Chung Thi Âm vô lực ngã ngồi trên ghế, che mặt khóc, không thể nói hết được bi thương. Từ khi trí nhớ bắt đầu, tên cô cùng Bạch Nhật Tiêu đã được đặt cùng nhau. Cô thực văn tĩnh, anh lại lạnh lùng anh tuấn, cho dù mặt đối mặt, cũng đều tương đối không nói gì. Cô cũng không biết, rốt cuộc coi trọng anh điều gì, thế nhưng lại khiến cho cô si tình nhiều năm không thể thay đổi. Có lẽ là anh lạnh lùng cao ngạo, cùng sự tự tin đến khí phách quân vương; có lẽ là tình cảm chiều chuộng dịu dàng hiếm thấy trên trần thế này với Bạch Nhật Huyên, khiến Chung Thi Âm cô bất tri bất giác khát vọng được yêu mến như vậy; có lẽ trong lòng cô vẫn kiên cường, làm thiên kim tiểu thư của Chung gia, chỉ có cô không nghĩ muốn, không có thứ cô không chiếm được, cho nên khi Bạch Nhật Tiêu cự tuyệt lần nữa mới có thể khiến cô ảo tưởng chờ tình yêu của anh. Mặc kệ là nguyên nhân gì, kết quả chỉ có thể là ‘nhất sương tình nguyện’ [1] của cô mà thôi.
Năm năm qua, anh cùng Bạch Vĩ Minh cơ hồ chưa nói quá một câu, cho dù người ở New York cũng chưa bao giờ bước vào Tổng công ty của Bạch thị cùng chạm mặt. Bạch Vĩ Minh cũng chưa bao giờ nói chuyện cùng với anh, ngăn cách giữa hai nười càng ngày càng trở nên dày hơn. Bạch Vĩ Minh đem toàn bộ phong ba của gia đình quy tội cho anh, rằng đó là do yêu em gái mình. Bạch Nhật Tiêu không phản bác, đối với người cha vì lợi ích mà dối trá như vậy, anh đã không còn lời nào để nói. Bạch Vĩ Minh muốn cho anh ở Mỹ lâu vài năm, nói cho hay thì là muốn anh làm quen công tác của Bạch thị, trên thực tế chẳng qua là muốn tách anh cùng Bạch Nhật Huyên ra, tránh cho việc thanh danh của ông ta bị lời đồn đại bôi nhọ. Vì chuyện trở về nước sớm đã khiến anh cùng Bạch Vĩ Minh tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng. Tàn nhẫn rời Bạch Nhật Huyên nhiều năm như vậy, nhưng cái gì cũng không thể khiến anh rời khỏi cô được nữa.
Xa cách năm năm, anh mang theo học vị thạc sĩ Tài chính của Học viện Massachusetts một lần nữa bước trên đất nước nơi cô đang sống. Mặc kệ cô muốn hay không muốn, anh vẫn quyết tâm bên cạnh cô vĩnh viễn như thế.
Bạch Nhật Huyên hết sức chăm chú ngồi trước TV, thấy trên màn hình là anh vô cùng sáng lạn, thân hình cao ráo xuất hiện trong hội trường chiêu đãi ký giả của Hoàng Đình quốc tế. Thời điểm tuyên bố từ nay về sau anh sẽ tiếp quản Hoàng Đình quốc tế, tiếp quản chức vụ Tổng Giám đốc của Hoàng Đình, Bạch Nhật Tiêu anh tuấn tuyệt vời, cả người lộ ra một khí phách vương giả; lòng của cô, không hiểu sao vì thế mà kích động. Những năm gần đây, không nói gì cở chung, cô biết là dù thế nào đi chăng nữa, mặc kệ bản thân có trốn tránh gì, bọn họ vẫn phải đối mặt với nhau. Nhưng là, trong thời gian năm năm này cô luôn tự hỏi, nhưng rốt cuộc vẫn không biết tình cảm rối rắm này sẽ đi đến nơi nào.
Bạch Nhật Tiêu sở hữu hơn phân nửa cổ phần của công ty Hoàng Đình. Ngay hôm đó, nhân tài kiệt xuất này đã chính thức bước vào sự nghiệp tài chính của một tập đoàn nổi tiếng – Hoàng Đình quốc tế. Đối mặt với những vấn đề phóng viên đưa ra, anh trả lời thong dong, ‘vinh nhục không sợ hãi’. Những màn hình lớn đầu đường đều đưa tin tức về anh. Là một tinh anh mới của giới tài chính, sự trở về của người thanh niên này, không thể nghi ngờ là sẽ nâng bước phát triển của Hoàng Đình quốc tế vào giai đoạn mới.
Chung Thi Âm ngồi trong văn phòng, diễn thuyết nhậm chức của Bạch Nhật Tiêu không ngừng lặp lại. Mà khi cô nhìn người thanh niên trên màn ảnh kia, mê luyến trong mắt lộ rất rõ, nhưng vẫn âm thầm đau buồn. Người này, không thuộc về cô, tình nguyện loạn luân, Bạch Nhật Tiêu cũng không cần cô!
Chung Thiên Lân lặng lẽ mà thong dong bước đến bên người con gái, trong mắt mang theo vẻ vui mừng cùng tán thưởng. Bạch Nhật Tiêu là con rể duy nhất ông định sẵn, mấy năm nay vẫn giữ mối quan hệ tới lui với Bạch gia chờ thằng nhóc này lớn lên, gả con gái bảo bối cho thằng bé này. Xem ra, thời cơ cũng đã chín muồi, Bạch Nhật Tiêu trên màn ảnh kia, trong tương lai không xa sẽ gây dựng nên đế quốc của riêng mình để hô phong hoán vũ trong giới tài chính. Đến lúc đó, Chung thị cùng Bạch thị liên hợp với nhau, chiếm toàn bộ thị trường trong nước, sau đó đến thị trường Âu Mỹ.
Chung Thi Âm giật mình, phát hiện bố mình đang đứng bên cạnh, làm như không có việc gì tắt tivi đi, “Ba, có chuyện gì ạ?”
Biểu tình hoài cựu khiến gương mặt Chung Thiên Lân hơi giãn ra, ông dừng tấm ảnh trên bàn công tác của Chung Thi Âm, thời gian một nhà ba người hòa thuận, vui vẻ hạnh phúc lập tức nảy lên trong óc của ông, “Thi Âm à, mẹ con cũng đã ra đi nhiều năm rồi, bố tự nhận là mấy năm nay cũng tận tâm hết sức với con. Những gì nên cho con đều đã cho, nay, trách nhiệm của bố đã hoàn thành.” Ông nói những lời thấm thía.
Tình cảm của ông khiến Chung Thi Âm cảm động, tựa vào trên người ông, “Ba làm sao đột nhiên mà thương cảm như vậy? Nhớ mẹ sao?”
Chung Thiên Lân xoa bả vai Chung Thi Âm, “Nói cho bố biết, con có cảm giác với Bạch Nhật Tiêu phải không?”
Chung Thi Âm kinh ngạc nhìn bố mình. Ông không thường cùng mình nói chuyện về mặt tình cảm, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết trả lời thế nào. Mặc kệ việc cô không thể quên được, Bạch Nhật Tiêu đều không cần tình cảm của cô, vậy chính mình nên trả lời vấn đề khó khăn này như thế nào? “Bố, sao bố đột nhiên lại nói đến chuyện này?”
“Gần đây công ty mình cùng Bạch thị đang thảo luận viện hợp tác một hạng mục, xây một trung tâm nghỉ dưỡng tầm cỡ quốc tế. Bạch đổng cố ý mang điều khoản đính hôn của Chung thị cùng Bạch thị viết trong hợp đồng. Bố biết là không nên dùng hạnh phúc cả đời của con làm điều kiện buôn bán, nhưng nếu con thực sự thích Bạch Nhật Tiêu, bố sẽ nhanh chóng hoàn thành nội dung hợp đồng này cùng với Bạch đổng.
Chung Thi Âm không thể tin được mà nhìn Chung Thiên Lân, dự án hợp tác này cô cũng ‘văn sở vị văn’ (mới nghe thấy), Bạch Vĩ Minh muốn đem hôn nhân của mình cùng Bạch Nhật Tiêu trở thành lợi thế để hợp tác?! Điều này xem như Bạch Vĩ Minh muốn cô trở thành con dâu, nhưng còn Bạch Nhật Tiêu thì thế nào? Anh nhất định sẽ không đồng ý. Vạn nhất anh phản đối thì sao? Nhưng, sự dụ hoặc này vẫn khiến cô không thể không động lòng, “Bố, bố thấy như thế nào?”
Trên mặt Chung Thiên Lân lộ ra nét tươi cười, “Bố xem thấy, trên thế giới này ngoại trừ con của Bạch gia, không ai có thể xứng đôi với con cả. Nó mới trở về nước cũng tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy, tiền đồ nhất định không thể tưởng tượng nổi. Giao con cho nó, bố thực yên tâm.”
Cô chần chờ trong chốc lát. Chung Thi Âm cô làm sao không biết Bạch Nhật Tiêu tốt đến mức khiến người ta không thể tìm thấy khuyết điểm gì, nhưng sự hoàn hảo của anh không phải vì cô. Người anh yêu là em gái mình, người em gái có quan hệ huyết thống với anh! Nhưng mặc dù là như vậy, cô vẫn muốn thử xem, có thể vì Bạch thị, anh sẽ buông tay tình cảm tội lỗi kia, có lẽ trong lúc đó bọn họ sẽ có cơ hội; có lẽ, sau hôn nhân cô sẽ hết lòng thương anh, có thể làm cho anh cảm động. “Bố, mọi chuyện bố đều lo cho con.”
Chung Thiên Lân cười gật gật đầu, vỗ nhè nhẹ bả vai Chung Thi Âm, sau đó thong thả rời khỏi văn phòng.
Nhìn bóng dáng cha mình cười cười rời đi, tâm tư Chung Thi Âm trở nên hỗn loạn. Nếu bố biết người trong lòng Tiêu là Bạch Nhật Huyên, bố còn có thể sẽ không đồng ý đem mình gả cho anh ấy? Trong lòng cô chưa một lần trách cứ Bạch Nhật Tiêu, dù biết rõ tình cảm lưu luyến của mình sẽ khiến người trong thiên hạ phỉ nhổ, nhưng anh vẫn khư khư cố chấp. Nhưng là cô làm sao có thể? Biết rõ người đàn ông mình thích không hề thích mình, nhưng vẫn chấp nhất trước sau như một đối với anh.
Bạch Nhật Huyên bất an chờ đợi. Cô đứng trước cửa sổ, từ rất xa đã thấy một chiếc Ferrari màu trắng lăn bánh vào biệt thự, thần kinh của cô lập tức căng thẳng. Cô biết, anh đã trở về, và không đi nữa. Vừa kích động lại vừa sợ hãi, cô không hiểu bản thân mình nên dùng loại tình cảm gì để đón anh trở về. Dù sao cô không phải là phóng viên, cũng không phải nhân viên trong Hoàng Đình, mà là một cô gái có mối quan hệ đặc thù với anh.
[1]: Nhất sương tình nguyện – Chỉ theo ý mình, chỉ biết ý muốn của mình (chỉ theo nguyện vọng chủ quan, không tính đến điều kiện khách quan).