cảm, đau xót cho được! Nàng bức thiết đỡ hắn đứng dậy, cùng lúc thu dây leo về, khuyên can. "Được rồi, đừng dập nữa, đừng quỳ nữa! Ta sẽ tổn thọ mất. Ngươi mau đứng lên, để ta từ từ ngẫm nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào!"

Sau khi Diêu Cổ Tịch Triều chịu ngừng lại rồi đứng lên, Quả Quả quay về, đưa tay ngoắc ngoắc Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt lại gần. Bốn người tụm đầu lại thì thầm to nhỏ, hai tay Quả Quả không quên choàng lên vai Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, còn Vô Tâm đứng ở đối diện nàng.

Hội ý xong xuôi, Quả Quả bước về hướng Diêu Cổ Tịch Triều, nhẹ bảo. "Chuyện năm xưa đã qua lâu như vậy. Ai đúng ai sai ta không thể phân định được. Hay là thế này, ta giúp ngươi giải Lão Nhi Tử trước còn chuyện giải oan ngươi tự mình nói với Lam mỹ nam đi!"

"Lam mỹ nam???" Diêu Cổ Tịch Triều không hiểu Quả Quả đang ám chỉ ai.

"Là Sùng Lam Cổ chủ thứ mười bốn của Cổ Hoạt Thành." Vô Tâm đành phải nói rõ ràng, nhưng giọng điệu cũng có chút miễn cưỡng, không vừa ý.

"Đa tạ Thần Chủ!" Diêu Cổ Tịch Triều tay phải đặt lên ngực trái, cúi người cung kính. Trong thâm tâm dâng lên bao nỗi mong chờ!

"Ở chỗ ta có một căn bệnh giống với lời nguyền Lão Nhi Tử này. Đó là căn bệnh lão hóa ở trẻ, hay còn gọi là Progeria, hội chứng già trước tuổi Hutchinson-Gilford." Quả Quả nhìn Diêu Cổ Tịch Triều, nhẹ thở dài.

"Hả?" Cả bốn người còn lại, nghe Quả Quả nói lại há hốc như vịt nghe sấm.

"Thôi không có gì!" Quả Quả bất lực thở dài, nàng dù cố giải thích thì họ cũng không hiểu, nên bỏ qua cho nhanh vậy!

Quả Quả mở lòng bàn tay ra, ấn ký hiện lên. Nàng liền hô một tiếng. "Giải!"

Ấn ký từ trong lòng bàn tay nàng thoát ra, bay đến chỗ Diêu Cổ Tịch Triều, dừng lại trên đầu hắn. Ấn ký bỗng to dần lên, từ từ hạ xuống bao trùm lấy cơ thể hắn từ đầu đến chân. Rồi từ chân di chuyển ngược lên đến đỉnh đầu. Ấn ký liền vụt về, nằm lại trong lòng bàn tay Quả Quả, nàng khẽ đóng bàn tay lại, ấn ký cũng cùng thời biến mất.

Vô Tâm, Quả Quả, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt hiếu kỳ nhìn về Diêu Cổ Tịch Triều. Họ thật muốn xem hình dáng thật sự của hắn là như thế nào?

Từ lúc ấn ký di chuyển qua lại trên người hắn, cơ thể hắn đã bắt đầu chuyển đổi. Mái tóc từ bạc phơi đã chuyển thành đen nhánh, mượt mà. Da dẻo nhăn nheo giờ đã đổi thành hồng hào trắng trẻo. Mắt ngọc mày ngài. Nhất mạo khuynh thành!

"Lại là một mỹ nam ah!" Quả Quả vừa trông thấy đã vui mừng reo hò, nàng định chạy đến gần Diêu Cổ Tịch Triều. Song, đã bị Tiêu Sắt kịp thời bắt lấy cổ tay nàng giữ lại, hắn mắt lườm đỏ ngầu, gắt lên. "Đừng hòng giở trò!"

"Ngươi??? Đáng ghét!" Quả Quả bị Tiêu Sắt cản trở, nàng tức tối không thể làm gì được, chỉ có thể quay lại mắng một tiếng.

Diêu Cổ Tịch Triều, xúc động ngắm nghía hai bàn tay mình thật kỹ. Hắn thật không thể tin vào mắt mình. Đây là sự thật sao? Hắn đã được hóa giải lời nguyền Lão Nhi Tử mà từ lâu dòng tộc đã mắc phải? Hắn đã trở lại đúng với tuổi tác và hình dạng thật sự của mình? Sau này còn có thể chết già? Là thật sao??? Hắn trong giấc mơ cũng chưa từng dám mơ một giấc mơ nhỏ nhoi như vậy! Những thứ này đối với hắn thật xa xỉ biết bao!

Nhưng hôm nay mọi thứ đã trở thành thật sự!

Diêu Cổ Tịch Triều mừng rỡ như thể trước giờ chưa từng được mừng rỡ. Hắn lại quỳ xuống khấu đầu ríu rít tạ ơn. "Đa tạ! Đa tạ Thần Chủ! Thần Chủ thánh minh! Thần Chủ thánh minh!"

"Đứng lên đi! Còn quỳ nữa sẽ đạp ngươi xuống vực!" Quả Quả vui thay cho hắn và cũng vì hắn mà bực bội, gắt nhẹ.

"Tạ Thần Chủ!" Diêu Cổ Tịch Triều vội vàng đứng lên. Trên gương mặt tuấn mỹ vẫn lộ rõ bao nhiêu vui mừng, hạnh phúc đang vỡ òa trong lòng. Có nói thế nào cũng không thể diễn tả hết nỗi niềm vui sướng của hắn lúc này.

"Được rồi! Chúng ta tiếp tục lên đường thôi!" Vô Tâm bước đến vỗ vai Quả Quả, bảo.

Quả Quả liền quay gót theo Vô Tâm đi về phía Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đã đứng đợi sẵn. Trời tối, họ còn phải kiếm một chỗ để nghỉ tạm qua đêm lấy sức.

"Thần Chủ hay là... cho thuộc hạ đi theo bảo vệ Người!" Diêu Cổ Tịch Triều bỗng ngẩng mặt, vội bước nhanh theo, ngập ngừng đề nghị.

"Bảo vệ thì không cần. Vu lực của ta cao hơn ngươi đó nga. Cường Giả bậc ba! Nhưng... "hầu hạ" thì ta thật rất cần đó!" Quả Quả ngoảnh mặt lại, nhìn hắn cười rạng rỡ, rồi nháy mắt, đáp. Nàng không quên nhấn mạnh hai chữ cần nhấn mạnh.

"Ah!" Diêu Cổ Tịch Triều không kịp ngăn lại, thốt lên một tiếng. Hắn chợt đỏ mặt xấu hổ cúi đầu không dám nói thêm tiếng nào. Trong tâm trí hắn, đã từng có một suy nghĩ đồng ý hay không đồng ý chợt lóe lên rồi vụt tắt đi ngay tức khắc.

"Quả Quả!" Vô Tâm và Tiêu Sắt liếc mắt gằn giọng chấn chỉnh nàng hư đốn.

Còn Lôi Vô Kiệt hắn vẫn chưa theo kịp tiến trình của bọn người này.

"Ta chỉ nói đùa thôi! Cái gì cũng không cần!" Quả Quả vội cười phất tay chối bay chối biến.

"Vậy... cung tiễn Thần Chủ! Thượng lộ bình an!" Diêu Cổ Tịch Triều có chút nuối tiếc, nhìn theo bóng lưng bốn người họ, gửi lời cáo biệt.

"Ở lại bình an! Tạm biệt!" Quả Quả vẫn cùng ba người Vô Tâm Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt bước đi về phía trước. Nàng cũng không có quay đầu lại, chỉ có giơ cao tay, cất cao giọng, vẫy chào.

Một lát sau, nam nhân trên lưng ngựa đuổi đến nơi này. Hắn chợt siết dây cương lại, con ngựa hí vang rồi dừng lại. Nam nhân trên người một màu xanh tươi mát, vẻ mặt ngược lại vô vàn luyến tiếc, than thở. "Họ lại lên đường rồi! Chỉ một chút nữa thôi là ta đã bắt kịp họ rồi!"

"Đuổi kịp cũng vô ích!" Một thanh âm huyền bí đáp lại hắn. Trong giọng điệu lại nghe ra một chút cười nhạo.

"Liên quan gì đến ngươi!" Lam Cổ chủ bực tức, mắng một chút. Đến cả mắng người cũng có thể nhẹ nhàng như vậy!

"Haha... Ngươi đến sớm một chút cũng không có chỗ dành cho ngươi đâu!" Diêu Cổ Tịch Triều nằm vắt chân trên cành cây, cười mai mỉa. "Ngươi không thấy bọn họ đã đủ rắc rối rồi sao? Lại còn muốn nhảy vào góp vui?"

"Ta chỉ muốn nói, đến Đại Phạn Âm Tự, bọn họ đi sai đường rồi!" Lam Cổ chủ cười khổ.

"Hả?" Diêu Cổ Tịch Triều nghe xong hốt hoảng từ trên cây té xuống. Hắn vẫn còn há hốc chưa biết đau là gì?

- ------------------

P/s: Sắp có bão cập nhật 10 chương nhé!!!