Edit: Ys
Đoạn Tư nói hắn không có danh tiếng lẫy lừng gì hiển nhiên là khiêm tốn quá mức.
“Đoạn Thuấn Tức sao? Ở trong triều ai mà không biết đến cái tên này?”
Viên minh châu trong tay Hạ Tư Mộ phát sáng, ánh trăng sáng tỏ, nàng khoác một cái áo choàng ngồi trên nóc nhà phủ Thái thú, một tay chống cằm một tay nâng hạt châu, nghe giọng nói từ trong truyền ra.
“Ba đời nhà họ Đoạn là hoàng thân quốc thích. Bà ngoại của Đoạn Thuấn Tức là trưởng công chúa tiền triều, chị gái của tiên hoàng, cha của hắn tuy đã cáo bệnh xin nghỉ nhưng cũng làm lên đến chức Lễ Bộ thượng thư. Nhà hắn là thế gia văn thần nổi danh, năm kia hắn đậu Bảng Nhãn vào triều làm quan, phải nói là tiền đồ vô lượng.”
Hạ Tư Mộ dựa vào mái nhà, ngẩng đầu nhìn trăng sáng hỏi: “Thế còn Bùi quốc công là ai?”
“Ồ, lão tổ tông ngài còn biết cả Bùi quốc công à. Hiện giờ triều đình chia làm hai phe tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, một phe là Đỗ Tương, phe còn lại là Bùi quốc công. Cha của Đoạn Thuấn Tức là tâm phúc của Đỗ Tương, hiển nhiên hắn cũng theo phe đó. Nay Thánh Thượng thích dùng người trẻ tuổi, Đỗ Tương tuổi tác đã cao, mà Đoạn Thuấn Tức có bối cảnh thâm hậu rất được Đỗ Tương tâm đắc, vì vậy bị xem như người đứng đầu tương lai mà bồi dưỡng.”
Thật không may hắn có một kẻ thù, là Trạng Nguyên cùng năm thi với hắn, giờ là gián nghị đại phu* Phương Tiên Dã. Phương Tiên Dã xuất thân nhà nghèo, vốn là môn khách của Bùi quốc công, đỗ Trạng Nguyên xong tất nhiên đầu quân cho Bùi quốc công, tiểu tử này thông minh mà tâm tư cũng cẩn mật, luôn tìm cách đàn áp Đoạn Thuấn Tức.”
Bấm vào để xem chú thích
“Lúc trước ở yến hội trung thu, Hoàng Thượng cao hứng kêu các nhân tài thảo luận binh pháp, Đoạn Thuấn Tức thắng Phương Tiên Dã, Hoàng Thượng rất tán thưởng. Kết qủa Bùi quốc công lập tức đứng lên nói Đoạn Thuấn Tức là một tướng tài, nên rèn luyện nhiều hơn. Hoàng Thượng đang lúc vui vẻ liền phong Đoạn Thuấn Tức làm nhất chức dực vệ(1).”
“Đoạn Thuấn Tức vốn là cấp sự trung của Môn hạ tỉnh(2), con đường bồi dưỡng làm người đứng đầu đang tốt đẹp tự dưng lại được thăng làm quan võ. Hắn xuất thân là quan văn, không có chút căn cơ nào ở trong quân đội, làm dực vệ khó tránh phạm lỗi, Phương Tiên Dã tìm đúng cơ hội, một lời buộc tội đá hắn khỏi kinh thành, đến đạp bạch quân làm trung lang tướng(3). Ai ngờ hắn vừa đến đạp bạch quân đã gặp ngoại xâm Hồ Khế, tướng quân đạp bạch quân chết trận, hắn liền nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, trở thành tướng quân đạp bạch quân.”
Bấm vào để xem chú thích
Hạ Tư Mộ xoa xoa huyệt thái dương, nói với viên minh châu trong tay: “Ta hiểu rồi, hắn là một tên quỷ xui xẻo tiếng tăm lẫy lừng ai ai cũng biết.”
Từ danh môn vọng tộc, được đề cử làm người đứng đầu rơi thẳng xuống làm tướng quân ở biên cương ăn bữa nay lo bữa mai, chẳng trách Mạnh Vãn kia như giẫm phải pháo, sống chết đòi bảo vệ bằng được Đoạn Thuấn Tức.
Hạ Tư Mộ nhìn phòng của Đoạn Tư cách đó không xa, dù đã muộn nhưng vẫn còn ánh đèn dầu leo lắt sáng, bóng người hắt lên cửa sổ, thẳng tắp như cây tùng.
“Chỉ là ta thấy tiểu tướng quân này chẳng phiền não gì, cả ngày cứ cười khanh khách, không hề oán hận tình cảnh của bản thân.” Hạ Tư Mộ chống cằm, thản nhiên nói: “Hắn thật sự là tính tình cởi mở, để mặc mọi thứ thuận theo tự nhiên sao? Ở chốn nhân gian này, không phải ai cũng một lòng khổ công dùi mài kinh sử thi đậu công danh, một lòng muốn làm Tể tướng sao?”
“Nếu có cơ hội thì ngay cả Hoàng Thượng cũng muốn, ha ha ha. Đoạn Thuấn Tức nổi danh hồn nhiên trong sáng, gặp người lúc nào cũng cười, chỉ là trong lòng hắn nghĩ gì, ai mà biết được? Hắn xuất thân gia thế hiển hách lại tài hoa hơn người, chẳng lẽ không nghĩ muốn được dưới một người trên vạn người hay sao?”
“A… Thật nhàm chán.”
Thế gian nhộn nhịp đều vì lợi ích, thiên hạ náo nhiệt đều hướng về tư lợi. Tiểu tướng quân này chẳng qua chỉ là một người phàm trần bình thường bị cuốn vào vòng xoáy danh vọng, cả cuộc đời bị đảo loạn lên lên xuống xuống.
Từng ngắm biển xanh, khó còn gì gọi là nước. Có thể nói nàng đã gặp qua người hào hoa, dịu dàng mà mạnh mẽ nhất thế gian này. Phá Vọng kiếm từng có người chủ nhân như vậy, sao lại có thể tạm chấp nhận kẻ phàm nhân như này?
Cùng lúc đó, Đoạn Tư đang ở trong phòng đọc quân báo hắt xì một cái, quan quân trong phòng lập tức nhìn Đoạn Tư, hỏi: “Hôm nay có tuyết lớn, tướng quân bị cảm lạnh rồi sao?”
Đoạn Tư lắc đầu, hắn buông quân báo xuống nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu trong chốc lát, sau đó nâng mắt nhìn về phía quan quân.
“Khánh Sinh, có bắt được người hành thích ta hôm nay không?”
Hạ Khánh Sinh xấu hổ ôm kiếm: “Vẫn chưa. Kẻ đó võ công cao cường, chạy trốn cực nhanh, chúng thần đã mất dấu hắn. Tướng quân đại nhân, sau này ngài ra ngoài tốt nhất là mang theo vệ binh, nếu không thì nguy hiểm lắm.”
Đoạn Tư ở Nam Đô có tiếng là không thích mang tuỳ tùng theo. Các công tử giống hắn ra ngoài đều mang theo ít nhất bốn năm gã sai vặt, duy chỉ có hắn trước nay vẫn một thân một mình.
Theo như hắn nói, trước đây hắn gặp phải toán cướp, những người hầu chăm sóc hắn mấy năm vất vả giúp hắn trốn thoát đều bị chúng giết sạch. Hắn vẫn luôn nhớ về người cũ nên không muốn tìm người hầu mới.
Những lời này truyền khắp Nam Đô khiến Đoạn Tư được gắn thêm một cái danh làm người trọng tình trọng nghĩa.
“Võ công cao cường… vị trí hắn chọn ẩn nấp ở lầu cao rất khó phát hiện, ở xa như vậy mà vẫn có thể nhắm vào ta, đúng là cao thủ.” Vì thế Đoạn Tư bỏ qua lời khuyên bảo Khánh Sinh, nhẹ giọng nói.
“Dù cho ngươi có ở bên cạnh ta, cũng chưa chắc có thể phát hiện ra thích khách.”
Đoạn Tư nhẹ cười.
Huống chi là một cô nương “bình thường” không biết võ công, nhỉ?
Trăng đã lên cao, Tiết Trầm Anh bị ác mộng làm cho thức giấc lại phát hiện Tiểu tiểu thư tỷ không có trong phòng, liền bưng giá cắm nến đi lại trong viện tìm kiếm, vẫn không tìm được.
Nó đứng tại chỗ rất lâu, hình ảnh trong ác mộng lại hiện lên. Trầm Anh dần hoảng sợ, bưng giá cắm nến đẩy cửa chạy ra đường, hét lớn: “Tiểu tiểu thư tỷ!”
Tiểu tiểu thư tỷ đi đâu rồi?
Có phải Tiểu tiểu thư tỷ ngại nó ăn nhiều cơm quá nên vứt bỏ nó không?
Mắt Trầm Anh ầng ậng nước, đường phố trước mắt nhoè đi. Nó nhớ đến mẹ và cha nó, cả những người thân đã mất, bọn họ đều biến mất sau khi nó ngủ dậy, không bao giờ trở về nữa, đây có phải là điềm báo trước không?
Những người nó không nhìn thấy sau khi mở mắt dậy, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.
Bởi vì hôm nay có tuyết rơi, mặt đất kết một tầng băng mỏng, Trầm Anh vừa khóc vừa đi, không cẩn thận té ngã.
Giá cắm nến rơi xuống đất, ngọn đèn dầu phụt một tiếng tắt ngúm, chỉ còn lại làn khói mờ ảo.
Ngay khi đèn vừa tắt, một giọng nữ dịu dàng vang lên mơ hồ không rõ.
“Con làm sao vậy? Sao lại khóc?”
Trầm Anh ngẩng đầu, trên con đường yên tĩnh tiêu điều, cách nó mười bước chân có một thiếu phụ mặc áo xanh đang đứng.
Những bông tuyết mãi mới ngừng giờ lại bắt đầu rơi, bà ta đứng ở chỗ tối, chỉ thấy được bóng dáng lả lướt của bà ta, bông tai phỉ thuý ngọc bích, ôm một cái bình lớn hoạ tiết những đứa trẻ chơi đùa màu đen trắng trong tay.
Trầm Anh lảo đảo đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh vắng lặng, hơi sợ hãi mà co quắp tại chỗ.
“Con tìm người.” Nó nhỏ giọng đáp.
Thiếu phụ kia bước tới một bước, chân đạp trên nền tuyết không hề phát ra tiếng động.
“Con đang tìm ai?”
Đến gần hơn một bước, lần này có thể thấy rõ đôi môi đỏ tươi của bà ta, khoé môi mang ý cười.
Trầm Anh do dự một chút, vẫn trả lời: “Con tìm… Hạ Tiểu Tiểu tiểu thư, bà có biết không?”
“Hạ Tiểu Tiểu? Ta biết rõ người này lắm, ta biết nàng đang ở đâu, mẹ đưa con đi tìm nàng nhé.” Thiếu phụ lại đến gần Trầm Anh thêm một bước.
Trầm Anh vô thức lùi một bước, nó như con thú hoang nhỏ, theo bản năng nhận thấy nguy hiểm. Nó ngơ ngác mà cẩn thận nói: “Mẹ ta đã qua đời lâu rồi, hơn nữa bà ấy không cao như ngươi, sao ngươi lại tự xưng là mẹ ta?”
Phụ nhân kia im lặng, ý cười nơi khoé môi dần tắt. Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn cơn gió lạnh thổi qua các lá cờ và biển hiệu trên đường phố, tạo thành âm thanh dữ tợn.
Phụ nhân kia lại tiến về phía trước, lần này bà ta bước hoàn toàn ra chỗ sáng. Lúc này Trầm Anh mới phát hiện đôi mắt bà ta đen hun hút, không hề có lòng trắng. Mà chiếc bình hoạ tiết những đứa trẻ trong tay bà ta loang lổ vết máu.
Đôi tay ôm chiếc bình nhuốm đầy máu tươi, từ lòng bàn tay dọc theo thân bình nhỏ từng giọt xuống đất.
Bốn phía yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy âm thanh những giọt máu chạm vào nền tuyết.
Bà ta như chẳng thấy có điều gì không ổn, chớp đôi mắt đen, ôn nhu cười rộ lên, dụ dỗ nói: “Bây giờ chưa phải, nhưng sắp phải rồi. Tới đây, mau tới đây với mẹ.”
Trầm Anh nghẹn họng trân trối nhìn thiếu phụ, sợ tới mức run bần bật.
Nó dựa theo bản năng khi sợ hãi muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng chân đã mềm nhũn không chịu nghe nó sai bảo. Tiết Trầm Anh chỉ có thể vô vọng hét lên: “Ngươi… Ngươi đừng qua đây! Ta muốn… Ta muốn tìm Tiểu tiểu thư tỷ! Tỷ ấy sẽ… Tỷ ấy sẽ làm ảo thuật!”
Ảo thuật rõ ràng chẳng thể xua đuổi tà ma, nhưng Trầm Anh chẳng biết nói gì đáng sợ hơn cả.
Phụ nhân mỉm cười đến gần Trầm Anh, nhưng đột nhiên bà ta nghe thấy tiếng hô và tiếng quạ bay trên mái nhà.
“Mạnh giáo uý, chính là bà ta! Kỳ kỳ quái quái! Đi lại ban đêm trái với giới nghiêm con làm vài huynh đệ của chúng ta bị thương!”
Nhóm binh lính tuần tra đường phố từ đường bên cạnh chạy đến, năm sáu người bao vây xung quanh Trầm Anh và phụ nhân, đi đầu chính là Mạnh Vãn.
Nàng ta quay đầu nhìn Trầm Anh, thầm nghĩ đây không phải em trai của Hạ Tiểu Tiểu sao? Sau đó lại ngoảnh đầu rút đao chĩa về phía người đàn bà quái dị.
Người đàn bà nọ đã dừng chân, lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Mạnh Vãn thấy đôi mắt đen thăm thẳm của bà ta, nàng ta chưa từng gặp phải chuyện kỳ lạ thế này, nắm chặt thanh đao: “Người đàn bà này có phải trúng tà rồi không?”
“Không muốn chết thì tránh ra! Để thằng nhỏ cho ta!” Người đàn bà này lộ ra vẻ mặt dữ tợn, gầm gừ như một con thú. Móng tay bà ta nhanh chóng dài ra, miệng há to để lộ hàm răng năng sắc nhọn.
Tay Mạnh Vãn run lên, không biết phải làm sao. Khi người đàn bà lao tới, nàng ta mới căng da đầu, giơ đao hét lớn: “Lão Từ, lão Vương, các ngươi mau mang đứa nhỏ đi!”
Một đạo ánh sáng loé lên, phụ nhân đột nhiên mở to hai mắt, há hốc mồm, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy vẻ khó tin, tất cả lệ khí đều biến thành sự sợ hãi. Ngay sau đó hai chân bà ta mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, răng nanh móng tay đều biết mất, phủ phục trên mặt đất run bần bật như con cừu non bị sói làm thịt.
Mạnh Vãn vẫn giữ nguyên tư thế giơ đao, ngơ ngác nhìn thiếu phụ quỳ dưới chân, không hiểu tại sao thái độ của bà ta lại thay đổi nhanh như thế.
“Tha… Tha cho ta đi…”
Thiếu phụ sợ hãi ú ớ, dập đầu liền hồi, dùng sức đập mạnh đầu xuống đất như không biết đau là gì.
“Ngươi rốt cuộc là…” Mạnh Vãn cảnh giác nhìn thiếu phụ, lời còn chưa dứt đã thấy một trận khói nhẹ thổi qua, thiếu phụ kia đã biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Khắp nơi yên tĩnh tựa như người đàn bà vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Mẹ ơi, bà ta quả nhiên là quỷ!” Binh tính phía sau nàng ta đều sửng sốt, có người sợ hãi hét to.
“Đúng là người Hồ Khế muốn tạo nghiệt mà, tàn sát nhiều dân trong thành như vậy, thì ra là muốn chiêu mấy thứ tà ma đến!” Những bình lính kia bàn luận sôi nổi.
Mạnh Vãn vẫn còn sợ hãi quay đầu lại, đang lúc muốn hỏi thăm tình hình của Trầm Anh thì vô tình nhìn thấy một bóng người ở cuối phố.
Người nọ khoác một chiếc áo lông hồng mềm mại, đội một chiếc mũ vành, mành sa đen rũ xuống quá vai phất phơ trong gió, không nhìn rõ mặt. Chỉ lặng lẽ đứng giữa gió tuyết, quanh thân phảng phất sự hắc ám và u tối. Cả người trên dưới chỉ có duy nhất một thứ có sức sống, chính là ánh sáng màu lam bên hông.
Kia là… mũ của Đoạn Tư.
Mạnh Vãn ngẩn người, nàng ta còn chưa lên tiếng hỏi, người kia đã đánh đòn phủ đầu khóc long trời lở đất, giống như một con rối, vừa khóc vừa xách váy chạy đến trước mặt Trầm Anh, ngồi xổm xuống vuốt ve gương mặt nhỏ của nó.
“Trầm Anh ơi là Trầm Anh! Đệ làm tỷ sợ muốn chết! Đệ không sao chứ? Tỷ tỷ bây giờ một thân một mình chỉ biết nương tựa vào đệ, đệ không thể xảy ra chuyện gì đâu!”
Trầm Anh bị nàng sờ liền nhào vào ngực nàng khóc lớn: “Hu hu hu, Tiểu tiểu thư tỷ, đệ ra đây để tìm tỷ mà! Sau đó gặp một người đàn bà kỳ quái, bà ta đáng sợ lắm!”
Gió thổi tung chiếc mạng sa đen, Mạnh Vãn nhìn hay tỷ đệ ôm nhau khóc này, mới xác định cô nương này là Hạ Tiểu Tiểu.
“Quái vật kia lúc nãy kiêu ngạo lắm mà, sao tự nhiên lại biến mất rồi?” Lão Từ trong đội tuần tra đêm nghi ngờ hỏi.
Không đợi Mạnh Vãn phân tích, Hạ Tư Mộ đã khóc ròng nói: “Nhất dịnh là Mạnh giáo uý anh minh thần võ, thứ tà ma kia bị khí thế của tỷ ấy làm hoảng sợ, không dám làm bừa, đành phải chạy trốn!”
Mạnh Vãn ngờ vực nhìn thanh đao trong tay mình, lại nhìn về hướng nữ quỷ kia biến mất, nghi vấn: “Thật thế à?”
Bọn lính được người khởi xướng, nhao nhao phụ hoạ.
“Nha đầu này nói không sai, đều là nữ nhân, ngài là nữ tướng bảo vệ quốc gia, bà ta lại là nữ quỷ hại người, con quỷ nào có mặt mũi đều phải tự thấy xấu hổ!”
Hạ Tư Mộ đứng dậy, cầm tay Trầm Anh lau nước mắt nói: “Cảm ơn Mạnh giáo uý đã cứu giúp hai tỷ đệ ta.”
Mạnh Vãn bỏ đao vào vỏ, nhíu mày nói: “Ngươi làm tỷ tỷ kiểu gì vậy, quá nửa đêm rồi còn để em trai một mình trên phố, không biết cấm đi lại ban đêm sao?”
Hạ Tư Mộ xoay xoay ngón tay một cách đáng thương.
Mạnh Vãn nhìn cô nương mong manh yếu đuối trước mặt, thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng, thầm nghĩ có lẽ vừa rồi căng thẳng quá nên mới nhìn lầm.
Lúc đó Hạ Tiểu Tiểu đứng ở cuối phố, khi gió thổi chiếc mạng sa tung bay, hình như nàng ta đã thấy một đôi mắt đen nhánh, giống hết nữ quỷ kia.
Chắc là ảo giác thôi.