Cùng lúc đó, giống như những gì Chu Du đã dự đoán, từ phía xa xa nhìn thấy ánh lửa ở phía thành Tứ Minh, Nhạc Tiến dẫn mấy vạn bộ binh cũng gia tăng tốc độ tiến nhanh hơn, thế nhưng, tâm tình của hắn lại rất vui sướng, hắn cho rằng ánh lửa kia là do Hạ Hầu Uyên phóng hỏa mà tạo thành.
Đúng vậy. Hắn đã đoán đúng non phân nửa!
Hạ Hầu Uyên xác thực đã phóng hỏa, gây ra hỏa hoạn không nhỏ, thế nhưng so về cơn đại hỏa mà quân Giang Đông gây ra, chút ít lửa mà Hạ Hầu Uyên gây ra có vẻ quá tốn kém. Năm nghìn quân kỵ binh toàn quân bị diệt, hơn nữa còn bồi thêm một viên Đại tướng Tào doanh, đây chính là hơn phân nửa nghiêm trọng mà Nhạc Tiến hắn không đoán được.
Cho nên, khi hắn suất quân đến ngoài thành Tứ Minh, nhìn thấy cảnh tượng bừa bãi thê thảm bên ngoài thành, ngửi thấy mùi tanh tưởi phát ra từ những thi thể bị đốt cháy đen, hắn sợ ngây người.
Thật lâu, hắn mới phục hồi tinh thần dưới tiếng kêu của các tướng sĩ, hắn vừa run rẩy, vừa đưa ra mấy mệnh lệnh: thứ nhất lập tức phái người tìm kiếm Hạ Hầu Uyên, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể; thứ hai, phái người đưa tin về thành Từ Châu, gấp rút phòng thủ thành, cố gắng tối đa để có thể ngăn cản quân Giang Đông tiến công một thời gian; thứ ba, lập tức phái người bẩm báo toàn bộ sự việc đã xảy ra ở nơi đây cho chúa công Tào Tháo, mời Tào Tháo lập tức phát viện binh; thứ bốn, toàn quân dốc hết tốc độ tiến về phía trước, gia tốc đuổi theo quân Giang Đông, nhất định không thể để cho Chu Du đánh hạ thành Từ Châu trước khi bọn hắn đến, bởi vì chỗ đó đang dự trữ rất nhiều lương thảo.
Sau khi hắn ban hành mệnh lệnh, vừa mới dẫn đại quân tiến lên được một quãng ngắn, đội ngũ ở lại đằng sau tìm kiếm Hạ Hầu Uyên đã đuổi tới, bọn hắn mang về Hạ Hầu Uyên, viên Đại tướng Tào doanh, thậm chí một chút da cũng không bị thương tổn, chẳng qua Hạ Hầu Uyên đã không còn thở nữa, về phần nguyên nhân cái chết của hắn—— hít thở không thông!
Theo như đám binh sĩ phụ trách tìm người giải thích, bọn hắn tìm được Hạ Hầu tướng quân ở phía dưới thi thể mấy người lính và một con chiến mã, lúc ấy, Hạ Hầu tướng quân bị đặt ở bên trong một cái hố nhỏ. Nhạc Tiến suy nghĩ một chút, đại khái đoán được nguyên nhân cái chết của Hạ Hầu Uyên, vì thế, hắn ngửa mặt lên trời thì thào: "Ông trời, ông không công bình!"
Đúng vậy, không công bình! Hạ Hầu Uyên vốn vẫn có thể sống!
Lúc ấy trên chiến trường, Chu Du đã thiết lập trước một cạm bẫy phóng hỏa, Hạ Hầu Uyên ở trong đám cháy, không chỗ có thể trốn, thế nhưng hắn cũng không buông tha suy nghĩ sinh tồn trong đầu mình, hắn xuống ngựa, dùng thi thể mấy người lính phủ lên trên người mình, dùng chính cái này ngăn cản thế lửa, vì không để cho khói làm ngạt thở, hắn còn đào một cái hố nhỏ ở dưới mặt đất, khói bay ở bên trên, phía dưới có không khí nên vẫn có thể thở, thế nhưng người tính toán sao có thể sánh với ông trời tính toán? Một con chiến mã bị thiêu cháy, thi thể của nó không khách khí chút nào mà nằm đè lên trên người Hạ Hầu Uyên, khá may mắn Hạ Hầu Uyên hắn không bị đè gây tổn thương, thế nhưng hắn lại bị đè lên đầu, toàn bộ mặt bị nén ở trong hầm, không biết chuyện gì xảy ra, có thể là bị đè khiến choáng luôn, cũng có thể là không đứng dậy nổi. Tóm lại, cứ như vậy, hắn đã chết, bị chôn sống khiến không thở được mà chết.
"Mà thôi!" Nhạc Tiến nhìn gương mặt của Hạ Hầu Uyên vì hít thở không thông mà trở nên dữ tợn, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Đình chỉ tiến lên, mệnh lệnh toàn quân nghỉ ngơi!"
"Tướng quân, vì sao không đuổi theo?" Trong số tướng lãnh dưới trướng hắn, có người hỏi.
"Ai! Hạ Hầu Diệu Tài chính là Đại tướng quân ta thế mà lại bị Chu Du đơn giản đánh bại ở ngoài thành Tứ Minh nhỏ bé. Năm nghìn kỵ binh không một người còn sống, chúng ta lại không nhìn thấy thi thể một gã binh sĩ quân Giang Đông, bọn chúng đã toàn thắng! Hôm nay, đã không có kỵ binh của Hạ Hầu tướng quân kiềm chế, Chu Du nhất định sẽ dùng tốc độ cao nhất chạy tới thành Từ Châu, nhưng hắn há lại sẽ không đề phòng đại quân bộ binh này của chúng ta? Ta tự nhận tài dụng binh không thể vượt qua Hạ Hầu Diệu Tài, binh mã dưới trướn lại ít hơn gấp đôi so với quân Giang Đông. Nếu như quân ta vội vàng đuổi theo, nói không chừng sẽ trúng gian kế của hắn. Nếu lại như vậy, ta sao có thể không phụ lòng chúa công? Huống hồ sau khi quân ta nhìn thấy ánh lửa ở nơi này đã một mực ngựa không dừng vó mà chạy đến, bọn hắn mệt nhọc, sao có thể để cho bọn hắn cứ như vậy mà tiếp tục hành quân!" Nhạc Tiến nói.
"Thế nhưng nếu là bởi vì chúng ta không thể kịp thời đi đến mà lại để cho thành Từ Châu thất thủ, chẳng phải tướng quân ngài sẽ bị hạch tội sao?" Lại có tướng lãnh hỏi. Câu nói này của người đó đã được không ít người đồng ý. Lần này, Hạ Hầu Uyên đã chết, Tào Tháo nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nếu như bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ, lại để cho quân Giang Đông thong dong đánh chiếm thành Từ Châu, không ai biết Tào Tháo sẽ xử trí bọn hắn như thế nào? Hơn nữa, người bị hoạch tội chỉ sợ sẽ không phải chỉ một mình Nhạc Tiến, chỉ sợ bọn hắn đều có phần.
"Hừ!" Nhạc Tiến hừ lạnh một tiếng, căm hận nói: "Chu Công Cẩn nếu dám hết tốc độ tiến về phía trước, bất quá là lấn từ thành nội thành binh lực không đủ mà thôi, thế nhưng hiện tại dù sao hắn cũng không phải đang ở trên đất Giang Đông, nơi này là Từ Châu, là địa bàn của chúng ta. Ở chỗ này, hắn không cách nào nhận được tin tức chính xác, hắn chỉ có thể đi từng bước, lần từng bước."
"Tướng quân nói vậy là có ý gì?" Thủ hạ không hiểu.
"Từ Châu trọng địa, chúa công sao há có thể thật sự để cho nó hư không? Sau lần đánh lén Tôn Sách đó, mặc dù Tang Tuyên Cao không gia nhập vào hàng ngũ truy kích và tiêu diệt quân Giang Đông, thế nhưng vì ứng chiếm dĩ nhiên không có bao nhiêu binh mã lưu thủ thành Từ Châu, hắn một mực phụng mệnh lệnh chúa công đóng quân tại quận Lang Gia trên biên cảnh Từ Châu, chính là vì có thể đồng thời phối hợp tác chiến hai châu Thanh Từ, sau khi nhận được tin tức Chu Du xâm chiếm, hắn định sẽ có hành động, chúng ta chỉ cần phái người nói cho hắn biết Chu Du lợi hại, để cho hắn không thể khinh địch là được rồi! Chu Du, không đánh bại Tang Bá mà muốn có thể tiến vào trong thành Từ Châu, quả thực chính là nằm mơ. Chờ khi quân ta tiến tới, tiền hậu giáp kích, ta không tin hắn còn có thể thong dong như thế này!" Nhạc Tiến lạnh lùng nói.
Nghe xong Nhạc Tiến nói, chúng tướng Tào quân thở ra một hơi nhẹ nhõm, âm thầm bội phục Tào Tháo nhìn xa trông rộng.
Thế nhưng bọn hắn, còn có Nhạc Tiến, cũng không thể ngờ tới một việc là khi bọn hắn cho rằng Tang Bá có thể ngăn cản Chu Du, vị Tang Đại tướng quân này lại sớm đã không còn có mặt ở Lang Gia.
Phụng quân lệnh của Hứa Thành, Cao Thuận chỉ huy các tướng Trương Cáp, Trương Tú, dẫn theo đại quân tiến vào chiếm giữ quận Bình Nguyên, hơn nữa hắn còn phân ra một đội binh mã tiến vào chiếm giữ Lê Dương, binh áp Hoàng Hà!
Trong lúc nhất thời, Thanh Châu nguy cấp! Sau khi Tang Bá được bẩm báo, hắn không dám trì hoãn, lập tức phái người thông tri cho Xa Trụ cùng Quách Gia đang ở trong thành Từ Châu một tiếng, sau đó mang binh gấp rút quay về Thanh Châu phòng thủ.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? . . ." Sau khi nhận được công văn khẩn cấp của Nhạc Tiến, lại biết rõ Tang Bá đã đi, một viên Đại tướng duy nhất trong thành Từ Châu trước mắt, Xa Trụ, lúc này hắn gấp đến độ không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn xoay đầu lại, nhìn thoáng qua Quách Gia đang ngồi ngay ngắn, trông Xa Trụ lúc này giống như thấy được một cây cỏ cứu mạng, dù chất lượng của cây cỏ này cũng không tốt lắm, sắc mặt hơi trắng xám, hắn cũng muốn một mực nắm bắt. Xa Trụ lên tiếng hỏi "Phụng Hiếu tiên sinh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tiên sinh cần phải cho ta một chủ ý ...."
". . ." Không có tiếng trả lời, Quách Gia lại nhắm mắt lại.
"Phụng Hiếu tiên sinh? ' Xa Trụ nhỏ giọng mà kêu Quách Gia, hắn cũng không dám lên giọng với Quách Gia, ít nhất, trước mắt hắn không dám.
"Ai! Không thể tưởng được, không thể tưởng được ...!" Quách Gia rốt cục mở hai mắt ra.
"Phụng Hiếu tiên sinh, chúng ta cũng không nghĩ tới. Thế nhưng hiện tại chúng ta cần phải làm chính là suy nghĩ biện pháp phòng thủ thành Từ Châu, mà không phải ngồi thở dài ở chỗ này!" Xa Trụ phàn nàn nói. Lúc này có thể nói hắn rất lo lắng hãi hùng, mặc dù nói hắn cũng là một viên Đại tướng dưới trướng Tào Tháo, có thể được phái tới trấn thủ Từ Châu, một mình đảm đương một phía đã giải thích hắn cũng phải có năng lực của mình, thế nhưng bản lĩnh của Hạ Hầu Uyên hoàn toàn hơn hẳn hắn, điểm này thì không cần phải hoài nghi. Lúc này ngay cả Hạ Hầu Uyên cũng dễ dàng bị tiêu diệt, hôm nay, đối phương đang ở thế thắng, lại có ưu thế binh lực tuyệt đối, gào thét mà đến. Tuy hắn chiếm giữ thành trì, thế nhưng không có bao nhiêu binh mã. Dưới loại tình huống này, hắn sao có thể không vội?
"Chu Du!" Quách Gia lại nhắm mắt lại, hắn thì thào "Đại Hán ta quả nhiên là tàng long ngọa hổ, anh kiệt vô số...! Trước có Hứa Thành dùng sức một mình đại phá chư hầu thiên hạ, lại có Giang Đông Tiểu Bá Vương quét ngang Giang Đông, hôm nay, lại xuất hiện một Chu Du, ai. . ."
"Phụng Hiếu tiên sinh!" Xa Trụ không hài lòng. Sao Vị lão ca này lại lên tiếng khen ngợi địch nhân, dù những điều này đều là sự thật, thế nhưng những người kia trong lòng Xa Trụ hắn không có ai là người tốt đẹp gì cả.
"Xa Trụ tướng quân không cần sốt ruột, tại hạ chỉ biểu đạt chút cảm thán mà thôi!" Quách Gia khẽ cười nói.
"Phụng Hiếu tiên sinh, ta có thể không vội sao? Tiên sinh hãy nghĩ nhanh một chút, chúng ta nên làm thế nào mới tốt? Chúng ta cũng không thể ngồi ở chỗ này mà chờ Chu Du đến" Xa Trụ cũng không muốn nói nhảm cùng Quách Gia, hắn đi thẳng vào vấn đề.
"Đối phó Chu Du cũng không khó, tuy Tang Bá tướng quân không thể tới, chúng ta cũng không thiếu hụt binh mã!" Quách Gia mỉm cười nói.
"Chúng ta còn có binh mã sao?" Xa Trụ ngơ ngác, mờ mịt, Từ Châu không thiếu hụt binh mã? Sao ta không biết?
" gia tộc quyền thế Từ Châu nhiều như rừng, chỉ cần có thể khiến cho bọn họ phái ra tráng đinh trong nhà mình, tạo thành một đại quân cũng không thành vấn đề!" Quách Gia cũng không để cho Xa Trụ chờ đợi, rất nhanh hắn đã đưa ra đáp án của mình.
"Cái này. . . khả năng những người này đáp ứng không cao. Theo ta thấy, chỉ sợ bọn hắn tình nguyện chạy ra ngoài thành Từ Châu cũng sẽ không phái người của mình!" Xa Trụ lắc đầu nói.
"Cho nên, chúng ta phải tìm người dẫn đầu, khiến cho những gia tộc quyền thế Từ Châu đều quyên góp binh mã, " Quách Gia nói.
"Ai có thể dẫn đầu? Chẳng lẽ lại là Tào Báo đã đầu hàng chúng ta? Hắn không thể làm được! Trước kia hắn có thể làm được là vì chưởng quản binh quyền Từ Châu, thế nhưng hiện tại hắn cũng không là gì hết, chẳng qua hắn chỉ còn mỗi cái danh tiếng tướng quân. Những người kia sẽ không thể bán mạng cho hắn." Xa Trụ nói.
"Đương nhiên không phải Tào Báo, hắn không đủ tư cách, người mà ta nói chính là Trần Đăng Trần Nguyên long!" Quách Gia mỉm cười nói.
"Trần Nguyên long?" Xa Trụ cúi đầu xuống, trầm tư suy nghĩ, rất nhanh, hắn lại ngẩng đầu lên, nói: "Chỉ sợ không được, người này sau khi chúa công công phá Từ Châu đã không tiếp tục ra làm quan, rất hiển nhiên là không muốn hợp tác cùng chúng ta. Lần này, hắn có thể một lòng theo chúng ta sao?"
"Hắn phải một lòng theo chúng ta!" Quách Gia cười nói: "Sở dĩ Trần Nguyên Long hắn sau khi chúa công chiếm giữ Từ Châu không hợp tác cùng chúng ta, nhưng điều này là vì hắn muốn áp chế để thu hoạch lợi ích lớn hơn nữa mà thôi. Hắn cho rằng, Trần thị nhất tộc là vọng tộc Từ Châu, tất nhiên chúa công sẽ dựa vào hắn để vững chắc thống trị tại Từ Châu, thế nhưng hắn không nghĩ rằng chúa công căn bản cũng không để ý tới những hào phú Từ Châu bọn hắn, bởi như vậy, hắn để tỏ lòng thanh cao, không thể không tiếp tục làm vai trò con rùa đen rút đầu của mình, làm ra dáng vẻ một mức tưởng nhớ chủ cũ. Thế nhưng người này tuyệt sẽ không cam lòng tiếp tục như thế này. Vốn sau thời Đào Khiêm, hắn có hi vọng nhất trở thành châu Mục Từ Châu, ngồi trên vị trí chúa tể một phương, ai biết nửa đường xuất hiện một Lưu Bị. Sau khi Lưu Bị đổ, lại là chúa công, chỉ sợ sự kiên nhẫn của hắn sớm đã biến mất sạch sẽ, hơn nữa, ta tin tưởng hắn cũng thấy rõ tình thế, không thể tiếp dệt mộng đẹp không thực tế. Lúc này đây, chúng ta sẽ đưa cho hắn một cơ hội, để cho hắn lại có thể xuất hiện trước người Từ Châu, hắn sẽ không bỏ qua"
"Phụng Hiếu tiên sinh, tiên sinh nói có đúng không sai, thế nhưng. ." Xa Trụ vẫn đang cau mày, hắn nói tiếp: "Nếu sau khi xây dựng xong đội quân này, nó sẽ nghe mệnh lệnh của ai? Trần Đăng hay là chúa công? Dùng một đội quân như này khống chế Từ Châu, chúng ta. . ."
"Ha ha, Xa Trụ tướng quân đã quá lo lắng. Tướng quân ngài hãy thử suy nghĩ xem khi quân Giang Đông đến, Nhạc Tiến tướng quân cũng sẽ đến, Trần Đăng hắn không dám làm ẩu. Chúa công thực lực mạnh bao nhiêu hắn cũng đã rõ ràng. Kế sách duy nhất lúc này là hắn chỉ có khuất phục tại dưới trướng chúa công, bằng không, hắn cũng chỉ có thể làm một dân chúng thấp cổ bé họng. Đây chính là điều hắn không có khả năng tiếp nhận, bởi vì bởi như vậy, không bao lâu nữa, Trần thị nhất tộc của hắn sẽ mất đi địa vị bây giờ." Quách Gia tiếp tục phân tích cho Xa Trụ.
"Tốt, nếu như Phụng Hiếu tiên sinh đã quyết định chủ ý, hãy cứ làm theo lời của Phụng Hiếu tiên sinh!" Tuy rằng Xa Trụ không quá muốn làm như vậy, thế nhưng ngoại trừ biện pháp này ra hắn thật sự không thể nghĩ ra biện pháp khác, thứ hai, chính là hắn có lòng tin đối với Quách Gia.
"Như vậy chúng ta hãy tự mình đi một chuyến tới Trần phủ, cho Trần Nguyên Long một chút mặt mũi!" Quách Gia vừa cười vừa nói.
Không lâu sau, Trần Đăng đang ở trong thư phòng đánh cờ cùng Trần Khuê, phụ thân của mình thì nhận được bái thiếp gia nhân đưa tới. Sau khi xem xong, Trần Đăng lại đưa nó cho Trần Khuê.
"Phụ thân đại nhân, Quách Phụng Hiếu đến, người xem hắn muốn làm gì?" Trần Đăng nhìn phụ thân của mình và hỏi.
"Ha ha, Từ Châu đang ở trong lúc nguy cấp, ngươi nói bọn hắn tới đây thì sẽ muốn làm gì?" Tục ngữ nói: "Già không chết thì gian xải", chỉ cần nhìn nụ cười mờ ám của Trần Khuê lúc nói chuyện, thì sẽ biết tại sao câu nói này được lưu truyền.
"Ừ! Xem ra Trần gia chúng ta cũng đừng mơ tưởng an bình, theo phụ thân đại nhân người xem, chúng ta nên ứng đối như thế nào?" Trần Đăng lại khiêm tốn thỉnh giáo cha mình.
"Ngươi định làm như thế nào? Trước tiên hãy nói một chút xem." Đại khái Trần Khuê muốn khảo nghiệm năng lực của con trai trước.
"Quách Phụng Hiếu là một người mưu trí, nếu như Trần gia chúng ta nhúng tay vào sự vụ Từ Châu, cho dù có thể được lợi, cũng phải đề phòng hắn một tay, để tránh trúng gian kế của hắn!" Trần Đăng không cần nghĩ ngợi đã đưa ra câu trả lời.
"Đúng vậy, ngươi có thể nghĩ như vậy thì ta an tâm!" Trần Khuê nói: "tình thế hiện, đối với Trần thị chúng ta mà nói, dấu diếm tài năng thì bị nghi ngờ, bộc lộ tài năng tức thì bị kiêng kỵ, con phải cẩn thận nắm chắc độ lượng trong đó, không nên vượt quá, nhất là phải nhớ kỹ, không thể tranh chấp cùng bọn họ. Hiện tại, không phải thời điểm tranh giành!"
"Con trai đã hiểu rõ!" Trần Đăng cẩn thận lo nghĩ, sau đó hắn chậm rãi nhẹ gật đầu.
Sau khi tiếp tục thương lượng cùng Trần Khuê một chút, Trần Đăng tiếp đãi Quách Gia cùng Xa Trụ ở trong phòng khách phủ mình.
"Sớm nghe nói đại danh của Phụng Hiếu tiên sinh, là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Tào Tư Không, chỉ hận vô duyên không gặp. Hôm nay có thể được nhìn thấy đại hiền, Trần Đăng hết sức vinh hạnh...!" Vừa đi ra ngoài, Trần Đăng lên tiếng nịnh nọt Quách Phụng Hiếu, thế nhưng thái độ của Trần Đăng đối với Xa Trụ ở bên cạnh, thì lại vô cùng hờ hững, hắn chỉ hơi chút chắp tay làm lễ bái kiến.
"Ha ha, Trần Nguyên Long là ẩn sĩ Từ Châu, chẳng lẽ cũng có thể tin lời đồn đại của người đời sao?" Quách Gia thản nhiên nói: "Ta cùng với Xa Trụ tướng quân đến, chính là muốn cầu cạnh Nguyên Long tiên sinh ngài, tiên sinh ngài nhất định phải giúp chúng ta ...!"
"Hả? Có thể có chuyện gì sẽ để cho Phụng Hiếu tiên sinh cùng Xa Trụ tướng quân cùng dắt tay nhau tới? Sự việc mà cả hai vị đều không làm được, hôm nay tại hạ chỉ là một kẻ tay trắng, sao có thể giúp được việc gì nào?" Trần Đăng không thể ngờ rằng Quách Gia thậm chí cũng không thèm rào trước đón sau đã đi thẳng vào vấn đề, hắn cảm thấy cả kinh, vội vàng lên tiếng để che dấu suy nghĩ.
"Trần Đăng tiên sinh, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, vì tồn vong của Từ Châu, tại hạ cùng Phụng Hiếu tiên sinh tới đây chính là muốn mời tiên sinh dẫn đầu, động viên tất cả thế gia gia tộc quyền thế Từ Châu tổ chức nhân thủ, tăng cường phòng thủ thành Từ Châu!" Quách Gia không trả lời vấn đề của Trần Đăng, ngược lại Xa Trụ đã nhanh chóng chóng ra chiêu, lên tiếng nói, trực tiếp nói rõ sự việc. Lần này, Trần Đăng muốn tránh cũng không thể tránh được.
"Thật là lợi hại, quả nhiên đến có chuẩn bị!" Trần Đăng nhìn thoáng qua Quách Gia, hắn âm thầm thầm nghĩ. Hắn có thể khẳng định lời này của Xa Trụ nói là xuất phát từ Quách Gia bày mưu đặt kế, như vậy đã nói rõ một điểm là Trần Đăng cũng chỉ có thể trực tiếp trả lời. Nếu hắn đáp ứng, đương nhiên tốt, thế nhưng nào có chuyện tiện nghi như vậy, bọn hắn vẫn còn không nói Trần Đăng hắn sẽ thu được lợi ích gì. Hiện tại hắn đồng ý ngay lập tức, nói không chừng hắn sẽ làm không công, người ta coi như đang sử dụng một tên ngốc. Nếu như hắn không đáp ứng, chính là thừa cơ áp chế, hậu quả càng thêm khó liệu, ai cũng biết Chu Du chỉ có thể làm ầm ĩ một hồi ở Từ Châu mà thôi. Nếu như sau đó hắn bị diệt hoặc là cuối cùng chạy thoát, Tào Tháo nhất định sẽ tính sổ.
Mấy câu mà đã bị bức đến hoàn cảnh này khiến Trần Đăng cảm thấy dè chừng và sợ hãi ba phần đối với Quách Gia, hắn nói: " gia tộc quyền thế bản địa Từ Châu đông đúc, Trần mỗ chỉ có một mình sợ khó có thể lay chuyển nhiều người như vậy...!" Nếu như phải dẫn đầu, lại không thể để lộ ra quá nhiều lực ảnh hưởng của mình để tránh kiêng kị, đương nhiên hắn phải lấy ra mấy lý do khác.
"Nguyên Long tiên sinh có uy vọng tại Từ Châu, chúng ta há không biết sao?" Quách Gia mỉm cười nói: "Tại hạ tin tưởng vì để tránh cho thành Từ Châu thành thất thủ trong tay quân Giang Đông, nhất định tiên sinh có thể nghĩ ra biện pháp chiêu tập lực lượng."
"Đúng vậy, cùng lắm thì bản tướng quân cùng tiên sinh lần lượt đi một vòng tới từng nhà, như vậy, những người kia sẽ phải bán mặt mũi" Xa Trụ vỗ vỗ ngực của mình.
"Đa tạ ý tốt của Xa tướng quân, tại hạ tâm lĩnh. Thế nhưng cũng không cần ngài tự thân xuất mã" Trần Đăng thầm nghĩ, nếu như mang ngươi đi theo, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây? Chẳng phải những việc làm của ta trước đây đã uổng phí sao? Nói không chừng người ta còn mắng ta đầu voi đuôi chuột, lưỡng lự! Nếu như vậy thì sau này Trần thị nhất tộc của ta có thể gặp người khác sao?
"Vậy tiên sinh muốn làm gì bây giờ?" Xa Trụ không nhịn được nói.
"Tại hạ muốn mời Tào thị nhất tộc cùng những nhà khác cùng ra tay, bởi như vậy, có thể đạt thành tâm nguyện của hai vị!" Trần Đăng nói.
"Tốt, quyết định như vậy, tại hạ đợi tin tốt lành của Nguyên Long tiên sinh ở phủ của Xa Trụ phủ tướng quân!" Một khi đã nói xong, Quách Gia cũng không ở lại lâu, thậm chí hắn còn không nói một chữ "Tạ", phủi mông quay người đi ngay, khiến cả Trần Đăng cùng Xa Trụ đều sững sờ.
Trên đường, Xa Trụ hỏi Quách Gia về nghi ngờ của mình đối với hành vi khó hiểu của Quách Gia.
"Ha ha, điều này cũng không có gì cả " Quách Gia cười nói: "Cha con Trần thị phụ tử có chút tài năng, thế nhưng bọn hắn chỉ là hai kẻ thiển cận đại diện cho gia tộc quyền thế, tự nhiên không cần đa lễ đối với bọn hắn."
"Cái này. . ." Xa Trụ còn không phải hiểu.
"Hứa Thành định ra chế độ khoa cử tại phương bắc. Những lời đồn khác còn nói hắn dốc sức thiết lập trường học, bởi như vậy, hơn nữa bên người Hứa Thành vốn cũng không có bao nhiêu người của thế gia vọng tộc, thế gia gia tộc quyền thế sáu châu phương bắc nhất định sẽ suy tàn, mà chúa công cũng chèn ép những người của thế gia vọng tộc ở bốn châu Thanh, Duyện, Dự, Từ, thế gia có thực lực như Trần thị loại thực lực làm quan ở một châu cũng đừng mơ tưởng lấy được quyền hành!" Quách Gia lại nói tiếp.
"Thế nhưng nói như vậy, Trần Đăng không dám đến, mà hắn âm thầm gây chuyện bất lợi cho chúng ta thì sao?" Xa Trụ lại hỏi.