Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 17: Cắn




Tô Dĩ Trần nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Túc Nguyệt, muốn nhìn ra gì đó trong mắt cậu, nhưng anh chỉ nhìn thấy vẻ mê luyến trong ánh mắt ấy. Tô Dĩ Trần cau mày, thật ra anh còn chưa từng gặp qua người có kĩ năng diễn xuất giỏi hơn mình.

“Bùi Túc Nguyệt, nếu như cậu thích Cố Hàn Chu, thì không cần phải dùng cách này đối phó tôi.” Tô Dĩ Trần đẩy Bùi Túc Nguyệt ra, ánh mắt và giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Lời của cậu, một chữ tôi cũng không tin, còn nữa, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, rất ghê tởm.”

Anh quá lười để nói thêm một lời nào nữa với Bùi Túc Nguyệt.

Khi Tô Dĩ Trần đứng dậy, anh lại bị Bùi Túc Nguyệt nắm lấy cổ tay, đẩy anh ngã xuống ghế sofa. Bùi Túc Nguyệt nắm chặt lấy hai tay của Tô Dĩ Trần, giơ chúng lên trên đỉnh đầu, đôi mắt phượng đẹp đẽ của cậu chăm chú nhìn anh.

“Cậu đang làm cái gì vậy?”

Tô Dĩ Trần không thể cử động hai tay, hai chân của anh bắt đầu đá liên tục, lại bị một tay khác của Bùi Túc Nguyệt giữ lại.

Một giây sau. 

Tô Dĩ Trần cảm nhận được cổ mình bị người khác cắn một cái. Cơ thể anh run rẩy, tê dại, một dòng điện chạy dọc khắp toàn thân. Kéo theo một cơn đau nhói.

Anh trợn tròn mắt, Bùi Túc Nguyệt cắn anh, cắn anh!

Bas

“Tô Tô… đừng chán ghét em.” 

Cậu bắt đầu l.i.ế.m tai anh, cảm giác dính nhớp lan ra khắp người, giống như đang bị một con ch.ó to lớn l.i.ế.m láp. Tô Dĩ Trần lập tức giãy giụa kịch liệt.

Anh tìm ra sơ hở, đá Bùi Túc Nguyệt một cái, sau đó che lại vết cắn trên cổ, trong mắt là sự lạnh nhạt và chán ghét: “Bùi Túc Nguyệt, nếu cậu có bệnh về não thì mau đi khám đi.”

Bùi Túc Nguyệt từ từ đứng dậy, chăm chú nhìn Tô Dĩ Trần, cậu vươn đầu lưỡi l.i.ế.m bờ môi vẫn còn sót lại hơi thở của anh, nở nụ cười: “Tô Tô thực sự rất ngon.”

“Chết tiệt! Tên biến thái c.h.ế.t tiệt!”

Tô Dĩ Trần che cổ, chậm rãi đi lên tầng.

Lúc này.

Quản gia Ngô từ ngoài vườn chạy vào, lo lắng nhìn Bùi Túc Nguyệt, vội vàng lên tiếng hỏi: “Túc Túc thiếu gia... hai người vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Quản gia Ngô toát mồ hôi lạnh, không ai ở nhà họ Cố là không biết giữa Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt có quan hệ như thế nào. Sếp Cố vậy mà lại yên tâm để hai người này ở chung một mái nhà, tình định với nhau, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy*, có khi sẽ đánh nhau mất.

*Ám chỉ việc thường xuyên đụng mặt nhau

Tiếng động vừa rồi rất lớn, không biết hai người họ đã tranh cãi gì.

Chắc là tình định gặp nhau nên tức đến đỏ mắt.

Đôi mắt Tô Dĩ Trần đã đỏ hoe. Anh quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Bùi Túc Nguyệt, rồi nhìn sang phía quản gia Ngô, mỉm cười nói: “Không sao đâu, chỉ là đột nhiên trong nhà xuất hiện một con chó, không cẩn thận bị nó cắn một cái.”

Quản gia Ngô ngạc nhiên nói: “Chó? Đang yên đang lành, sao trong nhà lại có chó?”

Ông hoài nghi nhìn hai người.

Bùi Túc Nguyệt mỉm cười: “Không có chuyện gì đâu bác Ngô, quan hệ của chúng tôi rất tốt, không có gì đáng lo.”

“Vậy là tốt rồi...” Quản gia Ngô từ từ rời đi với vẻ mặt khó hiểu. Nhà họ Cố không nuôi chó, tại sao lại có chó trong nhà? 

Tô Dĩ Trần lạnh lùng liếc Bùi Túc Nguyệt.

Bùi Túc Nguyệt nhìn vào cổ Tô Dĩ Trần: “Có đau không? Em xin lỗi, lần sau em sẽ nhẹ nhàng hơn.”

“Không có lần sau đâu, tránh xa tôi ra.”

Tô Dĩ Trần nói xong lập tức đi lên lầu.

“A, Không còn lần sau nữa sao? Nhưng em vẫn muốn rất nhiều nữa.” Bùi Túc Nguyệt mỉm cười nhìn bóng dáng Tô Dĩ Trần rời đi.

Tô Dĩ Trần lên tầng, đứng trước gương kiểm tra miệng vết thương. 

Anh hít sâu một hơi, may là nó chỉ đỏ một mảng chứ không chảy máu.

Anh nghĩ đến hành động của Bùi Túc Nguyệt, không khỏi nhíu mày.

Rốt cuộc là Bùi Túc Nguyệt muốn làm cái quái gì vậy? Cậu làm nhục anh, đuổi anh đi, sau đó vui vẻ hạnh phúc bên cạnh Cố Hàn Chu sao?

Tô Dĩ Trần mím môi.

Lúc này, điện thoại sáng lên.

[Tô Tô, tại bữa tiệc của Bùi Túc Nguyệt, tôi đã cướp được dự án mà nhà họ Cố để mắt từ lâu. Hình như có người đang âm thầm giúp đỡ chúng ta, dự án lần này tôi lấy được rất dễ dàng. Ngoài ra, còn có nguồn tin cho biết, hôm nay, Tập đoàn Cố thị bị một thế lực nào đó tấn công. Họ hiện giờ bọn họ đang sứt đầu mẻ trán điều tra mọi chuyện, tôi đoán lần này nhà họ Cố gặp phiền phức lớn rồi.]

Tô Dĩ Trần hơi cau mày.

[Sẽ không có miếng bánh ngon nào từ trên trời rơi xuống đâu, cậu phải cẩn thận.]

[Tôi sẽ cẩn thận, anh yên tâm. Nếu đã thuận lợi lấy được dự án này, chúng ta nhất định có thể cạnh tranh với tập đoàn Cố thị.]

Sau khi trả lời Thẩm Nguyên, Tô Dĩ Trần đặt điện thoại xuống.

Anh nhìn vết cắn trong gương, tức giận đập mạnh xuống bàn.

Bùi Túc Nguyệt là chó sao? Thích l.i.ế.m thích cắn người như vậy.

Vào buổi chiều.

Cố Khinh Chu, Lục Minh Thần và mọi người đều đã trở về.

Tô Dĩ Trần mặc áo cao cổ đi ra, Cố Khinh Chu tinh mắt thấy anh mặc quần áo lạnh, cau mày nói: “Anh không thấy nóng à? Mùa hè mặc áo cao cổ?”

“Không nóng.” Tô Dĩ Trần liếc nhìn Bùi Túc Nguyệt một cái, lắc đầu nói.

“Sao anh còn chưa làm bữa tối, tôi sắp đói c.h.ế.t rồi đây.” Cố Khinh Chu lấy khăn lau mồ hôi, đá bàn, vênh váo ra lệnh.

Tô Dĩ Trần lập tức đi vào bếp.

Anh hít một hơi thật sâu. Bên ngoài, Cố Khinh Chu, Triệu Kỳ Căn, Lục Minh Thần đã chạy đi tắm.

Cửa phòng bếp từ từ mở ra.

Bàn tay đang rửa chén của Tô Dĩ Trần khựng lại.

Một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy eo anh. Bùi Túc Nguyệt tựa cằm lên vai Tô Dĩ Trần, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi vành tai anh.

Ánh mắt anh lạnh lùng, nói nhỏ: “Bùi Túc Nguyệt, đây là nhà họ Cố, đừng đi quá xa.”

Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Anh giận em sao?”

Tô Dĩ Trần đặt bát xuống, bàn tay dính nước tát mạnh vào mặt Bùi Túc Nguyệt. Lần này anh ra tay hơi nặng, khuôn mặt Bùi Túc Nguyệt đỏ bừng, in hằn năm ngón tay. Anh tức giận nói: “Cậu có thể tránh xa tôi ra được không?”

Bùi Túc Nguyệt chậm rãi liếc mắt nhìn sang, đôi mắt phượng đẹp đẽ chăm chú nhìn Tô Dĩ Trần, nói: “Tô Tô muốn em làm cái gì cũng được nhưng riêng cái này thì không thể.”

Tô Dĩ Trần vừa định nói gì đó.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Mẹ kiếp”.

Triệu Kỳ Căn và Cố Khinh Chu đứng ở cửa bếp, khuôn mặt kinh ngạc nhìn hai người họ, cùng với năm dấu tay trên mặt Bùi Túc Nguyệt.

“Tô Dĩ Trần, anh to gan thật đấy, dám đánh cả Túc Túc.” Ánh mắt Cố Khinh Chu giận dữ, cậu ta lao đến chuẩn bị đánh Tô Dĩ Trần.

Bùi Túc Nguyệt giữ chặt cổ tay Cố Khinh Chu, đứng chắn trước mặt Tô Dĩ Trần, chậm rãi nói: “Chuyện này không liên quan đến Tô Tô.”

“Túc Túc, anh xem mặt anh đỏ hết lên rồi kìa, anh ta đánh anh! Anh đừng cản em, hôm nay em phải đánh trả cho anh.” Cố Khinh Chu tức giận đến mức không nhịn được, quay lại gọi Triệu Kỳ Căn và Lục Minh Thần đến: “Còn đứng đấy làm gì? Mau đến đây giúp một tay.”

Lục Minh Thần và Triệu Kỳ Căn nhanh chóng chạy tới chặn Bùi Túc Nguyệt lại.

Ánh mắt Tô Dĩ Trần thờ ơ, lạnh lùng nhìn trò hề này, anh nhìn về phía Bùi Túc Nguyệt, hơi nhướng mày. Thật sự là một trà xanh cao cấp, kỹ năng rất tốt, khiến mấy tên này đều hăng hái đứng ra bảo vệ cậu.

“Đủ rồi!” Bùi Túc Nguyệt tức giận nói. Cậu có thể cảm nhận được Tô Tô đang thật sự tức giận

Cố Khinh Chu và những người khác còn chưa bao giờ nhìn thấy Bùi Túc Nguyệt nổi nóng như vậy, không khỏi ngẩn người.

Giọng Bùi Túc Nguyệt dịu đi: “Việc này thực sự là lỗi của tôi, không liên quan đến Tô Tô.”