Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 118: Phong Quan




"Chê cười!" "Không biết trời cao đất rộng!" . . . Chúng tướng quân Hứa Thành nói đáp lễ Gia Cát Cẩn như vậy!

"Xin hỏi chư vị tướng quân, chủ ta có gì mà không biết trời cao đất rộng?" Từ Thịnh có vẻ không chịu nổi, hắn không nhịn được nên khiêu chiến với chúng tướng quân Hứa Thành.

"Hừ!" Đối mặt với vấn đề này, chúng tướng quân Hứa Thành lại không muốn trả lời, hết thảy lỗ mũi hướng lên trời, dáng vẻ khinh thường.

"Vì sao chư vị không đáp? Hẳn là nói không nên lời?" khí thế Từ Thịnh vô cùng mạnh mẽ.

"Ha ha!" Giả Hủ không biết xông ra từ nơi nào, hắn nói: "Vị này là Từ tướng quân, không phải là các vị tướng quân nói không nên lời, mà bọn hắn cho rằng không cần thiết!" Nói đến đây, Giả Hủ nghiêm sắc mặt lại, hắn nói tiếp: "Thủ hạ của chủ ta Phiêu Kỵ tướng quân, Lệ Phương tướng quân suất quân đại phá mười lăm vạn quân nam bắc Hung Nô, Bàng Bái tướng quân đại phá hai mươi lăm vạn liên quân Tiên Ti Ô Hoàn, Bàng Đức tướng quân đại phá các tộc Khương Để. Lúc này phương bắc đã lại không có người nào có thể uy hiếp con dân Đại Hán ta, đại công như thế, thử hỏi, Tôn Sách tướng quân bình định Sơn Việt có thể so được hay sao?"

". . ." Từ Thịnh ngây người, Tôn Sách đại phá Sơn Việt cũng không đánh bại hơn năm vạn người của đối phương, không bằng một nửa của một tướng quân dưới trướng Hứa Thành! Hơn nữa, hình như Sơn Việt cũng không thể so với những dân tộc du mục phương bắc!

"Chủ ta xua dân Sơn Việt xuống núi, cho dân làm nông canh, quy về giáo hóa, cũng không chỉ đánh bại bọn chúng mà thôi!" Bệ Tống nói.

"Ha ha! Chủ ta thiết lập Bát kỳ, khiến các bộ tộc phương bắc đều chịu cai quản, sinh sống hòa đồng cùng con dân Đại Hán ta, sớm muộn gì cũng dung nhập vào trong Đại Hán ta, hoàn toàn trở thành một thành viên con dân Đại Hán ta, việc này há chỉ có quy về giáo hóa mà có thể so sánh hay sao?" Giả Hủ càng nói càng không khách khí.

Nói đến đây, mọi người đều dừng lại, bởi vì Hứa Thành lại nói chen vào.

"Các người nói Tôn Sách làm theo thỉnh cầu của các người, trong số ‘ mọi người ’ này, chẳng lẽ cũng có Trương Chiêu, Chu Du, Lỗ Túc?" Hứa Thành nhìn ba người Giang Đông hỏi.

". . ." Ba người Gia Cát Cẩn lại liếc mắt nhìn nhau, bọn hắn đều nhớ đến khi bọn hắn bắt đầu lên đường, Bộ Chất, người đã từng thay mặt Tôn Tĩnh đến Lạc Dương đã nói với bọn hắn về những điều đã từng trải qua. Có vẻ như Hứa Thành biết rõ Giang Đông như trong lòng bàn tay. Nếu như gặp phải hắn, dù thế nào thì cũng phải cẩn thận để ý. Hiện tại xem ra, thật sự Bộ Chất không đúng nói ngoa, bởi vì, ba người Trương Chiêu theo như lời Hứa Thành đều đã từng khuyên can Tôn Sách về chuyện dâng sớ cầu quan với triều đình, cho rằng không cần phải làm thế, nếu không sẽ kết thù kết oán cùng Hứa Thành.

Nhìn biểu lộ của ba người, Hứa Thành biết mình đoán được không sai biệt lắm, hắn cũng chẳng cần quan tâm tới cái gì là tiết lộ cơ mật, hoặc là khiến cho Tôn Sách có được nhân tài nào đi nữa. Hiện tại hắn đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, chỉ cần có thể tiếp tục giữ vững, chính là vô địch thiên hạ!

"Hừ! Tôn Sách chiếm được mấy nơi không người, hắn thật sự cho rằng Lão Tử là đệ nhất thiên hạ rồi! Quả nhiên là không biết người biết ta, tiểu bối càn rỡ!" Hứa Thành mắng: "Cha hắn, Tôn Kiên dũng cảm cương trực hơn người, không nghe người khuyên can, cuối cùng mất mạng ở Kinh Châu. Lúc này, hắn cũng bắt đầu không nghe người khuyên can, xem ra mạng hắn cũng không lâu nữa!"

"Hứa tướng quân, ngươi. . ." ba người Giang Đông muốn nói vài lời thay chủ công mình, nhưng bị Hứa Thành trừng mắt, tất cả đều rụt trở về.

"Trở về nói cho Tôn Sách, chút bản lãnh đó, trước tiên hãy đánh bại Kinh Châu Lưu Biểu rồi nói sau! Càng không nên cuồng vọng muốn đến tranh hùng ở Trung Nguyên. Đừng nói ta, hiện tại Tào Mạnh Đức cũng có thể khiến cho hắn thịt nát xương tan! Thật sự là ấu trí. Người trẻ tuổi, sao đều kích động như vậy!" Hứa Thành nói xong, hắn liền quay người đi ra ngoài triều đình. Hắn chỉ cảm thấy chán ngán trong lòng, thậm chí cả sự việc đã đàm phán cẩn thận cùng Giả Hủ hắn cũng không muốn nói, hắn biết rõ Giả Hủ sẽ làm tốt.

Đi đến cửa điện, hắn lại quay đầu nói tiếp: "Tôn Sách muốn làm Đại tướng quân, có thể, ta đồng ý, cộng thêm chức Thái Thú Nhữ Nam cho Trương Chiêu, Thái thú Sơn Dương cho Tôn Quyền, cứ như vậy đi!"

Cả triều sửng sốt, cho dù muốn để cho Tôn Sách đi đánh Tào Tháo, cũng không thể quá lộ liễu như này! Coi thường người ta không có đầu óc sao?

************************

"Chúa công, dáng vẻ ngài như vậy, Tôn Sách hắn sẽ mắc lừa sao?" Sau buổi triều, mấy người Dương Nhị đều tìm đến Hứa Thành, Dương Nhị là người đầu tiên nói ra nghi vấn trong lòng mình.

"Đương nhiên, với tính tình cuồng ngạo của Tôn Sách, hắn đã sớm muốn bắc tiến Trung Nguyên, chẳng qua là trong lòng hắn còn có vẻ sợ hãi Tào Tháo mà thôi. Hiện tại quân Tào Tháo bại trận ở Huỳnh Dương, cơ hội tốt như vậy, hơn nữa ta cho hắn lý do, sao hắn sẽ bỏ qua?" Hứa Thành đáp.

"Cho dù quân Tào Tháo bại ở Huỳnh Dương thì Tào Tháo cũng không phải là đối thượng mà Tôn Sách hắn có thể trêu chọc!" Lệ Phương nói.

"Huống chi lúc này Tào Tháo và những thuộc hạ của hắn đang trong tình trạng trong lòng có lửa mà không có chỗ phát, lúc này Tôn Sách tới chạm vào, không đốt hắn sứt đầu mẻ trán mới là lạ!" Dương Nhị cười quái dị nói.

"Các người đều sai rồi!" Hứa Thành nhìn chúng tướng, nói: "Với tâm trạng lúc này của Tào Tháo, Tôn Sách mà không mất mạng sống ta mới cảm thấy lạ!"

"Chúa công, Tôn Sách có thể chiếm giữ mười quận Giang Đông, còn đánh chiếm Dương Châu, hắn không thể kém cỏi như vậy!" Trương Tú có cảm giác mình nên biểu hiện công bằng một ít.

"Kỳ thật, không chỉ là ta, Tào Tháo cũng đã sớm nhìn ra nhược điểm của Tôn Sách, đó chính là cậy mạnh dũng cảm, nhất là thân làm chủ tướng lại xông lên tuyến đầu, mà Tào Tháo, sau khi được quân ta tẩy rửa, tuyệt sẽ không lại câu nệ dùng ám chiêu, nếu hắn khiến cho Tôn Sách chạy, ta mới cảm thấy kỳ quái!" Hứa Thành nói.

"Thật sự khó hiểu như vậy sao?" Chúng tướng đều cảm thấy có chút khó tin!

"Tốt rồi, không nói những thứ này nữa, đó là chuyện của người ta!" Hứa Thành khoát tay áo, nói: "Ngày mai, phái người điều Lý Túc từ Lạc Dương đến đây cho ta, đồng thời nói cho mấy người lão Thường, hủy bỏ Tam Phụ Lạc Dương, Lý Túc chuyển sang làm Kinh Triệu Doãn Trường An, Tào Tính!"

"Có mạt tướng!" Tào Tính ra khỏi hàng, hành lễ!

"Ngươi cai quản Trường An cho ta, ta bổ nhiệm ngươi làm Tư Lệ hiệu úy kiêm lĩnh Trung quân hiệu úy cấm quân, chức vị Chấp Kim ngô, chức quan không cao, nhưng trách nhiệm không nhỏ, ngươi cần phải làm cho tốt!" Hứa Thành trịnh trọng nói.

"Ty chức đa tạ chúa công ưu ái!" Tào Tính lui trở về, đây chính là Trường An, thủ đô! Có thể lãnh binh ở một nơi phồn hoa như này, coi như cũng vui vẻ! Hơn nữa, xem ra chúa công còn phải trở lại Lạc Dương, những Đại tướng còn lại tự nhiên cũng phải đi theo, như vậy chẳng phải nói hắn chính là nhân vật số 1 Trường An sao? Tào Tính gần như nhảy lên!

"Từ Hoảng!"

"Có mạt tướng!"

"Ngươi mang Diêm Hành, Hác Manh, lĩnh binh mười vạn, trấn thủ Ung Châu!"

"Cẩn tuân hiệu lệnh của chúa công!"

"Những người khác chờ đến Lạc Dương sẽ có an bài cho từng người!" Hứa Thành nói với chúng tướng, hắn lại quay nhìn Giả Hủ, nói: "Văn Hòa!"

"Có ty chức!" Giả Hủ chắp tay làm lễ!

"Ngày mai, ngươi phác thảo chiếu thư, ý chỉ viết phong Tôn Sách làm Đại tướng quân, cho Chủng Phật, Đổng Thừa đi truyền chỉ, cũng đồng thời phong bọn hắn làm một quận thủ Giang Đông, để cho bọn hắn đi tới Giang Đông làm quan, không cần trở về nữa!" Hứa Thành bắt đầu cười âm hiểm.

"Vâng!" Giả Hủ liên tục trầm trồ khen ngợi trong lòng!

"Cũng cử Chu Hoán, Phục Hoàn đến Kinh Châu cho ta, chiếu thư viết như thế nào ngươi xem rồi xử lý!"

"Lưu Biểu phong làm Phụ quốc tướng quân, Kinh Châu Mục, bổ nhiệm Lưu Bị làm Thái thú Giang Hạ. Nghe nói Hoàng Tổ, vốn là Thái Thú trước kia là người rất ác độc, thế lực ở Kinh Châu cũng không nhỏ, hắn còn là tộc trưởng Hoàng thị nhất tộc, hãy cho hắn làm Hoành Giang tướng quân, mang theo Hoàng Trung đấu một trận với Lưu Bị và Trương Phi!"

"Được rồi, cũng không để lại Vương Doãn, tấn chức Tào Tháo làm Tư Không, trực tiếp đưa Vương Doãn tới cho hắn, hai người bọn hắn có giao tình, đã từng hợp mưu muốn giết Đổng Trác, hãy để cho bọn hắn lại tụ họp với nhau! Hãy xem Tào Tháo có đau đầu đến chết hay không?”

"Còn có những danh sĩ có danh vọng kia, tương đối trung thành với triều đình, hãy tính toán tăng thêm cho bọn hắn một chức, cho đưa toàn bộ ra ngoài cho ta, coi như là ta chảy máu lớn, bán phá giá, không nên trả giá!"

"Nhưng vị trí bỏ không của bọn hắn thì phải làm sao? Cũng không thể rút người của chúng ta từ Lạc Dương!" Giả Hủ vội vàng hỏi.

"Tùy tiện tìm mấy người, để bọn hắn làm thay là được! Chỉ cần không gây thêm phiền toái cho chúng ta, chức quan tùy tiện là được!" Hứa Thành nói.

"Nhưng còn Chu Tuyển với Hoàng Phủ Tung thì sao!" Giả Hủ âm thầm cải biến lời nói vừa rồi của Hứa Thành thành thăng quan từng tầng một, hắn không có khả năng khiến cho những người kia lập tức thăng lên các loại đại quan Tư Đồ, Thái Thường!

"Hai người kia cũng không thể tăng loạn, bọn hắn là Đại tướng. Cứ để cho bọn hắn đi tới Lạc Dương huấn luyện tiểu binh cho ta là được!"

Sự vụ triều đình, cứ như vậy mà được xử lý!

**************************

Một tháng sau, Hứa Thành chiến thắng trở về! Toàn thành Lạc Dương vui mừng! Dân chúng không quan tâm xem người Hứa Thành đánh là Hoàng đế hay là một người khác. Dân chúng Te châu với dân chúng Tịnh Châu hiện tại chỉ thừa nhận Hứa Thành, bởi vì chỉ có Hứa Thành mới có thể đảm bảo cuộc sống cho bọn họ!

Mà trước khi Hứa Thành chiến thắng trở về Lạc Dương, hắn cũng đã được bẩm báo sau khi Bàng Bái tập kích bất ngờ chiếm lĩnh Nghiệp Thành, hắn cũng không dừng lại, mà chỉ để lại hai vạn đại quân trấn thủ, những kỵ binh khác, nhanh chóng đi tấn công đại quân Viên Thiệu vẫn còn ở Hà Nội! Rốt cục dưới sự tiền hậu giáp kích của Bàng Bái và Trương Yến, quân bản bộ của Viên Thiệu bị đánh tan, trong đó, Công Tôn Chỉ giết chết Văn Sú, Triệu Vân đánh bị thương và bắt giữ Trương Cáp, Viên Thiệu cùng đại bộ phận tướng lãnh mưu sĩ bị bắt! Sau đó, Viên Thiệu gửi thư ra lệnh, Cao Lãm ở U Châu mặc dù không bị công kích, nhưng vẫn đầu hàng, chỉ có Viên Đàm ở Bột Hải không nghe mệnh lệnh của Viên Thiệu, cũng học theo biện pháp của Viên Thiệu khi trước, tự lập làm Xa kỵ tướng quân, vọng tưởng đại sự. Kết quả, Bàng Bái giận dữ, phái Triệu Vân mang quân tiến công Bột Hải, không lâu sau, Viên Đàm bị Triệu Vân đánh hạ thành trì, chém chết!

Sau đó, Bàng Bái để Công Tôn Chỉ với Triệu Vân phân chia trấn thủ U Châu với Ký Châu, chính mình mang theo tù binh về tới Lạc Dương!

Hứa Thành hết sức hài lòng với Bàng Bái, hắn hao hết miệng lưỡi tâm cơ, cũng được Viên Thiệu "Giúp đỡ ", rốt cục hắn cũng thu phục được rất nhiều người tài ba Ký Châu, mà Viên Thiệu cũng nhận được "An toàn" của bản thân! Về sau, Trương Liêu cùng Liêu Giang, Bàng Đức với Từ Vinh cũng trở về, mà rốt cục những việc hắn định ra ở Trường An, cũng khiến cho Hoàng đế hạ chiếu thư!

Nơi tuyên bố chiếu thư, vẫn là đại đường phủ Hứa Thành.

Hứa Thành ở giữa, phía sau là Hồng Phong với Điển Vi!

Bên trái: Thường Hâm, Hà Thông, Giả Hủ, Lư Dục, Trần Cung, Trần Quần, Mi Trúc, Liêu Giang, Trương Ký, Lương Ngu, Giả Quỳ, Ôn Khôi, Điền Phong, Thư Thụ, Tuân Thầm, Đổng Chiêu, Quách Đồ, Tân Bì, . . .

Phía bên phải: Vương Việt, Dương Nhị, Bàng Bái, Lệ Phương, Trương Liêu, Bàng Đức, Từ Vinh, Cao Thuận, Trương Yến, Thái Sử Từ, Ngụy Duyên, Trương Tú, Trương Cáp, Cao Lãm, Chu Thương, Hách Chiêu. . . ( cũng không ít người không có mặt )

"Đã nhiều năm như vậy, mọi người tận tâm tận lực, liều mạng, rốt cục cũng đi đến một bước này hiện nay. Lúc này, ta không có vật gì tốt cho các người, chỉ là một chức quan, mọi người cứ nhận trước, đợi đến lúc sau này rồi nói sau! A...!" Hứa Thành nói chẳng ra đầu ra đuôi khiến mọi người cười vang.

Hứa Thành đợi cho mọi người cười xong, hắn mới giơ một cuốn vải lụa vàng trong tay, nói: "Thứ nhất là một chiếu thư, nói là Hoàng đế tuổi nhỏ, vẫn không thể tự mình chấp chính, để cho ta thay quyền quản triều chính, ta sẽ không đọc! Dù sao cũng chỉ là một sự việc!" Không đợi mọi người bật cười, Hứa Thành lại cầm chiếu thư thứ hai lên!

"Chiếu thư này chính là dành cho các ngươi, các người cần phải nghe cho kỹ." Nói xong, Hứa Thành mở vải lụa vàng!

"Hiện tại, ta tuyên bố: Giả Quỳ!"

"Có ty chức!" Giả Quỳ không thể ngờ bản thân mình sẽ là người thứ nhất, hắn đôi chút buồn bực!

"Ngươi một mực bảo vệ chặt Hà Đông, khiến cho Mã Đằng với Hàn Toại không thể trực tiếp đánh vào Tịnh Châu, quấy nhiễu hậu phương của ta, công kia không nhỏ, ta bổ nhiệm ngươi làm Thứ Sử Lương Châu!"

"Tạ chúa công!"

"Bàng Đức!"

"Có mạt tướng!"

"Ngươi hàng phục Khương Để, đại phá Hung Nô cũng có công lao của ngươi. Hơn nữa ngươi cùng Từ Vinh tướng quân công phá Lương Châu, ta trao ngươi chức Chinh tây tướng quân, trấn thủ Lương Châu Cho ta, đồng thời ngươi liên tiếp tiến về hướng tây cho ta. Vào thời Vũ Đế, Trương Khiên ra khỏi Tây Vực, tạo thành giai thoại thiên cổ, hơn nữa Ban Siêu xếp bút nghiên theo việc binh đao, cũng lưu danh bách thế, ranh giới Đại Hán ta ở hướng tây cuối cùng có thể đến đâu, đều dựa vào ngươi!"

"Tạ ơn chúa công! Ty chức nhất định không phụ kỳ vọng của chúa công!"

"Từ Vinh!"

"Có mạt tướng!"

"Ngươi từ khi ta mới bắt đầu khởi binh đã đi theo ta, cũng một mực trấn thủ Tịnh Châu, hiện tại ta chuyển ngươi làm Thứ sử Ung Châu, Cao Lăng Hầu, ngươi có bằng lòng hay không?"

"Ty chức đa tạ chúa công!"

"Lương Ngu!"

"Có ty chức!"

"Ngươi thân là Thái thú Hà Tây, nhưng vẫn bôn ba vất vả an trí toàn bộ trăm họ Tịnh Châu, chúng ta có thể có một hậu phương lớn an bình, may mắn mà có ngươi, nay ta trao ngươi Thứ sử Tịnh Châu!"

"Tạ chúa công!"

"Trương Yến!"

"Có mạt tướng!"

"Thủ vệ Hà Nội, đề phòng Viên Thiệu xâm nhập, lại cùng Bàng Bái đánh hợp kích đại phá Viên Thiệu, công huân lớn lao, ta trao ngươi chức Hậu tướng quân, trấn thủ Tịnh Châu cho ta!"

"Tạ chúa công!"

"Vương Việt!"

"Có mạt tướng!"

"Tướng sĩ đại quân ta, hầu như đều xuất phát từ ngươi dạy bảo, tập kích phá Hung Nô, đánh bại Lưu Bị, đều có công lao của ngươi, nay trao ngươi chức Vệ tướng quân, kính đợi!"

"Tạ chúa công!"

"Lệ Phương!"

"Có mạt tướng!"

"Đại quân ta tinh nhuệ, nhờ có ngươi cùng Vương Việt, đại phá Hung Nô cũng do ngươi lãnh binh, nay trao ngươi chức Trấn Quân tướng quân!"

"Tạ chúa công!"

"Bàng Bái!"

"Có mạt tướng"

"Công lao của ngươi, người đang ngồi đều biết, ai cũng đều nói ngươi là Hoắc Khứ Bệnh tái thế. Tốt lắm, ta trao ngươi chức Chinh bắc tướng quân, Quan Quân Hầu! Tiết chế quân sự hai châu U Tịnh, ngươi trở về nói cho Công Tôn Chỉ, hắn chính là Trấn Bắc tướng quân, Hợp Kỵ Hầu; Triệu Vân, làm Bình Bắc tướng quân! Hai người bọn hắn do ngươi chỉ huy! Các người ngoại trừ việc cần phải thanh trừ thế lực đối địch, hãy dùng sức tiến về phía bắc cho ta, chỗ đó đến cùng có cái gì? Đi tới chỗ nào, dấu hiệu Đại Hán ta khắc ở nơi nào! Có nghe hay không?"

"Vâng! Nhất định không để chúa công thất vọng!"

"Ôn Khôi!"

"Có ty chức!"

"Ngươi hiểu quân sự, Từ Vinh tướng quân với Bàng Bái đều nói khi ngươi ở Tịnh Châu thường thường giúp bọn hắn, ta mệnh lệnh ngươi làm Thứ sử U Châu! Chỗ đó chúng ta vừa mới bình định, lại tiếp giáp với các bộ tộc phương bắc, cần người tài năng như ngươi, cũng đừng làm cho ta thất vọng!"

"Ty chức tạ ơn chúa công, nhất định không phụ chúa công nhờ vả!"

"Trương Ký!"

"Có ty chức!"

"Ngươi có thể giao hảo cùng các bộ tộc, trao ngươi chức Đình úy, chưởng tư pháp, làm Pháp viện trưởng, ta hy vọng ngươi không chỉ có thể làm cho con dân Đại Hán ta tuân theo luật pháp, cũng có thể khiến cho các tộc khác cũng tuân thủ pháp quy Đại Hán ta, nhiệm vụ này rất nặng, ngươi nhất định phải hoàn thành!"

"Ty chức lĩnh mệnh!"

"Dương Nhị!"

"Có mạt tướng!"

"Ngươi tới biên cảnh địch mời chào di dân, kê lót nền tảng cường đại nhất định cho quân ta, cũng tập kích bất ngờ Nghiệp Thành, nay trao ngươi chức Trung Quân đại tướng quân!"

"Tạ ơn chúa công!"

"Trương Liêu!"

"Có mạt tướng!"

"Ngươi thủ vệ Huỳnh Dương, đại phá Tào Tháo, càng vất vả công lao càng lớn, nay trao ngươi chức Chinh đông tướng quân!"

"Tạ chúa công!"

"Thái Sử Từ!"

"Có mạt tướng!"

"Ngươi thủ vệ Hổ Lao quan, khiến cho quân Tào không thể xâm nhập, trao ngươi chức Khinh Xa tướng quân!"

"Tạ chúa công!"

"Ngụy Duyên!"

"Có mạt tướng!"

"Ngươi thủ vệ Tị Thủy Quan, cùng Thái Sử Từ với Trương Văn Viễn tướng quân cùng nhau tập kích đại doanh quân Tào, đánh bị thương Đại tướng quân Tào Lý Điển, trao ngươi chức Hổ Nha tướng quân!"

"Tạ chúa công!"

"Cao Thuận!"

"Có mạt tướng!"

"Ta mang an nguy sau này của Ký Châu giao cho ngươi, mệnh ngươi làm Trấn Đông tướng quân! Trương Tú đi theo ngươi đảm nhiệm Hoành Dã tướng quân! Thanh Châu chính là đại binh doanh của Tào Tháo, các người cần phải áp chế cho ta!"

"Tạ chúa công!"

"Thường Hâm!"

"Có ty chức!"

"Thượng thư lệnh! Chưởng hành chính viện, phụ trách hành chính thiên hạ!"

"Ty chức lĩnh mệnh!"

"Hà Thông!"

"Có ty chức!"

"Ngự sử đại phu, chưởng viện giám sát, phụ trách duy trì trật tự, vạch tội bá quan!"

"Tuân mệnh!"

"Lư Dục, Thượng thư tả phó xạ; Trần Quần, Thượng thư hữu phó xạ; phụ tá thượng thư lệnh xử lý chính sự!"

"Giả Hủ, Trung thư giám lệnh; Trần Cung, Bí thư giám lệnh; phụ tá bổn quan xử lý quân chính!"

"Mi Trúc, Thiếu phủ, chưởng công bộ, phụ trách thủy thổ và xây dựng công trình!"

"Từ Hoảng, đảm nhiệm Chinh Nam tướng quân; Diêm Hành đảm nhiệm Ưng Dương tướng quân; Hác Manh, đảm nhiệm Bình Địch tướng quân; Chu Thương, đảm nhiệm Hổ Liệt tướng quân; Hách Chiêu, Đãng khấu tướng quân; Trương Cáp, đảm nhiệm Phấn Vũ tướng quân; Cao Lãm, đảm nhiệm Dương Vũ tướng quân!"

"Thư Thụ! Thứ sử Ký Châu!"

"Điền Phong, nghe nói ngươi cứng rắn mà phạm thượng, nhậm chức ngươi làm Ngự sử trung thừa, phụ tá Hà Thông!"

"Tuân Thầm, Đổng Chiêu, Thị trung, trưởng sử, bổ sung chỗ khiếm khuyết của ta"

"Hồng Phong, Trung lĩnh quân; Điển Vi, Trung hộ quân; tả hữu tùy tùng của ta!"

... ...

Nguyên một đám, đều đã chiếm được chức quan, hơn nữa, đều cao đến bất ngờ! Mọi người có thể nói tất cả đều vui vẻ! Duy chỉ có một người!

"Chúa công, còn ty chức thì sao?" Liêu Giang nhảy ra ngoài!

"Ngươi! ?" Hứa Thành vỗ đầu, "Không tốt, ta đã quên mất ngươi!"

"Cái gì?" sắc mặt Liêu Giang lập tức vô cùng sầu khổ!

"Đúng vậy! Nam nhi đại trượng phu, một chức quan, được coi là cái gì? Ngươi xem ta, chẳng phải không được thăng quan sao?" Hứa Thành rõ ràng không biết cách làm yên lòng người, cũng không biết có phải hắn cố ý nói như vậy hay không! Kỳ thật sau khi hắn cho Tôn Sách chức Đại tướng quân, cảm thấy nếu như mình lại tăng quan, cũng không hơn được Đại tướng quân, thứ hai, nếu như mình lại có yêu cầu như Tôn Sách, như vậy chẳng phải mất mặt sao? Cho nên, Hứa Thành dứt khoát không thăng chức, ngược lại hắn lại được rất nhiều, mà Tôn Sách thì sao? Đấu với hắn, chỉ là một tên hề mà thôi!

"Chúa công, ty chức cũng xuất đại lực, ngài cũng không thể. . . ( qua cầu rút ván ) ...!" Liêu Giang nhìn Hứa Thành nói: "Ngươi sao cũng đều do tùy tiện cho một chức quan a?"

"Vậy ngươi muốn làm cái gì quan?" Hứa Thành cười híp mắt hỏi.

"Không cần rất cao, Trương Liêu tướng quân là Chinh Đông tướng quân, ty chức muốn chức Bình Đông tướng quân!" Liêu Giang nói khoác mà không biết ngượng.

"Bình Đông tướng quân? Sau mười năm nữa thì có lẽ ta sẽ xem xét cho ngươi chức vị này!" Hứa Thành đả kích Liêu Giang, hắn nói: "Ngươi trước hết làm quân sư tướng quân! Đợi khi tìm được chức quan phù hợp, ta sẽ trao cho ngươi!"

"Chúa công, chức quân sư tướng quân rất thấp!" Liêu Giang không hài lòng.

"Đúng vậy, không phải sau này hãy nói sao? Ngươi cảm thấy thua thiệt sao?" Hứa Thành nói.

"Thăng một cấp cũng được, một cấp thôi!" Liêu Giang đáng thương nói.

"Lại thăng một cấp, là chức gì? Văn Hòa, ngươi nói xem so san với quân sư tướng quân cao nhất cấp trong quân, tiểu tử này cũng có thể làm chức quan gì?" Hứa Thành nhìn Giả Hủ hỏi.

"Chúa công, không bằng hãy trao Liêu Hiệu úy chức Vũ Lâm trung lang tướng, thế nào?" Giả Hủ lập tức nhớ tới một cái tên dễ nghe mà lại phù hợp.

"Tốt, ta đồng ý!" Hứa Thành lại nhìn Liêu Giang hỏi: "Hài lòng chưa?"

"Được, được! Ha ha ha! ~" lại một tràng cười vang!