"Chúa công!" Ngay khi Hứa Thành muốn phát tác, giọng nói của Thường Hâm lại vang lên ở bên ngoài, hắn đành phải tạm thời buông tha ý nghĩ này, hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn cảnh cáo Hà Thông.
"Chúa công, sứ giả nước Đại Uyển đã đến!" Thường Hâm vừa tiến vào hắn đã hô to gọi nhỏ.
"Nhanh như vậy sao?" Hứa Thành cũng đôi chút giật mình, hiện tại có xe lửa sao? Mới chỉ vài ngày....!
"Chúa công, ngài có phải lập tức liền tiếp kiến hay không, đối phương chết sống chỉ muốn lập tức gặp được chúa công! Nói như thế nào cũng đều không được ...!" Thường Hâm nói.
"Vậy thì đi gặp! Lễ nghi giao bang mà! Nhớ kỹ, đợi lát nữa ngươi phải nói cho mấy người bọn hắn biết, để cho bọn họ trở về đừng quên tiễn đưa ba nghìn thới ngựa hay, một nửa là ngựa đực, một nửa là ngựa cái! Dù sao, để cho Bản tướng quân thay đổi an bài tiếp kiến bọn họ thì cũng phải trả giá thật lớn!" Hứa Thành nói nhưng hoàn toàn không khiến cho hai thủ hạ của hắn giật mình, nếu như không thể thu được bất kỳ vật gì từ sứ giả nước Đại Uyển, chỉ sợ người đang ở trước mặt hai người cũng không phải là chủ công của bọn hắn. Hãy thử nghĩ lại mà xem hai tộc Thác Bạt thị cùng Mộ Dung thị đã thành thân thích, còn bị yêu cầu mỗi một tộc đều phải đưa một vạn thớt ngựa hay làm đồ cưới đâu!
Một canh giờ sau!
Hứa Thành cùng thủ hạ tụ tập đầy đủ một nhà, tiếp kiến sứ giả nước Đại Uyển. Dù sao, lần này là người ngoại quốc đến, cho nên, quy cách tiếp kiến cao hơn một chút, trên cơ bản thủ hạ của Hứa Thành ở tại Lạc Dương đều đến toàn bộ.
Nhưng mà. . .
"Ta nói, lão Thường!" Từ trong giọng nói của Hứa Thành khi nói chuyện, Thường Hâm nghe ra có chút gì đó không đúng. Tại sao trong lời nói của Hứa Thành lại có một tia sát khí?
"Chúa công, ngài có chuyện gì?" Thường Hâm cẩn thận hỏi.
"Ngươi nói mấy người này là sứ giả nước Đại Uyển? Sao bọn hắn lại quỳ?" Chỉ vào mấy người đang quỳ trước mặt, Hứa Thành lại một lần nữa hỏi.
"Nước Đại Uyển theo lý thuyết là nước phụ thuộc Đại Hán ta, cho nên, dựa theo lễ nghi, khi bọn hắn nhìn thấy chúa công cũng phải quỳ lạy hành lễ. Ha ha, ai kêu chúa công ngài là người cầm quyền cao nhất Đại Hán! Về phần thân phận của bọn hắn, không phải ty chức nói!" Cảm giác nhạy cảm khiến cho Thường Hâm bác bỏ cách nói của Hứa Thành.
"Đó là ai nói?"
"Chúa công, người xem, trong mấy người kia, người kia! Chính là hắn nói!" Thường Hâm chỉ chỉ vào mấy người gọi là " sứ giả Ðại Uyển ", trong đó có một người mặc trang phục như người Hồ
"Đó là người nào?" Hứa Thành hỏi.
"Theo theo như lời trong thư của Bàng Đức tướng quân cùng Từ Vinh tướng quân, người này tên là Trương Nam, vốn là người Hán, về sau lưu lạc sang Tây Vực, cho nên học được một ít tiếng Di, chính hắn là người phiên dịch lời nói của những sứ giả này."
“Ồ! Thì ra là thế!" Hứa Thành gật đầu, trong lòng hắn đã thầm quyết định chủ ý, hắn nói: "Lão Thường ..., như thế này ngươi ghi một phong thơ cho Bàng Đức, còn cả Từ Vinh, nói cho bọn hắn biết, người nước Đại Uyển, không phải tóc vàng mắt xanh, hơn nữa, bọn hắn cũng không có lông xanh!" Rõ ràng lại coi Quỷ tây dương thành người nước Đại Uyển, nói đùa gì vậy? Coi thường Lão Tử không có kiến thức như các ngươi sao?
"Chúa công, ý của ngài là nói. . ." Có người sắp xui xẻo, đây là suy nghĩ đầu tiên của Thường Hâm.
"Nói nhảm, hai đồ đần này, bị gạt, bọn hắn một người là Chinh Tây tướng quân, một người là Thứ sử Ung Châu, rõ ràng bị mấy tên lường gạt tới mức hôn mê, làm mất hết thể diện của ta!" Hứa Thành thấp giọng rít gào nói.
"Đã biết, ty chức sẽ viết thơ nói cho bọn hắn biết!" Thường Hâm âm thầm cầu nguyện cho hai vị đồng sự.
"Còn nữa, Giả Quỳ là Lương Châu Thứ sử, Từ Thứ cũng ở Lương Châu hỗ trợ, hai người kia đều là cáo thành tinh, ta mới không tin bọn hắn lại không biết việc này, nhất định bọn hắn đã phát hiện ra điểm đáng ngờ, nhưng chắc sợ làm không đúng phép mới không nói ra, nghĩ rằng Lão Tử là tay mơ không biết gì, quả thực cực kỳ đáng giận, hãy viết một lá thư điên cuồng mắng bọn hắn một chầu cho ta!"
"Vâng! Ty chức tuân mệnh!" Ai, tử vì đạo chứ không chết vì bần đạo, chư vị đồng liêu, các ngươi không may, cũng không thể oán lão Thường ta hung ác, ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc ...!
"Viết xong lấy ra để cho ta xem qua, đừng nghĩ lừa dối vượt qua kiểm tra!"
"Vâng, ty chức đã biết!"
"Ngươi! Chính là ngươi, đừng nhìn chỗ này chỗ kia” sau khi xử lý xong thủ hạ, Hứa Thành lại chỉ vào Trương Nam kia, nói: "Tới đây, đi đến phía trước"
"Vâng, vâng, dạ dạ dạ, tiểu nhân bái kiến Đại tướng quân!" Nhìn thấy Hứa Thành rõ ràng nói chuyện với mình trước tiên, người tên là Trương Nam kia lập tức cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, hắn rất vui vẻ mà bò tới trước mặt Hứa Thành.
"Nước Đại Uyển cũng có lễ quỳ sao?" câu hỏi của Hứa Thành có chút kỳ quặc.
"Đương nhiên, tiểu nhân đi tới Tây Vực, chỗ đó đều thực hiện lễ nghi của Đại Hán, đây cũng là vì vào thời Vũ Đế, công của Trương Khiên đi sứ Tây Vực ...!" Trương Nam cười hì hì đáp.
"Ta thấy sao mấy tên kia có dáng vẻ không cam lòng, hình như rất không muốn quỳ...!" Hứa Thành chỉ vào mấy Quỷ tây dương, trong đó có một trung niên nhân đang dùng một đôi mắt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm vào Hứa Thành, mấy người khác thì biểu lộ cũng không có gì đặc biệt.
"Cái này, " Trương Nam toát mồ hôi trán, hắn nói: "Cái này, khởi bẩm Đại tướng quân, người này vốn là quý tộc Ðại Uyển, bởi vì thân phận cao quý, cho nên, bình thường hắn ít dập đầu với người khác. Có thể nguyên nhân là vì tướng quân không phải hoàng đế Đại Hán, lại bị bức bách dập đầu với tướng quân, lúc này mới. . ."
"Ta đã biết" Hứa Thành nở nụ cười, hảo tiểu tử, ngươi ngụy tạo, ta xem ngươi có thể biên ra những thứ gì nữa!
"……." đột nhiên, người trung niên nhân phương tây, mắt đang trợn trừng tức giận, nhảy dựng lên, lớn tiếng rống lên, bởi vì thân hình hắn cao lớn, cũng mang theo một chút khí thế, kết quả, hành động này của bị Đại tướng Hồng Phong hộ giá sau lưng Hứa Thành trấn áp, cả người hắn bị Hồng Phong ấn nằm rạp trên mặt đất, sau đó, Hồng Phong cực không khách khí mà dùng một chân đạp lên trên đầu của hắn, để cho mặt của hắn thân mật tiếp xúc cùng mặt đất." . ………. đối mặt với tình trạng quẫn bách như thế, người nọ vẫn kêu to không ngớt.
"Móa, gọi cái quái gì?" Hứa Thành lẩm bẩm nói: "Không biết Lão Tử không biết ngoại ngữ sao?"
"Hắn nói cái gì vậy?" Hứa Thành lại hỏi Trương Nam.
"Cái này, cái này, Đại tướng quân, hắn nói, hắn nói hắn cảm thấy bất mãn đối với đạo đãi khách của Đại tướng quân, yêu cầu, yêu cầu Đại tướng quân coi hắn như khách quý!" Nói xong, Trương Nam toát mồ hôi đầm đìa.
"Nói hưu nói vượn!" Một giọng nói nhỏ, thánh thót vang truyền đến trong lỗ tai Hứa Thành, đây là giọng nói của Văn Thu, vị phu nhân này của hắn không chịu nổi lòng hiếu kỳ muốn đến nhìn xem hình dáng của sứ giả Ðại Uyển, cho nên, Hứa Thành để cho nàng trốn ở sau tấm bình phong phía bên cạnh.
"Người nọ đang nói tiếng của người Hung Nô!" Ngay khi Hứa Thành còn chưa có phản ứng, thanh âm nhẹ nhàng lại truyền đến Hứa Thành trong lỗ tai.
"Hắn nói, hắn là cái gì đặc phái viên của “Rô ma’, là quý tộc, không phải là đầy tớ, tướng công không thể đối đãi với hắn như vậy!" Giọng nói nhẹ nhàng thế nhưng lần này, những lời này rơi vào trong lỗ tai Hứa Thành, lại như là một tiếng sấm nổ vang trong đầu khiến cho hắn ngây người, "Rô ma, Rô ma", đó không phải là —— Roma sao? Trời xanh ơi, trái đất ơi! Các ngươi đang làm cái gì? Lúc này đã xuất ra "Rô ma" rồi.
Hứa Thành rốt cục bắt đầu nhìn thẳng vào người phương tây, người này gọi là đặc phái viên Roma, chính là một người tóc vàng mắt xanh.
"Ngươi tên là gì? Báo lên!" giọng nói của Hứa Thành trở nên nghiêm túc.
"Hắn. . ." Trương Nam cho rằng Hứa Thành muốn cho hắn phiên dịch, hắn đang muốn nói chuyện, từ phía bên của đại sảnh, lại truyền ra một thanh âm dễ nghe: " ……………. "
"…………” Đại khái không thể tưởng được sẽ có người có thể nghe hiểu lời của mình, đặc phái viên Roma kia lập tức sáng ngời hai mắt, hắn vội vàng trả lời.
"Hắn gọi là Antonio!"
"Hồng Phong, buông hắn ra!" Hứa Thành ra hiệu bảo Hồng Phong buông người phương tây kia ra.
( Được Văn Thu phiên dịch, Antonio trực tiếp đối thoại cùng Hứa Thành! )
"Ngươi tới đây làm gì?"
"Cầu làm minh hữu!"
"Minh hữu! ? Làm cái gì?"
“Đúng vậy, chúng ta tới cầu minh hữu, cộng đồng đối kháng người Hung Nô vạn ác!"
"Người Hung Nô? Bọn hắn đã chạy đến nước của các ngươi rồi sao?"
“Đúng vậy! Hung Nô Vương Attila, hắn suất lĩnh đại quân chà đạp quốc thổ chúng ta, đánh cướp tài sản của chúng ta, ăn hiếp giết hại người dân của chúng ta, chúng ta hy vọng có thể liên lạc đế quốc đông phương vĩ đại giáp công hắn, để thực hiện hòa bình!"
"Attila? Chưa nghe nói qua! Tại sao ta phải giúp các ngươi? Ta cũng không phải hoàng đế đế quốc này!"
"Không! Chúng ta tuy ngôn ngữ không thông, lại biết rõ ngài mới là quan chấp chính cao nhất của đại đế quốc đông phương, hoàng đế đang ở trong đại thành thị phía tây chỉ là một con rối của ngài mà thôi!"
"Ha ha, ánh mắt của ngươi vẫn còn rất tốt!"
"Đa tạ ngài khích lệ! Hy vọng ngài có thể đáp ứng ta!"
"Tại sao ta phải đáp ứng ngươi? Attila kia cũng không tìm đến gây phiền phức cho ta!"
"Ngài không thể nghĩ như vậy!"
"Ồ! Vì sao ta không thể nghĩ như vậy?"
"Attila là cường đạo, hắn tham lam thành tánh, cuồng vọng tự đại, chưa bao giờ coi bất luận kẻ nào vào trong mắt! Hắn công bố, cố hương Hung Nô tại Đông Phương, khi hắn thống nhất phương Tây xong, hắn sớm muộn gì cũng muốn đánh trở về!"
“Đúng vậy sao? Ngươi cũng không nên gạt ta!"
"Không dám, thân là một quý tộc, có vinh quang của quý tộc, ta sẽ không gạt người!"
"Binh lực của Attila như thế nào?"
"Hắn và những người Gothic, Allan thần phục với hắn, trọn vẹn có thể triệu tập hơn năm mươi vạn đại quân!"
"Đã biết, ta sẽ xem xét!"
Nói đến đây, Hứa Thành ngừng nói chuyện cùng với Antonio này, hắn ra hiệu cho Thường Hâm ý bảo, để cho hắn phái người đưa mấy người này về dịch quán, đồng thời, hắn cũng đã nghe được tiếng động đứng dậy của Văn Thu ở bên cạnh, hiện tại vị phu nhân này của hắn bụng đã vươn cao, động tĩnh đứng dậy không nhỏ.
"Hãy cẩn thận giám sát bọn hăn cho ta, giám thị cẩn thận, đừng cho bọn hắn tùy tiện chạy loạn!" Hứa Thành công khai nói những lời này, dù sao những người Roma kia cũng nghe mà không hiểu.
( Năm công nguyên 91 bắc Hung Nô bị Hán triều đánh bại ở Kim Vi Sơn, sau đó tiến về hướng tây trốn đến nước Ô Tôn, sau đó lại dời đi tới vùng "Khang cư" Đông Nam Kazakhstan. Nhưng mỗi lần đến một nơi nào đó, đều bị trục xuất, vì vậy bắc Hung Nô gấp rút tây tiến.
Thế kỷ 1, 2 Công nguyên, Âu Châu là thiên hạ đế quốc La Mã đông tây, những tộc người như người Allan, người Gothic, người Frank cùng với các bộ tộc khác đều bị coi là Man tộc. Mà bọn hắn sẽ không ngờ tới rằng người Hung Nô đã biết rõ binh pháp Trung Quốc đã dễ dàng đánh chiếm lãnh thổ của bọn họ mà chấm dứt thời đại của người Roma.
Bắc Hung Nô vào năm công nguyên 374 kích đã tiêu diệt nhà nước đông Allan ở sông Đông, chấn động phương Tây. Rất nhiều người Allan thần phục Hung Nô cũng đi theo Hung Nô tây chinh, một bộ khác phận trốn vào trong núi Caucasus, còn có một bộ phận đánh vào lãnh thổ nước đông Gothic. Không lâu sau bắc Hung Nô liên tục phá được các nước Gothic từ đông sang tây, khiến một bộ phận thế lực còn sót lại trốn đến rừng rậm phía bắc sông Danube, một bộ khác phận vượt qua sông Danube tiến vào đế quốc La Mã.
Bắc Hung Nô di dời về phía tây trực tiếp đưa đại lục Âu Châu bước vào chiến tranh bộ tộc cùng với di chuyển dân tộc cực kỳ lớn.
Đối mặt với người Hung Nô tiến công, người phương Tây rất khiếp sợ, các hoàng đế đế quốc cổ La Mã sợ hãi khi nghe nói có một loại người trước kia không từng nghe nói qua, không biết từ nơi nào trên Địa Cầu, như từ trên núi cao, như gió bão mưa rào bỗng nhiên tiến đến, làm cho người ta trở tay không kịp.
Bắc Hung Nô vào thời đại của thủ lĩnh Attila đã thành lập nên " vương quốc Hung Nô ", phạm vi thế lực về phía tây kéo dài tới tận bờ đông sông Rhine, đông đến tận trung tâm châu Á, kể cả đại thảo nguyên Slav của Nga. Đến tận đây, bắc Hung Nô từ xã hội nô lệ du mục, chính thức bước vào vương triều phong kiến, hơn nữa cũng chính thức kết liễu đế quốc La Mã đang một tay che trời ở Âu Châu. Vì vậy, đại lục Âu Châu ở bên trên tạo thành cục diện thế chân vạc ba nước là đông Roma, tây Roma, vương quốc Hung Nô. Vương Đình của " vương quốc Hung Nô " đại khái thiết lập tại nội địa Hungary ngày nay, cho nên, hiện nay đa số người Hungary xưng mình là hậu duệ của người Hung Nô.
"Đại tướng quân, tha mạng ...!" Một tiếng kêu thảm, vang lên ngay khi Hứa Thành Tưởng phất tay để cho thủ hạ tản đi.
“Là ngươi ...!" Hứa Thành nhìn qua tên lừa đảo có tên là Trương Nam, hắn nói: "Ngươi nói ngươi có phải là một đồ đần hay không?"
"Vâng, tiểu nhân là một đồ đần!" Trương Nam không ngừng gật đầu.
"Ngươi đần ở chỗ nào?" Hứa Thành lại hỏi.
"Tiểu nhân không nên lừa gạt Đại tướng quân, Đại tướng quân sáng suốt thần võ, há một người như tiểu nhân lại có thể lừa gạt được. Đại tướng quân, tha mạng ...!" Trương Nam nói xong, nước mắt nước mũi hắn lại bắt đầu nhỏ xuống. Lúc nãy ngay khi giọng nói của Văn Thu vang lên, người này đã biết rõ tất cả đều đã xong, lại có người hiểu tiếng nói của đám man di!
"Sai rồi, ngươi đần, không phải là bởi vì ngươi dám tới nơi này gạt ta!" Hứa Thành cúi người, nói với Trương Nam nói.
"Vậy. . . Vậy tiểu nhân đần tại. . . Đần tại. . ." đầu Trương Nam bắt đầu đổ mồ hôi, hắn vô cùng bối rối vì đã không thể tìm ra điều ngu dốt của mình.
"Chúa công, hà tất phải nói nhảm cùng hắn. Hãy để cho mạt tướng bóp nát đầu tiểu tử này là được rồi!" Hồng Phong ồm ồm nói.
"Chậm đã, Hồng Phong, ngươi nghe nói ở chỗ chúng ta coi lừa dối là tử tội từ khi nào vậy? Cho nên, chúa công, hãy giao tiểu tử này cho mạt tướng, để cho mạt tướng dọn dẹp một chút!" Dương Nhị ở bên cũng gom lại tham gia náo nhiệt.
"Đại tướng quân, tha mạng ...! . . . Tha mạng ...! . . . Ai da!" Nghe thấy câu nói của Hồng Phong, Trương Nam cũng đã cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Dù sao, Hồng Phong cũng là người cao hơn hai mét cao, mang đến cho hắn một áp lực cũng không phải chỉ để trưng bày cho đẹp, mà câu nói của Dương Nhị lại khiến cho hắn bất tri bất giác mà cảm thấy sởn hết cả gai ốc, hắn cảm thấy Dương Nhị càng làm cho người ta thấy đáng sợ hơn cả đại hán kia, cho nên, hắn lập tức bò tới trước Hứa Thành, ôm bắp chân Hứa Thành, lớn tiếng gào lên. Kết quả hắn lại làm bẩn bào phục của Hứa Thành, Hứa Thành tức giận, một cước đạp hắn văng ra rất xa.
"Hồng Tướng quân, Dương Tướng quân, về tội người này lừa dối nên xử trí như thế nào, hai vị cũng không cần lo. Điều này không nằm trong phạm vi chức quyền của nhị vị!" Đình úy Trương Ký lên tiếng nói chuyện. Hắn vừa lên tiếng, Dương Nhị cùng Hồng Phong lập tức lui về phía sau, Vị lão ca tính tình nóng nảy, nhưng còn một điều nữa là người ta chính là người quản lý tư pháp, hơn nữa hai người ngày bình thường tuyệt đối không phải là người quân tử gì cho cam, chẳng qua cả hai đều phạm tội không lớn, Trương Ký cũng chẳng muốn quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì mà thôi. Hôm nay Vị lão ca này ra mặt, hai người tự nhiên phải nhượng bộ lui binh.
"Tiểu tử" thấy thủ hạ đã không còn gì để lời nói, lúc này Hứa Thành mới nâng bào phục của mình lên, hung dữ nói với Trương Nam: "Cái đần của ngươi chính là bản thân ngươi cũng không biết một tên lường gạt thì nên học những thứ gì! Mẹ kiếp, lừa đảo mà dễ làm như vậy sao? Phải học nhiều thứ hơn, ngôn ngữ, phong tục, lễ nghi, các loại học thức, những thứ này cũng không thể ít, thế mà ngươi còn nói mình lưu lạc tại Tây Vực bao lâu, thậm chí ngay cả Tây Vực thường dùng ngôn ngữ Hung Nô cũng không biết, bằng không làm sao rơi đến hoàn cảnh hiện tại, ngươi còn không bằng chết đi cho xong, ngươi quả thực sỉ nhục kẻ lừa đảo khắp thiên hạ, ngươi, quần áo của lão tử..., ngươi không biết y phục này rất khó đổi hay sao?"
". . ." Trương Nam không gào thét nữa, hắn đột nhiên phát hiện, vị Đại tướng quân trước mặt mình hình như là một vị lừa đảo thâm niên, bằng không sao có thể nói ra nhất nhất từng điều một? Nhất thời tâm tình kích động đã khiến cho hắn giật mình, hỗn loạn, hai mắt hắn nhìn thẳng vào Hứa Thành, tận đến lúc Trương Ký dẫn vệ binh tới kéo hắn ra bên ngoài, hắn mới hồi phục tinh thần, hắn lại một lần nữa gào lên.
"Đáng giận, quần áo của lão tử!" Nhìn xem Trương Nam bị lôi đi, Hứa Thành nhìn vết bẩn trên bào phục, hắn lại không nhịn được nói một câu, khi chứng kiến thủ hạ đang nhìn hắn như quan tòa nhìn mình, lập tức sắc mặt hắn khá khó coi, hắn nói: "Đều đi thôi! Một đám lừa đảo giả mạo sứ thần Ðại Uyển mà thôi, người không còn ở đây nữa, còn có cái gì đẹp mắt hay sao?"
"Ty chức cáo lui!" Nhìn thấy Hứa Thành ra lệnh, Trương Ký dẫn đầu, tất cả mọi người bắt đầu lui ra ngoài, thế nhưng, vẫn có người không nhúc nhích.
Trong chốc lát sau, Hứa Thành mới nhìn lấy mấy người còn sót lại, Thường Hâm, Hà Thông, Dương Nhị, còn có hai đại bảo tiêu Hồng Phong, Điển Vi, hắn nói: "Đi, chúng ta đi dịch quán nghe lén!"
. . .
Đã đến dịch quán, nghe lén!
. . .
"Ai! Nhất thời quên hết tất cả, đã quên người ta còn có ngôn ngữ của chính họ, không thể luôn nói tiếng Hung Nô!" Nhìn ánh mắt mang theo ý tứ rõ ràng của mấy thân tín, Hứa Thành tự mình nói đánh trống lảng, sau đó, hắn vung tay lên, đi về hướng phiên dịch Hung Nô vừa mới rời đi.
"Thế nhưng, có thể khẳng định, người gọi là Antonio kia là một kẻ giả danh!" Hứa Thành lại nói với thủ hạ.
"Chúa công, nkhông phải ngài nghe không hiểu ngôn ngữ của người ta sao?" Dương Nhị không để cho Hứa Thành chút thể diện nào.
"Đồ đần, cho dù ta không hiểu, cũng hiểu nhiều hơn so với ngươi đấy!" Hứa Thành cho Dương Nhị một ánh mắt châm chọc, hắn nói: "Hán ngữ của chúng ta, phiên dịch tên người ngoại quốc, luôn luôn theo như âm thanh, nói chính xác là tên của bọn hắn đều là dịch âm, Antonio kia, vừa rồi đồng bạn của hắn gọi hắn là ' A Khế Tư " cho nên, ta kết luận, hắn đang dối gạt Lão Tử!"
"Vậy ' Rô ma ' gì đó ở xa như vậy, hắn dấu giếm tên của mình làm gì?" Dương Nhị hỏi.
"Tự ngươi hãy nghĩ đi!" Hứa Thành chuyển giao vấn đề này cho Dương Nhị.
. . .
"Chúa công, nói như vậy, Antonio, úc! Không đúng, là A Khế Tư, ở ' Rô ma' của bọn hắn cũng là một đại nhân vật mới đúng, bằng không, hắn không thể dấu giếm tên của mình!" Dương Nhị nghĩ một lát rồi suy đoán nói.
"Nói tiếp đi!" Hứa Thành nói.
"A Khế Tư này hoặc hắn sợ chuyện hắn cầu viện binh của Đại Hán chúng ta bị Attila kia nghe nói, trả thù hắn, hoặc là hắn sợ ngày sau cảnh tượng thê thảm hôm nay của hắn bị người ta truyền bá không tốt, mới nói một cái tên giả, vô luận điểm nào đúng, đều nói lên một điều bản thân hắn chính là một đại nhân vật, ít nhất, không phải là hạng người vô danh!"
"Nói không sai!" Hứa Thành nhìn thoáng qua Dương Nhị, hắn nói: "Xem ra gần đây tâm tư tiểu tử ngươi kín đáo không ít!"
"Đa tạ chúa công khích lệ!" Dương Nhị mỉm cười, nói: "Chúa công, gần đây mạt tướng đã lập không ít công, người xem có phải hay không. . ."
"Cút!" Ngay trước khi Dương Nhị đưa ra yêu cầu, Hứa Thành liền dùng một cước thẳng tay đá hắn trấn áp.
"Chúa công, ngài định xử lý chuyện này như thế nào?" Thường Hâm lại hỏi.
"Ha ha, cầu viện trợ của đế quốc đông phương sao? Ta nhổ vào! Coi thường lão tử là một em bé ba tuổi, dễ lừa gạt sao?" Hứa Thành "Phun" ra một ngụm, hắn nói: "Từ Roma đến nơi đây, đâu chỉ vạn dặm mà phái binh viện trợ? Mẹ kiếp, đợi khi binh lính của lão Tử đến đó, chỉ sợ đã thành xương trắng rồi! Còn đánh trận chiến cái rắm!"
"Chủ công, ngài có ý định. . ."
"Ha ha, dám gạt ta! Ai! Dù thế nào đi nữa cũng là đặc phái viên nước khác đường xa vạn dặm đi vào Trung Hoa ta, cần phải ' ưu đãi " để cho bọn họ trước tiên ở lại nơi của chúng ta mười năm tám năm, chờ bọn hắn học được ngôn ngữ của chúng ta, miêu tả rõ ràng tình huống đoạn đường phía tây cho Lão Tử để xem roi của lão tử roi có thể duỗi ra xa như vậy hay không, hơn nữa!"
"Ý của chúa công là —— giam lỏng?" Thường Hâm hỏi.
"Giam lỏng thì làm được cái gì? Roma này nghe nói là một quốc gia không ngừng mà chinh chiến mấy trăm năm..., nhất định có một chút gì đó đáng giá cho chúng ta học, lão Thường, ngươi tìm một ít người tuổi trẻ, thông minh, có lòng kiến công lập nghiệp, cho đi học tập ngôn ngữ của bọn hắn, còn cả ngôn ngữ Hung Nô. Đồng thời, ngươi hãy nói bọn họ biết, những gì có thể học được, đều học cho ta, có nghe hay không?"
"Vâng, ty chức minh bạch!"
"Còn nữa, ha ha, phái người, tìm một ít học cứu (chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho), ví dụ như cha vợ của Lư Dục, Thái Ung lão tiên sinh của chúng ta, nói chuyện đạo quân thần cho những kẻ man di này, kinh thư Nho gia, để cho bọn hắn học tập một chút ' tinh hoa " Đại Hán chúng ta, thành Lạc Dương không phải có một Bạch Mã Tự gì đó hay sao? Không phải nơi ấy còn có học Phật hay sao? Khiến cho bọn họ cũng đi học tập một chút cái gì gọi là ' nhân quả báo ứng " còn nữa là cái gì, cái gì kia mà, đúng rồi, Đạo gia thanh tĩnh vô vi, ừ, cái gì các loại " thôn trang ", đều nhét vào trong đầu của bọn hắn cho ta, ha ha ha!"
"Chúa công, ngài đây là muốn. . . ?"
"Vẫn chưa xong đâu! Mấy kẻ này quả nhiên là có chỗ trọng dụng đó! Ha ha ha, đúng rồi, không được để cho bọn hắn học các loại binh pháp của chúng ta có quan hệ tới đánh trận, hiểu chưa? Dám tiết lộ những vật này cho bọn họ, hết thảy chém đầu, xử theo như tội phản quốc!"
"Chúa công, ngài lại để cho đám người này học Nho gia và những thứ khác của Đại Hán chúng ta là muốn cho bọn hắn. . ." Hà Thông một mực ở bên cạnh lắng nghe, lúc này hắn cũng không nhịn được nữa lên tiếng hỏi, với ảnh hưởng của Hứa Thành, bọn hắn cũng biết có chút bình thường những điều được tôn sùng là khuôn vàng thước ngọc cũng không phải là thứ tốt gì.
"Đừng hỏi! Các ngươi đừng hỏi!" Hứa Thành liên tục khoát tay, nói: "Làm theo lời ta bảo, cứ như vậy, nghe rõ không?"
"Vâng! Ty chức ( mạt tướng ) tuân mệnh!"
Hứa Thành không biết, A Khế Tư này quả thật có lai lịch không nhỏ.
A Khế Tư sống ở Gaul danh môn vọng tộc, phụ thân của hắn là Gordon Gordon Adams nhiều lần lập chiến công trong quân đội tây La Mã, cuối cùng làm thống soái kỵ binh đế quốc tây La Mã, được phong làm bá tước. Thời kì thanh thiếu niên A Khế Tư sống cùng người Gothic cùng người Hung Nô. Khi A Khế Tư làm con tin tại Hung Nô đã làm quen với rất nhiều quý tộc Hung Nô. Mượn nhờ ủng hộ của người Hung Nô, A Khế Tư nhanh chóng bộc lộ tài năng tại chính trường Roma, trở thành Tổng đốc Gaul của đế quốc tây La Mã. Hắn ở Gaul đã tác chiến cùng người Gothic, người Frank cùng người Allan người, các loại Man tộc khác nhau, lũ chiến lũ thắng (đánh nhiều thắng nhiều), thanh danh hiển hách.
A Khế Tư quen biết Attila từ thuở nhỏ, hai người có giao tình rất dày. A Khế Tư đã từng tìm cho Attila một vị thư ký riêng học rộng tài cao, giúp đỡ Attila quản lý ngoại giao; hắn còn muốn đưa con của mình đến bên người Attila để học tập cỡi ngựa bắn cung. A Khế Tư hy vọng cùng Hung Nô đế quốc chung sống hoà bình, hắn biết rõ tây La Mã đối phó Man tộc Germanic trong nội địa đã vô cùng cố sức, quyết không thể trở mặt cùng Hung Nô. Thời kì thanh thiếu niên làm con tin, khiến cho A Khế Tư nhận thức vô cùng khắc sâu đối với Hung Nô, hắn biết rõ chiến pháp của người Hung Nô, cũng vô cùng rõ ràng uy hiếp của người Hung Nô là cái gì. A Khế Tư cố gắng giành được hơn hai mươi năm hòa bình cho đế quốc tây La Mã, trong khoảng thời gian này Attila nhiều lần tiến công đế quốc đông La Mã, nhưng trong khoảng thời gian đó đế quốc tây La Mã bình an vô sự. Nhưng khi lợi ích xung đột khiến cho hai người bạn thân thiết cuối cùng rút đao khiêu chiến, mà kinh nghiệm phong phú của A Khế Tư khiến cho hắn danh xứng với thực trở thành khắc tinh của Hung Nô.
Thế nhưng, đây là chuyện lịch sử sau này, hơn nữa là lịch sử mà Hứa Thành không tới. Hiện tại, vị A Khế Tư này không biết như thế nào lại chạy tới Đông Phương, bị Hứa Thành giữ lại. Vì vậy, không có A Khế Tư, đế quốc tây La Mã cũng khó có thể ngăn cản đại quân Attila, " cây roi của Thượng Đế " làm cho cả tây La Mã bại vong trong tay của hắn, mà đông La Mã nhất định đã sớm chấm dứt.
Ngày hôm sau, trong toàn bộ thành Lạc Dương cũng biết một đám sứ thần từ phương Tây xa xôi, một quốc gia có tên là Roma, đã đến Lạc Dương, lập tức, toàn bộ Lạc Dương sôi trào lên. Không lâu sau mọi người chợt nghe nói, Thái Ung Thái lão đại đã kết luận, Roma, chính là Đại Tần ngày xưa Ban Siêu phái thủ hạ đến!
Đại Tần! Ban Siêu!
Một cái tên lâu đời cỡ nào! Mọi người bắt đầu hồi tưởng lại một câu chuyện "Xếp bút nghiên theo việc binh đao", tưởng tượng lấy một dáng vẻ anh hùng dõng dạc, hào khí ngất trời.
Trong lúc nhất thời, vùng đất dưới cai trị của Hứa Thành thổi qua một làn gió đại thịnh võ học!
Tiếp theo đó toàn bộ dư luận dưới sự khống chế càng phát triển theo một hướng "Tốt".
Mà trong khi đám dân chúng ở Lạc Dương đang nghiên cứu thảo luận xem Roma ở nơi nào, Hứa Thành lại sớm đã mang theo thủ hạ, cùng ba nghìn kỵ binh, đi tới Ký Châu, Viên Thiệu đã đi. Nếu như hắn không đi, chẳng phải là không có trò hay để xem sao? Hơn nữa, theo kế hoạch, Hứa Thành hắn cũng là một thành viên của đoàn diễn xuất! Cho dù Viên Thiệu mới là nhân vật chính, phối hợp diễn là những kẻ lòng dạ khó lường kia, Hứa Thành hắn, xem như chỉ đóng vai phụ, cũng phải đi. Dù sao, tất cả lớn nhỏ cũng là một vai diễn mà thôi.