Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 79: Sư phụ




Edit: Ys

Chuyện Hàn Lệnh Thu bị giam giữ thật ra cũng rất đơn giản, tổng kết lại một câu chính là hắn ta là một tên xúi quẩy.

Thập Ngũ trước khi chết đã hiểu lầm Hàn Lệnh Thu là Thập Thất, có lẽ hắn ta đã gửi thư cho Thiên Tri Hiểu, vì thế nên Thiên Tri Hiểu mới bị lừa mà bắt đầu truy bắt Hàn Lệnh Thu. Hàn Lệnh Thu ở Đại Lương, lại là thống lĩnh một quân, hơn nữa võ nghệ cao cường, ngày thường không dễ gì tiếp cận được.

Cứ lần lữa qua lại như thế, vừa đúng lúc gặp được thủ lĩnh của quân khởi nghĩa Cảnh châu sắp quy phục Đan Chi, Thiên Tri Hiểu bèn thuận thế yêu cầu hắn ta lừa bắt Hàn Lệnh Thu. Chuyện này đối với Hàn Lệnh Thu quả thực là tai bay vạ gió.

“Thập Thất” mà Thiên Tri Hiểu muốn bắt rõ ràng là Đoạn Tư.

Lúc “Thập Thất” chân chính chọc mù mắt sư phụ trốn đi từng cho rằng đây là kết cục giữa hắn và Thiên Tri Hiểu. Sau đó lúc giế.t chết Thập Ngũ ở phủ thành Sóc Châu, hắn cũng từng tưởng đó có lẽ là kết thúc, nhưng những thứ đó đều không phải. Có lẽ những gì đã qua không thực sự là quá khứ chân thật, nên mới xuất hiện hết lần này đến lần khác, đòi hắn một cái kết cục như vậy.

Đoạn Tư không khỏi thở dài một hơi.

Khi hắn lẻn vào phủ thành Cảnh Châu thì bóng đêm đã giăng kín, hắn trà trộn vào đám thủ vệ để vào phủ của Đường Đức Toàn trước, sau đó tách khỏi đội ngũ rồi di chuyển trên mái nhà. Hắn đạp lên mái ngói cứ như đạp lên bông, không phát ra tiếng động nào, dùng nửa canh giờ thăm dò bố cục phủ của Đường Đức Toàn.

Toà phủ đệ này vốn thuộc sở hữu của thái thú Cảnh châu. Tuy bề ngoài Đan Chi học theo người Hán lấy pháp trị quốc, nhưng huyết thống và nhân tình thường áp đảo pháp lý hơn. Cho nên đám quan lớn Hồ Khế thích lập ra các ngục giam riêng, xem mạng người như cỏ rác là chuyện thường ở huyện.

Nếu không phải thế thì sao Thiên Tri Hiểu được thành lập nhiều năm vậy rồi mà Ngự Sử Đài của Đan Chi không hề để mắt tới, cũng chẳng hỏi han gì về cái tổ chức không có luật lệ nề nếp này.

Dựa vào kinh nghiệm của Đoạn Tư, toà phủ đệ này cũng sẽ có ngục giam riêng. Đường Đức Toàn muốn giam giữ Hàn Lệnh Thu, nhất định sẽ không để hắn ta ở quá xa bản thân, quá nửa là sẽ nhốt ở ngục giam trong phủ.

Đan Chi có lý luận về phong thuỷ của riêng họ, việc xây dựng và bố trí ngục giam có yêu cầu rõ ràng, Đoạn Tư nhanh chóng tìm thấy vị trí của ngục. Hắn nằm trên xà hành lang quan sát đội tuần tra ngục, đôi mắt sắc bén chú ý ngay đến hai người mặc áo choàng đen bước ra từ cánh cửa xám, nhỏ giọng nói gì đó với nhau.

Một cơn gió thổi qua, hất tung áo choàng trên người họ, Đoạn Tư lập tức thấy rõ hình dáng của họ. Phía dưới lớp áo choàng, một người mặc bộ đồ tư tế hai màu trắng vàng đan xen, thoạt nhìn không nhuốm bụi trần, không hề ăn nhập gì với lao ngục tăm tối này. Người còn lại mặc áo đen, dáng người cứng cỏi, ánh mắt sắc bén, trông rất phù hợp với lao ngục này.

Đại tư tế Đan Chi Lộ Đạt và Thập Tứ của Thiên Tri Hiểu.

Lần này Thiên Tri Hiểu cử Thập Tứ sư huynh tới, thực sự là một nhân vật kỳ cựu. Thập Tứ là người Hồ Khế, Đoạn Tư và Thập Tứ cũng chỉ gặp nhau vài ba lần, nhưng có lần vô tình gặp Thập Tứ lúc mới làm nhiệm vụ về không che mặt, cho nên từng thấy mặt thật của Thập Tứ.

Trước hắn, Thập Tứ là đệ tử nối tiếng nhất ở Thiên Tri Hiểu, cũng là người được sư phụ nể trọng nhất. Sau khi hắn đi, hình như Thiên Tri Hiểu ngừng thu nhận đệ tử mấy năm, hẳn là sẽ chẳng có kẻ điên nào giống hắn cướp đi hào quang của Thập Tứ.

Đoạn Tư nhìn Lộ Đạt và Thập Tứ đi xa. Thấy từ xa có một binh lính cầm hộp cơm đi lại, hắn bèn nhẹ nhàng nhảy xuống, bất ngờ xiết chặt cổ gã ở khúc rẽ, cắm một chiếc gai mỏng vào sâu trong cổ họng gã, đồng thời bắt lấy hộp cơm trong tay gã. Tên lính kia run rẩy vài cái rồi im lặng ngã xuống. Đoạn Tư nhanh chóng kéo gã đến chỗ tối, đổi quần áo với gã, sau đó xuất hiện ở hành lang dài, đi về phía nhà lao.

Sau khi đọc khẩu lệnh, cửa đá nặng nề chậm chạp mở ra, Đoạn Tư bưng hộp cơm đi dọc bộc thang xuống dưới. Còn chưa đi được vài bước đã thấy mùi máu tươi và ẩm mốc ập thẳng vào mặt, ánh trăng chiếu vào phòng giam qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, cứ cách một đoạn lại có một ngọn đuốc chiếu sáng.

Đoạn Tư dừng lại trước cửa một phòng giam. Trong phòng giam tối tăm, Hàn Lệnh Thu bị treo hai tay lên tường, da thịt trên người bong tróc chỗ đỏ chỗ trắng, giống như miếng giẻ lau bị treo lên, xương quai xanh cũng bị xích sắt xuyên qua khoá lại. Hắn ta cúi đầu, tóc tai bù xù không biết còn tỉnh hay đã hôn mê.

Đoạn Tư buông hộp đồ ăn nhìn xung quanh, dùng chìa khoá lấy được trên người binh lính kia mở cửa ngục đi vào. Còng tay, xiềng chân và xích xương quai xanh đều có khoá, đây hiển nhiên không phải thứ mà chìa khoá trên người binh lính kia có thể mở được.

Đoạn Tư đánh giá độ dày và chất liệu của xích sắt rồi rút kiếm Phá Vọng bên hông ra, cầm nó áng trừng, khẽ nói: “Dựa cả vào ngươi đấy, Phá Vọng.”

Hắn vung kiếm trái phải, chữ Phá, Vọng trên thân kiến sáng lên, chặt đứt xích sắt, quả nhiên là chém sắt như chém bùn. Đoạn Tư hài lòng thu kiếm, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt Hàn Lệnh Thu, nói: “Hàn Lệnh Thu, tỉnh lại, ra ngoài với ta.”

Hàn Lệnh Thu nhíu nhíu mày, hắn ta lắc đầu một cách khó khăn sau đó mở to mắt, đôi mắt ngập tràn tơ máu đỏ tươi, mờ mịt nhìn Đoạn Tư.

Sau đó ánh mắt ấy thay đổi, hắn ta đột nhiên sùng lên nắm lấy vạt áo Đoạn Tư, gằn từng chữ một: “Xích Nghiệp Vũ…”

Đồng tử Đoạn Tư chợt co lại, hắn nhanh chóng tránh thoát khỏi tay Hàn Lệnh Thu, đứng lên nhìn Hàn Lệnh Thu hệt như một con hung thú từ trên cao.

Vừa rồi thứ Hàn Lệnh Thu nói chính là tiếng Hồ Khế, là giường của Đoạn Tư lúc còn ở Thiên Tri Hiểu. Trước khi xuất sư bọn họ không được phép có tên, cho nên thường lấy tên giường ngủ để gọi nhau.

Đây qủa thực là tình huống xấu nhất, thế mà Hàn Lệnh Thu đã khôi phục ký ức rồi.

Năm đó thuốc xoá ký ức mà hắn cho Hàn Lệnh Thu uống là trộm từ Thiên Tri Hiểu, Thiên Tri Hiểu cũng có thuốc giải. Hiện giờ Hàn Lệnh Thu rơi vào tay Thiên Tri Hiểu, trước đó Đoạn Tư đã lường trước được nếu bọn họ phát hiện Hàn Lệnh Thu mất trí nhớ có lẽ sẽ cho hắn ta uống thuốc để khôi phục ký ức.

Nhưng hắn cũng biết thuốc kia không dễ bào chế, hơn nữa sau khi uống xong, nhanh thì hai ngày, lâu tầm nửa tháng mới dần dần khôi phục ký ức. Vốn tưởng dù Hàn Lệnh Thu đã uống thuốc, hắn cũng có thể cứu Hàn Lệnh Thu ra trước khi hắn ta khôi phục ký ức. Nhưng lại không ngờ Hàn Lệnh Thu sẽ lấy lại được ký ức trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Ánh trăng lặng lẽ chiếu lên mặt Hàn Lệnh Thu, vết sẹo kéo từ thái dương xuống trông càng dữ tợn, phảng phất như bị xé toạc ra, trong đôi mắt đỏ như máu phản chiếu hình ảnh Đoạn Tư, ẩn chứa thù hận sâu đậm.

Thù hận.

Giống như bảy năm mà họ ở Thiên Tri Hiểu, vốn không quen biết, ngươi chết ta sống, không biết hận là gì, chỉ biết hận thôi.

Đoạn Tư ngồi xổm xuống, kéo vạt áo Hàn Lệnh Thu lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn ta, cười nói: “Hàn Lệnh Thu, ngươi tỉnh táo chút đi, ngươi mở to hai mắt nhìn cho rõ, ta là nguyên soái của ngươi, ngươi là tướng quân của ta! Bây giờ ta không rảnh dây dưa với ngươi, ngươi đứng lên, đi theo ta!”

Hàn Lệnh Thu giật mình, hắn ta lẩm bẩm lặp lại: “Nguyên soái… Tướng quân… Hàn Lệnh Thu…”

Hàn Lệnh Thu siết chặt nắm tay, hắn ta cúi đầu cắn răng, miệng phát ra rời rạc như than khóc, như bị quá khứ phi lý và trái ngược hoàn toàn của mình xé nát.

Nhận thấy có tiếng bước chân, Đoạn Tư lập tức đứng lên xoay người sang hướng khác thì thấy Lộ Đạt đã đi rồi lại quay về, hắn ta chậm rãi bước vào nhà giam, thần sắc phức tạp nhìn Đoạn Tư.

“Thập Thất, ngươi còn sống.” Dừng một chút, Lộ Đạt bổ sung: “Ngươi là Đoạn Tư, Đoạn soái của Đại Lương.”

Đoạn Tư im lặng một lát, quay đầu lại cười xán lạn: “Nhiều năm không gặp, đại tư tế đại nhân. Ta nói rồi, tốt nhất là chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau, hôm nay thật không khéo.”

Trong bóng đêm truyền đến âm thanh chầm chậm, phảng phất như bánh xe đang chuyển động, Đoạn Tư nắm chặt kiếm Phá Vọng, đảo mắt qua, xe lăn gỗ chậm rãi hiện ra từ trong bóng tối, tiến vào nơi ánh trăng chiếu tới. Trên xe lăn là người mặc áo đen, bên hông đeo xương đặc trưng của Hồ Khế và phụ kiện bạc. Ánh sáng chiếu lên mặt kẻ đó, là một khuôn mặt khoảng 60 tuổi chi chít nếp nhăn, nhưng vẫn có thể thấy được đường nét cương nghị và khí thế uy nghiêm, có điều đôi mắt chỉ còn lại vết sẹo màu đỏ tím, đầu tóc bạc trắng được thắt bện gọn gàng.

Đoạn Tư chậm rãi mở to hai mắt.

Ông ta chính là sư phụ Mục Nhĩ Đồ, người “phụ thân” sau năm bảy tuổi, trước lúc mười bốn tuổi của hắn.

Trong lúc nhất thời, hắn không biết mình đang ở đâu.

Hắn như nghe thấy tiếng rê.n rỉ của những cái cây bị đốt cháy, tiếng máu tươi phun ra ào ạt, tiếng đao kiếm va chạm leng keng, tiếng roi quất và xương gãy giòn vang từ quá khứ. Khóc thút thít, thét chói tai, có người kiệt sức khản giọng gào lên tuyệt đối không tha cho hắn, cho người đau khổ cầu xin hắn buông tha, còn có người đang nở nụ cười giả tạo.

Tiếng cười này vô cùng chói tai, hệt như bụi gai sắc nhọn mọc lên từ biển máu, đâm nát tất cả mọi người kể cả bản thân. Là ai cười?

Hình như là Thập Thất.

Là chính hắn.

Khi đó lão già tai thính mắt tinh trước mặt, mang theo vẻ mặt ngạo mạn mà bễ nghễ thiên hạ, cúi xuống nắm lấy đôi tay nhuốm đầy máu tươi của hắn nói con quả nhiên là thiên tài, là Thương Thần chúc phúc.

Con làm tốt lắm, không hổ là người ta nhìn trúng.

Đoạn Tư lui về sau hai bước, giữa vũng máu tanh tưởi biển thét núi gầm, thỉnh thoảng lão giả trước mặt này cũng sẽ lộ ra một chút ôn hoà khó hiểu.

Tây Vực tiến cống một ít trái cây, ngọt quá, chỉ có mấy đứa nhóc các con mới thích thứ này. Con cầm đi ăn đi.

Lại bị thương? Cho con nghỉ ngơi ba ngày. Thiên vị thì sao, nếu bọn họ đều giống con thì ta cũng sẽ thiên vị bọn họ.

Đôi mắt Đoạn Tư dần đỏ lên, sự điên cuồng bị hắn che giấu dần dần xuất hiện, hắn như con nhím xù lông, cười nói: “Sư phụ, lâu ngày không gặp. Chúc mừng ngài, rốt cuộc cũng mai phục được ta.”

Đây là người khiến người khác chán ghét và sợ hãi, luôn dùng thứ mà hắn sợ và ghét nhất để khen ngợi hắn, nhấn chìm hắn dưới vũng bùn trong một quãng thời gian dài.

Đây cũng là người dùng bàn tay khác nâng gáy hắn lên, để hắn trồi lên khỏi vũng bùn mà hít thở.

Lão già kia im lặng, giữa bọn họ có một khoảng cách dài hai trượng, chín năm, tình thầy trò sâu đậm, nỗi cừu hận chói mắt.

Ông ta hờ hững nói: “Ngươi cứu hắn ta một lần, còn tới cứu lần thứ hai. Vì sao?”

Đoạn Tư làm như nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Vì sao? Vì sao… Nguyên nhân có lẽ giống như năm đó ta không giết ngài, bởi vì thương hại.”

“Võ công của ngươi, bản lĩnh của ngươi đều là do ta dạy.”

“Ta giết mọi người cũng là ngài bảo ta giết.”

“Người cũng phân ba bảy loại, ngươi vì những tên đê tiện đó mà phản bội ta?”

Đoạn Tư cười rộ lên, hắn lắc đầu, ý thức được Mục Nhĩ Đồ không thể thấy hắn lắc đầu, hắn mới nói: “Sư phụ, chúng ta có sự khác nhau ăn sâu bén rễ từ trong xương cốt, chúng ta không có cách nào hiểu nhau đâu.”

Chuyện tới hiện giờ hắn mới đột nhiên hiểu ra, biết thứ mà hắn vẫn luôn trốn tránh là gì, lòng hắn luôn mong một cái kết cục là vĩnh viễn không gặp lại Mục Nhĩ Đồ.

Thù hận giữa bọn họ không có cách nào nói rõ, vậy nên hãy chôn giấu tất cả nỗi phẫn hận, thống khổ, cảm kích và phản bội không thể diễn tả được trong bóng ma sau lưng Thập Thất, vĩnh viễn biến mất trong bóng ma ấy, dùng cái chết làm kết quả cuối cùng.

Lúc hắn trốn đi đã biết trước người cứng rắn mà cao ngạo như sư phụ bị phản bội và mù loà sẽ không bao giờ rời khỏi sơn trang Thiên Tri Hiểu nữa, chôn giấu bộ dạng chật vật và suy sụp tinh thần của ông ta phía sau cái tên lẫy lừng. Hắn không ngờ đời này sẽ còn gặp lại ông ta.

“Người Hán thấp kém, không thể tin tưởng.” Thập Tứ nói. Hắn ta đứng sau lưng Mục Nhĩ Đồ, đẩy xe lăn cho Mục Nhĩ Đồ, đôi mắt cảnh giác như chim ưng nhìn Đoạn Tư.

Đoạn Tư cúi đầu cười cười, kéo Hàn Lệnh Thu trên mặt đất dậy, nói: “Nghe thấy chưa, ngươi còn không đi theo ta, còn muốn ở đây làm nô tài cả đời sao?”

Lộ Đạt lại nói với Hàn Lệnh Thu: “Một khi đã hiến thân cho Thương Thần thì đều là con dân của Thương Thần, ngươi là người Đan Chi. Ngươi không phải Hàn Lệnh Thu, cha mẹ ngươi đều là tín đồ trung thành với Thương Thần, bọn họ hiến ngươi cho Thiên Tri Hiểu, hy vọng ngươi có thể trổ hết tài năng làm việc cho Thương Thần. Cho đến hôm nay, cha mẹ ngươi vẫn ở Đan Chi mong ngóng ngươi trở về. Ngươi còn một người em gái nữa, ngươi còn nhớ không?”

Thập Tứ nói một câu thâm thuý: “Vốn dĩ ngươi mới là Thập Thất. Tên kia là kẻ phản giáo bụng dạ khó lường, hắn vốn không có tư cách tham gia Minh Thí. Hắn huỷ hoại cuộc đời ngươi, khiến ngươi và cha mẹ người thân ly tán, lầm đường lạc lối mà làm việc cho nước kẻ thù, người ngươi nên hận nhất là hắn. Hôm nay các ngươi đừng hòng chạy trốn.”

Hàn Lệnh Thu gần như điên cuồng hét lên, hắn ta thoát khỏi tay Đoạn Tư, giơ tay che mặt, run rẩy kịch liệt. Hắn ta đột nhiên đè Đoạn Tư lên tường, bóp chặt yết hầu hắn, hai mắt đỏ ngầu quát: “Vì sao, vì sao lúc trước ngươi không trực tiếp giết ta đi? Vì sao lại muốn cứu ta? Vì sao lại cứu ta?”

Đoạn Tư nhìn những người đứng quanh phòng giam. Lộ Đạt, Thập Tứ, Mục Nhĩ Đồ, Hàn Lệnh Thu và cả vô số binh linh đứng trong chỗ tối.

Một bầy lang sói bao vây.

“Thật không dám giấu giếm, bây giờ ta có hơi hối hận vì tới cứu ngươi đấy.” Đoạn Tư cười nói.