Ánh nắng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua song cửa sổ khắc hoa, chiếu vào gương đồng trên bàn và chiếu lên trên tấm thảm bông mềm mại thực dầy, phát ra vầng sáng ấm áp, đem không khí rét lạnh của mùa đông ngăn cách ở ngoài bức tường dầy.
Bốn phía bức màn gấm dệt bằng tơ thiên tằm rũ xuống trên mặt đất, ánh nắng từ gương đồng phản xạ ra bắn lên trên màn gấm màu nguyệt bạch, chiếu ra màu sắc mộng ảo, có vẻ hơi không chân thật. Sau khi cuồng loạn hơn nửa ngày, hai người mở rộng cửa lòng ngủ đến đặt biệt ngọt ngào.
Lúc tỉnh lại, Mạn Yêu khỏa thân, đầu gối trên cánh tay nam tử, cả người đau nhức, giống như khung xương đều đã rã rời. Bừng tỉnh lại, nhớ tới hôm qua bị hắn ôm đến trên giường, trong mơ mơ màng màng, nàng lôi kéo hắn không buông tay, khiến cho hắn khống chế không nổi chính mình, lại triền miên thêm mấy lần, cả bữa tối cũng chưa từng dùng.
Mặt nàng không khỏi có chút nóng lên, tuy không phải là lần đầu tiên, nhưng khi tỉnh lại cùng hắn ôm nhau như vậy cảm giác ngọt ngào lại là trước nay chưa từng có. Thật tốt! Cảm giác an tâm lạ thường khi vừa mở mắt là có thể nhìn thấy hắn.
Mạn Yêu nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhắm chặt của nam nhân đang nằm nghiêng bên cạnh, lại không nghĩ cặp mắt kia đột nhiên mở ra. Ánh mắt từ trước đến nay luôn lạnh lùng sắc bén, khi nhìn thấy nữ tử trước mắt liền hóa thành những sợi tơ tình ôn nhu mềm mại.
Mạn Yêu hơi hơi sửng sốt, nhắm mắt lại một cái lại mở ra, muốn nói với hắn một tiếng chào buổi sáng, nhưng ngày hôm qua trải qua cơ thể và tâm trí hòa hợp cùng nhau, nàng bỗng nhiên không biết nên mở miệng như thế nào, tuy nói đã không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi khi đối mặt với ánh mắt ôn nhu của hắn, trong lòng nàng vẫn ngăn không được thình thịch loạn nhảy, khuôn mặt ửng hồng.
Tông Chính Vô Ưu ôn nhu nhìn chăm chú nữ tử mà hắn yêu thương nhất trong cuộc đời này, nhẹ nhàng cong cong khóe môi, cũng không nói lời nào. Ở thời điểm này, nói cái gì cũng là dư thừa. Hai năm nay, không nhớ rõ có bao nhiêu đêm đều có cùng một giấc mộng, mơ thấy sau khi ngủ dậy nàng nằm ở bên cạnh hắn, hắn ôm chặt nàng, nàng ở trong lòng ngực hắn ngượng ngùng cúi đầu, mặt đầy ửng hồng......Đã từng cho rằng cái mộng này vĩnh viễn sẽ không thực hiện được, lại không nghĩ rằng sẽ có ngày này! Hắn cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Hai người lẳng lặng mà nhìn nhau, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh không một tiếng động này. Thời gian nếu có thể dừng lại ở một khắc này, vậy sẽ thực mỹ diệu cỡ nào.
"Chàng đã tỉnh." Dưới cái nhìn chăm chú rất lâu của hắn, nàng cuối cùng là nhịn không được mở miệng đánh vỡ sự im lặng.
"Ân." Giọng hắn vẫn như cũ hơi trầm thấp khàn khàn, ánh mắt sáng rực chậm rãi dời xuống, nhìn thấy những vết đỏ trải rộng khắp chiếc cổ duyên dáng tinh tế của nàng, là dấu vết triền miên không hề tiết chế của ngày hôm qua, dưới tấm chăn gấm màu hồng nhạt thêu hoa nổi, là bộ ngực tuyết trắng cùng với thân thể mềm mại mê người của nàng.
Nàng thấy trong mắt hắn chợt lóe lên tia sáng u ám, hơi thở nóng rực quen thuộc lao thẳng đến mặt nàng, nàng theo bản năng mà kéo chăn lại co rụt vào bên trong giường, lại không nghĩ đến phần lớn của tấm chăn vốn là ở phía bên nàng, lúc này bị nàng kéo một cái, thân thể trần trụi của hắn bộc lộ hoàn toàn ở trong không khí.
Hai người đều là sửng sốt.
Bờ ngực của hắn rộng lớn mà rắn chắc, làn da săn chắc trơn nhẵn hiện lên màu mật ong khỏe mạnh, đường cong toàn thân kiên nghị hoàn mỹ từ bên hông kéo dài tới đôi chân thon dài.
Nàng cứ ngơ ngác như vậy mà nhìn hắn, chờ phục hồi tinh thần lại, gò má thanh lệ lập tức nóng rực lên như lửa đốt. Nàng theo trực giác mà kéo chăn trùm lên đầu, không mặt mũi gặp người!
Đáng tiếc nam tử đối diện sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy, Tông Chính Vô Ưu một nắm kéo chăn xốc lên, tấm chăn kia liền bay ra ngoài, bị ném lên trên tấm thảm.
Nàng tức khắc kinh hãi, thân thể tuyết trắng mềm mại cứ như vậy lộ ra ở trước mắt hắn, không chỗ nào có thể che giấu. Nàng kinh động nói: "Chàng, chàng...... làm cái gì vậy?"
Tông Chính Vô Ưu híp lại mắt phượng, nhìn thân hình lả lướt hấp dẫn mê người của nàng, tia sáng trong mắt càng thêm sâu thẳm, hắn câu môi cười gian nói: "Vậy mới công bằng."
Mạn Yêu liếc mắt hắn một cái, vội cuộn người lại, đôi tay che ở trước ngực, kêu lên: "Lạnh...... A!"
Hắn xốc lên cánh tay nàng, đem nàng túm lại đây, xoay người liền đè lên trên, nhìn đôi mắt nàng, hắn nghiêm trang mà bá đạo tuyên ngôn: "Ta làm chăn của nàng!" Dứt lời cúi đầu xuống chính là một trận cuồng hôn, đôi tay cũng không nhàn rỗi, nàng kinh hãi kêu một tiếng, thừa nhận bị động, thân thể càng thêm mẫn cảm run rẩy ở dưới tay của hắn. Nàng muốn chết ngất cho xong, lại là ban ngày ban mặt!
Triền miên qua đi, nàng nằm ở đó thở dốc, cả người bủn rủn vô lực, cả ngón tay cũng không muốn động một cái. Nhưng nam nhân trên người nhìn qua vẫn là dư thừa tinh lực, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, ý cười nơi đuôi lông mày khóe mắt dấu cũng dấu không được, tà mị mà đường hoàng.
Nàng trợn trắng mắt nhìn nóc nhà, nhìn bất luận đồ vật gì ở xung quanh, chính là không muốn nhìn hắn.
Tông Chính Vô Ưu xoay người nằm thẳng ở bên cạnh nàng, cùng với nàng mười ngón tay đan vào nhau, phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng chậm chạp, thư thái mà thỏa mãn.
Nàng cảm nhận được sự thỏa mãn của hắn, ngăn không được giơ lên khóe môi, tim giống như bị tẩm mật. Ánh mắt nơi đáy mắt nàng lưu chuyển, nhìn thấy ánh nắng hưng thịnh ngoài cửa sổ, mới nhớ tới một việc, gương mặt ngẩn ra, quay đầu đối với nam nhân thanh thản lười biếng nằm bên cạnh hỏi: "Hôm nay chàng không lâm triều?"
Tông Chính Vô Ưu lười nhác lên tiếng, "Tối hôm qua đã phát chiếu lệnh, bãi triều ba ngày."
Mạn Yêu ngạc nhiên nói: "Vì sao?"
Tông Chính Vô Ưu quay mặt qua, cười nói: "Vì Thái Tử."
"Thái Tử?" Mạn Yêu khó hiểu, tại sao nàng không biết từ khi nào lập Thái Tử? Nàng nhíu mày, đảo mắt thấy khóe miệng hắn ngậm một nụ cười tà mị bỡn cợt, nàng bừng tỉnh thông suốt, quên mất sự bình tĩnh thận trọng lúc bình thường, xoay người nhào lên đấm vào ngực hắn, lại bị hắn bắt được, ấn ở trên người hắn.
Nàng vùng vẫy, cả người hắn lập tức cứng đờ, tiếng nói khàn khàn, trừng phạt mà ở vành tai của nàng cắn một ngụm, cảnh cáo nói: "Nàng nếu không muốn lại thêm một hiệp, thì ngoan ngoãn nằm đó đừng nhúc nhích."
Nàng vội nghe lời mà ghé vào trên người hắn, một chút cử động cũng không dám, cả thở dốc cũng cẩn thận.
Một lát sau, lồng ngực hắn chấn động, nàng nghi hoặc ngẩng đầu, thấy nụ cười trong mắt hắn, cười đến cực kỳ vui vẻ, nàng sửng sốt, lại bị đùa bỡn rồi?!
Mạn Yêu tức khắc cáu giận, xoay người ngồi dậy, muốn xuống giường mặc quần áo, Tông Chính Vô Ưu vội vàng từ sau lưng vớt lấy nàng, đem cả cánh tay của nàng đặt ở bên hông cùng nhau khoanh lại, ôm đến thực chặt, chết sống không buông tay. Đầu của hắn gác ở hõm cổ của nàng, nhìn nàng tránh thoát không được, bộ dáng cáu giận lại bất đắc dĩ, hắn cười trầm thấp nói: "Tức giận à?"
Hắn như vậy giống như là quay về đoạn thời gian mà bọn họ sống chung với nhau ở phủ Ly Vương, khi thì tà mị phóng đãng, ngẫu nhiên trêu cợt nàng, hoàn toàn không giống Tông Chính Vô Ưu của hai năm nay hoặc là lãnh khốc hoặc là ôn nhu có thừa. Đại khái là hiểu rõ tâm ý của nàng, cũng đã buông xuống, không hề giống như trước đâu đâu cũng thật cẩn thận.
Nàng rầu rĩ nói: "Chàng mau buông tay, đã là giờ gì rồi, mà còn làm tổ ở trên giường!"
Hắn nhướng mày nói: "Sợ cái gì! Ai dám loạn khua môi múa mép!"
Nàng quay đầu lại trừng hắn một cái, vừa rũ mắt nhìn thấy eo bên phải của hắn có một cái vết màu nâu, to như hai đồng tiền xu, hình dạng có chút kỳ lạ, nàng hơi thò đầu qua, muốn nhìn cho rõ. Hình dạng giống như là Tường Long đang bay vút lên không, có đầu có đuôi, nhưng đều chỉ có một nửa, rất là kỳ lạ. Nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Trên eo chàng là cái gì? Là bớt sao?"
Ánh mắt của Tông Chính Vô Ưu thay đổi, buông tay ra, gật đầu "Ân" một tiếng.
Mạn Yêu được tự do, xuống giường mặc quần áo, cầm lấy quần áo hắn ném tới trên người hắn thuận miệng hỏi: "Hình dạng rất kỳ lạ. Một nửa kia đi nơi nào rồi?"
Động tác mặc quần áo của Tông Chính Vô Ưu hơi khựng lại, rũ xuống mí mắt, "Không biết. Tìm mười mấy năm rồi, không hề có manh mối".
Nàng hơi kinh ngạc, vốn là tùy tiện hỏi hỏi, không nghĩ tới lại thật là có một nửa kia. Nàng vén lên tấm màn dùng móc câu màu ô kim câu lấy, mới hỏi nói: "Chàng còn có huynh đệ?"
Nam nhân sau lưng đáp: "Không xác định là nam hay là nữ."
Cả trai hay gái cũng không biết! "Vì sao vậy?" Nàng nghi hoặc mà quay người lại đến bên cạnh hắn ngồi xuống, thực tự nhiên mà kéo cánh tay hắn.
Sắc mặt của Tông Chính Vô Ưu bình tĩnh nói: "Năm đó mẫu thân của ta sinh hạ hai người con, chảy máu rất nhiều hôn mê ba ngày, sau khi tỉnh lại biết được một trong hai đứa là tử anh (đứa trẻ vừa sinh ra đã chết). Mẫu thân ta cực kỳ bi thương, tìm được thi thể của tử anh, phát hiện khối thi thể kia không có cái bớt mà trước khi mẫu thân hôn mê đã nhìn thấy, cho nên mẫu thân ta không tin đó là đứa con của người! Nhưng lại không biết đứa bé kia đến tột cùng ở nơi nào?"
Chẳng lẽ là bị đánh tráo? Trong hoàng cung, ai có lá gan lớn như vậy, ai lại có năng lực như vậy? Nhiều năm như thế, đứa bé kia sống hay chết, cũng chưa biết được! Mạn Yêu cảm giác được tuy rằng trên mặt hắn không gợn sóng, nhưng trong lòng hắn sẽ không bình tĩnh, nàng duỗi tay đi cầm tay hắn, an ủi không tiếng động, hỏi: "Lúc ấy phụ thân chàng không có ở đó sao?"
Tông Chính Vô Ưu nhíu ấn đường lại, nói: "Tam vương phản loạn, hắn ở ngoài thành đối phó với địch."
Mạn Yêu hơi hơi suy ngẫm, "Vậy bà mụ............"
"Đã chết. Sau khi tử anh bị nhận biết, tất cả mọi người có quan hệ đều biến mất trong một đêm." Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu đột nhiên lạnh lẽo, lại nói: "Sau đó tra ra, ở đêm trước một ngày mẫu thân ta sinh nở, bà mụ lén gặp qua thái giám tổng quản trong cung Hoàng Hậu."
Phó Hoàng Hậu? Không, hiện giờ hẳn là nên gọi Phó Thái Hậu, nghe nói vị Thái Hậu này dung nhan nửa bên bị hủy, thần trí điên khùng, nhưng từ khi được Phó Trù tiếp vào hoàng cung mẫu tử nhận nhau, thần trí của bà ta liền chậm rãi tỉnh táo lại. Mạn Yêu bỗng nhiên nhớ đến người đàn bà điên mà nàng từng gặp ở hẻm vô danh, cũng là dung nhan nửa bên bị bỏng, hay là...... Mạn Yêu nghĩ đến một loại khả năng, trong lòng kinh hãi. Kinh thành tuy lớn, nhưng một kẻ điên cũng không có bị hạn chế tự do có thể ở kinh thành ẩn nấp mười mấy năm mà không bị phát giác, cố tình ở sau khi Phó Trù thắng trận chiến kia thì được tìm thấy, có phải hay không quá đúng lúc rồi? Nàng không khỏi nhíu mày nói: "Ý của chàng là..., chuyện này có quan hệ đến mẫu thân của Phó Trù? Bà ta vì sao muốn làm như vậy?" Nếu là sợ hãi con của Vân Quý phi sẽ đoạt ngôi vị hoàng đế của con bà ta, vì sao chỉ tráo đổi đi một đứa lưu lại một đứa?
"Những việc này nói ra thì rất dài, sau này ta sẽ từ từ nói cho nàng biết." Tông Chính Vô Ưu lôi kéo tay nàng đứng lên, gọi người tiến vào hầu hạ bọn họ rửa mặt chải đầu.
********
Kinh thành cuối tháng mười một, một mảnh băng thiên tuyết địa. (tuyết rơi đầy trời lấp đất)
Ngày hôm nay, trên bầu trời không có mây, ánh mặt trời chiếu lên tuyết đọng ở hai bên con đường, phản xạ ra ánh sáng trắng lạnh giá chói mắt, che trời lấp đất bao phủ tòa hoàng cung vốn đã lạnh băng.
Bắc triều hoàng đế trẻ hạ triều đang đi ở trên đường thâm cung yên tĩnh, sắc mặt hắn trầm tịch (trầm lặng + tịch mịch), mắt không có biểu tình, một thân long bào màu vàng tươi, hiển nhiên tôn quý chí cao vô thượng, trên mũ mười hai sợi chuỗi ngọc thật dài trước trán che đậy đôi mắt mang tràn đầy tang thương của hắn, ánh mắt xuyên thấu qua chuỗi ngọc phóng ra là tia sáng sắc bén chuyên thuộc về đế vương, mà che dấu ở phía sau chuỗi ngọc chính là nỗi cô tịch nặng nề không tương xứng với tuổi tác mà người khác không thể nhìn thấy.
Gió lạnh mùa đông lạnh thấu xương đem long bào của hắn thổi phồng lên, theo bước chân nặng nề của hắn tung bay phập phồng trong gió. Hắn một mình cô độc đi ở đằng trước, bên cạnh không có người sánh vai, sau lưng là một đám nô tài sụp mi thuận mắt.
Hắn trở lại ngự thư phòng, cũng không nhìn đến tấu chương chồng chất như núi trên ngự án, mà là trước tiên vòng qua bình phong đi vào nội thất.
Trong nội thất một cung nữ mới tới đang quét dọn phòng, thấy giữa giường lớn khắc hoa đặt một chậu nhỏ, hoa cỏ hình dạng kỳ lạ. Nàng rất lấy làm lạ, chiếc giường này không phải là chỗ để bệ hạ dùng để nghỉ ngơi sao? Tại sao lại đặt loại đồ vật này ở đây? Nàng nhất thời tò mò, liền thò lại gần nhìn nhìn, cái thứ này giống hoa lại giống lá cây, màu đen nhánh lộ ra đỏ sậm khiến cho nàng hứng thú, vươn tay nhẹ nhàng chạm đến một cái.
"Ngươi đang làm cái gì?" Sau lưng cung nữ truyền đến một giọng nói trầm thấp mang theo tức giận, kinh hãi đến cả người nàng run lên, móng tay nhọn không cẩn thận kéo một góc lá cây, lưu lại một nếp gấp rất nhỏ. Nàng cũng không quan tâm đến những thứ đó, bỗng nhiên quay đầu lại, liền thấy được hoàng đế mà nàng nằm mơ cũng muốn gặp, tâm nhất thời thế nhưng sửng sốt, quên mất hành lễ.
Ánh mắt hoàng đế lướt qua nàng, nhìn về phía chậu hoa cỏ trên giường, chỉ thấy trên chiếc lá đen nhánh lại có dấu vết bị tổn hại, ánh mắt hắn đột nhiên lạnh lùng hung ác, trầm giọng quát: "Ai cho phép ngươi chạm vào?"
Cung nữ kia lấy lại tinh thần, ý thức được mình đã phạm sai lầm lớn, nàng sợ tới mức hai chân mềm nhũn liền quỳ xuống, vội vàng dập đầu nói: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!"
"Ngươi đúng là đáng chết! Người đâu!", hắn lạnh lùng kêu một tiếng, bọn thị vệ nô tài ngoài ngự thư phòng sau khi nghe tiếng liền lập tức đi vào, thấy sắc mặt hoàng đế không tốt, cuống quít quỳ xuống đất chờ đợi ý chỉ của hoàng đế.
Tông Chính Vô Trù liếc mắt bọn họ một cái, hỏi: "Cung nữ này là ai an bài?"
Trong lòng thái giám quản sự ngự thư phòng kinh hãi, lập tức nhận ra được là cung nữ kia gây ra họa, hắn vội dập đầu nói: "Hồi bệ hạ, cung nữ ban đầu hai ngày này bị phong hàn, nô tài sợ nàng ta truyền bệnh cho bệ hạ, nhất thời lại tìm không được người thích hợp để thay thế, liền từ trong các cung nữ mới đến chọn một cái lanh lợi lại đây......"
"Kéo đi xuống." Tông Chính Vô Trù không đợi hắn nói xong, đã hạ mệnh lệnh. Từ sau khi làm hoàng đế, tính tình của hắn trở nên càng khó nắm bắt. Hắn để mắt đến cung nữ sợ tới mức mặt không còn chút máu, lại nói: "Đem nàng ta cùng kéo đi xuống, sau này đừng làm cho trẫm nhìn thấy bọn họ."
"A! Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng......" Cung nữ một mạch dập đầu xin tha, có người nói hoàng đế trẻ lại anh tuấn, có người nói hoàng đế cơ trí lại anh minh, có người nói hoàng đế ôn hòa mà tình thâm, duy nhất không có người nói cho nàng biết đạo lý gần vua như gần hổ! Cứ thế mà mất đi tính mạng cũng không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.
Một trận tiếng kêu rên xin tha vang lên ở ngự thư phòng, hoàng đế không kiên nhẫn phất tay, thị vệ vội vàng tiến lên dùng tay bịt miệng bọn họ, nhanh chóng đem hai người kéo đi ra ngoài. Trong phòng thực mau lại khôi phục yên tĩnh.
Hắn chậm rãi đi đến trước giường, nhìn cái chậu hoa cỏ hình dạng kỳ lạ xuất thần. Đó là hắn dùng thời gian mấy tháng, vận dụng mấy vạn quân đội mới tìm thấy được dược liệu đối với hắn mà nói quá sức trân quý, tên là "Huyết Ô"! Nghe nói vật này, lấy máu tươi nuôi nấng, có công hiệu làm cho tóc đen.
"Tham kiến Thái Hậu nương nương! Thái Hậu nương nương vạn phúc!" Sau hồi lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng cung nhân tham bái. Mi hắn hợp lại, mới vừa xoay người, một vị phụ nhân quần áo hoa lệ, toàn thân khí chất phú quý, đã vòng qua bình phong đi về phía hắn.
Hắn khom lưng hành lễ, thập phần cung kính nói: "Hài nhi bái kiến mẫu hậu! Mẫu hậu nếu có việc có thể khiến người truyền triệu hài nhi, cần gì người phải tự mình đi một chuyến?!"
Người tới đúng là Hoàng Thái Hậu Phó Uyên mà một năm trước đột nhiên tìm thấy được, chỉ thấy bà ta mặc trang phục thiêu Phượng Hoàng rực rỡ, tóc đen búi kiểu lưu vân, dọc theo bên phải che nửa bên mặt kéo dài xuống đến chiếc cổ mảnh khảnh, lại từ phía sau vòng lên, vừa lúc che khuất nửa bên mặt bị thương, mà nửa mặt bên kia đẹp đến làm người chỉ cần nhìn một cái liền sẽ không quên. Bà ta gần bốn mươi, làn da vẫn trắng nõn tinh tế như xưa, nhìn qua còn rất trẻ, bộ dáng giống như ba mươi tuổi.
Bà ta đi tới, từ ái (hiền từ thương yêu) mà lôi kéo cánh tay của Tông Chính Vô Trù, vài phần oán trách nói: "Trù nhi, mẫu thân đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi, không có người ngoài, giữa hai mẫu tử chúng ta không cần hành đại lễ, mau đứng lên!"
Tông Chính Vô Trù đứng dậy, khẽ cười nói: "Mẫu hậu nói cực kỳ phải! Hài nhi sau sẽ này chú ý hơn! Mẫu hậu, người ngồi." Hắn đỡ mẫu thân đi đến bên cạnh bàn ngồi, rồi mới ngồi xuống ở đối diện, gọi người bưng trà tới, mới cung kính lễ phép hỏi: "Mẫu hậu hôm nay tới tìm hài nhi có chuyện quan trọng?"
Dựa theo lễ nghi hoàng thất, hoàng đế vốn nên mỗi ngày sau khi lâm triều đi đến cung Thái Hậu thỉnh an, nhưng vị Thái Hậu này suy nghĩ thương xót cho hoàng đế chính sự bận rộn, miễn đi lễ nghi mỗi ngày vấn an, có việc triệu kiến mới đi.
Đôi tay Phó Uyên chồng lên nhau để ở trên đầu gối, dáng ngồi mẫu mực đoan trang, bà ta nói: "Mẫu thân nghe nói hai ngày nay các đại thần dâng tấu đều khuyên con lập hậu, thật có chuyện này?"
Tông Chính Vô Trù hơi sửng sốt, vẫn chưa lập tức trả lời, mà là rũ mắt xuống suy nghĩ, mới nói: "Xác thực có việc này, tin tức của mẫu hậu cũng thật linh thông!"
Phó Uyên giơ tay vỗ vỗ tay hắn, ôn nhu nói: "Con đừng suy nghĩ nhiều, mẫu thân cũng là vì tốt cho con. Từ xưa đến nay, có hoàng đế nào không phải tam cung lục viện? Con đăng cơ đã một năm, hậu cung này một cái phi tần cũng không có, sao được chứ? Con cho dù không suy xét cho chính mình, con cũng nên suy xét chuyện kế thừa của giang sơn sau này! Hoàng tự của hoàng đế, quan hệ đến quốc gia xã tắc, không thể không lo cho được. Mẫu thân lúc trước gặp qua nữ nhi của Tôn thừa tướng, hài tử kia thật không..."
"Mẫu hậu", Tông Chính Vô Trù mỉm cười ngắt lời, nói: "Hài nhi biết, khiến cho mẫu hậu nhọc lòng là hài nhi bất hiếu. Nhưng việc cưới phi nạp hậu, trẫm đều có chủ trương, thỉnh mẫu hậu cũng đừng vì chuyện này mà hao tâm tốn sức." Hắn tuy là cười, nhưng thần sắc kia lại là kiên định vô cùng, giống như ai cũng dao động không được.
"Con...... Ai!" Phó Uyên thở dài, "Con cả ngày chỉ chờ đợi một nữ nhân đã vứt bỏ con, sống dựa vào hồi ức...... Ai, con tại sao không chịu thanh tỉnh một chút? Nàng ta sẽ không trở lại bên cạnh con nữa!"
Lời nói này giống như một cái gai nhọn to lớn ở trong lòng hắn khuấy đảo, toàn bộ kinh thành, không người không biết, đó là nỗi đau trong lòng hắn, là cấm kỵ của Bắc triều, ai cũng không dám ở trước mặt hắn nhắc nửa chữ về nàng, chỉ trừ bỏ mẫu thân hắn! Hắn thanh âm hơi trầm xuống, thấp giọng kêu lên: "Mẫu hậu! Hài nhi đều có chừng mực."
Ánh mắt Phó Uyên chợt lóe, hình như có đau lòng vô hạn, "Được được được! Mẫu thân không nói là được rồi chứ gì, con cũng đừng quá khổ sở. Con phải nhớ kỹ, con là một hoàng đế, trên đời này có ngàn ngàn vạn vạn nữ tử tốt, còn không phải để tùy con chọn lựa?" Bà ta nói xong nhìn thấy sắc mặt của Tông Chính Vô Trù lại trầm xuống thêm vài phần, liền ngưng lại cái đề tài kia, ánh mắt đảo mấy vòng, nghĩ đến một việc khác, giọng nói cũng lạnh lẽo đi vài phần, nói: "Con trở về đã nhiều ngày, cũng nên đi xem phụ hoàng của con."
"Có sự chăm sóc tỉ mỉ của mẫu hậu, hài nhi không đi cũng thế thôi." Từ sau khi hắn đăng cơ, người kia đã được dời đến cung Duyên Thọ. Lúc hắn hồi cung tới nay, nghe đồn đãi trong cung, Hoàng Thái Hậu đối với Thái Thượng Hoàng đang bệnh nặng chiếu cố thực cẩn thận tỉ mỉ, mỗi ngày lấy thuốc điều trị thân thể hắn, bồi hắn nói chuyện giải buồn, ai ai cũng khen ngợi tính tình hiền huệ của Hoàng Thái Hậu thế gian hiếm thấy, có thể nói là điển phạm của các nữ tử. Nhưng chỉ có hắn mới biết rõ, trên đời này hận nhất người kia không phải hắn, mà là mẫu thân hắn! Đây là sự thật mà khi hắn còn rất nhỏ cũng đã biết. Cái loại hận này, không có khả năng tiêu tán theo thời gian.
(Điển phạm: khuôn mẫu, gương mẫu)
Phó Uyên nói: "Con là hoàng đế, hắn là phụ hoàng của con, con nếu không đi xem hắn, sẽ mang tai mang tiếng. Đi, cùng mẫu thân đi xem một cái." Dứt lời, cũng mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, lôi kéo hắn đi ra ngoài.
Mẫu tử hai người ở trong đông đảo nô tài vây quanh đi tới cung Duyên Thọ nơi Thái Thượng Hoàng cư trú. Tòa cung điện kia trang trí đến cực kỳ xa hoa, biểu hiện sự coi trọng của hoàng đế đối với Thái Thượng Hoàng.
Cung Duyên Thọ, đồ vật trong tẩm cung giống như ngâm qua nước thuốc, khắp nơi đều tản ra vị đắng nồng đậm. Trong cung điện trên chiếc giường gỗ điêu khắc nạm vàng rộng lớn, một người nam tử trung niên nằm đó vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt lúc trước anh tuấn giờ thì gầy đến không ra hình người. Nếu không phải hắn trợn tròn mắt, còn thở gấp một hơi, người khác có lẽ sẽ cho rằng đây bất quá là một người chết.
Ai có thể nghĩ đến, người này đã từng là đế vương của một nước hô mưa gọi gió danh chấn thiên hạ, giờ phút này nằm ở hoa lệ kim ốc mà người khác ban cho hắn, không thể động đậy, cũng không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể nằm giống như người chết, mặc cho người xâu xé, không hề có năng lực phản kháng, đây là một loại hành hình so với lăng trì càng tra tấn tàn khốc hơn. Khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy hai người vừa mới đi vào phòng, đặc biệt là khi nhìn thấy Tông Chính Vô Trù, khuôn mặt vốn bình tĩnh bỗng nhiên có chút kích động, hai mắt vẩn đục hơi hơi sáng lên, muốn nói cái gì, nhưng lại nói không ra lời, chỉ gấp đến độ trừng mắt.
Trên mặt của Tông Chính Vô Trù không có biểu tình, giống như đối mặt với một người xa lạ không chút quan hệ nào, lạnh nhạt thờ ơ.
Phó Uyên hướng tới bọn nô tài vẫy vẫy tay, bọn cung nữ thái giám vội vàng hành lễ lui ra. Bà ta không nhanh không chậm đi đến mép giường ngồi xuống, ôn nhu cười nói: "Vẫn Hách, Trù nhi tới xem chàng, chàng có vui không?"
Tông Chính Vẫn Hách, cái tên này, đã rất nhiều năm không ai gọi qua, ngay cả chính hắn cũng sắp quên mất. Thái Thượng Hoàng nhìn bà ta, da mặt giật giật, mắt lộ ra tia hung dữ, nhìn qua có chút quỷ dị đáng sợ.
Mày liễu của Phó Uyên hơi chau, nghi hoặc nói: "Chàng không thích sao? Nó là nhi tử của chàng, nhìn đến nó chàng hẳn là nên vui vẻ mới phải chứ! Nga, thiếp đã quên, chàng xác thật không thích nó, từ khi nó ở trong bụng thiếp, chàng liền trăm phương nghìn kế muốn giết chết nó. Chàng mượn tay của người khác, hạ thuốc phá thai, thậm chí không tiếc dùng độc, đáng tiếc, thiếp cùng con đều mạng lớn, đều sống sót. Chàng phái người đuổi giết nó khắp nơi, năm đó nghe đến tin tức nó trúng kiếm rơi xuống sông, chàng nhất định thực vui vẻ đi?" Bà ta dừng lại một chút, ánh mắt nhìn nam nhân trên giường vẫn ôn nhu như cũ, nhưng phía sau ôn nhu kia là thần sắc phức tạp, khiến người không phân rõ là hận hay là thống khoái?
(Thống khoái: vui vẻ thoải mái)
Bà ta nhẹ nhàng cười một tiếng, lại nói: "Chàng nhất định không thể nghĩ đến, nó lại lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết, cuối cùng đuổi đi đứa con mà chàng thương yêu nhất, đoạt ngôi vị hoàng đế của chàng! Đây...... gọi là nhân quả báo ứng, chàng có biết hay không?"
Ánh mắt Thái Thượng Hoàng thay đổi mấy lần, chậm rãi bình tĩnh trở lại, khóe miệng kéo kéo, lại là một tia trào phúng, làm như đang nói: "Ngươi cũng sẽ gặp được báo ứng!" Khuôn mặt hắn vững vàng, nghiêng mắt thấy nam tử trẻ tuổi đứng yên bất động, ánh mắt đen tối khó hiểu, phức tạp không rõ.
Tông Chính Vô Trù lẳng lặng mà nghe, môi nhắm chặt, biểu tình đờ đẫn, làm như chuyện lớn động trời đối với hắn mà nói cũng bất quá như thế mà thôi. Hắn cũng không biết, trên đời này, còn có chuyện gì có thể dấy lên làn sóng ở trong lòng hắn?
Phó Uyên đối với nụ cười chế nhạo của Thái Thượng Hoàng làm như không nhìn thấy, tự nói tự nghe, trong chốc lát đứng dậy, cười đến cao quý mà điển nhã (cao nhã), nhưng nụ cười kia ở trong mắt nam tử trên giường lại giống như nụ cười của ác ma, ngươi sẽ không biết những âm mưu quỷ kế nào được cất giấu ở phía sau dung nhan tươi cười của bà ta? Chỉ nghe bà ta nói: "Trù nhi, năm quan sắp tới rồi, con có nên hay không vì phụ hoàng cùng đệ đệ của con chuẩn bị một phần đại lễ để cho bọn họ bất ngờ."
(Năm quan: Theo lệ cũ cuối năm âm lịch phải tổng kết sổ sách tính tiền, những người thiếu tiền thuê, mắc nợ cảm thấy ăn tết khó như qua cửa ải, cho nên xưng là "năm quan" cửa quan ải cuối năm.)
Tông Chính Vô Trù nhàn nhạt nói: "Mẫu hậu quyết định là được rồi." Hắn lúc này đây như thế nào cũng không nghĩ tới hắn tùy ý đáp lại, thế nhưng sẽ đúc thành trong cuộc đời của hắn trừ cảnh hồng trướng ra lại là một màn bi ai khác, không thể nghịch chuyển!
Cung Duyên Thọ hắn không muốn ở lâu, báo thù tùy ý như vậy cũng không phải như hắn đã từng tưởng tượng, có thể mang đến cho hắn bao nhiêu phàm cảm của việc báo thù. Mặc dù trong lòng hắn rất hận, nhưng đó là phụ thân sinh thân của hắn, cốt nhục chí thân, huyết mạch tương liên, đây là sự thật ai cũng không thay đổi được! Hắn vì mẫu thân của mình, báo thù chính là phụ thân cùng huynh đệ của mình, làm tổn thương người hắn yêu, còn có cái gì so với vận mệnh càng khiến người cảm thấy tàn khốc cùng bi ai như vậy?
Rời đi cung Duyên Thọ, hắn vẫn chưa hồi ngự thư phòng, mà là đi tới tẩm cung mà hắn sai người một lần nữa xây cất trang trí lại. Tòa tẩm cung kia, tên là "Thanh Mịch viên". Nô tài nơi này rất ít, ít đến không giống như là tẩm cung của hoàng đế.
Trong Thanh Mịch viên có một khu rừng trúc, trong rừng trúc có một mảnh đất trống rộng lớn, ở giữa có một cái bàn tròn cẩm thạch trắng, bốn cái ghế tròn, có thể dùng để đọc sách chơi cờ, cũng có thể dùng để uống rượu phẩm trà. Mà chỗ đất trống kia có thể múa kiếm, cũng có thể luyện công. Chỉ tiếc, cái nữ tử thích đọc sách chơi cờ, thích phẩm trà ngẫu nhiên uống rượu sớm đã không ở bên người hắn.
Hắn cô độc một mình đi ở trong rừng trúc, cảnh sắc giống nhau như đúc, thiếu đi người kia, càng là khác nhau như trời với đất. Hắn còn nhớ rõ dáng múa của nàng sau khi say rượu, say đắm mê hoặc đến người mất cả tâm hồn, khiến người cho dù biết rõ chờ ở phía trước chính là một cái hố lún sâu ngập trời, rồi lại không thể không cam tâm tình nguyện mà nhảy xuống. Người đời nói hắn tâm tư kín đáo tính toán không lộ chút sơ hở, nhưng mà ở trước mặt nàng, hắn kỳ thật không thể chịu nổi một kích!
Có đôi khi hắn suy nghĩ, nếu hắn sớm biết rằng mẫu thân vẫn còn sống, hắn có phải hay không có thể hận ít đi một chút? Nếu như có thể hận ít đi một chút, có lẽ hắn sẽ không bỏ lỡ nữ nhân mà hắn yêu thương, ít nhất có thể không tổn thương nàng nặng như vậy, vậy hắn cũng sẽ không đi đến kết cục hiện giờ!
Rời đi rừng trúc, hắn chậm rãi đi vào tẩm điện, mọi thứ trước mắt đều là quen thuộc như vậy. Mỗi một vật phẩm ở nơi này, đều là từ Thanh Mịch viên trong phủ Tướng quân chuyển qua đây, liền vị trí bày biện đều giống nhau như đúc.
Hắn đi đến trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng cầm lên cây lược gỗ đàn đỏ khắc hoa mà nàng từng dùng qua, mặt trên tựa hồ còn sót lại hơi thở của nàng, hương thơm thanh nhã, làm người ở trong bất tri bất giác mắc nghiện, cai cũng cai không được.
(Đàn: tên một loại cây, có bạch đàn (đàn trắng), hoàng đàn (đàn vàng), đàn hồng (đàn đỏ), tử đàn (đàn tím), mùi gỗ thơm phức còn gọi đàn hương)
Tủ quần áo ở góc tường, có tất cả quần áo mà nàng đã từng mặc qua, nhiều nhất là màu trắng, tầng trên cùng của tủ quần áo, là chiếc áo cưới đỏ thẫm mà nàng mặc trong ngày gã cho hắn được xếp đến chỉnh chỉnh tề tề. Hắn giơ tay thật cẩn thận mà đem xuống, bưng ở lòng bàn tay, giống như là bưng lấy hết thảy trân quý nhất ở trong sinh mệnh. Hắn đi đến mép giường chậm rãi nằm xuống, chiếc áo cưới đỏ thẫm nằm ở bên cạnh hắn, thay thế tình cảm chân thành trong lòng hắn.
Hồi triều đã mấy ngày, hắn mỗi ngày ở điện Càn Khôn cùng ngự thư phòng trằn trọc, xử lý chính sự không biết ngày đêm, không cho chính mình lưu lại một chút thời gian nhàn rỗi. Hoàng cung này to như vậy, hàng ngàn hàng vạn người, đều đang nhìn ánh mắt hắn mà làm việc. Hắn mỗi ngày ngồi ở trên chiếc ghế lạnh băng tượng trưng cho quyền lực tối cao, tôn vinh chí cao vô thượng che dấu không được tịnh mịch cùng cô đơn ở đáy lòng hắn.
Tẩm cung quá lớn, long sàng quá rộng, hắn lại chỉ có một người, cô độc một mình lưu luyến đi tới đi lui.
Dung Nhạc, Dung Nhạc...... Khi nào mới có thể gặp lại nàng?
Tông Chính Vô Trù ở Thanh Mịch viên vừa nằm đó là đã nằm nửa ngày, hắn đã nhiều ngày không có thể nghỉ ngơi cho tốt. Giờ phút này hắn cau mày, ở trạng thái mỏi mệt cực độ tựa như ngủ mà không ngủ, lông mi run rẩy, rơi vào trong những chuyện cũ không thể quay đầu.
Bầu trời xám xịt, một tầng sương mù mênh mông trên mặt sông lạnh băng thấu xương, nước sông lưu động chảy xiết, mang theo từng dòng đỏ tươi cuồn cuộn không thôi, một đứa bé trai năm tuổi ở trong nước đang kiệt lực giãy giụa, liếc mắt nhìn một cái lại khiến người xúc mục kinh tâm.
(Xúc mục kinh tâm: tình cảnh vừa đập vào mắt, vừa nhìn thấy nội tâm liền cảm thấy giật mình khiếp sợ.)
Đôi mắt đen của hắn trợn tròn tuyệt vọng mà bất lực, tựa hồ cảm nhận được sinh mệnh đang từng chút từng chút trôi qua mà đi, lại bất lực, sợ hãi tử vong tràn ngập tâm linh bé nhỏ. Trong lồng ngực quay cuồng hít thở không thông giống như đau đớn bị xé rách, ánh mắt hắn giống như xuyên thấu qua nước sông màu đỏ đậm đi nhìn cái thế giới lạnh băng, không tiếng động hướng vận mệnh tàn khốc chất vấn: "Vì sao?"
Từ khi có ký ức thì đã trong kiếp sống đào vong lãnh hội đến sự tàn khốc ngoan tuyệt của người huyết mạch chí thân, hắn trơ mắt nhìn những người bảo hộ hắn mà mẫu thân lưu lại một người một người lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn một mình hắn mang theo vết thương đầy người một mình thở dốc. Ở trong những đêm tối băng tuyết ác nghiệt, hắn kéo thân hình mỏi mệt chầm chậm mà đi về phía trước, bước chân cất bước mang ra hai hàng vết máu.
Hắn không thể chết được! Nhất định phải sống sót! Chỉ có còn sống mới có hy vọng trở nên lớn mạnh! Mới có thể cứu ra mẫu thân đang vì hắn mà phải chịu cực khổ, mới có thể biết vì sao phụ thân thân sinh của hắn lại đối với hắn tàn nhẫn độc ác đuổi cùng giết tận!
Lòng hắn tràn đầy phẫn hận (tức giận uất ức + oán hận), từ thời khắc đó trở đi, phệ tâm đau đớn khổ sở tựa hồ phế phủ của hắn từng chút từng chút bị tằm gặm nhấm, dục vọng mong muốn cầu sống mãnh liệt đã cho hắn sức sống ngoan cường vượt qua người thường. Hắn không biết trôi dạt bao lâu ở giữa dòng sông, cuối cùng chờ đến một đôi tay đem hắn đang dần dần mất đi ý thức từ trong nước kéo ra.
(Phệ tâm: Giống như có thứ gì đó đang cắn nuốt chính tim mình, tỏ vẻ nội tâm cự kỳ đau đớn cùng khiếp sợ.)
Đuổi giết đào vong (đào tẩu lưu vong) dài tận 5 năm, từ đây kết thúc, nhưng vận mệnh mang đến bất hạnh cho hắn lại vừa mới bắt đầu. Hai năm sau, hắn dưới sự hiệp trợ của ở môn chủ Thiên Thù môn, định ra kế hoạch cứu viện mẫu thân, nhưng sau khi vào cung, chính mắt nhìn thấy một cảnh mẫu thân táng thân trong biển lửa. Một khắc kia, cừu hận liền giống như cảnh lửa lớn ngập trời kia, thiêu đốt lan tràn tùy ý ở trong lòng hắn, giống như đốt cháy thiêu hủy hết thảy sức lực. Từ đó, chống đỡ để hắn sống sót, chỉ còn có cừu hận khắc cốt kia.
Ở trong sự huấn luyện tàn khốc không hề có nhân tính đáng để nói, trong đấu tranh cực kỳ bi thảm, hắn học được cười đối mặt với hết thảy mọi thứ, thói quen đeo lên mặt nạ, đem chân thật nhất của chính mình che dấu đi, rèn luyện một trái tim lạnh lùng cứng rắn vô tình, gian nan từng bước từng bước một xuất phát hướng tới mục đích đến, đem vạn vật trên thế gian không đặt vào trong mắt, không có ai có thể ngăn cản kế hoạch báo thù của hắn! Chỉ là vận số trong mệnh, cuối cùng là không thể trái nghịch, hắn gặp được nàng, cái nữ tử lạnh lùng thờ ơ trấn định đến giống như mọi thứ trên thế gian này đều không thèm để ý đến, là kiếp nạn tránh cũng không thể tránh trong sinh mệnh hắn,.
Là thời điểm nào bắt đầu yêu nàng? Hắn đã không nhớ rõ. Có lẽ là nghe được người khác miêu tả nàng trước khi nhìn thấy nàng, có lẽ là lần đầu tiên tương ngộ bên hồ Thiên Thủy, có lẽ là trong rừng trúc của khách điếm Đông Giao, có lẽ là gặp lại trong hoàng cung, có lẽ là ngóng nhìn dưới mái hiên......
Vì sao lại yêu nàng, hắn cũng không biết, có lẽ là bởi vì ánh mắt đem bản tánh con người nhìn đến xuyên thấu rõ ràng, cũng có lẽ là bóng dáng của nàng trong mưa to khóc thút thít một mình, cực lực che dấu đi sự yếu ớt, linh hồn cô tịch, cùng với hắn đã từng tương tự như vậy, làm dưới đáy lòng hắn nhịn không được mà thương tiếc. Hắn thưởng thức sự kiên cường cùng thông tuệ của nàng, còn có tâm tư trù tính ra mưu kế thiên y vô phùng, trong thời gian một năm sớm chiều ở chung, nàng tươi cười lạnh lùng thờ ơ lại ẩn chứa thương cảm, hắn thanh tỉnh nhìn chính mình trầm luân.
Một người sớm đã mất đi tư cách yêu, cuối cùng vẫn là mua dây buộc mình, đem chính mình đẩy vào vực sâu vạn kiếp bất phục! Tóc đen thành tuyết, nỗi hận của nàng, không cần ngôn ngữ miêu tả! Tại mấy trăm đêm trong một năm nay, hắn chỉ cần khép lại đôi mắt, liền có thể nhìn thấy đầy đầu tóc bạc bay múa trong không trung, nháy mắt hóa thành thanh kiếm sắc bén đâm thẳng đến trái tim hắn, giống như vạn tiễn xuyên tim.
Nam tử nằm ở trên giường đột nhiên mở to mắt, hắn chậm rãi đứng dậy ngồi thẳng, bên ngoài trời đã tối rồi, nghiêng đầu nhìn áo cưới đỏ thẫm đặt bằng phẳng ở bên hông, trong bóng đêm phượng hoàng được thêu bằng tơ vàng phảng phất dục hỏa trùng sinh muốn bay lên tận trời, cực kỳ giống nàng. Chỉ tiếc, áo còn đây, người đã không ở đây. Hết thảy tất cả thoạt nhìn là châm chọc như vậy, hắn cười sầu thảm, đã không có nàng, cuộc sống của hắn như cái xác không hồn cũng vẫn phải tiếp tục trôi qua.
(Dục hỏa trùng sinh: là thành ngữ, chỉ trải qua khảo nghiệm liệt hỏa dày vò cùng thống khổ, đạt được trọng sinh, cũng ở trong trọng sinh đạt tới thăng hoa. Thành ngữ xuất phát từ truyền thuyết phượng hoàng trải qua 500 năm ở trong liệt hỏa đốt người, trọng sinh trong tro tàn.)
Hắn đứng dậy trở về ngự thư phòng, chờ đợi hắn vẫn như cũ là chính vụ chồng chất như núi. Hắn không thèm nhìn một cái, đi thẳng vào nội thất, rễ cây của thực vật trên giường màu sắc trong suốt, chiếc lá đen nhánh chậm rãi mở ra, mỗi ngày đúng thời khắc này, Huyết Ô đều cần máu tươi tới tẩm bổ để sinh trưởng.
Hắn giơ tay, đang muốn đem ngón trỏ để vào trong lỗ của lá cây, nhưng động tác đột nhiên dừng lại, mắt hơi hơi thoáng nhìn.
"Bệ hạ không cần phí khổ tâm nữa, nàng không cần dùng cái này rồi!" Theo sau một giọng nói nhu hòa vang lên, phía sau tấm bình phong ngự thư phòng xuất hiện một nữ tử. Nữ tử mày liễu như họa, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo giống như điêu khắc tỉ mỉ tinh tế. Nàng đi vào, yên lặng hành lễ. Không cần trải qua thông truyền liền có thể tiếp cận đến bên cạnh hắn chỉ có hai loại người, loại thứ nhất là tâm phúc, loại thứ hai là người có thân phận không nên công khai.
Mặt Tông Chính Vô Trù không có biểu tình, quay đầu nhìn nàng ta. Nữ tử cung kính lễ phép, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nàng bước lên phía trước, khẽ thở dài: "Một cây Huyết Ô nhỏ như vậy chỉ đủ khôi phục tóc đen cho một người, nhưng Nam đế vì bình ổn bạo loạn trong quân đội, ngăn chặn lời đồn đãi yêu nghiệt đầu bạc, dùng Nghịch Tuyết, lấy cái giá giảm thọ mười năm đem một đầu tóc biến trắng. Cho nên, nàng ta sẽ không dùng Huyết Ô, bệ hạ cũng đừng tự thương hại đến nguyên khí nữa!"
Sắc mặt Tông Chính Vô Trù đột biến, ngây ngốc nhìn vật trên giường được hắn coi như trân bảo, có một chút thất thần. Một lúc sau, hắn lại giơ tay lên, dứt khoát đem ngón tay duỗi hướng về phía thực vật chỉ có hút máu tươi mới có thể sinh trưởng.
"Bệ hạ, ngài...... Ngài sao phải chịu khổ như vậy?" Biểu tình của nữ tử phức tạp, nhìn khuôn mặt nghiêng của nam tử đã tái nhợt, âm thầm thở dài một hơi.
Huyết Ô hút đủ máu, chiếc lá đỏ sậm buông lỏng cuộn lại, lộ ra vẻ sáng bóng quỷ dị. Sắc mặt hắn bình tĩnh không gợn sóng, chỉ thu tay về, lỗ máu thật sâu ở trên đầu ngón tay, hắn giống như không nhìn thấy, nhàn nhạt hỏi: "Là người phương nào phát tán lời đồn yêu nghiệt đầu bạc?"
Nữ tử nhíu mày nói: "Tang Khâu Thừa tướng Nam triều, nghe nói từ trong phủ của hắn tìm ra nhiều phong mật hàm, trên mặt có đóng ấn tỷ của ngài."
Ánh mắt Tông Chính Vô Trù đột nhiên sắc bén, "Ấn tỷ của trẫm?" Nữ tử thực xác định gật đầu, hắn chậm rãi xoay người, chấp tay sau lưng đi dạo vài bước, sắc mặt thâm trầm khó dò.
Trong phòng thập phần yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi, sau một lát sau, hắn ngửa đầu hít sâu một hơi lại nặng nề phun ra, giống như dùng hết sức lực toàn thân mới hỏi ra một câu: "Nàng...... sống có tốt không?"
Nữ tử nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Nàng sống thật tốt, thật hạnh phúc."
Tông Chính Vô Trù yên lặng rũ mắt, dấu xuống thần sắc ở đáy mắt, lại nói: "Vậy nàng...... có nói qua, khi nào tới tìm ta......... báo thù?" Giọng nói thấp mà trầm hoãn (nặng nề chầm chậm) giống như là băng tuyết đè lên cành cây phát ra tiếng vang, chứa đầy tang thương cùng thương lương (bi thương + thê lương), đè nén không tiếng động, ở trong lòng hợp lại thành một đám sương lạnh kiên cố. Nữ tử nhẹ nhàng lắc lắc đầu, làm như bị hơi thở bi thương của nam tử ảnh hưởng đến, trong mắt cũng xẹt qua một tia thương cảm.
Tông Chính Vô Trù tự cười giễu, khoát tay ra dấu "Ngươi đi xuống đi, thay nàng xử lý tốt chuyện buôn bán của vườn trà, đừng để nàng thất vọng."
Môi nữ tử giật giật, muốn nói chút gì đó lại cuối cùng cái gì cũng không nói. Nàng đáp lời, hành lễ cáo lui.
Tông Chính Vô Trù đi ra khỏi bình phong, đi đến trước bàn ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra ấn tỷ được làm bằng ngọc bích trong suốt, gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay, đốt ngón tay hiện lên xanh trắng, mày gắt gao nhăn chặt lại, môi góc cạnh rõ ràng không chút huyết sắc (màu đỏ máu).
Ấn tỷ của hoàng đế, trên đời này, còn có ai có thể tùy ý sử dụng? Mẫu hậu thân ái nhất của ta, người đã gấp không chờ nổi như thế sao?
"Khởi bẩm bệ hạ, thuộc hạ có chuyện quan trọng khải tấu!" Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của thị vệ Lý Lượng. Đó là thị vệ bên người mà hắn đích thân chọn lựa từ trong quân đội bồi dưỡng ra.
Tông Chính Vô Trù buông tay ra, đem ấn tỷ thả lại chỗ cũ, thu lại thần sắc, trầm giọng nói: "Tiến vào."
Thị vệ trẻ trầm ổn đi vào, quỳ xuống đất tham bái nói: "Khải tấu bệ hạ, thuộc hạ tra được người của Thiên Thù môn lui tới biên cảnh Tây Nam, phái người đi trước điều tra, đã chịu một cổ thế lực ngầm lai lịch không rõ cố ý gây trở ngại."
Biên cảnh Tây Nam, cùng Khải Vân quốc liền nhau. Tông Chính Vô Trù nhăn mày lại, mí mắt hơi nhấc lên, lại không nói chuyện, chờ đợi hắn nói tiếp.
Lý Lượng cúi đầu, hổ thẹn nói: "Thuộc hạ vô năng, còn chưa tra được thế lực ngầm đến từ nơi nào. Bọn họ xuất quỷ nhập thần, cũng chưa từng cùng chúng ta chính diện giao phong, thật giống như là đối với nhất cử nhất động của chúng ta rõ như lòng bàn tay, mỗi một lần, đều vừa lúc né qua sự truy kích của chúng ta."
Ánh mắt Tông Chính Vô Trù trầm xuống, hắn cũng không biết phía sau Thiên Thù môn còn có thế lực ngầm! Hắn một tay chống lên mặt bàn, đứng lên, đưa lưng về phía thị vệ trẻ, "Tiếp tục tra, chỉ cần là người cùng Thiên Thù môn có quan hệ, giống nhau đều giết không tha." Một năm nay không ngừng đuổi giết, người của Thiên Thù môn không còn lại mấy người, mà còn lại mấy người kia, chính là người mà hắn thống hận nhất.
"Tuân chỉ!" Lý Lượng vội vàng đáp lời, lại nói: "Bệ hạ, thuộc hạ còn tra được người đời xưng tụng - thiên mệnh thần toán, Nhậm Đạo Thiên, đã trở về nhà tranh ở Li Sơn."
Tông Chính Vô Trù dừng lại ánh mắt, xuyên qua khe hở bình phong, nhìn về phía Huyết Ô ở giữa giường lớn trong nội thất, trong mắt hơi hơi bốc cháy lên một tia sáng. Li Sơn, cùng Bắc triều liền nhau, thuộc phạm vi Nam triều.