Nàng liều mình khống chế thân thể đang run rẩy, tâm lạnh như băng, lại kiên cường cười nói: "Thế thì đã sao? Ngươi không biết à? Ở nơi đó của chúng ta, hai người không quen biết, cũng có thể phát sinh chuyện tình một đêm, sáng hôm sau đường ai náy đi, đối phương là đẹp hay là xấu đều không nhớ rõ...... Loại sự tình này, chỗ nào cũng có, với ta mà nói, căn bản là không coi ra gì. Mà ta, tại sao phải bởi vì vậy mà gả cho một người lợi dụng ta."
Cuộc đời nàng thống hận nhất chính là bị lợi dụng, đặc biệt là lừa gạt cùng lợi dụng tình cảm, đáng tiếc, một lần tử vong cũng chưa thể làm cho trí nhớ nàng tốt lên, đã lọt vô bẫy ôn nhu của người nam nhân này.
Thân người Tông Chính Vô Ưu hơi cứng đờ, hắn tin tưởng thế giới kia tồn tại theo như lời nàng nói là tình một đêm, nhưng trực giác cho hắn biết nàng không phải là người tùy tiện như vậy. Cũng giống như mẫu thân hắn coi thân thể là sự trung thành cơ bản của tình yêu. Hắn không có suy nghĩ kỹ vì sao muốn cưới nàng, chẳng lẽ chỉ vì hắn đã được thân thể nàng sao? Tông Chính Vô Ưu bỗng nhiên buông nàng ra, ngẩng đầu kiên định mà dùng ngữ điệu không thể kháng cự nói với nàng: "Bổn vương nói qua, cả đời này, người mà ngươi có thể gả, chỉ có bổn vương! Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không...... đều không phải do ngươi quyết định."
Mạn Yêu cười, cười đến vô cùng châm chọc, người nam nhân này kiêu ngạo tự phụ cỡ nào, tự cho rằng hết thảy mọi thứ trên thế gian này đều ở trong lòng bàn tay của hắn. Nhưng nàng sẽ làm cho hắn biết, dù cho thế gian này hết thảy toàn tùy vào hắn mong muốn, nhưng nàng Mạn Yêu, bất luận là người nàng, hay là tâm nàng, đều không phải do hắn khống chế.
Nàng ngẩng cao đầu nhìn thẳng Tông Chính Vô Ưu cười lạnh nói: "Ta biết Ly Vương điện hạ quyền thế ngập trời, nhưng tất cả mọi việc trên thế gian này, sẽ không vĩnh viễn đều ở trong khống chế của một mình ngươi. Cũng sẽ có một người, mà ngươi...... cầu mà không được, hay là cũng sẽ có một sự việc, cho dù Tông Chính Vô Ưu ngươi, dùng bất cứ thủ đoạn gì, cũng vô phương...... xoay chuyển càn khôn."
Ngữ khí nàng kiên định như vậy, một chữ, một câu, vô cùng rõ ràng. Tông Chính Vô Ưu sửng sốt một lát, cuồng phong đột nhiên đột kích mãnh liệt kiên quyết tựa như muốn lật đổ thiên địa, từ giữa bọn họ gào thét mà qua.
Mạn Yêu dùng hết sức lực toàn thân mới nói xong mấy câu đó, lại không muốn ở lại nơi đây thêm nửa khắc nào nữa, càng không nghĩ muốn đối mặt với nam nhân đã lừa gạt lợi dụng tình cảm của nàng.
Nàng quay đầu nghiêng người cùng hắn sát vai mà chạy nhanh qua, trong nháy mắt bóng dáng tương đối kia, vì ẩn nhẫn lâu ngày cuối cùng nước mắt vẫn là không thể kiềm chế được mà chảy xuống, nước mắt trong suốt chảy qua khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, mùi vị mằn mặn không chảy vào giữa môi răng mà chảy thẳng đến trái tim. Nàng cắn chặt môi, đem âm thanh nghẹn ngào muốn xông ra ngoài miệng mạnh mẽ chèn lại ở yết hầu, nuốt xuống dưới đáy lòng, giống như nuốt xuống một thanh đao, ở trong lòng nàng sinh ra một dòng máu thâm trầm.
Nàng nỗ lực nhếch lên một bên khóe môi, quật cường mà cười, một bước tiếp một bước, không có nửa phần do dự cùng không nỡ, kiên định khác thường mà đi về phía trước, chưa từng quay đầu lại.
Từ trước đến nay người nói nhiều như Cửu hoàng tử giờ phút này cực kỳ an tĩnh, hắn ngơ ngác mà nhìn nữ tử từ hắn bên người đi qua một bên rơi lệ một bên cực lực mỉm cười, khiếp sợ nói không ra lời, hắn chưa từng nghĩ tới, một nữ tử mỹ lệ thông tuệ như vậy, nhìn như thản nhiên trầm tĩnh, kỳ thật kiêu ngạo mà quật cường, rõ ràng là thương tâm đến chết, lại càng muốn đem chính mình ngụy trang thành bộ dáng dường như không có việc gì, mãi cho đến nữ tử thân ảnh biến mất sau núi, hắn mới như trong mộng tỉnh lại mà kêu lên: "Nàng khóc! Thất ca, Li Nguyệt nàng...... Nàng thật sự khóc!" Không thể tưởng tượng! Hắn cho rằng Li nguyệt, nàng thản nhiên bình tĩnh lại giỏi về che dấu nội tâm tình cảm chân thật như vậy, vĩnh viễn sẽ không khóc.
Tông Chính Vô Ưu nghe vậy chấn động, bỗng nhiên quay đầu lại, phía sau trừ bỏ Cửu hoàng tử, giai nhân đã mất bóng. Nàng thật sự đi rồi! Tâm hoảng hốt không lý do, Tông Chính Vô Ưu trực giác muốn đuổi theo xuống núi, nhưng nghĩ đến vừa rồi nàng kiên quyết cùng lạnh nhạt, chân không nhúc nhích. Hắn quay đầu đối với cách đó không xa phân phó nói: "Lãnh Viêm, đi theo nàng."
Khi đó, hắn không hiểu đến chính mình trong lòng trống trải từ đâu mà đến, hắn cho rằng vô luận nàng đi nơi nào, đều trốn không thoát lòng bàn tay hắn, nhưng hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, cái buông tay này, mang lại cho hắn một cái kết quả làm hắn khó có thể thừa nhận...
.....................................................................
Tháng năm trời đổ mưa, cũng có thể lạnh thấu xương. Buổi chiều nay, cuồng phong gào thét, mây đen kéo đến, mưa rất lớn, trên đường người đi đường vội vã tìm chỗ đục mưa, bước chân rối loạn. Đánh xe xa phu dùng sức mà lấy roi quất lên lưng ngựa, ngựa ăn đau "Hí" vang một tiếng, giương chân chạy gấp, nước bùn bắn đầy thân.
Mạn Yêu kéo bước chân nặng nề, thong thả đi ở trong mưa to đang không ngừng cọ rửa đường phố, nàng bắt đầu có chút thống hận chính mình thanh tỉnh. Giọt mưa lạnh băng, từng giọt từng giọt gõ lên trên khuôn mặt tê lạnh của nàng mà sinh ra đau đớn.
Nàng chỉ mặc một chiếc áo đơn như vậy bước đi trong mưa, không phải bởi vì nàng thất tình mà muốn giày xéo chính mình. Mà nàng là người kỳ thật thực ích kỷ, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, nàng sẽ không đi làm cái chuyện ngu xuẩn vì muốn trả thù người khác mà thương tổn chính mình, nàng chỉ là...... Chỉ là không có chỗ nào để đi. Con đường phía trước mưa bụi mênh mang, tầm mắt mơ hồ không rõ, nàng với thế giới này, bất quá chỉ là một cô hồn đến từ dị thế, không có nhà, không có thân nhân, không có ấm áp......
Thì ra, nàng...... cái gì đều không có a! Ngay cả thân thể này đều không phải chính mình, còn có trái tim này...... Nàng sầu thảm cười, thế nhưng cười ra tiếng, thê lương vô cùng, tiếng cười xen lẫn trong tiếng bão táp ở đầu mùa, thế nhưng phá lệ bi thương mà hoang vắng.
Nàng cứ lang thang như vậy không có mục tiêu để đi, cũng không biết đi bao lâu, đến lúc nàng dừng lại, thế nhưng mới phát hiện đã đi tới Thiên Hồ Thủy. Bên bờ hồ, cành liễu phiêu diêu trong mưa gió không ngừng chụp phủi lên mặt hồ. Trên cửa lớn của Long Nguyệt vườn trà, giấy niêm phong đã không thấy, nàng hơi hơi sửng sốt, nhưng sau đó tự giễu không thôi, mục đích của hắn đã đạt được, còn phong vườn trà của nàng lại thì còn có ý nghĩa gì. Nàng bỗng nhiên không muốn đến gần một chút nữa, nơi đã từng là vườn trà trong mộng tưởng của nàng. Nàng không thể quên, chính là ở nơi đó, nàng ngoài ý muốn đụng chạm thân thể nam nhân kia, thì đã định phải kết cục bị lừa gạt lợi dụng.
Đờ đẫn xoay người, nàng cô độc đi trên con đường không một bóng người, không có mục đích đến, cảm giác cả người thực mỏi mệt. Thật sự đã đi rất lâu, chân không động nổi, nàng tùy tiện tìm một góc tường ẩn khuất, dựa vào vách tường lạnh cứng, chậm rãi ngồi xổm xuống ôm đầu gối, nàng muốn cứ như vậy ngây ngốc trong chốc lát, chỉ trong chốc lát mà thôi......Nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe dưới mái hiên âm thanh của những giọt mưa rơi xuống bắn tung tóe trên vũng nước, nàng nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Trận mưa này, đổ xuống thật tốt." Toàn bộ thế giới đều trở nên an tĩnh.
Lúc mưa sắp dứt, nàng thu lại tất cả cảm xúc, đang muốn đứng dậy, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi giày gấm màu đen.
Ánh mắt Mạn Yêu chậm rãi hướng lên, chủ nhân đôi giày kia mặc một bộ gấm trường bào hảo hạng màu xanh da trời, có một khuôn mặt anh tuấn phi phàm, trên khuôn mặt biểu tình vẫn luôn ôn hòa, trên tay cầm một cây dù giấy màu xám nhạt giơ lên đỉnh đầu nàng, mang theo ánh mắt có chút quan tâm chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, mỉm cười hướng nàng vươn một bàn tay ra.
Mạn Yêu ngơ ngẩn nhìn bàn tay kia, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có những vết da đã chai sần thẫm màu.
Nam tử thấy nàng chỉ là nhìn bàn tay hắn đến xuất thần, liền nhẹ nhàng cười nói: "Nhiều năm chinh chiến nơi sa trường, cầm kiếm cũng nhiều, tay đều nổi lên chai sần. Nàng...... đừng để ý."
Mạn Yêu lắc lắc đầu, giương mắt nhìn gương mặt anh tuấn ôn hòa vô hại. Chính là người này, ở hai ngày sau sẽ trở thành phu quân nàng, từ đây nàng sẽ mang họ hắn (Phó phu nhân), cùng hắn làm bạn cả đời. Nam tử này, hắn đúng như bề ngoài nhìn qua vô hại như vậy sao? Nàng nhàn nhạt cười, ánh mắt lại là sắc bén vô cùng, thẳng bức đến chỗ sâu trong đáy lòng người, ngữ điệu trầm hoãn nói: "Ta chỉ là suy nghĩ, tựa hồ mỗi một lần gặp được tướng quân, đều trùng hợp ở thời điểm ta cần trợ giúp nhất, ngươi nói...... Đây là thiên ý? Hay là nhân ý?"
Phó Trù hơi sửng sốt, ánh mắt khẽ biến, đáy mắt có một tia khác thường quang mang chợt lóe rồi biến mất, tiện đà nhẹ nhàng tùy ý mà cười nói: "Đương nhiên là nhân ý. Trên đời này làm gì mà có nhiều thiên ý trùng hợp như vậy. Thị vệ bên người ta vừa rồi có đi ngang qua nơi này, vừa lúc thấy được nàng, thông báo với ta, cho nên ta liền đến đây xem nàng. Nơi này cách phủ của ta không xa, trên người nàng đã ướt đẫm, không bằng cùng ta hồi phủ tấm gội thay xiêm y, để tránh giống như trước cảm nhiễm phong hàn." Hắn cong người hướng nàng đưa tay.
Mạn Yêu lấy khóe mắt ngó nóc nhà cách đó không xa, hơi do dự sau đó gật đầu, duỗi tay nắm tay hắn, muốn mượn lực đứng dậy, nhưng chân cẳng đã là chết lặng không nghe sai khiến, còn chưa đứng lên lại ngồi xổm xuống, thân mình một cái không xong, ngã xuống bên cạnh lạch nước.
Phó Trù vội vàng duỗi tay đỡ lấy vai nàng, nói: "Nàng cầm dù, ta ôm nàng đi." Dứt lời không khỏi phân trần mà đem dù nhét vào trong tay nàng. Hai chữ "không cần" nàng còn không kịp nói ra, người cũng đã bị ôm lên.
Ôm ấp của hắn thực ấm áp, bả vai rộng lớn, hai tay rắn chắc mà hữu lực, đem nàng vững vàng ôm vào trong ngực, làm cho người thật an tâm. Lúc này, vô luận thể xác hay là tinh thần của nàng đều đã mỏi mệt đến cực điểm, nàng bỗng nhiên nghĩ, nàng vì sao lại muốn suy xét nhiều như vậy? Cái gì âm mưu lợi dụng, cái gì quân cờ chính trị, thôi bỏ đi, nếu nhất định phải gả, thì gả đi. Chỉ cần nàng có thể bảo vệ cho chính lòng mình không bị tổn thương, cái khác, cái gì đều không quan trọng. Nghĩ vậy, nàng thả lỏng thân mình, nhắm mắt lại, dựa vào chỗ cổ vai hắn, bất tri bất giác liền nặng nề ngủ say, cây dù trong tay rơi xuống mặt đất sau lưng bọn họ, cũng hoàn toàn không hay biết.
Phó Trù cúi đầu nhìn dung nhan mệt mỏi của nữ tử trong lòng ngực, ánh mắt khẽ nhúc nhích, vô thức mà thả chậm bước chân, đi càng thêm trầm ổn.
.......................................
Phủ Ly Vương
Mưa dần dần ngừng rơi, trời quang mây tạnh, phủ Ly Vương sau khi bị mưa to cọ rửa qua so với ngày trước có thêm một tia thanh lãnh (thanh tĩnh + lạnh lẽo) hương vị.
Mạn Hương Các, Tông Chính Vô Ưu mắt phượng nhẹ nhắm, tư thế lười biếng mà dựa vào trên giường nệm nghỉ ngơi, ngón trỏ tay phải vô ý thức mà vuốt ve một quân cờ làm bằng bạch ngọc trên có khắc chữ đỏ nằm trong lòng bàn tay tay trái, làm như đang chờ đợi cái gì. Qua hồi lâu, hắn bỗng nhiên nói: "A Mạn, sao còn không đánh xuống? Thời gian nàng suy nghĩ càng ngày càng lâu rồi, còn như vậy đi xuống, chúng ta một ván cờ, từ sớm cho đến tối cũng đánh không xong!"
Hắn nói chuyện thời điểm đôi mắt vẫn như cũ nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi tiếng đáp lại, nhưng mà, đợi nửa ngày, đối diện an tĩnh đến hô hấp đều không cảm giác được. Tông Chính Vô Ưu đột nhiên tỉnh táo lại, kinh ngạc mở to mắt, đối diện không có một bóng người. Hắn trong lòng chấn động, nhanh như thế đã hình thành thói quen sao? Nhìn trong tay quân cờ, mày hắn nhíu chặt, đứng lên mang chút phiền muộn mà kêu lên: "Lãnh Viêm."
Nam tử một thân màu đen mặt lạnh băng lập tức hiện thân, cung kính nói: "Thuộc hạ tham kiến Vương gia."
Tông Chính Vô Ưu vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đứng dậy, nói: "Nàng rời đi hậu sơn làm gì? Lại đi đến chỗ nào?"
Lãnh Viêm nói: "Bẩm Vương gia, Li Nguyệt công tử sau khi xuống núi theo đường cái vẫn luôn đi theo hướng tây, ước chừng ở trong mưa đi một nửa canh giờ ( 3 tiếng đồng hồ), trên đường đi đến Thiên Hồ Thủy, dừng lại một lát, lại rời đi......"
Tông Chính Vô Ưu thần sắc vừa động, giơ tay ngăn lại lời nói của hắn (Lãnh Viêm), suy tư nói: "Ngươi nói nàng ở trong mưa đi một nửa canh giờ? Nhưng có bung dù không?"
Lãnh Viêm lắc đầu nói: "Không có. Nàng vẫn luôn dầm mưa, đi rất chậm."
Tông Chính Vô Ưu trong lòng run lên, lại hỏi: "Trên mặt nàng biểu tình như thế nào?"
Lãnh Viêm nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn luôn cười...... Cười đến thực nhạt nhẽo."
Tông Chính Vô Ưu hướng tới bên cửa sổ đi vài bước, nhìn ngoài cửa sổ sau khi mưa to tàn phá qua đi, phồn hoa thưa thớt. Hắn suy nghĩ nhớ lại mấy ngày trước, một ngày ánh nắng tươi sáng sau buổi trưa, bọn họ vừa mới kết thúc một ván cờ hoà, hắn hỏi nàng cuộc sống ở kiếp trước, nàng trở nên thực trầm mặc, sau đó, nàng đột nhiên nói: "Hình như đã thật lâu trời không đổ mưa."
Hắn hỏi: "A Mạn thích ngày mưa?"
Nàng buông trong tay quân cờ, ánh mắt sâu thẳm nói: "Có một loại người, trời sinh thích mưa, bởi vì ở trong mưa, mới có thể yên tâm rơi lệ, không cần lo lắng sẽ có người khác nhìn thấy."
Hắn nói: "A Mạn chính là loại người này!"
Nàng quay đầu, rũ xuống mi mắt che lại nhàn nhạt thương cảm, nhẹ nhàng nói: "Ta đã không nhớ rõ có bao nhiêu lâu không chảy qua nước mắt, có lẽ mười lăm năm, lại hoặc là mười bảy năm...... Thật là lâu lắm, đã quên mất cái loại mùi vị này......" Đó là cuộc sống kiếp trước của nàng, tính cho bi thương cũng không thể khóc thút thít. (dịch bởi yên hoa trên wattpad)
Tông Chính Vô Ưu suy nghĩ, xem ra nàng đều không phải không để bụng như lời nàng nói! Hắn trong lòng thế nhưng dâng lên một tia vui sướng, còn có.... đau lòng. Nữ tử kia luôn là đem chính mình che dấu thật sâu như vậy. Hắn xoay người, hỏi: "Nàng hiện tại người đâu?"
Lãnh Viêm trả lời: "Bẩm, ở phủ Tướng Quân."
Thân thể Tông Chính Vô Ưu chấn động, ánh mắt biến đổi, xoay người lạnh lùng nhìn hắn (Lãnh Viêm), trầm giọng hỏi: "Phủ Tướng Quân nào?"
Lãnh Viêm cả người run lên, trả lời: "Là.....phủ đệ của Vệ quốc Đại tướng quân."
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu trầm xuống:"Nàng đi phủ Tướng Quân làm cái gì? Còn có phát sinh việc khác?"
Lãnh Viêm lắc đầu "Nàng là bị Phó tướng quân tự mình ôm đi về phủ Tướng Quân. Thuộc hạ phí chút công phu mới trà trộn vào, nhưng không tìm được nàng, đành phải an bài người canh giữ ở bốn phía ngoài phủ Tướng Quân."
Phó Trù?! Sắc mặt Tông Chính Vô Ưu trầm xuống, đôi tay không tự giác mà nắm chặt, trong đầu hiện lên một màn bọn họ hai người nhìn nhau nói giỡn trước đại điện cung Nghi Khánh, cùng với hình ảnh trong tiệc tối lúc công chúa Khải Vân quốc tuyển phu, Phó Trù vẫn luôn nhìn nàng......giờ lại đến Phó Trù ôm nàng đi phủ tướng quân.
Trước mắt lập tức hiện lên tình cảnh nữ tử kia bị nam nhân khác ôm vào trong ngực, tức khắc bực bội lên, một loại cảm giác nói không rõ chua xót ở trong lòng hắn len lỏi. Hắn một khắc cũng ngồi không yên, bỗng nhiên đứng dậy nói: "Ngươi, tức tốc dẫn một trăm cẩm vệ, theo bổn vương đi đến phủ Vệ quốc tướng quân."
.......................................
Phủ Tướng Quân
Khi Mạn Yêu tỉnh lại thì đã tới phủ Vệ quốc tướng quân rồi. Nàng mở to mắt, thấy chính mình được an trí nằm ở trên chiếc ghế mềm làm bằng gỗ nam thượng đẳng có phủ một lớp lông thú tuyết trắng, chỗ tê đau ở trên đôi chân có một cảm giác ấm áp truyền đến, nàng rũ mắt vừa nhìn thấy, trong lòng đột nhiên chấn động, đỉnh thiên lập địa thiếu niên danh tướng, tay cầm quân quyền của một quốc gia Vệ quốc đại tướng quân, giờ phút này thế nhưng nửa ngồi xổm quỳ gối dưới chân nàng, động tác ôn nhu mà vì nàng nắn bóp đôi chân tê dại của nàng!
Mạn Yêu kinh sợ nói: "Tướng quân đang làm cái gì?! Ngươi mau mau dừng tay, Li Nguyệt không đảm đương nổi!"
Nàng vội vàng ngồi dậy, muốn quay người đi, chân lại bị Phó Trù chặt chẽ nắm ở trong lòng bàn tay. Giày vớ của nàng đều đã được cởi ra, chân ngọc tinh tế nhỏ nhắn ở bên trong bàn tay to rộng, một tay là có thể ôm hết, da thịt oánh bạch như ngọc bởi vì do hắn mềm nhẹ mát xa mà hiện ra nhàn nhạt hồng nhạt, trông rất đẹp mắt.
Phó Trù ngẩng đầu hướng nàng cười, nói: "Không có gì ngại, một lát là xong rồi." Dứt lời hắn cứ tiếp tục động tác lúc nãy.
Mạn Yêu ngơ ngác mà nhìn hắn, một câu cũng nói không nên lời.
Ánh nắng sau cơn mưa ôn ôn nhu nhu, xuyên thấu qua cửa sổ giấy trắng tinh, chiếu lên sườn mặt anh tuấn của hắn, sóng mũi cao thẳng cùng với anh khí (khí chất anh hùng) giữa hai mày càng tăng thêm vài phần thanh nhã ôn hòa.
Người nam nhân này, không chỉ có thiện giải nhân ý, lại như thế ôn nhu săn sóc, nếu không có cùng Tông Chính Vô Ưu dây dưa, trong cuộc hôn nhân chính trị quyền mưu, nàng có thể gả cho một nam tử như vậy nên thấy đủ mới đúng, nhưng vì sao nàng một chút vui vẻ cũng không có. Thật khó tưởng tượng được, một nam tử ôn hòa, thanh tao như thế, lại rong ruổi nơi sa trường, chỉ huy trăm vạn hùng binh, làm cho quân địch nghe tiếng sợ vỡ mật, cho người ta một loại ấn tượng sát khí đầy người.
Nàng đang suy tư, không hề ý thức nhìn chằm chằm vào hắn, lại không ngờ ánh mắt Phó Trù vốn là đặt ở trên chân nàng đột nhiên lại nâng cao lên, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.
Mạn Yêu vội xoay mặt đi hơi hơi cúi đầu không ra tiếng, Phó Trù nhẹ nhàng cười nói: "Nàng đứng lên đi lại một chút xem, có khá hơn không?" Nói xong đỡ tay nàng, hai người cùng đứng lên. Nàng đi hai ba bước, chân cẳng linh hoạt tự nhiên, quả nhiên không hề có cảm giác tê đau, nàng chân thành cảm kích cười nói: "Cảm ơn ngươi."
Phó Trù không thèm để ý mà cười nói: "Nước ấm đã kêu người chuẩn bị rồi, ở bên trong. Nàng có bất luận yêu cầu gì, thì phân phó cho nha đầu nơi này."
Mạn Yêu cười nhạt gật đầu, xoay người hướng tới phòng tắm bước vào, bước đến tấm bình phong bằng ngọc trên có khắc hoa, nàng bỗng nhiên dừng lại bước chân, ngoái đầu nhìn thấy Phó Trù vẫn đứng ở tại chỗ mỉm cười nhìn nàng chăm chú, nàng trong lòng tự nhiên có chút bất an, mày đẹp hơi chau nói: "Tướng quân cứ như vậy mang ta hồi phủ... không lo lắng đắc tội với Ly Vương sao?"
Lấy võ công Phó Trù, không có khả năng không biết có người vẫn luôn đang âm thầm đi theo nàng, quan sát tình hình của nàng, cũng nhất định có thể nhìn ra giữa nàng cùng Ly Vương đã xảy ra vấn đề.
Phó Trù nhàn nhạt hợp lại mi nói: "Ta chỉ là không nghĩ đến thân thể nàng có bệnh, ngược lại không suy xét nhiều như vậy.... qua sự nhắc nhở của nàng như thế, ta phải nên hảo hảo suy xét, phải hay không đợi nàng sau khi tắm gội xong, tự mình tiễn nàng về phủ Ly Vương, để tránh cùng vị Vương gia kia đang được bệ hạ thịnh sủng kết thù oán." Lời nói nửa nói giỡn, làm như vẫn chưa đem vấn đề này để vào mắt. Ôn hòa mà tùy ý tươi cười, làm cho không khí cả phòng trở nên nhẹ nhàng mà thích ý.
Nhưng mà, Mạn Yêu lại cảm thấy lúc hắn đang nói đến "Vương gia đang được bệ hạ thịnh sủng", phía sau tươi cười có cảm xúc khác thường nói không rõ, là châm chọc là oán hận, hoặc là cái gì khác, cái loại cảm xúc này bị hắn che dấu đến thực sâu, cụ thể là cái gì, nàng không thể nào xác định.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng cảm thấy có chút quen mặt, nhưng như thế nào cũng nghĩ không ra ở nơi nào gặp qua. Giờ phút này, lại nhìn kỹ gương mặt này, nhìn sơ lược những biểu tình trên mặt hắn, thế nhưng nhìn ra một tia lạnh buốt, nàng trong đầu lập tức hiện lên một gương mặt khác, mặt mày lạnh lùng, ngũ quan tựa đao khắc hình dáng rõ ràng, ánh mắt sắc bén, làm cho người không có chỗ nào che giấu...... Lâm Thiên hoàng!! Nàng trong lòng cả kinh, người có khuôn mặt cùng hắn tương tự, thế nhưng là...... Lâm Thiên hoàng?!
Phó Trù thấy nàng nhìn chằm chằm vào hắn, tựa ở nghiên cứu cái gì, trong mắt còn hiện lên kinh ngạc nghi hoặc, không tự chủ cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Mặt ta...... có cái gì đặc biệt sao?"
Mạn Yêu sửng sốt, lập tức hoàn hồn, giống như tùy ý nói: "Không phải, chỉ là bỗng nhiên ta cảm thấy ngươi thật là quen mặt, tựa hồ ở nơi nào gặp qua. Ta là nói.... trước lúc gặp nhau ở Đông Giao khách điếm."
Phó Trù chấn động, khóe môi tươi cười trong nháy mắt cứng đờ, ánh mắt từ trước đến nay ôn hòa giờ hiện lên một tia sắc sắc bén, tốc độ biến mất cực nhanh, làm người nhìn thấy cho rằng đã hoa mắt. Hắn dường như không có việc gì mà hướng tới nàng vài bước, sắc mặt như lúc ban đầu ôn hòa, mang theo vài phần vui đùa nói: "Có thể là chúng ta có duyên. Lại có lẽ...... Chúng ta trước kia thật sự gặp qua, ở trong mộng cũng nói không chừng."
Mạn Yêu cười nhẹ nhàng thuận miệng nói: "Có lẽ đi."
Phó Trù nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói: "Mau vào đi thôi, còn chậm nữa, có khả năng nàng tắm cũng không an ổn rồi."
Mạn Yêu trong lòng hiểu rõ, gật đầu nói: "Được. Trong chốc lát người của Ly Vương phủ tới, ngươi trước giúp ta chắn một trận, ta chính mình nghĩ cách rời đi, sẽ không làm ngươi khó xử." (dịch bởi yên hoa trên wattpad)
Nàng dừng một chút, nhìn hắn ôn hòa phía sau con ngươi thâm trầm khó lường, lại nói: "Qua hai ngày nữa, ngươi phải trở thành Phò mã của Dung Nhạc trưởng công chúa, trước khi thành thân, nếu có cơ hội, ngươi nên cùng nàng gặp mặt, tăng tiến chút cảm tình." Nàng tin tưởng hắn có thể hiểu ý tứ nàng.
Ánh mắt Phó Trù rũ nhẹ lại nâng lên, đã là xoay mấy vòng, cười nói: "Nói rất có lý! Ta đây đi ra ngoài trước."
Mạn Yêu nhìn bóng dáng hắn rời đi, bên môi ý cười dần dần dấu đi, xoay người vòng qua bình phong, đi vào sương mù lượn lờ trong phòng tắm rộng lớn.