Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 102: Nội Gian Vào Thành




"Hí. . ." Tiếng hí dài lan truyền rất xa trong bầu trời đêm yên tĩnh.

"Hí. . ."

"Hí. . ."

Mọi người nên biết rằng, cô đơn lạnh lẽo quả thật rất đáng sợ! Thời gian dài trống rỗng, coi như là một quả phụ thủ tiết nghiêm khắc nhất cũng khó có thể chống lại. Người còn như thế, huống chi ở trên chân núi có một đám ngựa cái đối mặt với một đám ngựa thiến mà không thể phát tiết! Hơn nữa lúc này chính giữa mùa xuân, chính là thời điểm các cô nàng ngựa cái bước vào giai đoạn động dục mạnh nhất! Lúc này, ngựa đực hí vang đã trở thành liều thuốc thôi thúc tình mạnh nhất đối với các cô nàng ngựa cái.

Bầy ngựa trên núi bắt đầu xao động! Dần dần có một mạch nước ngầm, bắt đầu chậm rãi di chuyển xuống chân núi!

Những con ngựa thiến thì sao? Cho dù chúng vô cùng hùng tráng cũng vô ích! Vì đã không có tiêu chí giống đực, chúng ở trước mặt một thớt con ngựa bình thường nào đi nữa, đều đã mất đi tư cách cạnh tranh, ngay cả tư cách nóng giận cũng sẽ không có! Cho dù là Xích Thố thần câu của Lã Bố, cũng không có tư cách! Cho nên, cho dù những con ngựa thiến này không bị âm thanh của ngựa đực dưới núi ảnh hưởng, thế nhưng, chúng vẫn bị kéo xuống, liên tục di chuyển xuống dưới núi.

Rốt cục bầy ngựa xao động đã kinh động đến binh sĩ trên núi. Phạm vi nhỏ hẹp thế này, động tĩnh lớn như vậy, không kinh động tới bọn chúng mới là lạ chứ!

Thế nhưng, mặc kệ biện pháp ngăn cản của các binh sĩ, tác dụng hoàn toàn không lớn. Nói gì thì nói con người không thể có sức mạnh như ngựa! Mặc dù có thể kéo một thớt ngựa lại, cũng không thể ngăn được toàn bộ bầy ngựa. Huống chi chủ lực trong số đó chính là một đám ngựa cái đã bắt đầu động dục muốn đi tìm phối ngẫu! Mà lúc này tính tình của đám ngựa cái có thể nói là táo bạo nhất! Ai dám ngăn cản chúng hoặc là giữ chặt chúng, nhất định sẽ phải ăn mấy cước của chúng, mà mấy cước này, đừng nói là người bình thường, ngay cả chính Lã Bố, một người có đẳng cấp cũng không dễ dàng tiêu thụ!

"Làm sao bây giờ?" Nhìn bầy ngựa đã không thể bị khống chế, mấy người cầm đầu trên núi cũng không biết nên làm gì bây giờ! Chẳng lẽ đến dựa chăm sóc như vậy?

"Có lẽ chúng ta có thể đi theo sau ngựa, đánh xuống xông ra khỏi vòng vây của Hứa Thành!" Có người đề nghị.

"Điều này có thể sao?" Có người hỏi ngược lại.

"Rất không có khả năng! Hứa Thành há có thể không có phòng bị sao?"

"Chúng ta kích động bầy ngựa từ phía sau, khiến cho bầy ngựa càng thêm hỗn loạn, hình thành xu thế vạn mã lao nhanh, cho dù lúc này chiến mã không thể hình thành lực tấn công hữu hiệu, chúng vẫn có thể tạo thành hỗn loạn nhất định! Chúng ta có thể đi theo đằng sau bầy ngựa, thừa cơ thoát khỏi vòng vây!"

"Có thể thử một lần!"

"Nhưng nếu như Hứa Thành mệnh lệnh cho quân cung nỗ thủ phòng ngự ở bên sườn, chúng ta phải làm gì?"

"Đúng vậy! Như vậy chẳng phải chúng ta trở thành bia ngắm sao?"

"Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy giương mắt nhìn hơn mười vạn con chiến mã bị Hứa Thành dẫn đi sao?"

"Vậy ngươi nghĩ ra biện pháp đi!"

"Không phải nói! Đi theo. . ."

"Vậy là muốn chết!"

. . .

Trong tiếng cãi vã, từng đám chiến mã không ngừng biến mất dưới chân núi. Đợi đến lúc những đầu lĩnh này một lần nữa kịp phản ứng, số ngựa mà bọn hắn có thể cản lại chỉ còn lại không tới ba vạn thớt! ( loạn An Sử lúc, một lần Sử Tư Minh ỷ vào người ngựa, thường phái người đến bờ sông thả ngựa khoe khoang, kết quả, cũng không biết là bị Quách Tử Nghi hay Lý Quang bật, dùng kế ngựa cái dụ rời đi đại bộ phận ngựa! )

Nhưng tai nạn của bọn hắn vẫn không phải đã hết!

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Hứa Thành lập tức mệnh lệnh thủ hạ mang bánh nếp, nước canh vừa mới làm xong, còn nóng hôi hổi đến dưới núi. ngày hôm qua, bởi vì nghĩ tới "Kế ngựa đực ", cho nên kế hoạch dùng đồ ăn chiêu hàng đã bị tạm thời gác lại! Nhưng hôm nay, thì không có gì có thể ngăn cản Hứa Thành dùng chiêu này

Mùi thơm của thức ăn vừa làm nấu xong truyền đi rất xa. Rất nhanh đấy, đám binh sĩ liên quân Ung Lương trên núi đã lập tức ngửi thấy mùi thơm này! Thật đáng chết...!

Cả ngày hôm qua, những binh sĩ liên quân Ung Lương chạy xa như vậy, vừa mệt vừa đói. Kết quả ngay cả nước cũng không có mà uống! Chỉ riêng điều này đã khiến đám binh sĩ, vốn là kiêu binh Hãn tướng, cực kỳ khó chịu, nhưng không xảy ra xích mích, phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức của các tướng sĩ! Thế nhưng, hiện tại không giống với lúc trước, dưới núi truyền đến mùi thơm! Mùi thơm của thức ăn!

Khi con người đang đói bụng, dù là ngươi bình thường không thích ăn cơm, đều ăn rất ngon lành! Cho nên, lúc này Hứa Thành thả ra đồ ăn, đối với các tướng sĩ liên quân Ung Lương mà nói thì đó là lực câu dẫn rất mạnh! Nhưng người ở thời đại đó đã quen với cái đói, cho nên, ngày đầu tiên không ăn không uống vẫn có thể chịu được, kế sách của Hứa Thành cũng không thể có hiệu quả quá lớn! Nói một cách chính xác là không có đạt hiệu quả! Căn bản cũng không có binh sĩ xuống dưới đầu hàng theo như Hứa Thành đã nghĩ.

"Chúa công, hình như biện pháp của ngài không quá hữu hiệu...!" Dương Nhị nói.

"Ai nói không có hiệu quả? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy đám binh sĩ kia đều đang chảy nước miếng sao?" Hứa Thành mạnh miệng nói.

"Tuy rằng như thế, thế nhưng đám kia binh sĩ vẫn không xuống, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Dương Nhị lại nói.

"Làm gì bây giờ?" Hứa Thành trừng mắt nhìn chăm chú những binh sĩ liên quân Ung Lương ở trên núi, âm trầm nói: "Lão Tử cũng không tin, bọn chúng có thể chịu được ngày đầu tiên, chẳng lẽ lại còn có khả năng nhịn được hai ngày, ba ngày sao? Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày ngoại trừ nấu cơm dụ dỗ bọn chúng, còn phải khiêng tới mấy thùng nước. Mỗi ngày rót hết nước từ trong hai thùng nước, ta cũng không tin khi bị cơn khát giày vò, nghe tiếng nước chảy, bọn chúng vẫn có thể chịu được! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta cũng không tin bọn chúng có thể chịu được hơn ba ngày!"

"Đó là đương nhiên rồi. Ba ngày, tất cả mọi người đều có thể chết khát!" Dương Nhị nhỏ giọng nói.

"Ngươi nói cái gì?" Hứa Thành hỏi.

"Không có. . . Không có gì!" biểu hiện của Dương Nhị hoàn toàn giống như không có điều gì xảy ra!

"Tốt rồi, đừng quên, nhắc nhở các tướng sĩ chú ý cảnh giới. Lúc này, điều đáng sợ nhất chính là địch nhân dốc sức liều mạng! Ừ, còn nữa, tặng cho trên núi một ít đồ ăn với nước!" Hứa Thành nói.

"Chúa công, ngài nói cái gì?" Dương Nhị cho là mình nghe lầm.

"Ta nói cho tặng trên núi một ít thức ăn nước uống!" Hứa Thành đáp.

"Chúa công, ngài nói sai rồi?" Dương Nhị hỏi.

"Không sai! Làm sao vậy?" Hứa Thành khó hiểu nói.

"Chúa công, ngài xác định ngài không nói sai?" Dương Nhị vẫn cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm.

"Ngươi có lời gì cứ nói!" Hứa Thành không kiên nhẫn nói.

"Vì sao chúa công ngài lại tặng trên núi nước với đồ ăn?" Dương Nhị hỏi.

"Không phải ngươi rất thông minh sao? Tự mình nghĩ đi!" Hứa Thành bực bội nói, nói xong Hứa Thành không hề quan tâm tới Dương Nhị, hắn lập tức rời đi. "Đừng quên, tặng cho người trên núi một ít thức ăn nước uống, không cần nhiều, đủ cho mấy chục người dùng là được rồi!"

"Tuân lệnh!" Dương Nhị trả lời, rồi hắn làm theo như Hứa Thành nói, bắt đầu cúi đầu xuống rơi vào trầm tư! Qua một hồi lâu, hắn rốt cục lại ngẩng đầu lên, nhưng lúc này đây, hắn nhìn nhìn về phương hướng Hứa Thành vừa rời đi, nhẹ giọng nói: "Chúa công, ta sớm biết ngài âm hiểm tàn nhẫn, vẫn không thể ngờ, âm hiểm tàn độc của ngài đã đạt đến cảnh giới như thế. Một chiêu ‘ đám hổ tranh ăn ’ này của ngài, quả nhiên đủ độc!"

Thì ra Dương Nhị nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra kế sách của Hứa Thành là như vậy: Hứa Thành cho mang thức ăn lên núi, mà trên thực tế chẳng qua là đưa cho tướng lãnh lĩnh quân của một lộ quân trong tất cả ba lộ đại quân, tướng lãnh lĩnh quân của lộ quân này vì tư lợi tiểu nhân, nhất định sẽ không giao những thứ này để bọn chúng cùng cộng hưởng. Như vậy, những tướng lĩnh của hai lộ khác sẽ sinh lòng bất mãn với lộ quân kia; ngày hôm sau, vẫn mang thức ăn giao cho tướng lãnh của lộ quân đó. Lúc này, hai lộ quân còn lại chỉ sợ đã đói bụng đến mức quá hoảng sợ, nhất định sẽ động thủ cướp đoạt. Một khi chuyện này xảy ra, không cần chờ đến Hứa Thành động thủ, người trên núi sẽ tự giết lẫn nhau, bởi như vậy, tất nhiên sẽ xảy ra một trận hỗn loạn lớn, mà Hứa Thành có thể đóng vai ngư ông đắc lợi. Hắn chỉ cần bỏ ra một chút đồ ăn không đáng kể mà thôi!

Kỳ thật, Dương Nhị đã nghĩ sai. Hứa Thành chỉ sợ các tướng lĩnh tam lộ đại quân đói bụng đến mức quá thảm. Dưới tình thế cấp bách, chúng sẽ dẫn người dốc sức liều mạng, bởi như vậy, mặc kệ là như thế nào đi nữa, tất nhiên quân đội của Hứa Thành sẽ có tổn thương. Mà hắn cho người mang thức ăn cho đám tướng lĩnh kia, lại sẽ khiến các tướng lĩnh nhất thời không thể có suy nghĩ dốc sức liều mạng, mà chỉ cần bọn chúng nhất thời không quá đói, Hứa Thành có đầy đủ thời gian đến thu hàng những binh sĩ đói bụng đến mức không chịu được rồi.

***************************

Trong thành Trường An, sau khi Công Dã Kiền vận chuyển lương thảo đến cho Hứa Thành, hắn cùng với Bao Bất Đồng mang theo cùng "Mấy vạn" đại quân đã trở về! Đương nhiên, chính là bị đánh bại mà quay về!

"Tư Đồ đại nhân, Thái úy đại nhân, mấy người Ôn Hầu trúng gian kế của Hứa Thành, bị nhốt trên núi đơn độc, ty chức thế đơn lực mỏng, lại bị Từ Hoảng đánh lén, suýt chút nữa toàn quân bị diệt, may mà Bao hiệu úy dốc sức liều mạng cứu giúp, ty chức mới có thể mang theo quân đội trở về! Ô ô!"

"Công Dã Kiền, ngươi chỉ nói bậy. Ngươi suýt chút nữa toàn quân bị diệt, sao ngươi có thể mang mấy vạn đại quân trở về? Không phải ngươi đang nói dối thì là cái gì?" Việt kỵ Hiệu úy Vương Kỳ nói.

"Khi mấy người Ôn Hầu trúng gian kế của Hứa Thành, cho rằng Hứa Thành chắn nước lũ ở thượng du Vị Thủy, vội vàng trốn tránh, nhưng có mấy vạn binh mã không chạy vào vòng vây của Hứa Thành! Cho nên sau khi ty chức binh bại, vẫn thu nạp được nhiều binh mã. Khi đi ngang qua các nơi, ty chức cho rằng binh mã phân tán các nơi, bất lợi với việc ngăn cản Hứa Thành, cho nên, tự chủ trương đưa bọn chúng cùng quay về Trường An, cho nên, ty chức mới có thể mang theo nhiều nhân mã trở về. Mời Tư Đồ đại nhân cùng Thái úy đại nhân tra rõ!" Công Dã Kiền giống như vợ bé phải chịu rất nhiều ủy khuất.

"Công Dã tiên sinh nói cũng hợp lý, như vậy, ta muốn hỏi ngươi một chút. Ngày đó đến cùng sao Ôn Hầu lại bại trận, bọn hắn dùng ba mươi mấy vạn binh mã vây công Hứa Thành, vốn chỉ có ba nghìn người mà thôi, làm sao lại đột nhiên trúng gian kế. Hơn mười vạn binh mã mà Hứa Thành dùng để vây núi sao lại đột nhiên xuất hiện, sao đám người Lã Bố lại không thể phát hiện? Nên biết rằng, đây chính là hơn mười vạn người! Dù nói thế nào đi nữa cũng không thể đột nhiên xuất hiện mới đúng!" Chu Tuyển nhìn Công Dã Kiền hỏi. Về phần Bao Bất Đồng, người này trong mắt mọi người ở đây chẳng qua là một nhân vật nhỏ bé, cho nên, chỉ có thể đứng hầu ở một bên!

"Ty chức cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì! Lúc ấy ty chức đang ở hậu quân vận chuyển lương thảo. Ty chức hoàn toàn không biết tình huống cụ thể!" Công Dã Kiền không ngu mà nói hết tình huống lúc đó. Hơn nữa, nếu hắn có thể biết tất cả tình huống khi đó, chẳng phải hắn sẽ làm cho người hoài nghi sao?

"Như vậy! Vậy Công Dã Kiền, lão phu hỏi ngươi, ngươi nói ngươi bị Từ Hoảng phục kích, sao ngươi có thể thoát thân!" gần đây Vương Doãn một mực truy bắt nội gian ở trong thành Trường An, hầu như có thể nói là Vương Doãn đã đại khai sát giới, cho nên bây giờ hắn nhìn ai cũng có hiềm nghi.

"Ty chức đã nói qua, vị Bao Bất Đồng Bao hiệu úy này đã cứu thoát ty chức đấy!" Công Dã Kiền nói.

"Hừ! Chê cười, Bao Bất Đồng này không có danh tiếng gì, sao có thể cứu người ra ngoài từ trong tay Đại tướng Từ Hoảng của Hứa Thành? Ngươi cho rằng lão phu dễ bị lừa gạt sao?" Vương Doãn cả giận nói.

"Tư Đồ đại nhân, ty chức không biết ngài có ý gì? Chẳng lẽ ngài hoài nghi ty chức có gì sai sao? Nhưng khi ấy đúng là vị Bao hiệu úy này đã cứu ty chức ra, ty chức không lừa gạt ngài!" Công Dã Kiền làm ra vẻ nóng nảy, la lên.

"Hừ, ngươi còn dám nói dối? Người tới. . ." Vương Doãn la lên.

"Ty chức không có. . ." Cùng với tiếng kêu của Vương Doãn, hai võ sĩ trước điện tiến lên, bắt lấy Công Dã Kiền, kéo Công Dã Kiền đi ra ngoài điện. Mặc kệ Công Dã Kiền kêu như thế nào đi nữa, đều không hiệu quả. Mà lúc này, Bao Bất Đồng đã sớm bị "Dọa" quỳ trên mặt đất, rất nhanh, hắn cũng bị người kéo đứng lên, kéo đi ra ngoài cửa đại điện! Đương nhiên, hắn cũng bắt đầu kêu lên, nội dung tự nhiên chính là "Oan uổng"!

"Tốt rồi, thả hắn ra!" Khi Công Dã Kiền sắp bị đưa ra đến cửa đại điện, Công Dã Kiền vẫn nói ba chữ: "Ta không có. . .", Bao Bất Đồng cũng không ngừng kêu "Oan uổng", rốt cục Chu Tuyển nhận định bọn hắn không nói sai, vì vậy mệnh lệnh võ sĩ trước điện buông hai người ra.

"Vừa rồi chẳng qua chỉ thăm dò hai người các ngươi một chút, kính xin Công Dã đại nhân cùng Bao hiệu úy không cần để ở trong lòng!" Vương Doãn nói, nhưng từ biểu hiện trên gương mặt của hắn mà nói, Vương Doãn hoàn toàn không có ý tứ có lỗi.

"Công Dã đại nhân, ta hỏi ngươi lúc này Hứa Thành có hành động gì không?" Điều Chu Tuyển quan tâm nhất chính là hướng đi của Hứa Thành.

"Ty chức đã phái người đi dò xét một chút, Hứa Thành chỉ cho quân bao vậy đại quân của mấy người Ôn Hầu, hắn cũng không có hành động gì khác!" Công Dã Kiền đáp.

"Như vậy!" Chu Tuyển vuốt vuốt râu mép của mình, không nói thêm gì nữa.

"Đã như vậy, Công Dã đại nhân, ngươi cũng đã mệt mỏi, đi về trước nghỉ ngơi đi!" Vương Doãn nói.

"Vậy ty chức xin được cáo lui trước!" Công Dã Kiền biết rõ trước mắt Vương Doãn với Chu Tuyển không hề tin tưởng mình, hắn cũng không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài điện, quay về chổ ở.

"Ngươi là Bao Bất Đồng, đảm nhiệm Hiệu úy ở trong quân Lã Bố?" Công Dã Kiền đi rồi, Vương Doãn lại nhìn Bao Bất Đồng hỏi.

"Đúng vậy!" Bao Bất Đồng tỏ vẻ cẩn thận từng li từng tí, đáp.

"Ngày đó các ngươi bị tập kích, đúng không? Nhưng có tình huống dị thường nào không?" Vương Doãn lại hỏi.

"Ngày đó ty chức chỉ phụng quân lệnh của Công Dã đại nhân, dẫn đội đi phía trước, đi đến trước một sườn núi, đột nhiên Từ Hoảng xông ra chém giết, chúng ta không địch lại, nên bại lui!" Bao Bất Đồng nói.

"Hả?" Vương Doãn với Chu Tuyển lẫn nhau nhìn thoáng qua, trước mắt cái này Hiệu úy giống như có chút sợ phiền phức, chỉ nói mình phụng chính là Công Dã Kiền quân lệnh, nhưng lại nói không nên lời nghi điểm gì đến, chẳng lẽ cái gì Công Dã Kiền thật không có vấn đề?

"Ngươi lui ra đi!" Nhận được ánh mắt của Chu Tuyển, Vương Doãn nói với Bao Bất Đồng.

"Vâng, ty chức cáo lui!" Bao Bất Đồng ngoài miệng trả lời, nhưng trong lòng thì đang cười thầm: chỉ dựa vào mấy câu hỏi này của các ngươi mà muốn Lão Tử ta phải nói ra, thật không không biết tự lượng sức mình!

Đợi đến lúc Bao Bất Đồng cũng lui ra ngoài, Vương Doãn lại lên tiếng: "Mọi người hãy nghĩ xem, Công Dã Kiền có chỗ nào khả nghi hay không? Ta hoàn toàn không nhìn ra điểm nào khả nghi!"

Vốn, còn có mấy cái đại thần trong triều vẫn có nghi kị đối với việc Công Dã Kiền có thể bình yên trở lại Trường An, thế nhưng, nghe xong Vương Doãn nói, không ai còn điều gì để nói. Ai kêu Vương Doãn nói cái gì mà: "Ta cũng không có nhìn ra điểm gì khả nghi"? Ai biết trong lời nói của Vương Doãn có ám chỉ điều gì hay không! Cho nên, vẫn không cần nhiều chuyện!

"Hãy cẩn thận tra xét quân đội mà hai người Công Dã Kiền mang về. Nếu như không có vấn đề gì, chúng ta cũng có thể yên tâm về hắn!" Chu Tuyển ở một bên nói.

"Được rồi! Ta phái người đi thăm dò!" Vương Doãn nói.

Vương Doãn đi thăm dò những binh mã được mang về từ tất cả những nơi ở Ung Châu, mặc dù trong chuyện này có nội ứng mà đám người Hứa Thành an bài, thế nhưng đám người Vương Doãn cũng không thể điều tra được! Kỳ thật Hứa Thành an bài người rất rõ ràng, chính là giả mạo những thân binh lúc trước Lã Bố mang từ Tịnh Châu đến Trường An, thế nhưng, những người này, tổng cộng cũng có thể lên đến mấy vạn, mà Hứa Thành chỉ an bài hơn ngàn người tới đây! Hơn nữa, sao mấy người Vương Doãn có thể dự đoán được Hứa Thành đã cho đổi tất cả thân binh của Lã Bố trong đội quân này thành nội ứng? Về phần những thân binh chính thức của Lã Bố, Công Dã Kiền đã sớm để bọn chúng lại cho Tào Tính với Hác Manh phòng thủ Hàm Dương với Võ Công, mà khi nhìn thấy những người này rất quen, Vương Doãn còn cho là bọn hắn đều là người mình, đều theo Lã Bố từ rất lâu!

************************************************** *****

"Mấy ngày hôm trước Tào Tháo không ngờ chúng ta cũng có máy ném đá. Lúc này, chắc hẳn hắn đã nghĩ tới biện pháp để đối phó chúng ta. Trương tướng quân, tướng quân thử nghĩ xem quân Tào sẽ làm gì?" Liêu Giang đứng ở trên lâu thành thành Huỳnh Dương, nhìn Trương Liêu hỏi.

"Biện pháp cũng không phải chỉ nghĩ ra là xong!" Cốc Nông đoạt trước một bước nói: "Chúng ta ở chỗ cao, hơn nữa có trận tên phòng hộ, Tào Tháo muốn phá máy ném đá của chúng ta, chỉ sợ cũng không dễ dàng như mong muốn!"

"Tóm lại không thể chắc chắn mọi chuyện ! Ngươi cho là hắn không thể nghĩ ra, nói không chừng hắn có thể nghĩ ra thì sao!" Trương Liêu nói: "Chúng ta quyết không thể phớt lờ, tất cả đều phải giữ vững tinh thần, yêu cầu đúng bởi vì chúng ta không cẩn thận mà thất thủ thành Huỳnh Dương thành, tội của chúng ta rất lớn yên!"

"Chúa công đã từng nói là cần phải coi kẻ thù lợi hại hơn so với kẻ thù nghĩ thì mới tốt, Cốc Nông, ngươi đi theo Bàng tướng quân nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi đều chủ quan như này sao?" Phương Đồng ra vẻ giáo huấn Cốc Nông.

"Đương nhiên không đúng, ta biết rõ sai rồi mà vẫn không được sao?" Cốc Nông khó chịu trong lòng. Không phải chỉ là một câu nói sai sao? Sao bọn hắn lại nhiều lời như vậy, thật sự là miệng hai người này như mẹ chồng!

"Chẳng lẽ Tào Tháo muốn cường công?" Liêu Giang đột nhiên kêu lên.

Mấy người Trương Liêu đứng trên lâu thành vội vàng nhìn ra phía ngoài thành, chỉ thấy mấy Đại phương trận đi ra ngoài từ bên trong Tào. Xem ra, chỉ sợ một phương trận phải có mấy vạn người! Xếp thành phương trận lớn như này đến tiến công, chẳng lẽ Tào Tháo thật sự muốn cường công. Nhưng dùng phương pháp này công thành chỉ sợ là chỉ đi mà chịu chết! Đây rõ ràng cũng không phải là cách làm người của Tào Tháo!

"Mọi người chuẩn bị cẩn thận. Thấy không, trong tay những người kia đều cầm cung nỏ không nhỏ, chỉ sợ Tào Tháo cũng muốn học chúng ta dùng tên trận. Mọi người nhất định phải cẩn thận, mệnh lệnh tất cả binh sĩ chú ý phòng hộ!" Trương Liêu hạ lệnh.

"Vâng!" Cốc Nông với Phương Đồng tiếp lệnh, đi xuống dưới chỉ huy binh sĩ.

"Trương tướng quân, chúng ta phải cẩn thận....! Cung nỗ thủ của quân thù không ít hơn so với chúng ta, mà chúng ta phải phân chia Cung nỗ thủ ra bốn phía, chúng ta rõ ràng càng ít hơn so với đối phương! Sợ là Cung nỗ thủ của chúng ta không thể ngăn chặn bọn chúng!" Liêu Giang lo lắng nói.

"Ta biết rõ, yên tâm! Ta sẽ không liều mạng cùng bọn chúng, cùng lắm thì rời khỏi thành tường là được!" Trương Liêu nói.

"Không thể rời khỏi tường thành nhanh như vậy. Thực con mẹ nó, Tào Tháo!" Liêu Giang la lên: "Trương tướng quân, ta đi xuống trước"

". . ." Trương Liêu im lặng, hỗn tiểu tử này, vừa mới lâm trận đã sợ rồi, "Được rồi! Ngươi đi vào trong thành chuẩn bị đi!"

"Toàn thể nghe lệnh! Nằm ngửa xuống!" Tới gần tường thành thành Huỳnh Dương, trên đầu thành vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Lưu Duyên vui mừng, cơ hội tốt! Vì vậy, hắn thừa cơ lớn tiếng hạ lệnh.

"Chống đỡ nỏ!"

"Chuẩn bị mũi tên!"

"Bắn!"

Cùng với các loại mệnh lệnh của Lưu Duyên, ba vạn cung nỗ thủ Tào doanh mới trang bị lập tức chuẩn bị. Cùng với sự trợ giúp của các chiến hữu hiệp trợ ở bên cạnh, tất cả Cung nỗ thủ nằm xuống, giơ chân lên, dùng chân đạp, kéo căng các cung cứng, nỏ cứng ra. Sau khi các chiến hữu ở bên cạnh đặt các mũi tên cực lớn vào rãnh phóng tên, sau đó, mệnh lệnh vang lên, "Vèo ", mũi tên được bắn ra! Sau đó, lại làm lại một lần nữa!

Khi nhìn thấy ba vạn mũi tên cỡ lớn bay lên trên không trung, Trương Liêu quyết đoán mệnh lệnh thủ hạ rời khỏi tường thành! Dưới loại tình huống này, tuyệt đối không thể liều mạng, mặc dù Cung nỗ thủ bên mình cũng không thua kém đối phương, thậm chí có thể nói còn mạnh hơn. Thế nhưng, hắn tuyệt đối không thể gánh chịu nổi tổn thất! Người ta có ba mươi vạn người dự bị, bên cạnh mình không có người để bổ sung!

Rất nhanh, ba vạn mũi tên lớn này đã tạo thành một rừng cây ngay trên tường thành Huỳnh Dương, nhưng trận mưa tên này không thể đả thương người! Cho dù Lưu Duyên nhất thời hưng phấn, mệnh lệnh thủ hạ bắn trọn vẹn hơn mười vạn mũi tên, hành động này của hắn cũng chỉ có thể tăng thêm "Mật độ 'rừng cây trên tường thành!

"Chúa công, trên đầu thành đã không còn địch nhân rồi!" Tào Hồng chứng kiến tình cảnh trên lâu thành Huỳnh Dương ở phía đối diện, hắn vội vàng la lên với Tào Tháo.

"Mệnh lệnh Lưu Duyên sau khi bắn hai lượt tên nữa, Tào Hồng ngươi lập tức dẫn người xông lên cho ta!" Trong lòng bàn tay Tào Tháo cũng đổ mồ hôi. Chẳng lẽ trận tên quân Hứa Thành dễ dàng bị phá như vậy sao?

Lưu Duyên nhận được mệnh lệnh, hắn lại hạ lệnh bắn ra hai lượt tên, sau đó, Tào Hồng hô to một tiếng, hắn với Biện Hỉ, Thái Dương mang theo hai vạn binh sĩ, khiêng thang mây, gào thét, phóng về hướng lâu thành Huỳnh Dương.

"Xông lên!" Lắp xong thang mây, Tào Hồng bò lên tường thành trước tiên! Sau lưng hắn chính là đám binh sĩ dũng mãnh của hắn.