Bạch Nhật Sự Cố

Chương 47




Tình hình tối đó vô cùng thê thảm, Thành Nhứ ói suốt cả đoạn đường về.

Từ lúc rời khỏi quán bar, Trịnh Dĩ Khôn vốn muốn cõng Thành Nhứ đi tìm phòng trọ nghỉ ngơi, nhưng mà Hứa Đường Thành không cho, muốn tự mình đưa hắn về. Thành Nhứ đứng một bên giống như hiểu được bọn họ đang thương lượng cái gì, bắt đầu đòi về ký túc xá, còn muốn nhất định phải ngồi xe về. Hắn bám lấy cửa xe không buông tay, Hứa Đường Thành không thể làm gì khác hơn là đẩy hắn vào xe cho hắn ngồi ở ghế sau.

Triệu chứng say xe sẽ không bởi về say rượu mà thay đổi, dọc đường đi Dịch Triệt không ngừng dừng xe, để Hứa Đường Thành đỡ Thành Nhứ xuống xe ói xong rồi lên xe đi tiếp.

Lúc mới bắt đầu Trịnh Dĩ Khôn không có nói gì, Thành Nhứ ngồi xổm ở đó ói, hắn liền vỗ nhẹ sau lưng Thành Nhứ, nhíu mày nhìn. Nhưng lặp đi lặp lại mấy lần sắc mặt Trịnh Dĩ Khôn bắt đầu khó coi, cuối cùng không nhẫn nại nổi nữa, kéo lấy tay Thành Nhứ dẫn hắn đi.

Thành Nhứ không còn dính hắn như hồi nãy nữa, thấy hắn kéo mình, Thành Nhứ còn vung tay ra, đi đến nấp sau lưng Hứa Đường Thành. Trịnh Dĩ Khôn bắt gặp ánh mắt né tránh của hắn, một lúc lâu chỉ ngậm điếu thuốc trên môi, không nói gì nữa.

Lúc gần tới trường, Thành Nhứ đã ói hết tất cả những gì có thể ói ra ngoài, ỉu xìu nằm dật dựa lên vai Hứa Đường Thành.

Cửa xe vừa mở ra, bầu không khí xung quanh cũng ồn ào hơn. Có nhiều câu Thành Nhứ nói Hứa Đường Thành đều không nghe rõ, lúc y hỏi lại thì thấy người bên cạnh đã nhắm chặt mắt. Hứa Đường Thành hỏi mấy lần vẫn không thấy đáp lại, lúc y ngẩng đầu lên vừa vặn chạm phải ánh mắt của Trịnh Dĩ Khôn.

Bởi vì chuyện vừa rồi, thái độ của Hứa Đường Thành đối với Trịnh Dĩ Khôn khá là mâu thuẫn, y không cách nào đánh giá được Trịnh Dĩ Khôn là người tốt hay xấu, cho đến giờ phút này bốn mắt nhìn nhau, y không có dời mắt đi, nhưng cũng không bày ra bất cứ biểu cảm gì.

Trịnh Dĩ Khôn thì ngược lại, còn mỉm cười với y, tỏ vẻ không có vấn đề gì.

Chẳng ai ngờ tới ở dưới lầu ký túc xá lại gặp được Phó Đại Thanh.

Thành Nhứ bị cận nặng, đêm đã tối còn không mang theo mắt kính, nhưng chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra người đứng ở đằng kia. Không giống với vừa rồi, Thành Nhứ không khóc không nháo, trước lúc Phó Đại Thanh bước về phía hắn, hắn cũng chỉ hơi ngạc nhiên mà nhìn người kia, an tĩnh đứng đó chờ đợi.

Hứa Đường Thành vẫn nắm chặt tay Thành Nhứ không buông, hai người đứng rất gần nên y có thể thấy được đáy mắt Thành Nhứ sóng sánh ánh nước.

“Cậu rốt cuộc đã đi đâu mà giờ này mới về?” Hai hàng lông mày Phó Đại Thanh nhíu chặt, nói ra một tràng dài, “Gọi cho cậu cả nửa ngày không ai bắt máy, dì rất là lo cho cậu, còn liên tục gọi cho tôi hỏi xem có biết cậu ở đâu không.”

Thành Nhứ giống như không nghe thấy mấy câu này của hắn, chỉ nhìn chằm chằm người trước mắt như cao tăng nhập định.

“Thành Nhứ,” thấy hắn không có phản ứng, Phó Đại Thanh kêu một tiếng, thở dài, hỏi lại lần nữa, “Tại sao không nghe điện thoại hả?”

“Tại sao…”

Thành Nhứ chợt lẩm bẩm mấy lời này, âm thanh giống như rơi vào hư vô.

Nước mắt rời khỏi đáy mắt, lại ở trong hốc mắt không chịu rơi xuống. Thành Nhứ không hiểu, tại sao chỉ nhìn hắn đến gần thôi mà đã muốn khóc rồi.

Phó Đại Thanh ngẩn người, hơi cong lưng xuống nhìn hắn.

Rạng sáng. Đa phần mọi người còn chưa có tỉnh dậy, thế gian vẫn chìm trong mộng đẹp. Vầng trăng sáng treo trên cao, đèn đường không nhiều lắm, chỉ có hai ngọn đèn, cộng thêm tàn tro còn chưa tắt hẳn, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì phát sáng nữa.

Năm người đứng dưới lầu, một cái bóng so với một cái bóng còn dài hơn. Thành Nhứ cúi đầu, nhưng chỉ nhìn thấy một cái bóng bị gập lại, vừa đúng lúc đụng vào một cái khác.

“Tại sao phải kết hôn chứ?”

Câu nói nhẹ tênh, vừa nói ra đã phiêu tán trong bóng đêm, nghe như mê sảng, lại giống như nghẹn ngào. Chữ “chứ” đó chỉ nói được một nửa đã bị nước mắt ngăn lại, giống như kẹt xe vậy.

“Hai người không phải chỉ mới quen được hai tháng sao…” Thành Nhứ nâng một tay lên, nhưng không có đặt lên người Phó Đại Thanh mà bóp chặt lấy cánh tay Hứa Đường Thành đang đặt trên hông hắn, giống như dùng hết sức lực để chống đỡ, “Tôi biết cậu hai mươi năm… Tôi thích cậu nhiều năm như vậy…”

Thành Nhứ từ trước đến giờ vẫn luôn thu mình, lúc gọi thức ăn ngay cả một câu thích cũng không nói ra miệng, càng đừng bàn tới việc khóc lóc kể lể. Nhưng khi đã nói được một câu rồi, câu kế tiếp có cản cũng cản không được.

“Cậu mua cho tôi ly nước tôi có thể vui vẻ thật lâu, cậu khen tôi một câu tôi có thể vui vẻ cả ngày trời…Tốt nghiệp trung học, trong lớp chỉ có mình tôi chọn thi trường ở Bắc Kinh, vì cậu ở Bắc Kinh…Dù biết là cậu không thích tôi, biết chúng ta tuyệt đối không có khả năng, tôi vẫn có thể âm thầm thích cậu. Nhưng bây giờ cậu kết hôn rồi, có vợ rồi, tôi không thể tiếp tục như vậy nữa, ngay cả âm thầm thích cậu cũng không được…”

Giọng Thành Nhứ trở nên đứt quãng. Người trong ngực Hứa Đường Thành bắt đầu run rẩy, hoàn toàn không hề giống như “không có sao”. Mà Thành Nhứ cứ nói một câu, là cánh tay đang đặt trên hông Thành Nhứ lại siết chặt thêm, sau đó, y thậm chí còn muốn ôm Thành Nhứ nói, chúng ta không nói nữa, chúng ta về nhà ngủ.

Y không rõ Thành Nhứ hiện giờ là tỉnh táo nhiều hơn hay là say, nhưng y biết, nếu là cái đầu tiên thì Thành Nhứ bây giờ đang rất là không ổn. Trong tình cảm con người chỉ có dưới hai tình huống sau đây mới tỏ tình với người mình thích, một là quá hạnh phúc, lúc nào cũng cảm thấy ngọt ngào như ngậm kẹo, hai là khi đã quá tuyệt vọng, dùng câu này để đâm vào tim mình. Thành Nhứ nói ra hết thảy tình cảm, đau khổ, có nghĩa là căn bản không muốn đối mặt với Phó Đại Thanh nữa, muốn chặt đứt hết thảy đường lui.

Nói vòng vo một hồi, Thành Nhứ vẫn nói ra câu, tại sao lại kết hôn chứ. Phó Đại Thanh im lặng thật lâu, sau đó mới nâng tay lên, lau đi vệt nước mắt trên mặt Thành Nhứ. Động tác của hắn không thể nói là không dịu dàng, nhưng Hứa Đường Thàng vẫn muốn đưa tay lên gạt tay hắn ra, hỏi hắn làm như vậy là có ý gì. Phó Đại Thanh nói ra một câu mà Hứa Đường Thành đã sớm nghĩ tới, nhưng mà lúc nghe được câu “Xin lỗi” này Hứa Đường Thành bỗng nhiên cảm thấy thật quen thuộc.

Suy nghĩ còn chưa kịp hiện lên rõ ràng thì thân thể đã đi trước một bước tìm người kia.

Dịch Triệt đứng cách đó không xa, hắn hơi nhíu mày lại mà nhìn về phía này. Thấy Hứa Đường Thành nhìn tới thì lập tức chuyển mắt, hơi động thân người, giống như đang hỏi xem y muốn nói gì.

Hứa Đường Thành nghĩ có lẽ mình đã hiểu được cảm nhận của Thành Nhứ. Không phải cảm động lây mà vì chuyện này làm y nhớ tới Dịch Triệt của lúc đó, nghĩ tới mà tim phát đau.

Y nhìn Phó Đại Thanh rồi ôm Thành Nhứ lùi về sau một bước, để Phó Đại Thanh rời khỏi mặt Thành Nhứ. Phó Đại Thanh dừng lại, nhìn hắn, cũng không có tiến lên nữa.

Trong lòng lạnh đi một nửa. Hứa Đường Thành cúi đầu hỏi Thành Nhứ: “Có còn muốn nói gì nữa không?”

Thành Nhứ lúc này mới phản ứng lại, lắc đầu, rồi lại lắc đầu.

Hứa Đường Thành xoay người gọi Dịch Triệt, nói là mình phải đưa Thành Nhứ về ngủ. Dịch Triệt đáp lời, nhanh chóng đi tới, nhẹ giọng hỏi y: “Một mình anh đỡ anh ấy được không? Hay là để em đưa hai người lên?”

Hứa Đường Thành lắc đầu, nhìn Trịnh Dĩ Khôn đang ngồi cạnh cửa xe hút thuốc.

“Em đưa Trịnh Dĩ Khôn về nhà đi, nhớ chạy chậm một chút.”

Lúc bọn họ rời đi Phó Đại Thanh không có lên tiếng cản lại, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn theo. Lúc cửa hành lang đóng lại, Hứa Đường Thành giống như nghe thấy âm thanh của tuyệt vọng vang lên giữa không trung.

Dịch Triệt đứng đó đợi một hồi, thấy điện thoại không có động tĩnh mới gọi Trịnh Dĩ Khôn đi về. Phó Đại Thanh còn chưa đi, Trịnh Dĩ Khôn tắt thuốc, để tàn thuốc ở trên thùng rác lượn mấy vòng rồi mới ném xuống, lúc xoay người rời đi vẫn còn nhìn chằm chằm Phó Đại Thanh.

Trong xe chỉ còn có hai người Dịch Triệt và Trịnh Dĩ Khôn, bọn họ cũng không có gì để nói. Cho tới khi sắp quẹo qua một cái ngã tư, Dịch Triệt mới hỏi: “Cậu muốn về bên sân vận động hay về nhà?”

Trịnh Dĩ Khôn đưa tay lên tháo một chiếc cúc áo ra, nói: “Cậu đưa tôi về nhà đi, chỗ lần trước ấy.”

Hắn lại châm thuốc hút, cánh tay gác lên khung cửa sổ, nghiêng đầu dựa vào lưng ghế. Cửa sổ xe còn chưa có kéo lên, bên trong xe bị gió lạnh ùa vào, Dịch Triệt lúc này mới để ý Trịnh Dĩ Khôn ngay cả áo khoác cũng không mặc, đang mùa đông, áo sơ mi bị gió thổi dính sát vào người.

Dịch Triệt không lên tiếng, nhấn nút nâng cửa xe lên. Trịnh Dĩ Khôn thấy vậy mới nói: “Đừng, tôi không có lạnh.”

“Nếu tôi nhớ không lầm, cái người làm cho Thành Nhứ khóc tới như vậy tên là Phó Đại Thanh nhỉ.”

“Không biết.” Dịch Triệt nói.

Trịnh Dĩ Khôn cũng chẳng thèm để ý thái độ của hắn, một mình tự nói tự trả lời.

“À còn là tinh anh tự mình gầy dựng sự nghiệp nhỉ.” Hắn nhả ra một vòng khói, cười giễu nói, “Một người lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm lại không nhìn ra được tâm tư của Thành Nhứ? Không có cách nào chặt đứt hy vọng của một người? Tôi con mẹ nó không tin.”

Dịch Triệt nghe những lời này mà ngẩn người. Lúc dừng đèn đỏ, cả giao lộ chỉ có mỗi xe của bọn họ, rất là trống trải. Dịch Triệt suy nghĩ một chút, nhả thắng xe, hỏi: “Cậu với Thành Nhứ đang quen nhau à?”

“Làm sao có thể.”

Trịnh Dĩ Khôn trả lời mà không cần suy nghĩ, còn cười một cái, khiến Dịch Triệt thật không thoải mái. Hắn khẽ cau mày, nhìn người bên cạnh hỏi: “Thế cậu thích anh ấy không?”

“Thích chứ,” Trịnh Dĩ Khôn vẫn trả lời rất nhanh, hắn nhặt cái vỏ chai nước suối ở giữa hai người lên để cho tàn thuốc vào, “Tính tình tốt, lại còn đáng yêu, đương nhiên là phải thích rồi.”

Nhưng Dịch Triệt vẫn từ trong chữ “thích” này nghe ra được mấy phần tùy ý.

“Sẽ đến với nhau chứ?”

Đây là câu hỏi cuối cùng của hắn.

Lần này, Trịnh Dĩ Khôn không có vội vàng đáp lại. Hắn hơi nhích người về phía trước, cũng không biết có phải đang suy nghĩ không. Sau khi hút xong điếu thuốc, vào lúc Dịch Triệt cho rằng hắn sẽ không trả lời thì nghe hắn nói: “Không nghĩ tới.”

Nghĩ kĩ càng so với không chút nghĩ ngợi phức tạp hơn, cũng sát với thực tế hơn. Câu trả lời này không khiến người ta hài lòng, nhưng với Dịch Triệt mà nói không hề bất ngờ, bạn gái cũ của Trịnh Dĩ Khôn nhiều không đếm xuể, chỉ là không ai biết được con số rõ ràng mà thôi. Người ở cùng khu nhà trọ với Trịnh Dĩ Khôn còn nói, bạn gái của hắn trên căn bản tới từ đủ mọi chuyên ngành, sau hình như còn có một người bên học viện máy tính.

“Người như tôi, thứ muốn có được rất là nhiều,” Trịnh Dĩ Khôn vuốt vuốt tóc, để lộ ra nụ cười cà lơ phất phơ, “Trừ tình yêu.”

Dịch Triệt dù đã nhìn quen cái bộ dáng không thèm quan tâm tới ai của hắn lúc này cũng cảm thấy chướng mắt, căn bản không muốn nghe hắn nói nhảm tiếp nữa. Từ lúc nhìn thấy hắn hạ thủ với Thành Nhứ thì Dịch Triệt đã nổi giận rồi, một là sợ Thành Nhứ bị gài bẫy, hai là vì hắn biết Hứa Đường Thành vẫn luôn xem Thành Nhứ như em trai mà che chở.

“Hơn nữa Thành Nhứ…” Trịnh Dĩ Khôn giống như đang tìm từ thích hợp, tốc độ nói chuyện chậm lại hai nhịp, “Quá tốt quá đơn thuần, còn tôi chỉ muốn chơi đùa, chúng tôi không phải người cùng đường.”

Nghe xong lời này Dịch Triệt không thể nào nhịn được nữa: “Vậy cậu lúc nãy con mẹ nó là làm cái gì vậy?”

“Tôi làm cái gì?” Trịnh Dĩ Khôn quay đầu hỏi ngược lại, “Hai người đàn ông đùa giỡn một chút thì có sao? Sao trước giờ tôi không phát hiện cậu thích càu nhàu như vậy chứ.”

“Càu nhàu cái…” Dịch Triệt cố nhịn để bản thân không nói tục, nên lúc này nói được một nửa lại rút trở về, “Cậu là cái đồ khốn kiếp.”

“Ừ tôi khốn kiếp tôi khốn kiếp.” Trịnh Dĩ Khôn nói bằng cái giọng thiếu đánh, nói xong còn hát “Tôi khốn kiếp”.

Dịch Triệt không muốn để ý tới hắn nữa, tránh việc bản thân tự mình phát điên. Nhưng mà không biết Trịnh Dĩ Khôn bị gió lạnh thổi tới bị chập mạch hay thế nào mà tự dưng nghe hắn hỏi một câu: “Thành Nhứ…Hẳn là trước đó chưa hôn môi nhỉ.”

“Hả?” Dịch Triệt cho là mình nghe lầm, lên tiếng hỏi lại.

“Vậy hồi tối anh ta với cái thằng kia…Há chẳng phải là nụ hôn đầu sao?” Nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như nghĩ ra cái gì, Trịnh Dĩ Khôn cười nói, “Mẹ nó, biết trước như vậy tôi đã hành động sớm một bước…Đệt!”

Hắn còn chưa nói dứt lời đã bị cái thắng gấp này làm cho sắp cắn lưỡi.

Dịch Triệt nhìn hắn ngả người về phía trước, lại bị dây an toàn kéo trở về, nghiêm mặt nói: “Cậu xuống đi.”

Sau khi lắc lư, Trịnh Dĩ Khôn ngẩng đầu lên —  mẹ nó, còn một con đường nữa mới tới nhà.

Hành động này của Dịch Triệt ấu trĩ tới không chịu được, nhưng ý tứ rất rõ ràng, nhìn hắn giận ra mặt mà Trịnh Dĩ Khôn cũng phải bật cười. Hắn cũng không muốn đôi co với Dịch Triệt nữa, đưa tay tháo dây an toàn ra, nhìn người bên cạnh nói: “Tính cậu thật là.”

Sau đó nhanh chóng nhảy xuống xe.

Nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, Dịch Triệt mới phát hiện áo sơ mi của hắn là màu tím đậm, nhìn chẳng ưa nổi.

Hắn không vội vã rời đi mà chờ Trịnh Dĩ Khôn đi được một đoạn rồi mới từ từ lái xe đi. Hắn chạy rất chậm, lúc đến gần Trịnh Dĩ Khôn, hắn liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, phát hiện không có người, rồi lại cẩn thận nhìn lần nữa, xác nhận không có chó hoang mèo hoang.

Một chai nước suối từ cửa sổ xe bay ra, trực tiếp đập vào lưng áo sơ mi màu tím. Trong chai vẫn còn mấy cái tàn thuốc mới hút ban nãy.

Trịnh Dĩ Khôn phản ứng nhanh nhạy, trong trường hợp như vậy mà vẫn có thể đưa tay chộp được cái chai. Nhìn cũng không nhìn, hắn lập tức ném về hướng chiếc xe hơi màu trắng đang chạy đằng trước.

“Đệt mợ mày!”

Chai nước suối bay đi một đoạn thật xa, cuối cùng bị bàn tay đông tới đỏ bừng nhặt lên, kèm theo câu “Mẹ nó”.

Dịch Triệt về tới nhà lập tức gởi tin nhắn cho Hứa Đường Thành, hỏi y Thành Nhứ thế nào rồi. Hứa Đường Thành nhìn Thành Nhứ đang ngoan ngoãn nằm trên giường, trả lời một câu rồi đi ra ngoài nấu nước nóng. Sau khi rót nước trở lại, lúc y cầm khăn lông thấm vào nước ấm thì tin nhắn chúc ngủ ngon của Dịch Triệt cũng vừa lúc tới.

Thành Nhứ gọi y một tiếng.

“Đường Thành.”

Hứa Đường Thành đi tới mép giường Thành Nhứ, Thành Nhứ không mở mắt, nhỏ giọng nói: “Mắt tôi đau quá.”

Khóc cả một đêm, không đau mới là lạ.

Giường ở ký túc xá không thấp, Hứa Đường Thành vắt khô khăn, bảo Thành Nhứ cách xa mép giường một chút. Thành Nhứ nghe lời ôm chăn nhích người vào trong, Hứa Đường Thành cẩn thận nhìn mới phát hiện hai mắt Thành Nhứ sưng rất to, vành mắt đỏ bừng. Y dùng khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho Thành Nhứ, sau đó gập khăn lại, dùng mặt bên kia lau viền mắt.

“Có đỡ chút nào không?”

Thành Nhứ gật đầu một cái, rồi nằm im không nói gì nữa. Qua mấy phút, giống như tâm trạng đã bình tĩnh được một chút, giọng nói cũng không còn nghẹn ngào nữa, hắn mới nhờ Hứa Đường Thành cầm điện thoại tới để gọi điện cho mẹ.

Hứa Đường Thành mím chặt môi, đi lấy di động cho hắn, lại vẫn không yên lòng mà nhìn chằm chằm lúc Thành Nhứ nói chuyện. Y đoán có lẽ Phó Đại Thanh đã bịa ra lý do gì đó để qua mặt mẹ Thành Nhứ, Thành Nhứ bấy giờ có gọi hay không cũng không phải vấn đề gì quá lớn. Nhưng điều này y không có nói với Thành Nhứ, mà có lẽ Thành Nhứ cũng không phải không nghĩ tới.

Rạng sáng, mà điện thoại chỉ vang lên một hồi chuông đã có người bắt. Bên trong phòng an tĩnh, Hứa Đường Thành có thể nghe thấy được âm thanh gấp gáp đầu bên kia.

“Dạ, con có uống chút rượu, hôm nay bên phòng thí nghiệm tụi con tổ chức liên hoan, con uống say quá nên không có nghe điện thoại.”

Hứa Đường Thành vẫn dùng khăn lông lau mặt cho hắn, nghe thấy hắn nói yên tâm, còn xin lỗi. Sau đó mẹ Thành Nhứ còn nói gì đó, Hứa Đường Thành nghe thấy một cái tên, cùng lúc đó, trong mắt Thành Nhứ xuất hiện một tia cảm xúc khác thường. Hắn kéo chăn lên, nói: “Không có…”

Hai chữ này vừa nói ra hắn ngay lập tức không nhịn được nức nở, giọng nói bên kia bỗng trở nên lo lắng, hỏi hắn có sao không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thành Nhứ không kiềm chế được mà khóc thút thít hai tiếng, dùng một tay bắt lấy cổ tay Hứa Đường Thành, đỏ mắt nhìn y cầu cứu.

“Con không sao…”

Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên không tin, lại gấp gáp hỏi mấy câu.

Hứa Đường Thành phủ tay lên tay Thành Nhứ, nắm lấy di động, dùng khẩu hình nói, “Để tôi nói cho.”

“Đáng ra lúc đó không nên để con đi Bắc Kinh, con nói xem bây giờ con có xảy ra chuyện gì ba mẹ cũng không biết, con học gần nhà, ít ra ba mẹ còn có thể tới thăm con, tuổi con còn nhỏ, ba mẹ làm sao mà yên tâm được…”

Tay Thành Nhứ vốn đã nới lỏng, nhưng không biết mấy lời này chọc tới chỗ nào trong lòng hắn, hắn bỗng siết chặt di động trong tay. Tiếng nức nở nghẹn ngào trong nháy mắt biến thành tiếng khóc, khai báo nỗi lòng hắn lúc này.

“Con thật sự không có sao hết,” hắn mở miệng chặn lại âm thanh lo lắng bên kia, giọng điệu rất tủi thân, giống như trẻ nhỏ tập đi bị ngã ôm lấy cổ mẹ khóc, “Chỉ là nhiệm vụ thầy giao con chưa làm xong, nên hôm nay lúc họp bị mắng thôi.”