Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 96




Qúy Kha mỉm cười nhìn An Trừng: “Xin lỗi, nếu cậu cứ cắt cổ tay như thế này, thì người chết trước chính là cậu.”

Sau đó, Qúy Kha liền rời đi.

Tên phóng viên cũng đã không thấy đâu, vì vậy Qúy Kha đóng cửa rồi đi xuống phía dưới.

Đúng là, sao cậu lại lo chuyện bao đồng nữa rồi.

Đến tối, Qúy Kha nhận được điện thoại của Phó Thời Văn.

“A Du, em tới thành phố A rồi sao?”

Chỗ của Phó Thời Văn có vẻ đang rất ồn ào, nhưng giọng nói của anh lại vô cùng rõ ràng, dễ nghe.

Có vẻ sau như sau khi biết Lâm Du không đến gặp cha mẹ của Vân Cẩm anh đã rất vui mừng.

“Đúng vậy.” Qúy Kha không còn giấu giếm nữa bởi cậu biết điều đó là không thể.

“A Du, đến nhà anh ăn Tết đi.” Phó Thời Văn nghe máy và nói.

"Ngày mai tôi sẽ đến chỗ Vân Cẩm.”

Đầu dây bên kia im lặng.
Lúc này, giọng nói của Lan phu nhân từ đầu dây bên kia truyền đến: "Thời Văn, có phải là Tiểu Du không? Mẹ sẽ nói vài lời muốn nói với thằng bé.”

“Mẹ, không cần.” Phó Thời Văn từ chối.

"Thời Văn, đừng lo lắng, mẹ đã lâu không gặp Tiểu Du, mẹ chỉ muốn nói vài lời với cậu ấy.”

“A Du, em có muốn nói chuyện với mẹ anh không?” Phó Thời Văn hỏi.

Qúy Kha do dự nhưng rồi cũng gật đầu: "Được."

Lan phu nhân bắt máy và nói: “Này, Tiểu Du, ta là mẹ của Thời Văn, bây giờ con ở đâu? Con có khỏe không?"

Giọng điệu của Lan phu nhân hết sức trìu mến.

Qúy Kha trong lúc nhất thời cảm thấy không quen.

Cậu mơ hồ nhớ rằng sau khi nghe tin Phó Thời Văn bị tai nạn xe, Lan phu nhân đã rất lạnh lùng, còn nói những lời thậm tệ với cậu, khi đó bà ấy thậm chí còn không thèm liếc nhìn cậu một lần.
"Phu nhân, con hiện đang ở thành phố A và đang sống rất tốt.”

"Ở thành phố A sao? Vậy hãy tới nhà ta ăn Tết. Gần đây ta đã học nấu ăn, cũng muốn trổ tài khéo léo. Tiểu Du con có thể niệm tình ta mà tới đây dùng bữa không?”

“Được rồi mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Phó Thời Văn cầm lấy điện thoại.

“A Du, ngày mai em tới chỗ Vân Cẩm đúng không? Để anh đưa em ra sân bay.”

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn gì chứ, đừng khách khí.”

“Nên nói vậy.” Quý Kha nói.

Phó Thời Văn ở bên kia điện thoại lại im lặng một lúc, lúc sau anh mới thấp giọng thì thầm một câu: “A Du, có thể đừng đi được không?”

“Tôi đã đồng ý với Vân Cẩm, cũng muốn qua bên đó ăn tết hơn nữa Nhuyễn Nhuyễn cũng đang ở đó.”

Điện thoại lại một lần nữa im lặng, Qúy Kha có thể nghe thấy tiếng trẻ con nô ầm ĩ đùa phát ra từ phía Phó Thời Văn.
“Vậy sáng mai anh đưa em đi.”

“Ừm..”

Qúy Kha tắt máy.

Sáng hôm sau, Quý Kha đã thu dọn hành lí xong.

“Dì Từ, con đi đây, dì phải chăm sóc thật tốt cho bản thân đó!”

Dì Từ cười hiền hậu: “Yên tâm đi tiểu Du, thân thể này của dì vẫn còn khỏe khoắn lắm.”

Phó Thời Văn gửi tin nhắn nói rằng anh đã tới bệnh viện.

Qúy Kha kéo va li xuống lầu.

“A Du---.”

Phó Thời Văn đã đứng đợi ở phía đối diện một lúc lâu.

Thời tiết hôm nay rất tốt, tuy là mùa đông nhưng ánh mặt trời tỏa ra rất ấm áp.

Qúy Kha ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời trên đầu qua những khe ngón tay, cậu kéo vali đến chỗ Phó Thời Văn, Phó Thời Văn cũng đi về phía cậu.

Qúy Kha nghĩ, sau Tết, cậu trở lại thành phố F. Nếu lúc đó Phó Thời Văn cũng ở thành phố F, thì cậu sẽ tha thứ cho Phó Thời Văn.

Đột nhiên, sắc mặt Phó Thời Văn thay đổi rõ rệt, anh ấy bất ngờ lao tới và đẩy Qúy Kha ra.

Trong khi Qúy Kha vẫn đang bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tiếng phanh gấp vang lên.

Cậu quay đầu lại và tận mắt nhìn thấy

Phó Thời Văn đã bị một chiếc xe ô tô màu đen đυ.ng trúng.

Qúy Kha sững sờ ngây ngốc, cảnh tượng này có vẻ khá quen thuộc.

Cậu nhìn Phó Thời Văn đang nằm trên mặt đất, cau mày: “Phó Thời Văn, không ai dùng một chiêu đến hai lần đâu.”

Lần trước, Phó Thời Văn đã nói dối cậu, cho nên lần này, Qúy Kha sẽ không để bị lừa nữa.

Thế nhưng lần này người trên mặt đất không hề có chút phản ứng gì với cậu.

Phó Thời Văn nằm trên mặt đất, máu đỏ chảy ra từ khóe miệng anh đặc biệt nổi bật trên làn da trắng.

Lúc này, cửa chiếc xe màu đen đυ.ng phải Phó Thời Văn mở ra, một bóng người mặc quần áo bệnh viện vội vàng bước xuống, vội vàng chạy đến.

Qúy Kha nhìn theo bóng lưng có phần quen thuộc, là An Trừng, đầu óc cậu lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Vừa rồi An Trừng lái xe, rõ ràng là hướng về phía cậu thế nhưng Phó Thời Văn đã cứu cậu.

Nhưng không phải tất cả những chuyện này đều quá tình cờ?

"Phó Thời Văn, anh lại đang muốn gạt tôi có đúng không?"

Vũng máu đỏ từ từ loang ra trên mặt đất.

Qúy Kha bước tới từng bước, chậm rãi ngồi xuống, run rẩy đưa những ngón tay ra phía trước.

Máu vẫn còn ấm, chưa đầy một phút trước, những giọt máu này vẫn còn chảy trong người Phó Thời Văn.

Qúy Kha nhìn vết máu trên tay cậu.

"Phó Thời Văn, đây là giả phải không? Đây là máu giả được lấy từ bệnh viện có đúng không?”


“Đừng giả vờ nữa, anh mau tỉnh lại cho tôi!”

Lông mi Phó Thời Văn khẽ run lên, tựa hồ muốn mở mắt ra, nhưng không thể, môi anh khẽ mấp máy, lại một ngụm máu chảy ra: “A Du….”

Qúy Kha ngây người nhìn Phó Thời Văn: "Phó Thời Văn, anh lại đang nói dối em đúng không?"

“A Du, anh xin lỗi, sau này.. anh sẽ không bao giờ lừa dối em nữa.”

Phó Thời Văn cố gắng nở một nụ cười, nhưng anh bây giờ đã không còn sức để mở mắt, dùng chút sức lực còn sót lại nhìn rõ người trước mặt rồi ghi nhớ thật sâu gương mặt ấy.

Những giọt nước mắt của Qúy Kha rơi lên trên mặt Phó Thời Văn.

Phó Thời Văn đã không còn sức để lau nước mắt cho Qúy Kha, anh nói: "Đừng khóc."

“A Du, Vân Cẩm không phải là người xứng đáng với em, em hãy tìm một người khác…”

Qúy Kha cười trong nước mắt, mắt cậu bây giờ đã nhòe đi.

“Phó Thời Văn, thực ra quan hệ giữa em và Vân Cẩm không phải như vậy.”

Quý Kha lau đi những giọt nước mắt, lúc này cậu mới phát hiện ra rằng hai mắt Phó Thời Văn đã nhắm nghiền từ lúc nào.

Quý Kha run rẩy đưa tay lên mũi Phó Thời Văn, hơi thở của anh ấy rất yếu ớt.

Các bác sĩ và y tá bước từ khỏi bệnh viện, họ đặt Phó Thời Văn lên cáng và đưa anh vào phòng cấp cứu.

Lan phu nhận vội vàng chạy đến, khi thấy Qúy Kha đứng trước cửa phòng cấp cứu, bà ngồi cạnh Qúy Kha, nước mắt lưng tròng, lấy tay che mặt.

“Đại sư nói con trai ta trong năm nay sẽ gặp một đại hạn, nhưng cả một năm bình an vô sự, nào ngờ chỉ còn một ngày cuối cũng không thể qua được.”

Qúy Kha nhìn chằm chằm vào đèn báo bên ngoài phòng cấp cứu, đôi mắt cậu đỏ hoe.

Cậu không biết làm cách nào để an ủi người mẹ đang đau lòng mà khóc rất nhiều này.

Ca phẫu thuật của Phó Thời Văn diễn ra trong vài giờ, Qúy Kha và Lan phu nhân cũng ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi từng giây từng phút.

Cuối cùng, đèn trong phòng phẫu thuật cũng tắt, cửa mở, bác sĩ bước ra.

"Nếu bệnh nhân đến sáng mai mà không thể tỉnh dậy, thì anh ấy có thể sẽ không bao giờ có thể tỉnh dậy được nữa.”

"Không bao giờ tỉnh dậy có nghĩa là gì?"

"Có nghĩa là anh ấy vĩnh viễn không thể tỉnh dậy, trở thành người thực vật."

Lan phu nhân không chịu được cú sốc đó mà ngất đi.

Qúy Kha nhìn Phó Thời Văn đang nằm trên giường bệnh, liệu Phó Thời Văn có trở thành người thực vật không?

Qúy Kha thực sự rất hoảng sợ

Cậu chưa bao giờ nghĩ Phó Thời Văn sẽ như thế nào nếu trở thành một người thực vật.

"Anh ấy sẽ tỉnh lại."

Qúy Kha nhìn vào gương mặt Phó Thời Văn, chắc chắn khẳng định.

Vào đêm giao thừa, Qúy Kha và Lan phu nhân ngồi trước giường bệnh của Phó Thời Văn.

Pháo hoa ngoài cửa sổ hiện lên rực rỡ.

Lan phu nhân kể về tuổi thơ của Phó Thời Văn.

"Thời Văn khi còn nhỏ rất nghịch ngợm. Khi thằng bé này lên 7 tuổi, mấy người bọn ta vẫn trong cùng một căn nhà. Thằng bé này cùng với Lâm Chi Đạo nghịch ngợm ném pháo hoa cùng khí me-tan xuống nắp giếng rồi châm lửa lên, nắp giếng phát nổ ở phía xa, nhưng rất may là cả hai đứa đều không sao cả.”

Lan phu nhân nhìn Phó Thời Văn trên giường với gương mặt phờ phạc.

Cũng có một khoảng thời gian tình cảm của Lan phu nhân và cha Phó Thời Văn rất tốt.

Cha của Phó Thời Văn là con trai thứ ba của gia đình họ Phó. Ông rất đẹp trai và cao ráo. Trên đời này có cô gái nào lại không thích đàn ông đẹp trai? Bà ấy đã những lời nói hài hước của ông ấy làm cho mềm lòng rồi sẵn lòng theo ông ấy về nhà làm vợ.

Sau khi kết hôn được một năm, Lan phu nhân mang thai Phó Thời Văn, cha của Phó Thời Văn đối xử và chăm sóc bà ấy rất tỉ mỉ.

Ban đầu bà ấy nghĩ rằng gia đình ba người bọn họ có thể sống hòa thuận mãi mãi.

Nhưng lại không nghĩ tới, cha anh là người vô lương tâm, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Lan phu nhân là người mạnh mẽ, bà quyết định ly hôn với bố của Phó Thời Văn, nhưng việc ly hôn là không phải là loại chuyện tốt đẹp gì, không chỉ gia đình họ Phó không cho phép mà ngay cả bố mẹ của bà cũng không ủng hộ.

Vì vậy, khi Phó Thời Văn còn rất nhỏ, Lan phu nhân vì thất vọng với gia đình nên đã tập trung vào công việc và ném Phó Thời Văn cho bà nội, dù sự nghiệp của bà ấy phát triển rất thăng hoa nhưng bà vô tình đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của Phó Thời Văn.