Kyubi rời khỏi phòng mình nhìn đến nhóm người ở Thủ Phủ với âu phục trên người. Cô không nghĩ ở trong trang phục kimono họ đã quá đẹp rồi, hiện tại mặc lên chiến bào của nam nhân, Kyubi có nên để nhóm người này ra ngoài đường không? Có thể điều kiện thiết yếu là họ không nên đi gần cô, và bất di bất dịch là nếu bị fan cuồng bắt cóc thì thủ phạm đi cứu họ không gọi cho cô để đòi tiền chuộc.
"Kyubi, cái này..."
Yamabagiri ngồi trên ghế sô pha, chật vật với cái cà vạt của mình. Kyubi chỉ thở dài xoay người đến giúp cậu thắc cà vạt. Hasebe nhìn đến Yamabagi nửa con mắt, ánh sáng qua đôi ngươi biểu thị lập lòe trên con ngươi vàng óng. Yamabagiri, nếu anh nhớ không nhầm đã từng mặc nam trang một lần, cái cách thắc cà vạt đơn giản đó anh không nghĩ cậu ta không biết, còn rất rành việc này là chuyện khác. Cách dụ dỗ lố lăn, nhưng vấn đề người con gái kia không phát hiện được.
"Kyubi...tôi..."
Ichigo e ngại gãi má mình, nhìn một chút chiếc cúc sơ mi bị tháo rớt ra bị bám đầy nước, Kyubi nhìn đến ánh mắt có chút bất ngờ.
"Sau căn biệt thự có một con suối, cậu vừa đi ra đó sao?"
"À...ừm.."
Ichigo gãi đầu nhẹ cười. Kyubi thở dài đứng dậy sau khi thắc giúp Yamabagiri cái cà vạt, cô xoay người vào phòng lấy cho Ichigo một bộ trang phục khác.
"Mọi người còn vướn gì nữa không?"
Kyubi nhìn căn phòng chứa chấp mấy nam nhân hại nước hại dân lại thở dài. Chủ nhân của bọn họ chính là một thời vang danh nam tử, nhưng đến khi kiếm hóa người lại có thể khuynh quốc đảo thành kiểu này là chuyện Kyubi không ngờ tới.
Với lại nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ thế giới của cô, Kyubi không hiểu Saniwa đột nhiên để cô làm đội trưởng có ý gì, còn có việc lại xuất hiện ở thế giới này đến trước một tháng...
"Kyubi, nơi này..làm sao em biết?"
Mikazuki sỏ tay vào bộ vest đen nhìn sang căn phòng. Kyubi dường như rất thành thục về không gian nơi này, ngay cả phòng nào nơi nào cũng là do Kyubi chỉ họ về từng chỗ ở, đồ của họ chính là Kyubi tìm lấy và đưa đến. Trước khi nhận nhiệm vụ này, Mikazuki nhìn thấy cô có biểu hiện vô cùng lạ, nhưng vì nhiều người Kyubi vẫn không thể mở miệng. Nhưng đến với thế giới hiện đại này, tại sao họ cảm thấy cô đã từng sống ở đây?
Kashuu đẩy tay Mikazuki, xoay người nắm lấy tay Kyubi.
"Sao rồi, không định để tôi có đồ sao?"
"Ở thế giới này, Mạc Phủ được đề cao, cậu mặc áo khoác của Mạc Phủ, mọi người cũng xem đó là điều rất bình thường"
Kyubi nói xong xoay người đi tìm thứ gì đó. Aoe từ trong phòng bếp đi ra, xoa xoa lấy mái tóc xanh lục của mình mỉm cười nhìn Kyubi.
"Tóc dài vướn víu..."
Kyubi mỉm cười xoay người lấy một dây buột tóc đem tóc anh buột lên, cô mỉm cười nhìn mọi người xung quanh.
"Thời gian này cách khoảng thời gian lịch sử đó khoảng 1 tháng, mọi người từ từ mà tiếp nhận với thế giới này đi. Nhưng đề phòng Thiết Toái Nha đánh úp bất ngờ"
"Ừm"
Khí thế của Kyubi, cô lần đầu tiên tỏ ra khí uy áp như vậy, đúng hơn là một quyền trưởng cấp cao. Yasusada nhìn cô gái đã một năm trôi qua không nhìn thấy, không một tin tức về cô. Cậu biết Kashuu cố ý đem thư của cậu giấu đi hoặc làm cách gì đó cậu ta ngoại phạm nhưng những bức thư Yasusada gửi tới cho Kyubi cô hoàn toàn không nhận lấy một bức, biểu hiện của cô quá rõ khi những chữ cậu viết trong bức thư một chữ cũng đủ ánh mắt cô nhìn lại với cậu có chút cảm tình hơn. Vấn đề là Yasusada giao thư nhầm người.
Kashuu nhìn đến bị ánh mắt Yasusada trừng tới lập tức xoay người đi.
- -- ------ ------
Nakigitsune xoa đầu con cáo, rồi từ từ tháo mặt nạ xuống. Đem hoa tai tháo ra, tựa người vào ghế xích đu nhìn trời.
"Khu vườn này tốt thật!"
"Cậu nhìn khu vườn này với vườn Thủ Phủ có cái gì khác nhau à?"
Con cáo nhếch mép cười khinh bỉ. Vì nơi này có người trong lòng mới khen tốt, ở Thủ Phủ ra ngoài vườn thôi cũng lười, nếu có chỉ ra thử ăn vài miếng không ai phát hiện lại chạy vào. Nakigitsune cậu đang lừa ai đây?
"..."
Kyubi ngồi trong vườn dùng kéo cắt chút nhiều loài hoa để cắm vào bình hoa bên trong nhà, một ngày, Kyubi rời khỏi căn biệt thự này một ngày để đi chọn đồ cho từng người một Thủ Phủ. Căn biệt thư này là nơi cô ở, nơi Kyubi tự tạo ra lúc còn nhỏ trên thế lực gia tộc, và sự hiện diện của nó dường như là bất khả xuất hiện trong hiểu biết của những người trong gia tộc. Kyubi từng nghĩ một ngày nào đó sẽ biến nơi này thành một ngôi nhà nhỏ để sống an ổn, không ganh đùa khi cô nhận được chức gia trưởng của tộc. Đáng tiếc ước nguyện chưa thành đã vỡ thành từng mảnh.
Saniwa chưa bao giờ biết đến căn biệt thự này đừng nói là chuyện mật khẩu có hay không. Nơi này chính là nơi bí mật nhất Kyubi luôn giữ, là nơi kho vũ khí khổng lồ của Kyubi vào nhiều năm trước, khi cô sống một kiếp người.
"Kyubi, hôm nay cô không nấu cơm?!"
"Xin lỗi, Ookurikara, tôi quên mất. Tôi đi nấu đây"
"Không cần, cô ngồi đó...tôi giúp..."
Ookurikara ngập ngừng trong từng câu nói, rồi xoay người đi nhanh chóng. Vành tai anh kịp ửng đỏ như bị phỏng khi anh xoay người đi. Kyubi nhìn bóng lưng anh, nằm dài trên ghế sô pha thiếp đi, thật sự cô mệt mỏi.
Trong giấc mơ, Kyubi nhìn thấy hai cái bóng một đen một trắng đang tiếng lại gần đây, chúng đi sát vào nhau từng bước một nhưng rất nhanh, thoát một cái chớp mắt bọn họ đã đứng trước mặt Kyubi hai khuôn mặt lập dị, họ cười hờ hờ nhìn cô.
"Chào,Kyubi lâu rồi gặp lại"
"Chào...đây là.."
Kyubi chỉ tay về phái nữ nhân với trang phục đen ngòm nhưng không giấu nổi từng đường nét cơ thể, khuôn mặt xinh xắn hiền hòa có vệt đen trên khóe mắt. Bạch vô thường nhìn ánh mắt Kyubi liền biết cô tò mò chuyện gì, liền mỉm cười.
"Nương tử tôi, là Bạch Phu nhân. Hôm nay ngày nghỉ tôi đưa nàng đi chơi!"
"..."
Kyubi lâu lắm rồi mới biết Bạch vô thường có vợ. Vậy lão hắc thì sao? Nàng không nghĩ để hai người này bị chia cắt thành một nữ nhân.
"Lão Hắc cũng dẫn thê hắn đi chơi rồi. Phu nhân nhà tôi cũng là Hắc vô thường đấy, bớt suy nghĩ bậy lại đi!"
"Ừm..."
Kyubi cô hơi choáng về chuyện này. Nhưng nó không phải trọng điểm của cô, vấn đề là.
"Các người đến đây khoe vợ?"
"Không, bọn này đến nhắn cho cô biết. Diêm Vương sẽ tạo một tình huống gửi cho cô để trở lại với thế giới của mình một cách đàng hoàng, nhưng chỉ được ở trong đó một khoảng thời gian ngắn. Sau khi cô giải quyết xong, Diêm Vương sẽ chuyển cô về thế giới chính cô cần đầu thai đến"
Kyubi nghe không hiểu,cô nghệch mặt ra là Bạch phu nhân tươi cười.
"Phu quân ta nói, cô cứ thưởng thức thế giới này đi, ý nguyện của cô được thực hiện, sau đó linh hồn thật sẽ về với thế giới thật."
"Vậy trước giờ tôi không thuộc thế giới nào?"
"Đúng vậy!"
Bạch phu nhân gật gật đầu. Bạch vô thường nhìn nương tử nhà mình tươi cười một chút lại xoay người rời đi.
Kyubi định hỏi thêm lập tức trước mặt cô liền tối sầm lại chen vào đó là những đóm đỏ lỏm chỏm, mùi tanh toát ra nồng nặc, trước mắt cô là hình ảnh gia tộc bị sát hại đến thảm thương, nhìn từng người từng người một rơi rớt từng miết da lộ sương trắng bên trong. Ánh mắt Kyubi co lại, tay chân cứng đơ không thể duy chuyển, khi cô nhận ra trước mặt cô cái dáng đứng giữa đống xác chất thành núi kia là một đứa bé nam, mái tóc vàng con ngươi đỏ long lanh nhìn về phía cô mỉm cười, môi mấp máy.
"Chị..."
Một cơn gió ùa qua, giọng nói trầm trầm kia chiềm vào không trung, gió cuốn đi mất. Kyubi không nghe một lời nào nữa, thằng bé đó bước từng bước đến gần Kyubi, đưa dao lên đâm thẳng xuống lồng ngực của mình. Kyubi hoảng sợ muốn cất giọng kêu gào, nhưng trong suốt quá trình đó, cơ thể như bị bùa chú định thân, cổ họng bị chèn ép, không thể mở lời, không thể cử động, ánh mắt xanh ngọc chỉ biết đứng trân nhìn đến bóng dáng đó dần nhòa trong đáy mắt.
"Không!!"
"Kyubi!"
Taroutachi ngồi bên cạnh ghế, đỡ lấy người Kyubi khi cô vừa bật dậy, nếu không đỡ lấy, Kyubi có thể rơi ngay xuống sàn đất cứng. Yagen lập tức đem khăn ướt đến lau mồ hôi giúp Kyubi, ánh mắt lo lắng nhìn cô.
"Sao vậy? Vừa ngủ một giấc lại gặp ác mộng sao?"
"...À, không. Cảm ơn tôi chỉ giật mình...."
Yagen nhìn Kyubi không muốn nói về vấn đề này liền không tra cứu, anh viện kế rời khỏi phòng để chuẩn bị các vũ khí mới cho trận chiến sắp tới nên rời đi. Kyubi nhìn Yagen, lại nhìn Taroutachi khó hiểu.
"Yagen sao vậy? Anh ta có chuyện gì sao?"
"Cậu ta thì có chuyện gì được chứ! Mau lên phòng của em thay đồ nghỉ một lát, cơm cũng sắp chính rồi"
Taroutachi xoa đầu Kyubi nhẹ cười, đẩy Kyubi đứng dậy lên phòng. Kyubi nhìn thấy Taroutachi không muốn nói cô đành không hỏi, nhưng thế giới này thì làm sao Yagen ra ngoài được, cậu ta biết đường không vậy? Hay gặp chiếc ô tô lại nói cái hộp chưa người như Saniwa vài ngày trước khi cô mới viễn chinh về, ông già đó đến phòng cô mượn sách nhìn đến chiếc ô tô trên màn ảnh lại gọi câu thuật ngữ lạ như vậy cũng khiến Kyubi đau đầu.
Đi xuyên qua nhà bếp, Kyubi nhìn Ookurikara đanh xào nấu món ăn, anh ta liếc nhìn cô một cái lại chăm chú vào món ăn của mình. Kyubi ít nói chuyện, trước còn là kiếm cô từng giao đấu với Ookurikara một lần, sau đó lại trở thành được người đời nói là kẻ đối đầu. Ookurikara là thanh kiếm rồng, chạm khắc trên người thanh kiếm là loài rồng dũng mãnh nhất, anh được người đời cho rằng đem thanh kiếm bỏ dưới gối thì sẽ trừ được tà ma, oán khí, bệnh tật. Kyubi lại là thanh kiếm...
Có thể vì vậy, Kyubi và anh chưa bao giờ nói chuyện với nhau, còn khó tin hơn Kyubi gặp Ookurikara lại tránh mặt, lẫn trốn. Lần đó gặp được anh ta đầu tiên trong Thủ Phủ, nhìn anh ta như muốn nhào lại chém chết cô vậy.. Kyubi cũng vì vậy mà tìm cách trốn khỏi tầm ngắm của Ookurikara, tránh những việc không an toàn cho tính mạng mình xảy ra.
"Cảm ơn"
Kyubi cúi đầu cảm ơn Ookurikara, động tác của anh lập tức khựng lại, khí áp xung quanh đột nhiên hạ xuống nghiêm trọng. Kyubi không biết tại sao lại như vậy. Cô chỉ biết điều duy nhất cô sợ chính là chủ nhân của khí áp lại là người đó. Lập túc Kyubi không suy nghĩ xoay người chạy thẳng lên phòng đóng cửa.
Taroutachi không kịp đuổi theo chỉ biết thở dài nhìn Ookurikara đứng trong bếp cùng với chào nóng đồ xào của mình.
"Ookurikara, cậu làm cô ấy sợ!"
"..."
"Dẹp ngay khí áp của cậu. Kyubi nghĩ đơn giản cảm ơn vì cậu vào bếp!"
"..."
Khí tức dần hạ xuống, Taroutachi cau mày.
"Còn một điều nữa...Kyubi là của tôi!"
"..." ảo tưởng?!