Edit: An Chẩm
Mặc dù Đoạn Tư đã đồng ý hợp tác với Yến Kha, nhưng Yến Kha vẫn không yên tâm về Đoạn Tư. Hắn ta đưa Đoạn Tư ra khỏi quỷ lao nhưng vẫn bắt hắn đeo còng tay xích chân, còn hạ pháp chú lên người hắn để hắn không thể gọi Hạ Tư Mộ, có điều không phải chịu tra tấn nữa.
Yến Kha khinh thường Đoạn Tư, bởi vì hắn chỉ là một người phàm tuổi thọ ngắn ngủi, không có một chút pháp lực nào, không thể chịu nổi một đòn của quỷ, Hạ Tư Mộ quan tâm và yêu thương hắn chỉ là nhất thời thôi. Đoạn Tư sẽ sớm bị Hạ Tư Mộ quên đi, còn hắn ta, dù bị Hạ Tư Mộ căm hận, cũng sẽ ở lại trong lòng nàng lâu hơn.
Mặt khác, hắn ta lại sinh lòng ghen ghét với Đoạn Tư, dẫu sao Đoạn Tư cũng đã từng được Hạ Tư Mộ yêu, bất kể là ngắn ngủi hay lâu dài thì đó vẫn là tình yêu chân chính.
Khi Hạ Tư Mộ nói với Yến Kha về điểm kỳ lạ của đèn Quỷ Vương, hắn ta giận dữ vô cùng, nhưng lại cảm thấy nữ tử như vậy mới có thể khiến hắn ta thích trong suốt ba trăm năm, mới có thể khiến hắn ta tạm thời kìm nén ham muốn quyền lực, làm thần tử của nàng.
Trên đời này không có nữ nhân nào so được với Hạ Tư Mộ, hắn ta nhất định phải có được nàng.
Đoạn Tư biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn, mỗi khi nhắc đến Hạ Tư Mộ, trên mặt hắn đều ngập nỗi thống hận. Hắn thường xuyên bị bịt mắt dẫn đi đây đó, sau hơn mười ngày, rốt cuộc hắn ta cũng nghe thấy tiếng chiến hoả đinh tai nhức óc.
Chiếc khăn bịt mắt được tháo xuống, hắn dần thích ứng với ánh sáng, nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một doanh trướng, tiếng đánh nhau phảng phất như truyền tới từ dưới chân.
Đoạn Tư nghĩ hẳn là bọn họ đang ở trên vách núi, bên dưới vách núi là chiến trường.
Yến Kha vén mành doanh trướng lên đi vào, lạnh lùng nói: “Chính là lúc này, thời cơ tới rồi, trao đổi ngũ cảm với Hạ Tư Mộ đi.”
Đoạn Tư giơ tay ra bảo: “Trả kiếm Phá Vọng cho ta, ta muốn mượn linh lực của Phá Vọng để kích phát phù chú.”
Yến Kha liếc Đoạn Tư một cái, nhưng vẫn kêu quỷ nô mang kiếm Phá Vọng lên.
Đoạn Tư cầm lấy kiếm Phá Vọng, lấy phù chú mà Hoà Gia Phong Di để lại cho hắn ra. Kiếm Phá Vọng hơi loé lên, Đoạn Tư lại nhíu mày, trợn mắt nói: “Hạ Tư Mộ ở xa quá, phù chú khó mà phát huy tác dụng.”
Yến Kha trừng mắt: “Ngươi định giở trò gì?”
Đoạn Tư suy nghĩ một lát, chỉ vào đèn Quỷ Vương bên hông Yến Kha, nói: “Đèn Quỷ Vương có hồn phách của nàng, có lẽ ta có thể mượn hơi thở của nó để đổi ngũ cảm.”
Yến Kha lập tức bóp cổ Đoạn Tư, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Đoạn Tư giơ tay lên nắm cổ tay hắn ta, khó khăn nói: “Ngươi cũng biết… Ta không có chút pháp lực nào… Cũng không phải quỷ… Dù đèn Quỷ Vương có ở trong tay ta thì ta cũng không dùng được. Chỗ này… Trong ngoài đều là người của ngươi… Ta còn đang bị còng tay xích chân… Ta trốn thế nào được…”
Mặt Đoạn Tư đỏ lên, đôi mắt trong sáng đầy vẻ chân thành.
Yến Kha chậm rãi buông tay, bán tín bán nghi đánh giá hắn.
Mặc dù hắn ta có nghi ngờ, nhưng đúng thật Đoạn Tư chỉ là một phàm thai không có chút căn cơ pháp thuật nào, cầm đèn Quỷ Vương cũng vô dụng, không thể nào chạy thoát.
Yến Kha trầm ngâm một lát rồi đặt đèn Quỷ Vương vào tay Đoạn Tư, mắt nhìn chằm chằm hắn. Đoạn Tư một tay cầm đèn Quỷ Vương, một tay cầm phù chú, hắn nâng đèn Quỷ Vương lên trước ngực, đột nhiên cười rạng rỡ.
Khoảnh khắc trông thấy nụ cười rạng rỡ ấy, Yến Kha ý thức được có điều không ổn, còn chưa kịp phản ứng lại thì Đoạn Tư đã nuốt đèn Quỷ Vương vào trong bụng.
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh cực lớn từ trong thân thể hắn bộc phát ra, lan rộng như dời non lấp biển, bức Yến Kha lui về sau ba bước mới miễn cưỡng đứng vững. Quần áo và tóc Đoạn Tư bị gió mạnh thổi bay phần phật, hắn bị bao phủ hoàn toàn trong quỷ khí cuồn cuộn của đèn Quỷ Vương, hệt như một con quỷ chân chính.
“Xin lỗi, thật ra ta có thể sử dụng đèn Quỷ Vương.”
Đoạn Tư quay đầu lại, khẽ mỉm cười như năm năm trước ở Phủ Kiến thành U châu.
Năm đó, lần đầu tiên đổi khứu giác với Hạ Tư Mộ hắn đã từng nuốt đèn Quỷ Vương, khi đó Hạ Tư Mộ đã dùng linh lực của kiếm Phá Vọng làm chất dẫn, khiến đèn Quỷ Vương nghe lệnh hắn. Lúc ấy nàng nói, đèn Quỷ Vương hợp với hắn một cách bất ngờ, vậy mà hắn lại khống chế được hầu hết sức mạnh. Rất có thể trong mấy năm nay, Tư Mộ chưa thu hồi sự cho phép này về.
Đèn Quỷ Vương vốn là mệnh môn của nàng, nhưng nàng vừa quen biết hắn nửa năm đã giao đèn Quỷ Vương cho hắn. Trước khi thích hắn, nàng đã trao niềm tin cho hắn rồi.
Đoạn Tư tháo còng ra như cởi vòng tay, lại nhấc chân đá văng xích chân, hơi mỉm cười nói: “Với cả, mấy thứ này không trói được ta đâu, thứ lỗi nhé.”
Ác quỷ ào ạt ùa vào, Yến Kha vừa đứng dậy đã định xông về phía Đoạn Tư. Đoạn Tư quắc mắt, toàn thân phát ra một ngọn lửa màu lam hừng hực, hất văng Yến Kha.
Đoạn Tư không rút kiếm ra, chỉ dùng kiếm chĩa về Yến Kha để đám quỷ phía trước không đến gần hắn, hắn cười xán lạn: “Yến đại nhân, tên Tư Mộ thốt ra từ miệng ngươi khiến ta thấy ghê tởm quá. Muốn cướp đi pháp lực của nàng, muốn bắt nàng, đợi ta chết rồi thì ngươi sẽ còn làm gì nàng nữa? Lúc còn sống ngươi đã tởm lợm như vậy sao?”
Yến Kha nhìn chằm chàm hắn một cách hung ác, hận không thể băm hắn ra thành ngàn mảnh.
Nụ cười của Đoạn Tư xán lạn hơn nữa, hắn xoay thanh kiếm trong tay rồi bước ra khỏi doanh trướng mặc kệ Yến Kha, ngọn lửa màu lam cháy theo bước chân hắn, chúng quỷ lũ lượt tránh xa, hắn vừa đi vừa nói: “Ta không thể sống ghê tởm như ngươi được.”
Chuyện của Quỷ giới thuộc về Quỷ giới, hắn sẽ không quá phận mà lo chuyện giết Yến Kha. Ngọn lửa xanh đốt cháy mành doanh trại, Đoạn Tư ra khỏi doanh trướng, liếc mắt một cái đã thấy Hạ Tư Mộ ở trên vách núi đối diện, cô nương mặc khúc cư đỏ trắng, mái tóc đen tung bay kia trông hệt như cành hồng mai trên nền tuyết trắng. Ở xa quá nên hắn không thấy rõ sắc mặt nàng, chỉ cảm thấy dường như nàng đã tiến thêm một bước.
Đoạn Tư cúi đầu nhìn lại, quả nhiên dưới vách núi là hai đội quân quỷ đang chém giết nhau, bụi đất trên chiến trường cuồn cuộn, vô số ác quỷ hoá thành tro bụi bay đầy trời dưới lưỡi đao và răng nhọn, trông như tuyết mịn màu trắng xám. Dưới lớp tro tàn dày đặc như vậy, ánh sáng trở nên mờ ảo, thế giới dường như cũng ngưng đọng tại thời khắc sớm tối giao nhau.
“Thật là hoành tráng.” Đoạn Tư thấp giọng nói, hắn giơ kiếm Phá Vọng ra trước mặt, hai tay rút kiếm ra, ánh sáng bạc chói mắt khúc xạ trên thân kiếm chiếu vào đôi mắt hắn.
“Đi thôi, Phá Vọng.”
Hắn nói xong lập tức nhảy xuống vách núi, ngọn lửa màu lam rực rỡ đốt cháy con đường hắn đi qua. Lúc sắp rơi xuống đất hắn dùng kiếm Phá Vọng mượn lực từ vách núi, lợi dụng hoả khí từ đèn Quỷ Vương đáp xuống chiến trường.
Trước mặt hắn chính là lính của Yến Kha, những quỷ binh đó quay đầu lại thấy một con quỷ bọc trong ngọn lửa xanh từ trên trời giáng xuống, không khỏi hoảng hồn mà huyên náo. Hai tay Đoạn Tư vung kiếm Phá Vọng lên, vẽ một đường kiếm đẹp mắt, không nhiều lời vọt thẳng vào đám quỷ.
Hạ Tư Mộ đứng trên vách núi, đồng tử co lại.
Thị lực của quỷ cực kỳ tốt, nàng thấy tiểu tướng quân nhà nàng mặc đồ đen lao vào từ phía sau quân địch, hai thanh kiếm sáng loáng quét sạch tất cả những con quỷ đang đến gần như một cơn gió, tàn dư của tay chân hoá thành tro tàn. Đôi mắt hắn hàm chứa ý cười, hắn lao vào cuộc giết chóc như không biết mệt mỏi là gì, như Khoa Phụ mải miết đuổi theo mặt trời đến giây phút cuối cùng của cuộc đời(*).
Thế giới của Hạ Tư Mộ tĩnh lặng trong giây lát, sau đó nàng nhảy khỏi vách núi, mặc kệ Khương Ngải ở phía sau hô hoán. Nàng dựa vào quỷ lực áp đảo khiến vạn quân run rẩy, đáp xuống chiến trường như mây đen áp đỉnh, chạy thẳng về phía Đoạn Tư, cuối cùng nắm lấy cánh tay hắn ở giữa chiến trường, kêu: “Đoạn Tư.”
Đoạn Tư thôi không giơ kiếm, Hạ Tư Mộ lập tức chộp lấy hắn và quay về vách núi ban nãy.
Hai mắt Đoạn Tư đỏ ngầu, quỷ rạp dưới đất như mất hết sức lực, Hạ Tư Mộ ngả người về trước ôm hắn vào lòng.
“Ha ha ha ha ha… Vui sướng… Thật là vui sướng…” Đoạn Tư gục đầu vào vai Hạ Tư Mộ cười sang sảng, đứt quãng nói.
Hạ Tư Mộ đỡ vai hắn, ánh mắt run lên, nàng nhìn vào mắt hắn, gọi tên hắn: “Đoạn Tư.”
Ánh mắt Đoạn Tư loé lên, sắc đỏ trong mắt chậm rãi rút đi. Hắn lặng yên nhìn Hạ Tư Mộ trong chốc lát, sau đó cười nói: “Tư Mộ, năm mới vui vẻ, đời đời bình an. Ta tới tặng quà năm mới cho nàng đây.”
Hắn chỉ vào bụng mình, nói: “Ta đã lấy đèn Quỷ Vương về cho nàng rồi, nó đang ở trong bụng ta.”
Hạ Tư Mộ nhìn hắn một lát, đôi mắt đen nhánh run rẩy dần chuyển thành hai màu đen trắng, giữa khung cảnh tro bụi bay lả tả, bọn họ như vừa mới trải qua đại nạn thảm khốc của thế gian. Nàng chậm rãi ôm chặt hắn, nàng không cảm nhận được thân thể hắn, cho nên đành dùng hết sức mình ôm chặt hắn, càng ôm càng chặt.
“Đoạn Tư, Đoạn Thuấn Tức…” Nàng nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn, giọng nói run rẩy, cứ như mỗi một từ đều dùng rất nhiều sức, nàng gằn từng chư một: “Ta hận ngươi chết đi được.”
Đoạn Tư cũng ôm lấy Hạ Tư Mộ, vùi đầu vào vai nàng, chậm chạp rung động, như thể tất cả vết thương trên người hắn vào giờ khắc này cùng đau lên, vai nàng dần bị nước mắt của hắn thấm ướt.
Khoảnh khắc gặp lại nàng sau một năm, hắn đã nghĩ rằng hắn sẽ giết một đường đến trước mặt nàng, sau đó nói với nàng… Ta không muốn kết thúc với nàng.
Chúng ta phải dây dưa cả đời, chúng ta không thể kết thúc như vậy.
Nhưng bây giờ hắn lại không nói ra được những lời đó, hắn chỉ lẩm bẩm nói: “Đau, Tư Mộ, nàng ôm chặt quá.”
Hạ Tư Mộ thấp giọng nói bên tai hắn: “Ngươi không đau bằng ta đâu.”
“Bây giờ nàng không biết đau mà.”
“Ta biết.”
Là ngươi dạy ta biết đau.
Hạ Tư Mộ cảm thấy toàn thân đau đớn không chịu nổi, chỉ có thể nói: “Ngươi làm ta đau chết mất.”
Đoạn Tư vỗ lưng nàng, đang vỗ thì cả người đột nhiên căng cứng, hắn giãy giụa muốn đẩy nàng ta. Hạ Tư Mộ bất ngờ buông Đoạn Tư ra, thấy hắn phun ra một ngụm nước tối màu, bắn tung toé lên mặt và vạt áo nàng.
Nàng giật mình, nhìn Đoạn Tư che miệng, chất lỏng kia không ngừng chảy xuống qua kẽ tay hắn, cứ như chảy mãi không ngừng. Trong mắt hắn hiện lên vài phần kinh hoàng, lại hàm hồ nói: “Nàng đừng sợ… Đây là…”
“Là máu.” Hạ Tư Mộ kéo bàn tay che miệng hắn ra, nàng thấy mình sắp không chịu nổi cơn đau này nữa rồi, chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng ta không nhìn thấy màu sắc thì sẽ không biết đây là gì sao?”
Đoạn Tư không cách nào che miệng nữa, máu từ trong miệng hắn chảy ra ròng ròng, tầm mắt hắn dần mờ đi, loạng choạng ngả về phía trước, ngã vào vai Hạ Tư Mộ. Hắn thấp giọng nói: “Tư Mộ… Ta… Ta bị bệnh.”
Lúc nói ra mấy chữ này, hắn vẫn còn gắng gượng nắm tay Hạ Tư Mộ, đan mười ngón tay vào nhau.
Sau đó vô lực ngất đi trên vai nàng.
________
Khoa Phụ đuổi theo mặt trời: một câu chuyện thần thoại chép trong kinh Hải Sơn Trung Quốc. Chuyện kể rằng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, anh ấy uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát. Cây gậy mà anh ấy để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ “Khoa Phụ đuổi mặt trời” để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình