Edit: Ys
Các vị tướng quân bắt đầu thảo luận sách lược tiến công U Châu, sau khi Đoạn Tư nói câu “toàn lực phối hợp, không cần phải nhiều lời nữa” thì thực sự ngậm miệng không nói thêm câu nào. Hắn cũng không tỏ ra không kiên nhẫn, mỉm cười nghiêm túc nghe các vị tướng quân nói, giống như một vị khách nhã nhặn ngồi nghe sách.
Hạ Tư Mộ nghĩ thầm, tiểu tướng quân này chắc chắn là đang kìm nén thứ gì đó xấu xa trong lòng.
“Nghe nói trong Đạp Bạch có một vị kỳ nhân, có thể nhìn hiện tượng thiên văn biết trước thời tiết, tinh chuẩn vô cùng. Ta thực tò mò, không biết Đoạn tướng quân có thể dẫn đến giới thiệu cho ta không?”
Không biết thảo luận đến đâu rồi, Thành Tiệp quân Doãn tướng quân đột nhiên chuyển đề tài đến trên người chiêm hầu Đạp Bạch “Hạ Tiểu Tiểu”.
Hạ Tư Mộ chống cằm đảo mắt nhìn Đoạn Tư, cười nhạt “Ồ?” một tiếng.
Đoạn Tư và nàng liếc nhau, nâng trà lên uống một ngụm, trấn tĩnh nói: “Doãn tướng quân có điều không biết, vị kỳ nhân này là Hạ cô nương, tuổi còn nhỏ tính tình yếu đuối, trải qua vụ tàn sát dân trong thành ở Lương Châu vốn đã bị kinh sợ. Khoảng thời gian trước chiến sự ở Phủ thành Sóc Châu lại thảm khốc, nàng bị doạ đến đổ bệnh đã lâu, đến nay vẫn không hiểu sao mà cứ hôn mê trên giường. Tướng quân uy phong lẫm liệt, tư thế oai hùng, ta sợ lại làm nàng kinh hãi, hại đến thân thể nàng.”
Ý đồ thọc gậy bánh xe của Doãn tướng quân vấp phải hòn đá ngay từ bước đầu, hắn ta đùa đáp: “Đối đầu với kẻ địch mạnh, Đoạn tướng quân có nhân tài như thế thì không nên giữ riêng. Thời tiết U Châu hay thay đổi, Thành Tiệp quân của ta làm tiên phong, cần một vị biết đoán gió mưa như vậy. Không biết Đoạn tướng quân có chịu từ bỏ thứ yêu thích mà đem vị cao nhân cho ta mượn không?”
Tần soái dường như muốn nói gì đó, Đoạn Tư đã giành trước lão ta, hào sảng nói như chém đinh chặt sắt: “Không chịu.”
Nụ cười trên mặt Doãn tướng quân tắt cũng không được mà không tắt cũng không xong.
Đoạn Tư buông chén trà xuống, giữ nguyên bộ dạng tươi cười nói: “Nhân sinh trên đời, tám chín phần mười là không cầu được thứ cần. Giống như lúc ta bị vây khốn ở Phủ thành Sóc Châu, cũng cần tiếp viện gấp rút, sao ngay cả một bóng người cũng không thấy? Hạ Tư Mộ là chiêm hầu của ta, ta ở đâu tất nhiên nàng phải ở đó.”
Một lời của hắn có ý ám chỉ, làm Tần soái hơi nheo mắt lại, Tần soái nói: “Đoạn tướng quân đây là oán ta không xuất binh cứu giúp sao?”
“Tần soái bị kẹt ở chiến trường Vũ Châu, không cách nào phân thân được, Đoạn mỗ hiểu chứ.” Đoạn Tư thản nhiên, không nhìn ra được nửa điểm oán hận nào.
Ánh mắt Tần soái dừng trên người Đoạn Tư một hồi lâu, sau đó từ từ quay đi, không tiếp tục đề tài này nữa, nói dăm ba câu liền chuyển đề tài sang hướng khác. Chuyện Doãn tướng quân muốn thọc gậy bánh xe xem như chạm phải một cây đinh, không nhắc thêm nữa.
Hạ Tư Mộ quay sợi dây chuyền đèn Quỷ Vương bên hông, liếc nhìn Doãn tướng quân rồi lại nhìn Đoạn Tư, cười nói: “Sao vậy, sợ ta ăn Doãn tướng quân à?”
Đoạn Tư lắc đầu, dùng giọng cực nhỏ nói: “Hắn lớn lên khó coi, sợ bẩn đôi mắt của ngươi.”
Hạ Tư Mộ tấm tắc hai tiếng, cười không nói lời nào.
Cuộc thảo luận về chiến lược kết thúc vào buổi trưa, các vị tướng quân đi dùng cơm.
Đoạn Tư không đóng góp chút gì rất khiêm nhường chờ các vị tướng quân ra khỏi doanh trướng rồi mới lễ nghĩa chu toàn mà hành lễ với Tần soái, dẫn theo tiểu nghĩa đệ của hắn rời khỏi doanh.
Tần soái nhìn bóng dáng đĩnh đạc thản nhiên của Đoạn Tư, đôi mắt già nua hàm chứa một tia cảm xúc phức tạp. Phó tướng của lão ta nói: “Lúc ấy chúng ta ở Vũ Châu thân còn khó bảo toàn, hắn lại âm thầm trách ngài. Ngài không so đo hiềm khích trước đây mà tỉ mỉ ghi lại chiến công của hắn trong chiến báo, không khỏi khách khí với hắn quá.”
Tần soái lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Đoạn gia có khả năng nghe ngóng, muốn trấn áp hắn cũng áp không được.”
Lão ta đưa Đoạn Tư vào Sóc Châu, vốn là muốn làm mồi câu, ấy vậy mà mồi câu lại nuốt mất con cá vào bụng. Thiếu niên ý cười đầy mặt này không nhìn thấu được, có lẽ đúng là kỳ tài.
Tuy là kỳ tài, nhưng đáng tiếc rằng bọn họ đứng trên hai chiến tuyến khác nhau, các thế lực sau lưng có nhiều mối thù hận, cuối cùng vẫn không thể dùng được.
Tần soái thở dài một tiếng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Lần đầu tiên Trầm Anh được đi theo Đoạn Tư trải nghiệm, hưng phấn bừng bừng. Nó chạy một mạch trở về thì đụng phải Hạ Tư Mộ đang ngáp đi ra, Trầm Anh ngẩng đầu reo lên: “Tiểu tiểu thư tỷ, tỷ lại mới tỉnh ngủ sao!”
Hạ Tư Mộ xoa đầu nói hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hôm nay đệ và tướng quân ca ca gặp nhiều tướng quân khác lắm, còn có nguyên soái nữa.”
“Không tồi, được mở rộng tầm mắt.”
Trầm Anh hơi buồn bực: “Bọn họ đều không thích tướng quân ca ca lắm.”
“Ừm, cũng có năng lực quan sát đấy.”
“Những tướng quân khác muốn mang tỷ đi, ca ca không cho. Đệ cảm thấy ca ca cũng thích tỷ, Tiểu tiểu thư tỷ, hai người là lưỡng tình tương duyệt á!” Trầm Anh kích động nói.
“…”
Lần này đổi lại thành Hạ Tư Mộ buồn bực nhìn Trầm Anh, nàng thấy với sở thích của đứa nhỏ này, nói không chừng tương lai sẽ đi làm bà mối.
Nàng lắc đầu nói: “Cái gì mà đệ cảm thấy, Đoạn Thuấn Tức là người rất giả tạo.”
Dừng một chút, nàng lại khẽ phì cười.
Nhưng cũng có thể, trên đời này không có người nào thật hơn hắn cả. Hắn nói hắn là Đoạn Tư, nguyện vọng của hắn là giành lại mười bảy châu ở bờ Bắc.
Những cái đó đều là sự thật.
Chỉ là hắn cố gắng hết sức sống sót ở Thiên Tri Hiểu, trốn về Đại Lương, thi đỗ Bảng Nhãn, vào Trung Thư Tỉnh, ra biên giới làm tướng, đánh tan quân địch, đi đến ngày hôm nay cũng chỉ giành lại được một Sóc Châu.
Còn mười sáu châu chờ hắn đi giành lại.
— “Còn một đoạn đường rất dài phải đi, nhưng ta đã… Rất mệt rồi.”
Hạ Tư Mộ nhớ sau khi Thập Ngũ chết, Đoạn Tư rốt cuộc mới ngưng cười điên loạn, cúi đầu nhẹ giọng nói là lời này.
Từ trước đến nay nàng cảm thấy một đời của phàm nhân chỉ trong nháy mắt, thế nhưng không biết vì sao, giờ phút này nàng lại thấy một đời của thiếu niên này thật dài, không có điểm cuối.
Buổi tối Hạ Tư Mộ đi thay thuốc cho tiểu tướng quân, người kết chú của nàng, xem thương thế của hắn hồi phục đến đâu rồi. Trong nháy mắt nàng thấy mình giống như đồ tể nuôi heo vậy, ngày nào cũng đi xem heo có mập hay không, tính toán xem khi nào có thể làm thịt ăn.
Tối nay heo con lại cười hì hì nói với vàng – ta cảm thấy có thể mổ ta được rồi.
Trên thực tế, Đoạn Tư là nói: “Đau quá, hay là bây giờ ngươi mượn xúc cảm của ta đi đi, người có thể vui vẻ còn ta được giải thoát.”
Hôm nay hắn mặc áo giáp ngồi cả buổi sáng, tuy áo giáp kia đã là áo giáp nhẹ, nhưng miệng vết thương trên người hắn vẫn chảy máu, chiếc áo lót màu trắng toàn là máu đen.
Lúc người này chém giết lung tung ở địch doanh, quyết đấu với Thập Ngũ, hắn rất giống ác quỷ không có cảm giác, giờ thì lại la đau oai oái.
Hạ Tư Mộ liếc hắn một cái, thờ ơ nói: “Đau đớn chính là cơ chế tự bảo vệ của người sống, không có đau đớn mới là nguy hiểm gấp bội.”
Đoạn Tư nằm trên giường mặc nàng thay thuốc cho vết thương sau lưng, tiếng cười từ gối đầu truyền xuống dưới, hắn quay đầu nói: “Nhìn tuổi của ngươi, lúc chết hẳn là còn rất trẻ, lại lớn hơn ta 400 tuổi, vậy là thành quỷ cũng hơn 300 năm, sao lại quen thuộc với mọi chuyện của người sống thế. Hơn nữa thủ pháp bôi thuốc của ngươi còn rất thành thạo – có điều ra tay nặng quá.”
Hạ Tư Mộ dừng tay một chút, sau đó đột nhiên siết chặt băng gạc, Đoạn Tư lập tức “Ai da” kêu đau.
“Nếu đã thừa sức lực thăm dò ta thế thì có vẻ cũng khôi phục khá tốt. Đêm nay cho ta mượn xúc cảm của ngươi được rồi đấy.” Hạ Tư Mộ nhàn nhạt nói.
Đoạn Tư quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt sáng ngời nhìn sâu vào đáy mắt nàng, hắn cười rộ lên: “Không phải ta thăm dò ngươi.”
“Ồ?”
“Là hiểu, ta muốn hiểu Hạ Tư Mộ.”
Hiểu?
Côn trùng chỉ sống vào hè làm sao hiểu băng tuyết là gì, phàm nhân sao có thể hiểu nàng được, lại vì sao mà phải hiểu nàng?
Hạ Tư Mộ nhìn đôi mắt trong veo của hắn, nói: “Đừng tưởng rằng ta đồng ý cho ngươi gọi ta Hạ Tư Mộ là đồng nghĩa với việc chúng ta dần thân thiết. Tiểu tướng quân, ngươi không cần hiểu ta, ngươi chỉ cần tồn tại cho tốt, cùng ta giao dịch là được.”
Đoạn Tư đối mắt với nàng một lát, hơi cong mắt cười cười, không phản bác, biểu tình kia không khác gì lúc hắn nói “Nhiều lời vô ích” trong quân doanh.
Mượn ngũ cảm cần phải dùng thân thể của mình, Hạ Tư Mộ ném thân thể “Hạ Tiểu Tiểu” trong phòng rồi quay lại phòng Đoạn Tư một lần nữa. Đoạn Tư đã sớm mặc một kiện áo đơn màu trắng, ngồi xếp bằng trên giường đợi nàng.
Trên đùi hắn còn có mấy tờ giấy viết thư, thấy Hạ Tư Mộ đến, hắn liền đốt mấy tờ giấy ấy đi, chỉ lờ mờ nhìn thấy hai chữ “Sự thành”.
Hạ Tư Mộ liếc nhìn giấy viết thư một cái rồi chuyển mắt sang Đoạn Tư. Đôi mắt đen của Đoạn Tư tràn ngập ánh nến, hắn mỉm cười vươn tay về phía nàng, năm ngón tay thon dài thoạt nhìn như tay người đọc sách.
“Nào.” Hắn nói.
Hắn trông còn gấp hơn cả nàng.
Hạ Tư Mộ nhìn hắn, minh châu bay từ trong lồng ngực nàng ra, chậm rãi đáp xuống lòng bàn tay Đoạn Tư.
Minh châu lành lạnh mang theo tử khí trên người nàng.
Năm ngón tay Đoạn Tư nắm chặt viên minh châu, bàn tay lạnh băng của Hạ Tư Mộ bao lấy minh châu, nàng nhắm mắt lại, đèn Quỷ Vương bên hông phát ra ánh sáng lập loè màu xanh.
Nhất thời, một ngọn gió không biết từ nơi nào ập tới bao trùm cả hai người, mái tóc dài và bộ diêu(*) màu bạc của Hạ Tư Mộ bay múa trong gió. Minh châu bắt đầu phát ra ánh sáng, lộ ra tầng tầng lớp lớp phù văn màu đỏ, những phù văn như bánh răng xoay tròn trong gió, mãi cho đến khi phù văn bay lên giữa không trung mới tách thành hai nửa dung nhập vào mi tâm Đoạn Tư và Hạ Tư Mộ.
Bộ diêu
Nơi mi tâm Hạ Tư Mộ xuất hiện một nốt ruồi màu đỏ, tựa như giọt máu rơi xuống nền tuyết trắng bệch, Đoạn Tư cũng như vậy.
Ánh sáng minh châu dần mờ đi, gió biến mất, thế giới trở lại yên tĩnh như bình thường. Hạ Tư Mộ chậm rãi mở mắt, đối diện với cái nhìn chăm chú của Đoạn Tư, đôi mắt hắn sâu thẳm như sao trời.
Hai người im lặng trong chốc lát, Hạ Tư Mộ đột ngột duỗi tay đẩy Đoạn Tư ngã xuống giường, minh châu lăn vào trong đệm giường, khuất bóng một nửa.
Đoạn Tư trợn mắt nhìn nàng, còn chưa nói gì thì nàng đã chạm vào mặt hắn, tinh tế vuốt ve làn da mỏng manh, ngón tay tái nhợt dường như bị nhiễm vài tia ấm áp.
Tóc nàng rũ lên người hắn, ánh mắt nóng rực chậm rãi thiêu đốt hắn, làm hắn quên mất những lời trêu chọc đang định nói.
“Da.” Hạ Tư Mộ hơi hé môi, lẩm bẩm nói.
Tay nàng mơn trớn dọc theo khuông mặt hắn, sau đó chuyển đến môi, cánh môi mỏng nhạt màu, khoé môi trời sinh đã hơi cong lên, hàm chứa ba phần ý cười, mềm mại ấm áp.
“Môi.”
Đầu ngón tay dừng trên môi trong giây lát rồi di chuyển đến sống mũi.
Ánh mắt nàng sáng quắc, nói: “Hô hấp.”
Sau đó tay nàng chậm rãi di chuyển xuống dưới, theo góc nghiêng mặt bóp chặt cái cổ gầy gầy của hắn. Đoạn Tư nhìn chăm chăm Hạ Tư Mộ không chớp mắt, thả lỏng toàn thân không phản kháng, tay nàng cũng không có ý định siết chặt.
“Mạch đập.”
Nàng như một đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy thế giới, nói ra tất cả những gì nàng cảm nhận được.
Vừa dứt lời, Hạ Tư Mộ đột nhiên cúi người ghé vào ngực Đoạn Tư, sườn mặt nàng dán vào mảnh áo đơn bạc của Đoạn Tư, cả người hắn nháy mắt trở nên căng thẳng.
Nàng lặng im không một tiếng động nằm trên ngực hắn, thời gian như ngưng đọng lại. Một lát sau, nàng nhẹ giọng cười rộ lên, ngước mắt nhìn hắn, khuôn mặt mỹ lệ đến kinh tâm động phách tràn đầy vui sướng.
“Tim đập.”
Mắt Đoạn Tư khẽ chuyển động, đúng lúc này Hạ Tư Mộ lại dựa sát vào hắn, nói ra từng chữ long trời lở đất.
“Cắn ta.”
Đoạn Tư ngẩn người, hắn nhìn chằm chằm biểu hiện của Hạ Tư Mộ, thấp giọng lặp lại: “Cắn ngươi?”
“Đúng, cắn cổ ta.” Hạ Tư Mộ nghiêng mặt qua, để lộ cần cổ thon dài tán nhợt, không chút để ý mà ra lệnh.
Gió từ cửa sổ len qua khe hở thổi vào phòng, làm cho ánh nến nhẹ lay động, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ không rõ chiếu lên cổ nàng.
Đoạn Tư im lặng chớp mắt một cái, sau đó ngẩng đầu, nửa thân trên lơ lửng giữa không trung. Hắn dùng một tay vuốt ve mái tóc dài sau đầu nàng, tay kia nâng mặt nàng lên, không khách khí há miệng cắn lên cổ nàng một cái.
Không có máu nhưng để lại vệt đỏ.
Hạ Tư Mộ không tránh né, chỉ bình tĩnh nhẹ giọng nói: “Đau.”
Tiếng đau này không có giọng điệu yếu đuối, nhưng lại đáng thương hơn cả khi nàng giả làm Hạ Tiểu Tiểu, phảng phất như vụn băng cực nhỏ từng chút một đâm vào lỗ tai Đoạn Tư.
Và cả trái tim.
Lông mi Đoạn Tư run rẩy.
Nàng hồn nhiên không phát hiện mà quay đầu về phía hắn, nghe tiếng hô hấp xa xa, nàng có chút mới lạ mà cười khẽ: “Hoá ra cảm giác trước khi chết của những người bị ta ăn là thế này.”
Thế gian lại có bộ mặt thần kỳ đến vậy.
Da, môi, hô hấp.
Nhẵn nhụi, mềm mại, ấm áp.
Mạch đập như chuông nhỏ, nhịp tim như tiếng trống. Rung động mà ấm áp, tinh tế mà tươi mát, nóng bỏng như máu sôi trào.
Đau đớn thực vi diệu, là sự hoà trộn giữa khó chịu và bất an, là mũi nhọn góc cạnh rõ rệt.
Mà khi hắn vuốt tóc nàng, gương mặt cọ vào cổ nàng, loại cảm giác khó nhịn cực nhỏ hoàn toàn khác với đau đớn là gì?
Tất cả những thứ này đều là tồn tại sao?
Đoạn Tư nhìn nàng thật sâu, hồn nhiên cười rộ lên, mi mắt cong cong nói: “Quỷ Vương điện hạ, Tư Mộ, hoan nghênh bước vào thế giới người sống.”