Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 103-3: Ngoại truyện Dung Tề : Tình yêu của ta, vĩnh viễn không có lối thoát (2)




Một khắc kia, hắn vốn là một lòng muốn chết, không nghĩ tới lại cầu được thuốc duy trì mạng sống.

Sau khi uống thuốc xong, hắn được nâng lên trên giường, tu dưỡng mấy tháng mới hơi khôi phục một chút nguyên khí. Từ đó về sau, mẫu thân hắn không đến gặp hắn nữa, cũng không lại làm khó hắn, ngược lại một lần cho hắn rất nhiều thuốc.

Thân thể vừa mới khôi phục được một chút, thì được đến tin tức, nàng bị Tông Chính Vô Ưu trục xuất khỏi Nam triều, quá thương tâm nàng tự đâm mình một kiếm, bị thương mà rời đi.

Hắn biết hết thảy lại là "Kiệt tác" của mẫu thân hắn. Hắn lập tức phân phó Tiểu Tuần Tử sai người tìm tung tích của nàng khắp nơi, biết được chỗ đặt chân của nàng, hắn lập tức chuẩn bị xe ngựa, ra roi thúc ngựa, không nghĩ không ngủ đuổi đến nơi. Hắn nóng lòng sốt ruột như thế, lại nào biết rằng, chuyện này kỳ thật là mưu kế mà nàng mới vừa nghĩ ra. Nàng vì Tông Chính Vô Ưu, không tiếc hủy hoại danh dự, tự làm thương thân thể mình, nàng yêu nam nhân kia, đã yêu tới không màng tất cả!

Lại gặp nàng lần nữa, mái tóc bạc của nàng như ba ngàn mũi kim đâm vào mắt hắn, đâm đến hắn hận hai mắt của mình không thể mù lòa đi. Nếu là nhìn không thấy, có phải không cần khổ sở như thế hay không?

Đối mặt với nàng, hắn thế nhưng không biết nên nói cái gì, ở trước mặt nàng, tất cả lời lẽ đều là nhạt nhẽo vô dụng. Hắn không có xin lỗi, bởi vì bất luận xin lỗi cái gì đều không thể đền bù tất cả thương tổn mà nàng phải chịu. Nàng trở nên càng thêm lạnh nhạt, ngẫu nhiên sẽ chiếu ra ánh mắt oán hận, làm như hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả, mới có thể giải trừ nỗi oán giận trong lòng nàng.

Hắn yên lặng chịu đựng nỗi oán hận của nàng, cơn giận của nàng, hắn có đôi khi suy nghĩ, nàng vì sao không giống đâm Tông Chính Vô Trù như vậy, mà cũng đâm hắn một nhát? Như vậy, nỗi hận trong lòng nàng, có thể giảm bớt một chút hay không?

Cho dù là hận đối mặt với nhau, nhưng bọn họ cũng không có cơ hội đơn độc ở chung, đêm đó, không chỉ có Tông Chính Vô Trù tới, Ninh Thiên Dịch cũng tới. Bốn vị hoàng đế có sức ảnh hưởng nhất trên đại lục này, đều đối với nàng có tình cảm sâu đậm, mà nàng, xác thật đáng giá để cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ yêu thương hết lòng. Chỉ là, hắn là cái người không có hy vọng nhất ở trong số bọn họ.

***

Vốn dĩ đại hội chọn ngựa của Trần Phong quốc hắn không chuẩn bị tham gia, nhưng hiện giờ, đã có nàng ở đây, hắn đương nhiên là phải đi rồi. Tới Trần Phong quốc, nàng được thái y khám ra là đã mang thai, nhưng lại không biết có giữ được hay không. Nàng thực sự sợ hãi mất đi đứa bé này, ánh mắt tuyệt vọng mà bi thương, hắn chỉ có thể đứng ở xa xa mà nhìn, không thể làm gì được. Thẳng đến khi Tiêu Khả xuất hiện, đôi mày của nàng đã từ từ giãn ra, trong lòng hắn có hơi chút thư thái đi.

Hắn khi đó suy nghĩ, nếu nàng cũng có thể giống như mẫu thân hắn ích kỷ như vậy, thật là tốt biết bao. Nhưng nàng sẽ không, cho dù hắn có nói cho nàng biết hết thảy, nàng tất nhiên sẽ thà rằng chính mình chết, thà rằng tự tay giết chết đứa bé trong bụng, cũng sẽ không cho một cái đứa bé chưa sinh ra thì đã chú định vận mệnh bệnh tật cả đời.

Sau đó, sự thật đã chứng minh, suy đoán của hắn là đúng.

Ở bên cạnh nàng, xưa nay không hề thiếu tai mắt của hắn.

****

Hợp tan phân ly nhiều năm, hắn bệnh sống cũng đến hai mươi ba tuổi, thời gian nhiều nhất cũng dư lại không đến một năm. Hắn biết được nàng cùng Tông Chính Vô Ưu bởi vì đứa con mà cãi nhau, nàng rời đi quân doanh trở lại hoàng cung Nam triều, mà kế hoạch của mẫu thân lại lần nữa bắt đầu, muốn bí mật bắt lấy nàng mang đi Kinh thành, ở sau khi Tông Chính Vô Ưu công phá phòng thủ của Kinh thành, làm lợi thế khống chế Tông Chính Vô Ưu, mà liên lụy tới tánh mạng Dung nhi của hắn, hắn lại há có thể ngồi yên không quan tâm?

Nhân lúc mẫu thân ở Bắc Triều, hắn mang theo ba mươi vạn đại quân tiến đánh Nam triều, bức nàng đi Ô thành, trước lúc đại quân của hắn xuất phát, hắn hạ tử lệnh, tất cả tướng sĩ có thể giết bất luận người nào ở bên cạnh nàng, nhưng tuyệt đối không thể làm tổn thương tánh mạng của nàng, nếu có người vi phạm, tru di cửu tộc.

Một ngày đó, máu chảy thành sông, chết đều là những tướng sĩ trung thành với hắn. Vì một nữ tử, làm oan uổng tánh mạng của mấy chục vạn người, hắn không biết làm như thế có đúng hay không, hắn chỉ biết là, hắn muốn ở trước khi hắn chết, muốn dùng hết năng lực bảo hộ nàng, cũng muốn mang nàng đi tới một nơi, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn.

Hắn dịch dung trà trộn vào bên trong thành, ở trên tường thành nhìn tay nàng kéo cung, một mũi tên bắn về phía thế thân của hắn trên đài cao, biểu tình của nàng kiên định quả quyết tuyệt tình, động tác dứt khoát lưu loát, không có nửa phần do dự.

Hắn đau lòng ấn chặt ngực, ẩn vào trong phòng nàng chờ nàng.

Trải qua một trận chiến này, nàng hầu như đã kiệt sức, tiến vào phòng liền dựa gần cửa trượt ngồi trên mặt đất, biểu tình mỏi mệt làm hắn đau lòng đến cực điểm.

Dưới loại tình cảnh này, hắn muốn mang nàng đi, không phí sức chút nào.

***

Trên đường, hắn tìm mảnh vải đen che lại đôi mắt nàng, hắn sợ hãi nhìn đến ánh mắt căm hận của nàng. Mặc dù cách làm này, chỉ là lừa mình dối người.

Lúc nàng tỉnh lại, cũng không có cởi xuống mảnh vải, nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn đi?

Rõ ràng trong lòng biết, hắn lại vẫn là ngu xuẩn hỏi một câu: "Dung nhi, nàng chán ghét ta đến như vậy sao?"

Nàng nói cho hắn: "Đúng vậy, thực chán ghét." Khẳng định như vậy, không chừa đường lui.

Một đường xóc nảy, hắn không ngừng ho khan, thân thể hiển nhiên một ngày so với một ngày càng yếu hơn, thuốc cũng không còn nhiều lắm, hắn không thể hồi cung, đành phải dùng ít lại.

Ốm đau của thân thể, hắn đều có thể chịu đựng, sự lạnh nhạt cừu thị của nàng, hắn cũng có thể miễn cưỡng thừa nhận, chỉ là mỗi khi nghe nàng nói đến Tông Chính Vô Ưu, trong giọng nói của nàng đều có nồng đậm quan tâm cùng lo lắng, giống như kim đâm vào tim hắn, đau không thể chịu nổi.

(Cừu thị: đối xử như kẻ thù)

Nàng cho rằng hắn mang nàng đi là muốn lợi dụng nàng khống chế Tông Chính Vô Ưu, thế là, hắn hỏi: "Tông Chính Vô Ưu ở trong lòng Dung nhi, đã rất quan trọng như thế sao? Nàng tình nguyện chính mình chết cũng không muốn để hắn (TCVU) chịu thương tổn? Vì sao?"

Nàng nói: "Bởi vì hắn là trượng phu của ta, là phụ thân của đứa bé trong bụng ta, cũng là nam nhân duy nhất ta yêu trong cuộc đời này. Ta có thể vì hắn sống, cũng có thể vì hắn chết."

Đây là câu trả lời của nàng, biết rõ đáp án như thế, vì sao một hai phải khiến nàng nói ra lại đau đến chịu đựng không nổi?

Nam nhân duy nhất nàng yêu, nàng nói...... Tông Chính Vô Ưu là nam nhân duy nhất nàng yêu! Nàng chỉ nhớ rõ nàng yêu Tông Chính Vô Ưu, lại không nhớ rõ nàng cũng từng yêu hắn!

Dung nhi à, vì sao tình yêu và oán hận của nàng lại phân rõ ràng đến như vậy? Yêu một người có thể vì người đó sống, vì người đó chết, hận một người liền như thế nhẫn tâm, không lưu tình chút nào.

Thôi bỏ đi, nếu hắn đã không thể cho nàng hạnh phúc, vậy thì hãy thành toàn hạnh phúc cho nàng. Thế là, hắn dùng điều kiện giải độc Thiên Mệnh, đổi lấy thời gian nửa năm ở bên nhau.

***

Mang nàng đi đến cái thôn đã từng là giấc mộng cùng hy vọng của hắn, nơi đó có một cái viện, bốn phía chung quanh viện là cây Bạch Quả cành lá sum xuê, ở giữa sân, những cây Thục Quỳ trắng đã lớn rất cao rồi, ở trong gió thoảng của ngày hè mà lay động nở rộ, một mảnh cảnh sắc trắng tinh mà mỹ lệ.

Hắn nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của nàng, bất giác hắn liền có cảm giác thoải mái. Mặc kệ nàng có mất đi ký ức hay không, nơi này đều là phong cảnh mà nàng yêu thích!

Bốn tháng sau đó, là những ngày tháng vui vẻ nhất trong mấy năm gần đây của hắn, mặc dù phía sau sự vui vẻ này ẩn chứa sự đau buồn khôn kể.

Những ngày ấy, hắn đối với nàng hết sức sủng nịch yêu thương nuông chiều, dùng hết cảm tình cả đời, không hề giữ lại. Dần dần, nàng không hề bài xích hắn như trước, có khi cũng sẽ chủ động cùng hắn nói một hai câu, nhưng trước sau không kêu hắn một tiếng "Tề ca ca" nữa. Chỉ có hắn một lần lại một lần kêu nàng là Dung nhi, nhưng vô luận hắn kêu như thế nào, những ngày tháng nàng tươi cười gọi hắn là Tề ca ca, vĩnh viễn sẽ không quay về nữa.

***

Tháng mười, lá cây Bạch Quả màu vàng kim rơi đầy sân, trong viện một mảnh hơi thở mùa Thu.

Đứa con của nàng cùng Tông Chính Vô Ưu ở trong sự trông đợi của nàng đã ra đời. Cái ngày đó, hắn ngồi ở trước giường, cầm chặt tay nàng, nhìn khuôn mặt thống khổ đau đớn đến biến hình của nàng, nghe tiếng kêu của nàng như muốn xé rách tim gan, hắn hoảng loạn không biết phải làm như thế nào.

Vì cho nàng thêm sức mạnh, hắn nói cho nàng biết, Tông Chính Vô Ưu sắp đến rồi. Nàng vốn dĩ kiệt sức, sắp phải ngủ thiếp đi, nhưng vừa nhắc tới Tông Chính Vô Ưu, quang hoa trong mắt nàng lại sáng lên. Cái này đại khái chính là sức mạnh của tình yêu! Tông Chính Vô Ưu đối với nàng mà nói có ý nghĩa biết bao nhiêu, thì nàng đối với hắn mà nói có ý nghĩa bấy nhiêu.

Đứa bé thuận lợi sinh ra, còn chưa kịp ăn mừng, người mà mẫu thân phái tới đột nhiên xâm nhập, đoạt đi đứa bé. Nàng cho rằng hết thảy lại là âm mưu của hắn, giống như nổi điên nắm vạt áo hắn, ánh mắt oán hận như là muốn đem hắn thiên đao vạn quả.

(thiên đao vạn quả: một đao một đao xẻo thịt cho đến chết.)

***

Trở về cung, hắn trăm phương nghìn kế thám thính tung tích của đứa bé, lại không thu được kết quả gì. Luôn mãi cân nhắc suy tính, dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với mẫu thân cùng Dung nhi, hắn sai người ở trong mật thất tẩm cung của hắn đào một mật đạo, kéo dài đến địa lao ngầm ở cung điện của mẫu thân.

Tông Chính Vô Ưu tới sớm hơn so với hắn tưởng, mới một tháng ngắn ngủn, đã đánh vào Hoàng thành. Vừa đúng lúc, mật đạo đã hoàn thành, hắn từ địa lao ngầm cứu nàng ra, ở trong ánh sáng mờ nhạt của mật thất, dùng dược liệu trân quý mà mấy năm nay hắn thu thập phao nước nóng cho nàng ngâm, để giải độc Thiên Mệnh trong cơ thể nàng.

Chờ nàng ngủ say dưới tác dụng của thuốc, hắn dùng nội lực giúp nàng đem dược tính dẫn vào kinh mạch, lại đem công lực cả đời truyền hết cho nàng. Sau đó, hắn đỡ thùng gỗ ngồi quỳ trên mặt đất, toàn thân không còn sức lực.

"Tiểu Tuần Tử, sau khi trẫm chết, ngươi đỡ thi thể trẫm ngồi trên long liễn, đi đến bên ngoài điện Hiên Viên. Nhớ kỹ, ở trước khi Dung nhi tỉnh lại, nhất định không thể làm cho mẫu hậu phát hiện ra có điều bất thường. Đây là đạo thánh chỉ cuối cùng của đời trẫm, ngươi nhất định phải làm được." Âm thanh của hắn cực kỳ suy yếu, khẩu khí lại là kiên định vô cùng.

"Hoàng Thượng......" Tiểu Tuần Tử bỗng nhiên bi thương khóc lớn, khóc đến không thể đè nén.

Hắn lại vui mừng cười rộ lên, cả cuộc đời ngắn ngủi này của hắn, cũng chỉ có Tiểu Tuần Tử từ nhỏ đi theo bên người hắn đối với hắn trước sau như một, một lòng trung thành. Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, lại nhìn về phía Tiêu Khả đang cúi đầu đứng yên ở một bên, phân phó nói: "Đừng để cho Dung nhi biết được việc này. Trong chốc lát nhớ rõ thổi tắt hết đèn đuốc, chờ Dung nhi tỉnh, ngươi cầm lệnh bài mang nàng đi ra trước đại điện. Được rồi, đều đi ngoài cửa chờ đi."

Còn lại một chút thời gian cuối cùng trong đời, hắn muốn đơn độc ở chung cùng Dung nhi.

Tiểu Tuần Tử vội lau khô nước mắt, nghẹn ngào lãnh chỉ ra cửa, Tiêu Khả theo sát phía sau.

Trong mật thất phong bế chỉ còn lại hai người hắn và nàng. Hắn đỡ thùng gỗ gian nan xoay người, nắm cánh tay mảnh khảnh của nàng lên, dùng hết sức lực cầm thật chặt.

"Dung nhi!" hắn nhẹ nhàng gọi nàng, trong lòng tràn ngập chua xót sâu kín cùng với nồng đậm bi ai, "Không cần tha thứ cho ta! Cứ như vậy, vẫn luôn hận ta đi! Chỉ có người nàng hận rời khỏi nàng, nàng mới sẽ không đau khổ...... Dung nhi, ta đi rồi! Nàng phải sống tốt......"

Ánh mắt của hắn lưu luyến không rời, muốn nhìn chăm chú dung nhan ngủ say của nàng một lần cuối cùng, muốn đem nữ tử từng yêu hắn qua lại hận hắn qua, cho hắn vui vẻ cùng hạnh phúc lại mang cho hắn tuyệt vọng cùng thống khổ, nhớ kỹ suốt đời suốt kiếp, nhớ kỹ tình cảm của bọn họ đã từng có, nhớ kỹ nhiệt độ cơ thể của nàng, như vậy, trên đường đến Hoàng Tuyền, hắn sẽ không còn tịch mịch cô đơn nữa.

Hắn cầm lấy chủy thủ sắc bén sớm đã chuẩn bị, nhắm ngay cổ tay tái nhợt của mình, không lưu tình chút nào mà hung hăng cắt xuống.

Máu tươi từ trong thân thể hắn tuôn ra, đau đớn bén nhọn đâm thủng linh hồn hắn, hắn lại cả cái nhăn mày cũng chưa từng nhăn một cái. Liền như vậy lẳng lặng nhìn máu của mình đem nước thuốc trong thùng gỗ một phân một phân nhuộm đỏ, nghe sinh mệnh tuổi trẻ của mình ở trước mặt vận mệnh vô tình tấu vang lên khúc bi ca, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, vẻ mặt tươi cười an tường vô cùng, thậm chí mang theo một tia thỏa mãn.

Cả đời này, chú định ngắn ngủi như thế, nhưng, ở trong sinh mệnh ngắn ngủi này, có thể gặp được nàng, yêu nàng, hắn cảm thấy mỹ mãn. Nếu nhất định phải nói tiếc nuối, như vậy, tiếc nuối lớn nhất của hắn, là không thể ở trước khi chết, lại nghe nàng thiệt tình gọi hắn một tiếng "Tề ca ca".

Từ nay về sau, gương mặt tươi cười của nàng, hắn không còn nhìn thấy; giọng nói của nàng, hắn cũng không còn nghe thấy rồi; hết thảy hết thảy về nàng, đều không có quan hệ gì đến hắn nữa......

Hắn thậm chí không dám khẩn cầu kiếp sau, bởi vì hắn không xác định kiếp sau có còn giống kiếp này bất hạnh như vậy hay không!

Hắn từ từ ngẩng đầu, đem ánh mắt dừng lại ở hình ảnh dung nhan ngủ say của nàng, lẩm bẩm tự nói: "Dung nhi, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho nàng. Chỉ mong kiếp này...... nàng có thể hạnh phúc! Kiếp sau, cũng phải hạnh phúc. Còn về ta...... vẫn là hãy quên đi, vĩnh viễn không cần nhớ lại, cho dù nhớ lại, cũng xin nàng hãy quên đi......"