Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 23: Công chúa đại hôn (1)




Người đến tốc độ như gió cuốn, nhiệt độ không khí trong đại đường nháy mắt lạnh như băng, một thân áo trắng hơn tuyết, tóc đen như mực tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân lại nặng nề tối tăm, đôi mắt tà ác như u đàm địa ngục lạnh lẽo khiếp người, hắn cứ như vậy phóng ánh mắt đảo quanh, ánh mắt đưa đến chỗ nào chỗ đó đều run như cầy sấy. Người này không phải Tông Chính Vô Ưu thì là ai?

Bọn quan viên vốn dĩ muốn tiến lên hành lễ nhưng chân của mỗi người tựa như mọc rễ, nửa bước nhúc nhích đi về phía trước cũng không được, thậm chí bị hàn khí lạnh lẽo mà hắn mang đến khiến cho bọn họ sợ hãi mà lui về phía sau. Ly Vương từ xưa không bao giờ tham gia hôn lễ của người khác đột nhiên mang theo hàn khí tức giận mà tới, trực giác của bọn họ cho biết hôm nay có việc muốn phát sinh.

Tại nơi này bên trong hơi thở lạnh lẽo, còn có thể bảo trì trấn định mỉm cười tự nhiên, tuyệt đối chỉ có một người là Phó Đại tướng quân. Con ngươi của Phó Trù hiện lên một tia ôn hòa sáng rọi khác thường, chậm rãi đi đến tiếp đón, cười nói: "Ly Vương có thể tới tham gia hôn lễ của bổn tướng,làm cho bổn tướng thụ sủng nhược kinh. Tuy rằng lễ đã thành, nhưng Ly Vương tới cũng không tính là quá muộn, mời Ly Vương trước nghỉ ngơi một lát, ngọ yến thật nhanh sẽ chuẩn bị xong."

Lễ đã thành! Phó Trù là đang nói cho hắn biết bọn họ đã bái đường xong, hắn đã tới chậm! Tông Chính Vô Ưu chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, sắc mặt càng thêm tối sầm xuống, hắn đi đến giữa đại đường dừng lại bước chân, đứng nhìn nữ tử mặc hỉ phục ở phía trước cách hắn cả trượng, một thân đỏ thẫm đâm vào mắt người sinh ra đau đớn, hắn chưa từng chán ghét qua một màu nào như thế này, hình như có một loại cảm xúc xa lạ ở trong thân thể hắn quay cuồng kêu gào, khiến cho hắn chỉ muốn tiến lên một tay đem chúng toàn bộ xé nát. Hắn nắm chặt bàn tay, cố hết sức khiến cho chính mình bình tĩnh lại, kiên trì giữ vẫn nguyên tắc suốt mười ba năm qua, khiến cho cảm xúc vĩnh viễn ở trong khống chế của chính mình, mà nữ tử này đến tột cùng có phải là nàng hay không, còn chưa rõ. (dịch bởi yên hoa trên wattpad)

"Dung Nhạc trưởng công chúa gả chồng, bổn vương há có thể không tới?" Hắn nói, âm thanh trầm hoãn, gằn giọng cắn chữ rất nặng, ngữ mang hai ý nghĩa.

Mọi người không biết nguyên nhân, trong lòng có chút buồn bực.

Phó Trù tươi cười giống như đã lĩnh ngộ ra, mắt nhìn Mạn Yêu đang đứng bên cạnh: "Thì ra Ly Vương......là vì Dung Nhạc mà đến, vậy bổn tướng......thay mặt cho Dung Nhạc đa tạ Ly Vương nể tình đến tham dự."

Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng nói: "Tướng quân cần gì phải phiền phức như vậy, Dung Nhạc trưởng công chúa không phải là ở chỗ này sao?" Ánh mắt hắn gắt gao nhìn thẳng dung nhan nữ tử bị khăn trùm đầu che lại, hắn nâng bước chậm rãi hướng nàng đi qua.

Hai tay của Mạn Yêu nắm chặt ống tay áo, tim nàng giống như bị ai đó siết chặt, có chút không thở nổi. Nàng không biết Tông Chính Vô Ưu vì sao đột nhiên đến, nhưng mà nghe ra giọng điệu hắn không tốt, như là đang tận lực ẩn nhẫn cái gì đó. Có thể hay không...... có thể hay không hắn đã biết thân phận của nàng? Hắn là người kiêu ngạo tự phụ như vậy, có thể nào chịu đựng được vật mà hắn cho rằng đã nằm trong lòng bàn tay, thoát khỏi sự khống chế của hắn? Nếu đúng như thế, bước tiếp theo hắn sẽ làm như thế, nàng hoàn toàn không nắm chắc.

Thân thể Mạn Yêu cứng đờ, nghe tiếng bước chân phía trước trầm hoãn dọc theo nền gạch màu xám nhạt lạnh cứng, chấn động bốn phía, tựa hồ ở trong lòng nàng giẫm đạp. Người nọ từng bước một không ngừng đến gần, khiến cho người ta có cảm giác áp lực hít thở không thông, càng thêm mãnh liệt lên.

Tất cả mọi người cảm giác được Ly Vương khác thường, vội lo cho yết hầu của chính mình. Toàn bộ đại đường trừ tiếng bước chân hắn ở ngoài, không có tiếng vang nào khác, trong khoảng thời gian ngắn, không khí có chút quỷ dị.

Vạt áo trắng rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt nàng, người nọ cách nàng bất quá chỉ còn ba bước chân, sau đó hắn dừng lại. Tim nàng vẫn luôn treo lơ lửng, nàng rõ ràng cảm nhận được, ánh mắt sắc bén của hắn hình như muốn xuyên thấu qua lớp khăn đỏ mềm mại thẳng tắp đâm vào trong mắt nàng, xuyên thấu đến linh hồn của nàng. Giờ khắc này Tông Chính Vô Ưu cực kỳ giống lần đầu tiên gặp mặt, khi đó hắn mang cho nàng cảm giác lãnh khốc, tà vọng, nguy hiểm... Cảm giác áp bách đặc biệt mãnh liệt, thân thể nàng không tự chủ được mà run nhẹ, chỉ nghe hắn nói: "Bổn vương cũng muốn nhìn một chút dung nhan được đồn đãi xấu vô cùng của Dung Nhạc trưởng công chúa, nhìn xem cực kỳ xấu...... đến tột cùng là xấu đến nông nỗi nào? Là thiên nộ nhân oán? Hay là hoàn toàn tương phản!"

Hắn như phun ra băng mỏng, ngữ mang dày đặc hàn ý (ý tứ lạnh băng). Tông Chính Vô Ưu phất tay vung lên định xốc khăn trùm đầu xuống, lại bị Phó Trù ngăn lại.

Lòng bàn tay Phó Trù chuẩn xác để ở ngay xương cổ tayTông Chính Vô Ưu, ánh mắt hắn(phó trù) thâm sâu, trên mặt lại vẫn là ôn nhã cười nói: "Ly Vương ngược lại so với bổn tướng còn nóng vội hơn. Chỉ là cho dù có vội cách mấy, nàng là thê tử của bổn tướng, khăn trùm đầu này..... vẫn là do bổn tướng tự mình lấy xuống thì tốt hơn. Không cần phiền đến Ly Vương nhọc công lo lắng!"

Thê tử?

Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu sa sầm xuống, cười nhạo nói: "Tướng quân cho rằng đã bái đường là trở thành phu thê? Bổn vương cho rằng không đúng!"

Phó Trù nói: "Nếu bái đường đều không thể tính, vậy Ly Vương cho rằng...... như thế nào mới tính là phu thê?"

Tông Chính Vô Ưu nhìn Mạn Yêu liếc mắt một cái, cái liếc mắt kia bao hàm vô số cảm xúc phức tạp, nói: "Tất nhiên là động phòng mới tính."

Tim Mạn Yêu lập tức tắt nghẽn, đau xót, hắn đây là ở nhắc nhở nàng đã không phải là tấm thân xử nữ sao?

Xem ra Tông Chính Vô Ưu là hạ quyết tâm không buông tha nàng! Hắn đã tới, không được đến đáp án, định sẽ không dễ dàng bỏ qua, thôi thì, chuyện đã tới nước này, nàng cũng không cần thiết giấu diếm cái gì nữa, dứt khoát sáng tỏ hết thảy. Nàng cũng không tin, một Khải Vân quốc thêm một tay cầm quân quyền Đại tướng quân, Lâm Thiên hoàng còn có thể để mọi chuyện theo ý hắn(TCVU).

Nàng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, thân thể thả lỏng, nhàn nhạt cười nói: "Không nghĩ tới dung nhan xấu xí của Dung Nhạc, còn có thể được nhiều người chú ý đến như vậy, ngay cả Ly Vương điện hạ tôn quý cũng đặc biệt vì ta mà chạy một chuyến đến đây, mà ta......làm sao mà không biết xấu hổ để cho các vị thất vọng."

Khí chất đàm tĩnh, ngữ điệu hơi mang chút chế nhạo, khiến cho trái tim Tông Chính Vô Ưu run rẩy, cùng Phó Trù không hẹn mà cùng thu tay lại, cả hai lui về sau ba bước. Hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, Mạn Yêu đã giơ tay, tự mình đem tấm khăn đỏ thẫm trên đỉnh đầu một cái kéo xuống, tùy tiện quăng ra ngoài. Đã không còn tấm khăn trùm đầu cách trở, tầm mắt thông suốt sáng sủa, nàng khẽ nâng cằm, như một tiên nữ cao cao tại thượng, mắt lạnh nhìn nhân thế phàm trần thiên tư bách thái (ngàn dáng vẻ trăm thái độ).

Đáp lại nàng, đầu tiên là sự kinh ngạc của toàn đại đường cùng với âm thanh hút không khí, có người chén trà rơi xuống đất, vỡ thành ba mảnh, nước trà bắn mọi nơi.

Sau đó, yên tĩnh, yên tĩnh như chết.

Ánh mắt mọi người toàn dừng ở trên người nàng, những con em quý tộc hoàng thất khi nãy làm ầm ĩ muốn xem gương mặt thật của nàng, mỗi người ai cũng mở to hai mắt, tròng mắt đều muốn trợn trừng ra, không dám tin tưởng nhìn nữ tử từng bị bọn họ coi như rắn rết, không ai hỏi ai trong lòng bọn họ cùng có một vấn đề giống nhau: "Nàng, nàng...... Nàng thật là...... Dung nhạc trưởng công chúa sao? Này...... Sao có thể!"

Không có chuyện gì là không có thể, sự thật liền ở trước mắt.

Đồn đãi nói Dung Nhạc trưởng công chúa tướng mạo xấu xí, nhưng nữ tử này......nàng nơi nào có thể liên quan đến một chữ xấu? Bọn họ bình thường tự cho là học phú ngũ xa (đọc sách nhiều kiến thức phong phú), văn thải lợi hại (hành văn, văn chương xuất chúng), nhưng giờ phút này, đối mặt với một nữ tử như vậy, bọn họ cũng không biết nên như thế nào đi hình dung nét mỹ lệ của nàng.

Kỳ thật dung mạo tinh xảo tuyệt mỹ của nàng không phải là nổi bật nhất, mà là đôi mắt trong sáng như lưu li kia lộ ra trí tuệ quang mang (tia sáng trí tuệ tỏa ra bốn phía), giống như tụ tập thiên địa nhật nguyệt tinh hoa, liếc mắt nhìn một cái liền chiếu vào trong lòng người, còn có khí chất cao quý thản nhiên như từ chỗ sâu nhất trong linh hồn phát ra, thế nhân không người sánh kịp. Khiến cho bọn họ tự xưng là huyết thống cao quý hoàng thất quý tộc thế nhưng lại sinh ra tâm tự biết xấu hổ. Lại nhìn một bên Hương phu nhân diễm quang bắn ra bốn phía, thế nhưng rốt cuộc nhìn không ra Hương phu nhân nơi nào mê người?

Lần đầu tiên, bọn họ cảm thấy chính mình thật là nông cạn vô tri, thế nhưng đi tin tưởng lời đồn đãi không thực, chân chính bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở, đem nữ tử như tiên, chắp hai tay nhường cho người khác.

Thái Tử càng là không thể tưởng tượng mà há to miệng, trên đời này lại còn có nữ nhân đẹp như vậy?! Người bên cạnh đã là quốc sắc thiên hương, người trước mắt lại còn là khuynh quốc khuynh thành (nghiêng thành đỗ nước), nếu được cả hai.... Sớm biết như thế, hắn tốt nhất tìm biện pháp hưu Thái tử phi, là có thể trở thành người có tư cách được chọn nhất nghênh thú hòa thân công chúa.

Trong đại đường có hơn trăm người, tâm tư mọi người đều không giống nhau. Hương phu nhân thấy Thái Tử một bộ dáng mất hồn, bĩu môi cười nhạo. Khi chuyển mắt đi nơi khác, ánh mắt dừng ở trên người nam tử mặc hỉ phục, chỉ thấy Phó Trù nhìn nữ tử kia ánh mắt sáng như sao trời, kinh diễm ở đáy mắt bộc lộ ra ngoài, cùng với nhàn nhạt vui mừng như trong dự kiến. Tâm nàng (Hương phu nhân) bỗng nhiên nặng nề sa sầm mặt xuống.

Khoảnh khắc tấm khăn trùm đầu được kéo xuống, Tông Chính Vô Ưu tâm thần mãnh liệt chấn động, có cái gì đó ở trong nháy mắt sụp đổ. Hắn chỉ đứng cách nàng sáu bước, ngơ ngẩn mà nhìn nữ tử ngạo nghễ ngước đôi mắt trong suốt, trong lòng nháy mắt bách chuyển thiên hồi, mất hết thảy ngôn ngữ cùng động tác.

Là nàng, thật là nàng!

Ba ngày trước, nàng còn cam tâm tình nguyện đem chính mình giao phó cho hắn, ba ngày sau, một thân giá y đỏ thẫm, bình thản ung dung cùng người khác bái đường thành thân, còn dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua mặt hắn, ánh mắt giống như nhìn một người xa lạ, khiến cho tim hắn đau xót, giống như búa tạ đánh lên, không thể đè nén mà hung hăng co thắt lại một cái.

"Đều thấy được rồi, ta có thể đi được chưa?" Nàng hỏi, ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, mà ánh mắt nam tử này, giống như chịu đả kích rất lớn, không biết, còn tưởng rằng hắn bị người ta đoạt đi người hắn yêu. Nàng không khỏi ở trong lòng cười lạnh, đến bây giờ hắn còn diễn kịch, hắn cho rằng nàng sẽ còn ngu xuẩn lại mắc mưu? Xoay người, Mạn Yêu không chút do dự chuẩn bị rời đi.

Phó Trù cười nói: "Ta đưa nàng đi qua. Các vị cứ tự nhiên tùy ý, bổn tướng trước xin thất lễ một chút." Hắn trước sau vẫn là người bình tĩnh trấn định nhất bên trong mọi người ở đây, ánh mắt hắn nhiều lúc đều chú ý đến Tông Chính Vô Ưu, ngẫu nhiên trong mắt sẽ hiện lên một tia khác thường. Hắn thực tự nhiên mà nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, cười đến vô cùng ôn nhu, liếc mắt đưa tình.

Mười ngón đan vào nhau, nàng không cự tuyệt, lại không nghĩ rằng cái động tác vô cùng đơn giản này thế nhưng lại đâm thật sâu vào đôi mắt của nam tử đứng phía sau. Tông Chính Vô Ưu không chút suy nghĩ, liền bắt lấy tay nàng nói:"Nàng muốn đi đâu?"

Mạn Yêu cũng không quay đầu lại nhàn nhạt nói: "Bái đường xong còn có thể đi đâu? Đương nhiên là vào động phòng."

"Nàng!" sắc mặt Tông Chính Vô Ưu đột nhiên biến đổi, bình tĩnh hoàn toàn biến mất, nhìn gương mặt nghiêng bình tĩnh của nàng, hắn bỗng nhiên cười lạnh: "Động phòng? Ngươi......muốn cùng hắn động phòng!? Dung Nhạc trưởng công chúa như thế nào nhanh như vậy liền không nhớ rõ buổi tối ba ngày trước kia? Muốn hay không bổn vương nhắc cho ngươi nhớ lại?" Âm thanh hắn lãnh khốc hung hăng đánh ở trong lòng nàng, khiến ngực nàng quặn đau, thân hình cứng đờ.

Ba ngày trước, ba ngày trước...... khiến nàng vô cùng thống hận ba ngày trước! Hắn cứ dễ dàng như vậy ở trước mặt công chúng nhắc tới, câu tiếp theo, hắn còn muốn nói gì nữa? Hai mắt lại có chút cộm cộm không nhẵn mịn, nàng ngẩng đầu, nhìn xà nhà, gắt gao nhấp môi thế nhưng không muốn nói chuyện.

Mà biểu tình này dừng ở trong mắt Tông Chính Vô Ưu lại là cực kỳ lãnh đạm thờ ơ, giống như bất luận hắn nói cái gì nàng đều không quan tâm không để bụng. Trong lòng hắn mãnh liệt nặng nề trầm xuống, người trên thế gian đều nói nam tử thường bạc tình, hắn lại cảm thấy khi nữ tử vô tình, càng bạc tình hơn nam tử vô số lần, ba ngày, mới bất quá chỉ ba ngày ngắn ngủn, nàng liền gấp gáp chuyển vào vòng tay ôm ấp của người khác!

"Đây là theo như lời ngươi nói vô phương xoay chuyển càn khôn?" Tông Chính Vô Ưu mày rậm nhíu chặt, tức giận mà cười nói: "Ngươi từ lúc bắt đầu đã tính kế xong rồi! Tiếp cận bổn vương, lừa gạt cảm tình bổn vương, ngươi muốn cho ta vì ngươi đau đớn muốn chết...... Để báo phục (báo thù) ta ngày đó đối với ngươi cự hôn cùng nhục nhã?"

Trong lòng Mạn Yêu đau xót, rõ ràng là tâm hắn toàn có ý lợi dụng, lừa gạt tình cảm của nàng, khiến tim nàng tổn thương, hiện tại lại đổi ngược lại, nói hết thảy đều là âm mưu của nàng, thật là buồn cười. Nàng liền ngăn không được cười nói: "Ly Vương quá đề cao ta, ta nào có cái bản lĩnh kia!"

Làm hắn đau đớn muốn chết...... Thế giới này có loại người đó tồn tại sao? Nàng vô cùng châm chọc nghĩ, liền muốn tránh thoát ràng buộc của hắn, cánh tay lại bị siết càng chặt, xương cốt như muốn vỡ vụn.

"Buông ta ra." Nàng nhíu mày.

Tông Chính Vô Ưu ngược lại đem nàng nắm thật chặt, ánh mắt biến ảo không chừng, thế nhưng ẩn ẩn hận ý, nói: "Nếu không phải, vậy ngươi vì sao phải dấu diếm thân phận? Còn lập kế đổi trắng thay đen! Ngươi cho rằng như vậy, ta sẽ không có biện pháp bắt ngươi? Ngươi đừng quên, ba ngày trước ở hậu sơn phủ Ly Vương, ngươi đã trở thành nữ nhân của ta! Ngươi cho rằng đã là nữ nhân của bổn vương, ngươi còn có thể gả cho người khác?"

Bốn phía một mảnh ồ lên. Có người nhịn không được nhỏ giọng nghị luận: "Thì ra nàng ta đã theo Ly Vương...... Như thế nào còn không biết xấu hổ làm bộ dường như không có việc gì mà gả cho Phó tướng quân?! Thật không biết xấu hổ!"

"Phó tướng quân thật thảm, còn chưa có thành thân đã bị cho đội một cái nón xanh thật lớn (cắm sừng)......"

Ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung ở trên người nàng, đặc biệt là những con em quý tộc sau khi nhìn thấy chân dung nàng hối hận không kịp, giờ phút này tìm được một điểm cân bằng. Lúc nãy trên mặt còn kinh diễm ngưỡng mộ thần sắc lập tức biến thành vô cùng khinh thường. Bọn họ ánh mắt đồng thời nhìn phía tân lang, tỏ vẻ vạn phần đồng tình, còn có thêm vui sướng khi người gặp họa.

Khinh thường, cười nhạo, chất vấn, phỉ nhổ...... Nàng bị ánh mắt tùy ý như vậy bao lấy vây quanh, chỉ bởi vì một câu nói của nam tử kia, nàng tại trong mắt thế nhân từ một người cao quý mỹ lệ như tiên tử một cái chớp mắt biến thành tiện nhân, ai ai cũng có thể làm phu quân. Nếu không phải ngại với thân phận của nàng, nói không chừng hiện tại sẽ có người la hét muốn đem nàng tròng lồng heo, hoặc là thiêu chết.

Sắc mặt Phó Trù vội biến, đảo mắt nhìn nữ tử đứng bên cạnh, từ trong mắt nàng rõ ràng thấy được đau đớn bị chính người mình yêu thương đã vô tình lại còn làm tổn thương nàng. Đáp án, bất quá lại rõ ràng. Trái tim hắn chấn động, đôi ngươi từ trước đến nay ôn hòa giờ phút này trở nên cực kỳ tối tăm. Trong ngày đại hôn, hắn thế nhưng bị người ở trước mặt cả triều văn võ bá quan tuyên cáo cùng thê tử của mình có dan díu, khiến cho tôn nghiêm của hắn bị quét sạch, tình cảnh này có thể chịu đựng?

Mạn Yêu nhắm mắt lại, Phó Trù chậm rãi buông tay nàng ra, ánh mắt phức tạp khôn kể, nàng không có nhìn thấy biểu tình hiện tại của Phó Trù là cái gì.

Bên ngoài mưa tựa hồ càng rơi càng lớn, không có nửa điểm muốn ngừng lại, những giọt nước dưới mái hiên bị gió to thổi nện vào cửa sổ mở, âm thanh bạch bạch vang lên.

Là cái gì làm mê đôi mắt nàng, khi lần nữa mở mắt ra, tầm mắt có chút mơ hồ không rõ, nàng nỗ lực trợn to mắt, gió lạnh thổi lên vạt áo nàng, toàn bộ thân thể hơi hơi run rẩy. Nàng quay đầu, ngơ ngác mà nhìn nam tử mà nàng từng buông bỏ phòng bị thiệt tình yêu qua, hắn là vô tình như vậy, xé nát tim nàng còn chưa đủ, giờ tới đây còn muốn giẫm đạp tôn nghiêm của nàng. Thật sự rất muốn giơ tay hung hăng tát cho hắn mấy cái bạc tay, nhưng nàng cuối cùng cái gì cũng không có làm. Nàng liều mạng nói cho chính mình, hắn chỉ là một người xa lạ không liên quan đến, hắn muốn nói như thế nào thì nói như thế ấy, chỉ cần nàng không để bụng, hắn sẽ tổn thương không đến nàng, tổn thương không đến. Nhưng mà...giờ phút này trong lòng nàng vì sao lại khó chịu như vậy, khó chịu như là có người đang cầm đao không ngừng mà đâm nàng. Nàng nhịn không được mà hút khí, nâng cằm lên, nhìn ngoài cửa sổ mưa bụi mênh mông, trong miệng có mùi vị mằn mặn tanh tanh, trên môi không biết khi nào thế nhưng bị cắn rách chảy máu, ồ ồ rỉ máu ra bên ngoài, nuốt xuống một ngụm, mùi vị mằn mặn tanh tanh, từ trong cổ họng vẫn luôn lan tràn tới đáy lòng chua xót không nói nổi.

Tông Chính Vô Ưu nhìn thấy môi nàng chảy ra vết máu, ánh mắt chấn động, phía trước quay cuồng ở trong lồng ngực hắn nỗi tức giận ngập trời đột nhiên biến mất, thay thế là một cảm giác buồn đau dâng lên, làm cho hắn không tự chủ được muốn giơ tay vì nàng lau đi vết máu trên môi, nhưng cái tay kia trước sau cũng không nâng lên.

Chung quanh tiếng nghị luận vẫn còn tiếp tục, con ngươi hắn thâm sâu, lạnh lùng mà nhìn lướt qua những người đó, lạnh giọng cảnh cáo nói: "Tất cả đều cho bổn vương câm miệng! Ai còn dám nhiều lời một câu, bổn vương làm cho hắn từ nay về sau rốt cuộc nói không ra một chữ!"

Khí thế sắc bén khiếp người khiến tất cả âm thanh chung quanh đều trong nháy mắt biến mất, không có người nào dám nghi ngờ năng lực của hắn.

Tông Chính Vô Ưu nhìn hỉ phục đỏ thẫm chói mắt trên người nữ tử, biểu tình lãnh khốc nói: "Cởi nó ra! Đi theo ta."

Mạn Yêu cười, người nam nhân này vẫn là cuồng vọng như vậy, không đem hết thảy để vào mắt. Hắn cho rằng nàng là cái gì? Là nô tỳ của hắn? Hay là sủng vật (vật cưng) của hắn?

"Thực xin lỗi, Ly Vương điện hạ, ta đã gả chồng! Ta hiện tại thân phận, là Phó tướng quân phu nhân. Cho dù Tướng quân có hưu ta, ta cũng vẫn là Khải Vân quốc công chúa, sẽ không để ngươi hô tới là tới hô đi là đi. Trước kia là ta nhìn lầm ngươi, về sau sẽ không." Nàng lạnh nhạt nói, giơ tay một ngón một ngón dùng sức mở ra ngón tay hắn đang nắm cánh tay nàng, thần sắc quật cường mà kiên trì.

Tông Chính Vô Ưu nhìn động tác của nàng, nhìn nàng dùng hết toàn lực cũng muốn quyết tuyệt thoát khỏi khống chế của hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất lực. Thân phận chưa bao giờ làm hắn cố kỵ, nhưng là nàng lạnh nhạt quyết tuyệt như vậy, lại làm cho hắn đột nhiên tâm sinh ra sợ hãi. Hắn thế nhưng không biết chính mình muốn như thế nào? Đây là một cảm giác hoàn toàn xa lạ chưa bao giờ có qua.

Cho tới nay, hắn đều tin tưởng vững chắc chính mình cả đời này có thể làm được vô tâm vô tình, nhưng giờ khắc này, hắn đối với chính mình vạn phần thất vọng. Ở trước mặt nữ nhân này, hắn mười ba năm qua nỗ lực, thế nhưng so ra kém hơn mười ngày làm bạn. Nếu đổi lại những người khác không biết tốt xấu như vậy làm trái ý hắn, hắn có thể dùng trăm ngàn loại hình phạt tàn khốc khiến cho họ sống không bằng chết, không cần nhiều lời một câu vô nghĩa. Chính là, đối với nàng, hắn hiện tại cũng chưa có tức giận.

"Thất ca..."

Lúc này, Cửu hoàng tử đột nhiên như một trận gió xoáy vọt tiến vào đại đường, lập tức nhận thấy được tình huống có chút lạ, bước chân vội vàng chậm lại, thăm dò hướng bên trong từ từ đi đến. Vừa nhìn thấy Mạn Yêu, hắn ngẩn ra, tiện đà hưng phấn vui mừng mà một hồi kêu lên: "Li Nguyệt? Ngươi ở chỗ này a? Ngươi làm hại ta tìm muốn chết! Ngươi có biết không, mấy ngày nay vì tìm ngươi, ta mỗi ngày cũng không ngủ yên giấc, sắp mệt chết ta rồi! Ai, có thể nhìn đến ngươi thật sự là quá tốt, ta rốt cuộc có thể an ổn ngủ một giấc!" Hắn lo chính mình nói, cũng mặc kệ phản ứng người khác, duỗi tay chụp bả vai Tông Chính Vô Ưu, một bên lười nhác mà ngáp một cái, một bên nói: "Thất ca, lúc này ta không có chuyện gì, ta hồi phủ ngủ đây."

Nói xong xoay người liền đi ra ngoài, nội đường trừ bỏ âm thanh của hắn ra, như cũ thực an tĩnh, an tĩnh có chút không bình thường, hắn sau khi đi được vài bước, bỗng nhiên đứng lại, làm như nghĩ đến cái gì, hai mắt bỗng dưng trợn lớn, bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt trừng to như chuông đồng, ba bước cũng làm hai bước lại chạy trở về. Lôi kéo hỉ phục trên người Mạn Yêu, nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Phó Trù sắc mặt thâm trầm một thân hỉ phục, cùng với đôi ngươi hàng năm lạnh nhạt như băng của Thất ca hắn giờ phút này cảm xúc lại rối rắm phức tạp, hắn kinh ngạc đến há to miệng, nửa ngày mới tìm về âm thanh của chính mình, gân cổ lên kêu to: "Li Nguyệt? Ngươi, ngươi...... Ngươi như thế nào mà mặc như vậy? Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi......ngươi chính là Khải Vân quốc Dung Nhạc trưởng công chúa nha?"

Mọi người chung quanh đều là sửng sốt, Li Nguyệt? Cửu hoàng tử kêu nàng là Li Nguyệt? Mọi người vội vàng mở to mắt nhìn lại tỉ mỉ khuôn mặt của nữ tử trước mắt, bừng tỉnh đại ngộ ra, Thì ra người mà tướng mạo còn đẹp hơn nữ nhân - "Li nguyệt công tử" bản thân chính là nữ nhân, lại là công chúa cực kỳ xấu xí trong đồn đãi! Trách không được hôm nay Ly Vương sẽ đến, nhưng mà cũng không đúng a, nàng đã vào trú ở phủ Ly Vương, vì sao còn muốn lựa chọn Phó tướng quân? Còn có ngày ấy trên đại điện công chúa tuyển phu khi đó Li Nguyệt công tử cũng có mặt ở đây, đây là có chuyện gì?

Mạn Yêu nhàn nhạt mà nhìn Cửu hoàng tử liếc mắt một cái, không nói chuyện.

Cửu hoàng tử rên một tiếng, ôm đầu kêu lên: "Ngươi như thế nào không nói sớm a? Sớm biết rằng là ngươi, ta làm gì phải muốn bị đánh một trăm đại bản kia?" Hắn dùng sức mà dậm chân, quả thực chính là vô cùng đau đớn, không vì cái gì khác, chỉ vì oan ức bị đánh một trăm đại bản kia!

Tông Chính Vô Ưu mày nhăn lại, lạnh lùng mà liếc mắt nhìn hắn(cửu hoàng tử), Cửu hoàng tử lập tức liền an tĩnh, lôi kéo cứng đờ da đầu, rũ tay, lập đến phía sau hắn (TCVU).

Mạn Yêu tránh ra tay của Tông Chính Vô Ưu, xoay người nhìn nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Phó Trù, đối với Linh Nhi vẫn luôn ngây ngốc đứng tại chỗ phân phó nói: "Đi chuẩn bị giấy và bút mực."

Không ai biết lúc này nàng muốn văn phòng tứ bảo làm cái gì, chẳng lẽ tình thế phát triển trở thành như vậy, nàng còn có tâm tình ngâm thơ vẽ tranh? Mọi người càng thêm nghi hoặc.

Linh Nhi không dám hỏi nhiều, xoay người rời đi, một lát sau, giấy và bút mực mang đến để trên bàn. Mạn Yêu tự mình tiến đến mài mực, động tác thuần thục, lực đạo trầm hoãn. Một giọt mặc bắn lên trên tay nàng, theo khe hở giữa các đốt ngón tay chậm rãi chảy xuống dưới, lưu lại một ấn ký đen nhánh. Đi đến bước này, nàng như cũ không có lựa chọn nào khác. Hồi tưởng kiếp trước kiếp này của nàng hơn hai mươi năm nhân sinh, tựa hồ vẫn luôn đều ở trong sự khống chế của người khác, nàng luôn là bị vận mệnh thúc đẩy đi về phía trước, dọc theo quỹ đạo đã định, không có lựa chọn.

Cửu hoàng tử không chịu nổi tò mò, thò lại gần cười hỏi: "Li Nguyệt, ngươi mài mực làm cái gì? Là muốn vẽ tranh sao? Ngươi xem vẽ ta thế nào? Ta ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc...... Thực đáng giá để vẽ......" Hắn hai tay dang ra, còn xoay một vòng tròn tại chỗ, chứng minh hắn lời nói không sai, nhưng một vòng tròn kia còn chưa có xoay xong, liền đối diện với ánh mắt sắc bén âm trầm của Tông Chính Vô Ưu, vội vàng dừng lại động tác, sửa lời nói: "Ngươi vẫn là vẽ Thất ca thì hơn, huynh ấy......so với ta đẹp hơn." Ngữ khí kia, như chịu mười phần ủy khuất của tiểu tức phụ (con dâu).

Khóe miệng Tông Chính Vô Ưu giật giật một cái, trán nhiều mấy cái gạch đen.

Mạn Yêu không lời để nói lắc đầu, vốn dĩ tâm tình bi thương trầm trọng, bị hắn(Cửu hoàng tử) loạn lên, không thể nói đến có mùi vị gì. Nàng thở dài ra một hơi, dừng lại động tác mài mực, cầm lấy cây bút lông ở bên cạnh, xoay người nhìn lại Phó Trù, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dị thường bình tĩnh mà nói: "Tướng quân, mời."

Phó Trù hơi hơi sửng sốt, làm như hiểu rõ ý đồ của nàng, đi về phía trước, nhìn bàn tay đang cầm bút lông, con ngươi có vài phần ảm đạm, nửa ngày cũng không có động tác gì.

Mạn Yêu lại đi lên phía trước nhàn nhạt nói: "Lần này làm cho đại kế hòa bình của hai nước không thành, đều là do một mình Dung Nhạc có lỗi, Dung Nhạc sẽ tự một mình gánh chịu. Thỉnh Tướng quân không cần lưỡng lự nhiều, chỉ lo viết xuống hưu thư."

Ở cái niên đại này phu quân là rất quan trọng, nữ tử bị hưu bỏ có thể nói là sẽ không còn hạnh phúc nữa, chỉ có thể cô độc sống quãng đời còn lại. Bởi vậy, hành vi này của nàng khiến cho người khác cực kỳ khó hiểu, mọi người hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc đến cực điểm. Đổi lại là nữ tử khác, gặp được loại tình cảnh này, còn không đem nước mắt nước mũi chảy ra khóc lóc quỳ khẩn cầu tha thứ, có ai sẽ ngốc đến tự mình thỉnh cầu bị phu quân hưu bỏ?