Bách Niên Hảo Hợp

Chương 87






Để phân biệt thật giả, Chu Khải Thâm bảo thư ký Từ đi điều tra một chút.Tùy tiện tìm kiếm tỉ mỉ trên một trang web bất động sản, thật sự có thể tìm ra căn phòng số bảy kia.

Hơn nữa giá còn thấp hơn thị trường, một đêm mà thôi đã có mười mấy người chú ý.

Cố Hòa Bình xem xét, cảm khái: “Anh Chu, ra giá tôi thanh toán luôn một lần, được không?”Chu Khải Thâm viết hoa một chữ “LĂN”, “Đó là phòng cưới của ông!”Lão Trình cười nói: “Trước tiên cậu đừng nổi giận, ngẫm lại nên dỗ dành vợ mình thế nào đi.”Trên xe, Chu Khải Thâm gọi cho Triệu Tây Âm.

Cô không nghe máy.

Cố Hòa Bình hỏi, “Đưa cậu về Phạm Duyệt?”Chu Khải Thâm suy nghĩ một chút, nói: “Về nhất hào viện.”Anh đoán không sai, Triệu Tây Âm thật sự ở trong nhà này.Chu Khải Thâm ấn mật mã, tiếng mở cửa vang lên.

Căn nhà đã lâu không có người ở, không khí có chút ngột ngạt.

Cũng may nơi này có nhân viên vệ sinh quét dọn định kỳ mỗi tuần, cho nên vẫn sạch sẽ gọn gàng.

Đèn phòng ngủ sáng, ánh sáng vàng ấm lộ ra từ khe cửa hẹp, phảng phất giống như mộng xưa kiếp trước.Chu Khải Thâm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Triệu Tây Âm đứng trước tủ quần áo, trên giường chất đầy quần áo và đồ linh tinh.

Hai vali trên mặt đất đã chất đầy đồ, Triệu Tây Âm vẫn bận rộn không ngừng.“Tiểu Tây.” Chu Khải Thâm gọi cô.Triệu Tây Âm ngoảnh mặt làm ngơ, xem anh như không khí, thừa thế xông lên chuyển quần áo đồ treo trong tủ ra ngoài.Chu Khải Thâm đi qua, kéo cổ tay cô lại.“Anh thả em ra!” Giống như chốt xúc động bật mở, Triệu Tây Âm ra sức giãy dụa.Tất nhiên Chu Khải Thâm không thả, giọng nói nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn tú tươi cười, “Anh đây không phải đã bình yên vô sự quay về rồi sao? Đây là phòng cưới hai ta, em thật sự cam lòng bán sao? Bán thì bán đi, anh mua.


Mua rồi chuyển về cho em.

Được không bảo bối?”Triệu Tây Âm quay mặt đi chỗ khác, tóc dài rũ xuống đến đầu vai, giống như cây quạt đen nhánh che đi nửa khuôn mặt, vừa vặn che khuất mắt mũi.Chu Khải Thâm tiến về phía trước một bước, đưa tay muốn ôm cô.Triệu Tây Âm quật cường trốn đi, duy trì tư thế này, không thỏa hiệp.Lúc Chu Khải Thâm phát hiện ra không hợp lý, vén tóc cô lên lộ gương mặt, mới phát hiện Triệu Tây Âm đã lệ rơi đầy mặt.Không một tiếng động, tiều tụy, kiềm nén.

Con ngươi cô lạnh lùng trong trẻo, bị nước mắt bôi trơn, tất cả đều là dáng vẻ tan nát cõi lòng.

Chu Khải Thâm hoảng hốt, cũng đau lòng, “Tiểu Tây.”Triệu Tây Âm đẩy anh ra, tỉnh táo chất vấn: “Cho nên trong mắt anh, rốt cuộc em tồn tại thế nào?”Chu Khải Thâm ăn nói mạnh mẽ, “Là vợ chồng.”Ánh mắt Triệu Tây Âm như dao, “Kiểu vợ chồng nào? Chỉ có thể cùng cam, không thể cùng khổ?”“Không phải, chuyện này đột nhiên nảy sinh, có thể giải quyết trong năng lực phạm vi của anh, anh không muốn làm em phân tâm và lo lắng.”“Trong phạm vi năng lực.” Triệu Tây Âm cúi đầu xuống, nghiền ngẫm lặp lại mấy chữ này, sau đó cười khổ một tiếng, “Cho nên trong nhận thức của anh, chỉ dùng tiêu chuẩn này để nhận định giữa chúng ta, đúng không?”Chu Khải Thâm bắt đầu lo lắng, “Không phải như vậy.”“Chính là như vậy.” Triệu Tây Âm chất vấn từng câu, ép sát từng bước, từng chữ thấy máu, “Vì anh có thể giải quyết, vì anh có năng lực, vì anh đã quen đối mặt một mình, vì em là người anh yêu, cho nên anh dùng phương thức này của anh với người mình yêu.

Những thứ này đương nhiên là anh lấy cớ.

Anh ném em ra khỏi cuộc sống của anh, anh đòi mưu cầu nghiêm ngặt một hình tượng người chồng hoàn mỹ, đồng thời cảm thấy đây là tốt với em —— Chu Khải Thâm, đây không phải tốt với em, đây là anh ích kỷ, là anh căn bản không có xem em là người mình muốn đi cùng cả đời.”Sắc mặt Chu Khải Thâm tái xanh, một đốm lửa trong lòng ngực muốn bốc cháy, muốn biện luận theo lý lẽ, phản bác cần lời lẽ chính đáng.

Nhưng lời vọt tới yết hầu lại ma xui quỷ khiến trượt về bụng.

Anh không muốn thừa nhận, giờ khắc này anh nếm thử được phần đáp lại chân thật nhất này, đúng là mình trúng tim đen hai phần.Triệu Tây Âm nhìn anh, trong mắt ánh lên sự sắc bén trực tiếp, giống như một tấm kính chiếu yêu, “Lần này là vào cục cảnh sát, anh có năng lực giải quyết.

Vậy thì lần tiếp theo, nếu như anh sinh bệnh, anh có tiền có thể giải quyết.

Anh gặp phải phiền phức, anh có nhân mạch có thể giải quyết.

Anh đụng phải người thích mình, anh có trí tuệ có thể giải quyết.

Tất cả ‘Anh có’, ‘Anh có thể’ đều là giấu diếm em, lý do đẩy em ra khỏi cuộc sống của anh.——Chu Khải Thâm, nhưng em căn bản không phải loại người thế này, mà anh coi em thành loại người này!”Triệu Tây Âm ngồi xổm trên mặt đất, rúc đầu vào giữa cánh tay, cũng không nhịn được nữa nghẹn ngào khóc nức nở: “Bản chất hôn nhân không phải là ẩn dật, mà là giúp đỡ lẫn nhau anh có biết không!”Bước chân Chu Khải Thâm hơi lảo đảo, huyệt thái dương đau như bị trăm cây châm xuyên qua.Dường như anh hiểu rõ, hiểu rõ cội nguồn hôn nhân thất bại lần trước, hiểu rõ rốt cuộc vì sao ngày xưa Triệu Tây đi xa từng bước.Lần này, Triệu Tây Âm không để anh dỗ dành, thậm chí không cho anh cơ hội giải thích.

Cô nhìn thấu bản chất, mổ thẳng linh hồn, khiến câu chuyện giấu kín giữa hai người rộng mở dưới ánh mặt trời.

Thời điểm ra đi, Triệu Tây Âm đã thu cảm xúc lại.

Cô trầm tĩnh và Chu Khải Thâm lòng dạ rối bời tạo thành đối lập rõ ràng.Trước khi đóng cửa, cô dừng bước, không quay đầu lại, nói từng chữ: “Anh Chu, chúng ta phân phân hợp hợp hai lần, cũng không phải không có lần thứ ba.”Tiếng đóng cửa “két”, giống như lưỡi dao sắc thu vỏ, âm vang mạnh mẽ.——Về đến nhà, Triệu Văn Xuân đang luyện chữ, thấy cô trở về một mình còn cảm thấy kinh ngạc, quan sát phía sau theo bản năng, “Khải Thâm không về cùng con à?”Triệu Tây Âm kéo vali, tiếng ròng rọc ma sát ngột ngạt.

Cô đáp một tiếng ậm ờ, sau đó đi tới nhìn thầy Triệu viết chữ - ‘Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ.’Hôm nay đi đến chỗ nào dường như cũng không thể thoát khỏi bi thương mất mát, Triệu Tây Âm buông giấy xuống, ngoài miệng vẫn tán dương, “Thầy Triệu không dạy học, đi bày quầy hàng viết chữ cũng là một tay nghề tốt.”Triệu Văn Xuân cười vui vẻ, “Được đấy, bán không được thì cho vợ chồng trẻ hai đứa.”Chợt nhắc tới người kia, cảm xúc Triệu Tây Âm chùng xuống rõ ràng.

Cô cúi thấp đầu, nói: “Ba, con mệt mỏi, đi ngủ trước một lát.”Triệu Văn Xuân nhìn ra tâm tình con gái không tốt, suy nghĩ, chẳng lẽ lại cãi nhau?Quả nhiên không bao lâu, Chu Khải Thâm gọi điện tới, nghe ngữ khí ngược lại như thường, chỉ hỏi Triệu Tây Âm đến nhà chưa.

Yên tâm rồi cũng không nói gì nữa, Triệu Văn Xuân lo lắng gọi lại, “Hai đứa sao vậy?”Chu Khải Thâm nói: “Không có việc gì đâu ba.”Xùy, đáp án giống với Triệu Tây Âm như đúc.Năm giờ chiều, Triệu Tây Âm mới tỉnh ngủ.


Cô nói với Triệu Văn Xuân không ăn cơm ở nhà, sau đó ra cửa tới Vọng Kinh một chuyến.Nơi ở của Tô Dĩnh trong một tiểu khu cấp cao nơi này, nhìn bề ngoài xấu xí nhưng an ninh phục vụ cực kỳ xuất sắc.

Lúc đến, trong nhà mùi thơm khắp nơi, Kiều Thời Nam tay cầm muôi trong phòng bếp, bộ dáng đàn ông tốt ở nhà chơi rông, một trời một vực với hình tượng tinh anh ngày thường.Từ trước đến nay Tô Dĩnh có chuyện cứ việc nói thẳng, “Em lại bị bệnh? Sao sắc mặt khó coi vậy?”Triệu Tây Âm cảm xúc ấm ức, cũng không giả bộ hoạt bát, “Trong nhà xảy ra chút chuyện.”“Cần hỗ trợ không?”“Không cần ạ, em cảm ơn.” Triệu Tây Âm cúi thấp đầu, nhắc đến vấn đề này liền chợt như đi vào cõi thần tiên.Tô Dĩnh hỏi: “Kết thúc quay phim chờ hậu kỳ xong, phối hợp một số công việc nữa, bên này cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi muốn hỏi em một chút, sau này có tính toán gì?”Triệu Tây Âm: “Em không biết.”“Là không biết hay không muốn nói cho tôi?”Triệu Tây Âm im lặng, mấp máy môi.Tô Dĩnh nhiệt tình ném cành ôliu tươi đẹp, một mực không hề từ bỏ chờ mong.

Ở Thanh Hải, chuyện Triệu Tây Âm và Đới Vân Tâm đoạn tuyệt, tất nhiên cô cũng rõ ràng, không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cũng không đắc chí, ngược lại Tô Dĩnh còn cảm thấy thổn thức vô cùng.“Muốn nghe lời nói thật?” Tô Dĩnh hỏi.Triệu Tây Âm nhìn cô hồi lâu, gật đầu.Tô Dĩnh cười một tiếng, “Tôi luôn cảm thấy em sẽ không khiêu vũ nữa.”Triệu Tây Âm sững sờ.“Nhưng tôi còn hi vọng em cân nhắc suy xét.

Tôi muốn cho em biết, khiêu vũ không nhất định phải ở trên màn hình lớn, không nhất định phải được nhiều người biết tới hơn.

Những thứ này là quả mà không phải nhân.

Yêu quý là một chuyện rất thuần túy, em nghĩ thông suốt rồi thì có một số việc sẽ không khó khăn như vậy.”Trong mắt Tô Dĩnh, là sắc mặt bình tĩnh khó gặp của cô, nói thành thật với nhau một phen, “Em có thể yêu đương, có thể kết hôn, có thể tìm sự cân bằng giữa sự nghiệp và cuộc sống, những thứ này đều không xung đột.

Đừng để ‘Em cho rằng’ ngược lại trở thành xiềng xích kiềm hãm em.”Tô Dĩnh chân thành nói: “Tiểu Tây, tôi hi vọng em tham gia.

Tôi cũng tin tưởng em, ‘Nghê vân bôn nguyệt’, sẽ trở thành vũ kịch tốt nhất Trung Quốc.”Triệu Tây Âm yên lặng, ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: “Chị Dĩnh, chị kết hôn với giám đốc Kiều nhiều năm như vậy, không nghĩ tới chuyện có con sao?”Vấn đề này quá trực tiếp, thậm chí có chút vô lễ.

Nhưng ánh mắt Triệu Tây Âm trong suốt, còn mang theo một chút ngây thơ không biết, cứ nhìn thẳng vào bạn như vậy.

Lại không cảm thấy đường đột thế nào.Tô Dĩnh cười nhẹ, nghiêng đầu, rất bình tĩnh hỏi ngược một câu: “Sao mà em biết chúng tôi không có con?”Triệu Tây Âm nhất thời mở to hai mắt nhìn.Tô Dĩnh cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: “Tôi hai mươi tuổi gả cho lão Kiều, hai mươi mốt tuổi sinh con gái cho anh ấy, bây giờ mười ba tuổi, đi học ở Mỹ.” Cô dường như lập tức hiểu rõ sự lo lắng của Triệu Tây Âm, nói: “Sao mà em vẫn không rõ? Tôi bảo em đến trung tâm nghệ thuật không phải để em đến kiếm tiền cho tôi, tôi cũng không cần đòi hỏi em trong vài năm không được phép kết hôn sinh con.

Cho dù bây giờ em muốn sinh tôi cũng có thể chờ.

Triệu Tây Âm, em phải biết ‘Lựa chọn’ và ‘Quyết định’, đây cũng là năng lực cuộc sống rất quan trọng của phụ nữ.”Thể hồ quán đỉnh (*), Triệu Tây Âm bỗng nhiên bình thường trở lại.(*) ý nói người nghe được ý kiến uyên bác cao thâm khiến cho bản thân nhận được gợi ý rất lớn.Tô Dĩnh a một tiếng lạnh nhạt, “Em có thích tới không, có thể coi như tôi xin em.”Triệu Tây Âm cười, ừ, cái này rất Tô Dĩnh.Chiều hôm đó, cô theo Tô Dĩnh tới trung tâm nghệ thuật.

Trọng tâm hai tháng sau đều ở đoàn làm phim ‘Cửu tư’, tính tình Tô Dĩnh là không thể chịu được nhàn rỗi.

Lập tức lao vào công việc.

Tô Dĩnh hỏi Triệu Tây Âm: “Em có muốn học ‘Nghê vân bôn nguyệt’ không?”Triệu Tây Âm cởϊ áσ khoác, một giơ lên về phía sân khấu, ngón tay buông lỏng, áo khoác tùy ý rơi xuống đất.

Bên trong cô mặc một cái áo len cashmere.

Vạt áo nhét vào lưng quần, làm nổi bật hai chân càng thon dài hơn.


Hai tay cô chắp sau lưng, đứng trên sân khâu cười nhẹ nhàng với Tô Dĩnh: “Em đã học xong lâu rồi.”Sau đó, tiếng nhạc nổi lên.Triệu Tây Âm thật sự nhớ kỹ rõ rõ ràng ràng động tác, lưu loát mức độ hoàn thành làm mọi người nhìn mà than thở.

Tô Dĩnh không lộ vui buồn, bình tĩnh từ đầu đến cuối.

Chỉ ở lúc xoay người, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười vui mừng.——Mười lăm tháng giêng tết nguyên tiêu vừa qua, thời tiết Bắc Kinh nhanh chóng bắt đầu ấm lên.

Cũng không biết có phải là khí hậu năm nay không bình thường không, ba tháng xuân hàn cũng ấm áp hơn nhiều so với trước kia.Mấy ngày này Chu Khải Thâm không đi đâu, thậm chí ăn ngủ cũng ở công ty.

Bên cạnh văn phòng là một phòng nghỉ nhỏ vài mét vuông, đồ dùng hàng ngày và quần áo tắm rửa đầy đủ mọi thứ.

Thư ký Từ biết anh và Triệu Tây Âm đang chiến tranh lạnh, cho nên ngày thường làm việc hết sức cẩn thận, sợ chạm phải mìn.Với hiểu biết gần mười năm của anh ta, Chu Khải Thâm thật sự không tính là người cầm lái tính tình tốt.

Bình thường lúc họp đến sứt đầu mẻ trán thì tâm tình nóng nảy.

Mới bắt đầu lập nghiệp cũng không phải chưa từng vỗ bàn đạp ghế bất đồng với phó giám đốc và kỹ thuật viên.

Nhưng khói lửa qua đi, tâm bình khí hòa như cũ tiếp tục mở họp.Lúc Chu Khải Thâm tuổi còn trẻ, xã giao không dứt.

Khi đó vẫn là vô danh tiểu tốt, cười xòa mời rượu là chuyện thường có.

Uống hơn nửa lít chẳng qua là bình thường, một lần nghiêm trọng nhất là uống đến mức trúng độc cồn, trực tiếp từ bàn ăn kéo đi phòng cấp cứu.Thư ký Từ vẫn cảm thấy thấy được cô đọng muôn màu của cuộc sống và chua xót khổ cay trên người Chu Khải Thâm.

Điều ngọt ngào duy nhất chắc là thời điểm Triệu Tây Âm ở bên cạnh anh.Phân tâm một lát, Chu Khải Thâm đã rất bất mãn gõ bàn một cái nói, “Cậu nghe tôi nói gì không?”Thư ký Từ gật đầu, “Xin lỗi, anh nói đi.”Sắc mặt Chu Khải Thâm trầm xuống, hết sức kiêng kị cấp dưới phân tâm trong lúc làm việc.

Anh lấy một túi văn kiện trong ngăn kéo ra, đưa tới, “Chuyện này cậu tự mình đi xử lý.”Thư ký Từ mở ra xem, bên trong chỉ có hai cái túi màng mỏng trong suốt, không viết tên, chỉ đánh dấu A và B.Anh ta phảng phất đoán được ý đồ của Chu Khải Thâm, ngẩng đầu.Chu Khải Thâm hút thuốc, gác chân lên, trong khói thuốc lượn lờ, ánh mắt trầm tĩnh mà trống trải.Chuyện tìm mẹ đẻ này anh vẫn luôn chưa từng từ bỏ.Dù là thất vọng vô số lần đã làm tim anh luyện mãi thành thép, nhưng lần này thư ký Từ luôn cảm thấy có chỗ không giống.Nhận lệnh ra khỏi văn phòng, dì nhân viên vệ sinh đang quét dọn bỗng nhiên gọi anh ta lại.

“Ôi, thư ký Từ.”Từ Cẩm dừng bước, khách sáo nói: “Chào dì.”Dì này chuyên phụ trách vệ sinh tầng này, vì là người ổn trọng, không nói luyên thuyên linh tinh nên chuyện vệ sinh văn phòng Chu Khải Thâm vẫn luôn do dì ấy đảm nhiệm.

Bà do dự một lát, sử dụng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn nói cho anh ta biết: “Buổi sáng lúc tôi đi thu dọn phòng nghỉ giám đốc, nhìn thấy trên bàn có rất nhiều hộp thuốc, đều là chữ nước ngoài tôi cũng xem không hiểu.”Từ Cẩm nhíu mày, lại khôi phục mỉm cười trong chớp mắt, “Cảm ơn dì quan tâm, là vitamin mỗi ngày giám đốc đều phải dùng.”Sau khi dì nhân viên rời đi, Từ Cẩm nhìn lại văn phòng đóng chặt sau lưng nhiều lần, càng thêm không nỡ..