Bách Nguyệt

Chương 7




Kazama im lặng quan sát Kyubi, rồi thở dài bước gần đến cô ngồi xuống, nghiên đầu, mỉm cười.

“Có vẻ em không cảm thấy sợ tôi đúng không?”

“Cùng là giống loài của nhau, tại sao lại sợ?”

Kazama rất hài lòng với suy nghĩ của cô, anh lại tiếp tục quan sát cô kĩ hơn. Không ai nói cho anh biết quỷ lại có bộ dáng xinh đẹp đến thế, nếu anh không nhầm, quỷ dù đẹp đến mức nào cũng không có màu mắt xanh ngọc như nước biển thế kia, còn có… màu tóc cô gái này rất khác người, người màu cũng khác rất xa so với mọi người, cùng giống. Đây định nghĩa gì? Máu của cô gái này có thể khiến các loài quỷ khác mạnh lên, ngay cả máu của Chizuru cũng không bằng, và có… cô gái này có thể nắm được sức mạnh cao hơn bọn họ, cơ bản là dòng máu gốc thuần chủng. Kazama quan sát cô, Kyubi cũng không kiên nể nhìn người nam nhân này, có chút bảnh trai với ánh mắt nâu đỏ, mái tóc màu vàng, cơ bản nếu anh ta ở thời hiện đại sẽ là một nam thần giám đốc trong mắt chị em, chiếc mũi cao, bề môi đủ dày, khóe miệng như có như không nhếch lên một chút, trông anh ta không cười, cũng như cười. Tuy nhiên Kyubi cảm giác người này rất đơn giản, không phải chứ? Hay trình độ cô chưa đủ cáo để thấy được mặt thật của anh ta qua lớp mặt nạ? Cáo của anh ta không đủ trình với cô? Kyubi không rõ nữa, nhưng cô vẫn biết con ngươi suy nghĩ rất đơn giản, với hình ảnh dưới đáy mắt, và việc làm hoàn toàn giống nhau của Kazama, Kyubi chỉ biết duy nhất việc anh ta đang làm là trả ơn và duy trì nồi giống. Cũng không thể trách được, Kazama sinh ra thời loạn, quỷ bị phân ly và chạy trốn khắp nơi, một số khác quá yếu đuổi lại chết trong giao tranh, loài quỷ thích hòa bình, từ xưa con người cầu nguyện và tung thờ, còn bây giờ thay vì chuyện này con người phá đền và bắt đầu chiến tranh tán loạn. Gia tộc của Chizuru và Kyubi cũng vì vậy mà bị đuổi giết, và lưu lạc đến nơi này. Kyubi không ghét nam nhân này, cũng không hận hắn suy nghĩ những gì, nhưng duy nhất một điều cô không thích ở hắn chính là phục vụ cho quân đoàn Satsuma.

“Tại sao cô vẫn phục vụ cho kẻ thù của mình?”

Kazama lên tiếng sau khi không thể nhìn thấy những gì trong mắt cô gái nói diện mình nói ra, anh chán nản bỏ cuộc. Lúc này Kyubi mời dừng việc cười nhạo người nảy rồi nghiêm túc trả lời.

“Kẻ thù? Từ khi nào các người biết kẻ thù và ân nhân của mình?”

“Đó là sự thật. Shinsengumi cố gắng giết gia tộc chúng ta, thì Satsuma đã giang tay cứu lấy cuộc sống của chúng ta.”

“Cứu lấy? Giang tay? Kazama, anh khẳng định chắc chắn ân nhân của chúng ta là Satsuma?”

“Cô nói vậy ý gì? Ngược lại với cô, tại sao lại phục vụ cho kẻ địch của mình?”

Kyubi mỉm cười, lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ phục vụ cho bất cứ kẻ nào. Loài quỷ thật sự rất yếu ớt, chỉ một phần có đủ sức mạnh để giúp đỡ một số người. Kazama, tôi khuyên anh nên xem xét lại quá khứ trước khi kết luận kẻ nào là ân nhân hay thù của mình”

“Kyubi!”

Kyubi vừa dứt lời, phía xa vọng tới tiếng gọi của Chizuru, cô cũng đứng dậy, Kazama dừng câu chuyện ở đó nheo mắt nhìn bóng lưng của cô, lại nhìn sang thân cây gần đó, gằng giọng.

“Nghe lén chuyện thật bất lịch sự”

Một bóng người từ thân cây phía sau xuất hiện, bước dần ra ánh sáng, ánh mắt của anh hơi thâm trầm khó hiểu nhìn sang Kazama.

“Là kẻ làm việc cho Satsuma, thật to gan để ngươi đến đây”

“…Kệ đi!”

Kazama nhìn Saito, im lặng một chút, chợt suy nghĩ gì đó lại mỉm cười, đứng dậy phủi bụi trên quần áo, nhảy lên nóc nhà, quay lại nhìn Saito, nói chậm, thật chậm từng chữ một.

“Ta không biết tên ngươi nhỉ. Mà thôi, không cần biết đâu, dù sao mục đích ta đến đây đã hoàn thành rồi. Tạm biệt”

Kazama khác với thường ngày, không hiếu chiến, lại tính tình thay đổi thất thường, vì cuộc nói chuyện của Kyubi? Không, vì câu nói của cô, “xem lại quá khứ”. Không hiểu sao Kazama lại suy nghĩ về câu nói của cô gái này rất trọng yếu, ân nhân và kẻ thù? Chẳng lẽ lâu nay hắn nhìn sai người? Không đúng, Shinsengumi chính là kẻ đã đẩy gia tộc quỷ cao quý thành kẻ bại trận để truy lùng, anh đã tận mắt chứng kiến được, nhưng còn ân nhân? Lúc anh tỉnh là lúc nằm ở trên giường của doanh trại đội Satsuma, nếu là họ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng, nhưng đằng này, có điều gì đó rất lạ mà anh không đoán được. Kazama biến mất ngay sau quan sát một chút hành động của Saito, anh nhếch môi sau đó rời đi. Saito dừng việc phòng thủ, hạ kiếm,, nhìn sang nơi đứng của Kazama, nheo mắt. Anh có thể nghe tất cả những cuộc đối thoại của Kazam và Kyubi, nhưng anh không hiểu. Cùng giống loài? Con người? Loài quỷ? Loài quỷ bị đội quân Shinsengumi đuổi giết? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Saitou bất giác nắm chặt nắm đấm dưới tay áo, những móng tay hung hăng bấm mạnh vào da thịt, thật ra Kyubi là người như thế nào? Là ai, có phải gián điệp? Tại sao anh lại lo lắng cho cô gái này đến như vậy?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Tiếp theo đó, tình hình căng thẳng không ngừng xảy ra, với thiết bị tân tiến vũ khí hạn nặng, và kiếm. Shinsengumi không ngừng bị tổn thất nặng nề. Lần đầu tiên, Kyubi tham gia vào cuộc họp duy nhất của Shinsengumi, cũng là cuộc họp cuối cùng khi cô có mặt ở doanh trại này. Họ nhìn Kyubi với ánh mắt kì lạ, và cũng không thể mở lời.

“Thời đại này không còn là thời đại của kiếm và thương nữa.”

“Kyubi, cô…”

“Để tôi nói hết đã!”

“…”

Kondou định lên tiếng lại dừng lại, tiếp tục trầm mặt.

“Tất nhiên các người có thể tiếp tục dung kiếm, nhưng phải cộng them một vũ khí nữa. Súng!”

“Súng?”

‘Súng có lực bắn xa và sát thương lớn. Tuy nhiên sẽ cần đạn. Như con người cần lương thực. Khi đánh, đội quân chúng ta quá yếu về phương diện đánh xa, thứ nhất phải tập né đạn. Nhưng chuyện này sẽ không thể, đạn bị sung bắn ra tạo thành một lực đẩy xé gió, mắt thường không nhìn thấy được, vì vậy, không được tấn công trực diện. Như tầm nhìn của một con nai, sung sẽ bắn thẳng, đường thẳng mà đi, không thể vòng. Nếu muốn tấn công, các người cần duy nhất chính là lựa đường. Sử dụng kĩ năng của thú săn mồi mà ám sát giết địch.”

“Huh? Ừm…”

Kondou nghe cô nói cũng gật đầu, suy nghĩ rồi tán thành. Kyubi đứng dậy dùng bút long bắt đầu vẽ lên tường, từng chi tiết một và tiếp tục vẽ ra những hình thù kì lạ mà mọi người nhìn hoa mắt, chỉ chờ cô giải thích. Cuộc họp đó kéo dài nhất trong các cuộc họp, Shinsengumi cũng đã có nhiều them kinh nghiệm để tiếp tục giải thoát mình. Lần đó Kyubi cũng làm cho những ai khinh thường cô cũng bắt đầu cúi đầu bái phục. Tuy nhiên chỉ có duy nhất một người luôn nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Saitou, tuy anh không nói, nhưng ánh mắt của anh luôn dõi theo cô nhiều giờ liền khi cô xuất hiện, hoặc nằm trong tầm mắt của anh. Đến cuối cùng Kyubi không thể chịu nổi ánh mắt đó, đã ngã mũ chào thua và đến tìm anh hỏi cho ra lẽ. Cuối cùng câu trả lời nhận lại là

“Không có gì”

Về sau đó, Kyubi cũng lười hỏi lại, Saitou cũng bắt đầu điều đi nhiều việc hơn nên cô cũng xem như là giải thoát nhưng cô vẫn bị anh nhìn theo kiểu đó khi gặp mặt anh. Về phần những người trong doanh trại, Chizuru và những vị khác, lo bận bề trong công việc của mình, trà nước, và thức ăn, Kyubi thay phiên với Chizuru làm việc, và nấu nướng, đến giúp đỡ họ. Cô không thích phục vụ, nhưng Chizuru ở đây, cô cũng sẽ không biết đi dâu. Đi theo Chizuru đến đây cũng vì sợ cô chị gái này gặp chuyện không may, chạy theo chị cũng có nghĩa chăm sóc chị đủ chuyện, và đến doanh trại Shinsengumi này. Kyubi gặp được rất nhiều người, họ trao đổi với nhau bằng tình đồng đội chiến hữu, mà trước giờ cô không biết đến, cũng chưa từng hiểu qua thực sự. Và bây giờ, sau vài ngày nữa, Kyubi sẽ rời khỏi doanh trại, thanh kiếm huyết đang mời gọi cô đi theo nó, và cô cần nó để giải thích sự thật từ quá khứ, Chizuruu bây giờ sẽ có người chăm sóc, Kyubi dừng lại việc lo lắng cho người chị này, và tìm Kaoru. Người anh này cũng đã xa cách quá lâu rồi, tính tình thì hiền lành, yêu em gái hết mực, con đường của anh trai này lại chọn sai hướng, là cô em gái tốt, Kyubi sẽ giúp Kaoru tìm đúng đường của mình.

“Kyubi, cô đi với tôi chút được không?”

Kyubi xoay người nhìn bóng lưng Souji rồi vội vã đuổi theo, nhận biết cô đi không nhanh như mình, SOuji đã thả chậm tốc độ đối với cô, ánh mắt liếc nhìn cô một cái có chút phần ôn nhu lại mỉm cười đi tiếp. SOuji đưa Kyubi dạo quanh một vòng thị trấn nhỏ, rồi dừng lại dưới gốc liễu bên bờ sông khoang tay im lặng nhìn dòng nước. Kyubi lại đi bên cạnh anh im lặng, cô không hỏi cũng không lên tiếng, cô cũng biết các trận chiến khiến cho mọi nam nhân trong doanh trại rất mệt mỏi rồi, cùng anh đi dạo một chút xem như bầu bạn với anh trong bầu không khí này vậy. Trong khi cô nghĩ Souji sẽ im lặng ngắm cảnh cho đến đi về, thì SOuji xoay người nắm lấy tay cô mỉm cười, Kyubi giật mình ngẩn mặt nhìn sang lại chạm vào đôi mắt xanh lá của anh, cô bắt đầu lúng túng.

“À…Souji, anh có chuyện gì sao?”

“ĐÚng là có chuyện….”

“À…Có chuyện cứ nói, nhưng đầu tiên cứ buông tay tôi ra đã”

“Nhưng nắm tay cô tôi mới có cảm xúc nói chuyện…”

“À…”

Kyubi cúi đầu xoay người lại nhìn mặt nước không nói, SOuji im lặng nhìn cô gái này, lại nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô hơn, đúng anh có chuyện cần nói. Nhưng có lẽ không phải lúc này, cô còn quá ngại khi đến gần anh, cũng không có bất kì hành động nào biểu hiện rõ ràng, Souji lo lắng cô gái này sẽ chạy mất. Nhưng sau đó bắt đầu những sự kiện liên tục xảy ra, SOuji càng không còn cách nào thể hiện tình cảm của mình them lần nào nữa, và đến khi Kyubi rời đi, anh đã gần như bắt đầu tuyệt vọng hoàn toàn. Và ngày đó đến, bắt đầu đội quân Shinsengumi sử dụng công việc, nhận nhiệm vụ bảo vệ bảng thông báo, một nữ nhân giống Chizuru đã xuất hiện giải cứu cho đồng đội của mình, tuy để họ thoát nhưng đội quân cũng có một số tiền hậu hĩnh để đi lai rai vài bình rượu ngon, và Chizuru và Kyubi cũng bị dẫn đi theo. Tới quán, tuy mọi người ăn uống no say cùng mỹ nhân, Kyubi vẫn im lặng cảm nhận dòng máu chảy lưu loát trên người cô ta, giống thanh huyết kiếm mà cô tìm. NHưng nó dần nhạt đi và không thấy nữa.

“Chizuru đổi trang phục thành nữ đi!”

Một giọng nói vang lên làm Kyubi giật mình nhìn lại Chizuru bước ra với bộ váy kimono truyền thống và tram cài xinh đẹp được gắn trến mái tóc dài. Kyubi nhìn chị mình mỉm cười, cũng đã quá lâu rồi cô cũng không thấy chị mình mặc trang phục nữ nhân, không nghĩ lại là một tiểu mỹ nhân trong tương lai. ANh rể tương lai của cô cũng thật có khí phúc lớn rồi đây.

“Này này, Kyubi cũng là nữ mà. Thay luôn đi!”

Heisuke lên tiếng chỉ về phía Kyubi, khi dùng kế biện minh cho việc rót rượu tràn ly khi ngắm Chizuru. Kyubi nhìn cậu bạn lớn hơn mình một tuổi lại mỉm cười.

“Lúc trước mình thấy Heisuke khen trang phục nữ rất đẹp, cậu thử một lần làm nữ đi Heisuke!?”

“Gì chứ? Mình khen đẹp không phải là mình muốn mặt đâu, Kyubi, cậu bỏ đi khan trùm đó đi, rồi mặc trang phục nữ nhân vào xem nào!”

“Mình say rồi, mỉnh đi nghỉ đây!”

“Ơ, đùng trốn chứ!”

Kyubi vội vàng rời khỏi phòng ngay sau đó, chạy mất dạng, để mặc cho Heisuke ở trong phòng la hét như heo chọc tiết, Saitou lại nhìn bóng lưng cô im lặng, Souji lại nhấm nháp cốc trà của mình, anh đã lâu rồi không uống rượu vì Kyubi không cho anh uống bất cứ giọt nào nữa, tuy vậy cô lại cho anh một tách trà oải hương, bây giờ anh lại nghiện mùi trà này hơn cả rượu, nhưng mà: “Kyubi trang phục nữ nhân sẽ ra sao nhỉ?”. Thật sự anh rất chờ mong cô gái này xinh đẹp đến mức nào, với trang phục nam trang Kyubi thật sự rất bảnh trai, ra bên ngoài nhiều nữ nhân không biết còn si mơ xem cô là chồng tương lai nữa là.. Bây giờ lượng fan của cô còn nhiều hơn cả các anh nữa rồi, nghĩ lại cũng thật tủi thân. Sanan nhìn bóng cô chạy đi, anh cũng rời khỏi phòng đẩy cửa đi ra. Kyubi ngồi trên ghế lầu cao, nhìn ra ngoài phố phường, anh im lặng đến gần đứng bên cạnh cô, nhẹ cười.

“Heisuke tính tình nóng vội, em đừng để tâm.”

“Không phải tôi buồn, anh đừng lo”

Sanan im lặng nhìn cô một chút nữa, lại mỉm cười.

“Nếu có dịp nào đấy, anh dẫn em đi dạo phố”

“Huh? ĐƯợc sao?”

“Được, khi đó yên bình rồi, anh đưa em đi”

“Hứa đấy nhé!”

“ĐƯơng nhiên”

Sanan xoa đầu cô mỉm cười, Kyubi cũng cười rồi lại xoay đầu nhìn về phía xa xa chân trời tối mịch.