“Phó Thời Văn, anh muốn làm gì?”
Phó Thời Văn cười nói: “Để cảm ơn cho bữa ăn hôm qua, hôm nay anh chờ em tan làm rồi đưa em về nhà.”
Anh đưa bó hoa hồng trên tay cho Qúy Kha, đôi mắt đen láy nhìn Qúy Kha chứa đầy sự dịu dàng và trìu mến: “A Du, anh xin lỗi vì xưa nay chưa từng tặng hoa cho em. Từ giờ anh sẽ bù đắp cho em.”
Qúy Kha nhìn đóa hồng trên tay Phó Thời Văn, nhưng không nhận lấy.
“Phó Thời Văn, tôi đã có bạn trai, anh cũng biết điều đó mà, phải không?”
Phó Thời Văn chớp mắt: “A Du, anh chỉ muốn làm bạn với em.”
Còn có chuyện tặng hoa hồng cho một người bạn nữa sao? Qủy mới tin.
Qúy Kha không nhận, Phó Thời Văn mỉm cười đặt hoa lên bàn Qúy Kha, tò mò nhìn sang trái rồi lại nhìn sang văn phòng của Qúy Kha .
Anh bước đến ghế của Qúy Kha và ngồi xuống: “A Du, lần đầu tiên anh đến chỗ làm của em, không biết bộ dạng khi làm việc chăm chỉ của em trông như thế nào nhỉ? Chắc hẳn là rất đáng yêu.”
Qúy Kha cau mày: “Phó Thời Văn, tôi vẫn chưa tan làm.”
Phó Thời Văn nhướng mày, đứng dậy di chuyển đến ghế sô pha: “Em cứ tiếp tục làm việc, tôi sẽ không quấy rầy.”
Qúy Kha ngồi trở lại ghế, hy vọng rằng không ai nhìn thấy Phó Thời Văn bước vào văn phòng của cậu.
Cậu không muốn trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người trong giờ giải lao ở công ty.
Tiền Vũ đã gửi một tài liệu vào chiều nay, đến khi trời đã gần tối Qúy Kha mới xem xét xong.
Cậu vươn vai liền thấy Phó Thời Văn đang ngồi trên ghế sô pha.
“Tại sao anh vẫn còn ở đây?”
Phó Thời Văn chống tay lên cằm: “A Du, người ta nói rằng chỉ khi đàn ông chăm chỉ mới đẹp trai, câu này thật đúng.”
Khi nhìn Qúy Kha làm việc chăm chỉ, suy nghĩ duy nhất của anh là cởi bỏ bộ đồ trên người Qúy Kha ra rồi trực tiếp ấn cậu lên bàn làm việc.
Vai Qúy Kha có hơi mỏi, cậu xoa xoa cánh tay và khuỷu tay, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi về nhà.
Lúc này, Phó Thời Văn đi vòng ra phía sau Qúy Kha, nhỏ giọng nói: “A Du, anh bóp vai giúp em.”
Những ngón tay mảnh khảnh ấn lên vai Qúy Kha .
Qúy Kha nghiêng đầu nhìn Phó Thời Văn đầy nghi ngờ: “Anh làm được chứ?”
Qúy Kha hoàn toàn không tin rằng Phó Thời Văn là người sẽ đi hầu hạ người khác như thế này.
“A Du, đừng coi thường anh.”
Phó Thời Văn ấn ngón tay lên vai Qúy Kha , ngón tay mảnh khảnh di chuyển từ vai xuống gáy cậu, lực ấn không mạnh không nhẹ, độ thoải mái vừa phải, ngay cả huyệt đạo sau tai cũng được anh ấy quan tâm hết mực.
Qúy Kha ngồi trên ghế, thoải mái đến nỗi nổi da gà mà đứng lên.
“Thế nào, có thoải mái không?” Phó Thời Văn hỏi.
Hai tai của Qúy Kha đã có chút đỏ lên: “Không có gì chỉ là không ngờ Phó tổng lại làm ra chuyện như vậy.”
“Vậy có tốt không?”
Phó Thời Văn cười nhẹ, những đầu ngón tay từ từ chạm vào lưng Qúy Kha .
Xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, Qúy Kha có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nơi đầu ngón tay của Phó Thời Văn, như thể đó là những quả cầu lửa, nhảy qua nhảy lại trên lưng cậu.
“Thoải mái không?”
Lần này Phó Thời Văn tươi cười hỏi, dùng lực ở tay mạnh hơn.
Qúy Kha khẽ khịt mũi: “Còn có thể.”
“A Du.” Phó Thời Văn cúi xuống và nói nhỏ vào tai Qúy Kha : “Cơ thể của em đang phản bội lại những lời em nói đó.”
Qúy Kha liếc nhìn xuống và nhắm mắt lại.
“Được rồi, anh đừng ấn nữa.”
“Thật sao? Nhưng anh lại nghĩ em dường như vẫn muốn tiếp tục?”
Qúy Kha nhận thấy bàn tay chạm tới dưới lớp áo sơ mi, khuôn mặt cậu gần như phát hỏa: “Phó Thời Văn, anh dừng tay lại!”
“A Du, anh sẽ giúp em xoa bóp những chỗ khác.”
Phó Thời Văn không dừng, ngược lại, anh còn dùng lực mạnh hơn, anh khéo léo dùng ngón tay tháo từng chiếc cúc quần trên người Qúy Kha .
Qúy Kha vừa định đứng dậy thì có tiếng gõ cửa.
“Qúy tổng, tôi có thể vào không?”
Phó Thời Văn nhân cơ hội ngồi thụp xuống, thế nhưng dáng người cao lớn của anh ấy gần như không chen vào dưới bàn làm việc được.
Qúy Kha mở to mắt: “Phó Thời Văn, anh muốn làm gì?”
Phó Thời Văn khẽ nhếch miệng, đặt ngón tay trắng trẻo và mảnh mai lên môi: “Suỵt, đừng để người khác phát hiện.”
“Anh mau ra ngoài đi!” Qúy Kha hơi hoảng khi nhận thức được Phó Thời Văn định làm gì. Phó Thời Văn thật vô liêm sỉ. Đây là phòng làm việc của cậu ấy!
“Qúy tổng, anh có ở bên trong không?”
Người mở cửa là Tiểu Lí, trưởng phòng văn án: “Qúy tổng, bây giờ anh có thời gian không?”
Gương mặt đỏ bừng hết sức không tự nhiên, Qúy Kha hai tay chống lên cái bàn, giống như đang cố gắng hết sức chịu đựng điều gì đó, cậu bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Có chuyện gì sao?”
“Qúy tổng, tuần sau tôi sẽ về quê tổ chức đám cưới cho nên tôi muốn xin nghỉ phép vài ngày. Đây là giấy xin nghỉ phép của tôi. Mời anh xem qua.”
Tiểu Lí lễ phép đưa đơn xin nghỉ phép cho Qúy Kha .
Qúy Kha ho khan, giọng nói kìm nén, thở dốc: “Để lên bàn đi, ngày mai tôi sẽ giao cho cậu.”
“Dạ được, cảm ơn Qúy tổng.”
Tiểu Lý không khỏi liếc nhìn Qúy Kha: “Qúy tổng, anh cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao?”
“A… không!” Giọng điệu của Qúy Kha tăng lên hai độ, cậu cưỡng chế chống bàn: “Không còn việc gì thì cậu đi ra ngoài đi.”
“Qúy tổng, mặt anh hơi đỏ, anh bị cảm sao? Tôi có một ít thuốc cảm ở đây. Để tôi lấy cho anh một gói nhé?”
Qúy Kha nắm chặt tay thành nắm đấm, cố gắng bình thường hóa giọng nói mềm mại của cậu một chút.
“Không cần, đi ra ngoài.”
Tiểu Lí nhìn Qúy Kha, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
“Qúy tổng, vậy tôi đi ra ngoài trước.”
“Đóng cửa lại giúp tôi.”
“Vâng.”
Tiểu Lí cuối cùng cũng đi ra ngoài, Qúy Kha trừng mắt nhìn người đang nghịch ngợm phía dưới.
“Phó Thời Văn, anh!”
Phó Thời Văn mỉm cười khẽ liếʍ môi, trông giống như một kẻ bất lương chuyên mê hoặc người khác rồi hút lấy linh hồn của họ.
“A Du, đưa khăn giấy cho anh, cảm ơn.”
Sắc mặt Qúy Kha đỏ bừng, nghiến răng rút một tờ giấy cho Phó Thời Văn: “Ra ngoài ngay lập tức!”
“Được.” Phó Thời Văn bước ra từ gầm bàn.
Phó Thời Văn đầu tóc hơi bù xù, môi đỏ mọng, răng trắng, dưới ánh đèn toát lên một vẻ đẹp khác lạ.
“A Du, thoải mái chứ?”
Qúy Kha trừng mắt nhìn anh, không muốn mở miệng, cậu sắp xếp thu dọn bàn làm việc xong rồi đứng dậy.
Phó Thời Văn theo sau.
“A Du, em giận à?”
“Tôi không, Phó tổng, sau này xin anh đừng đến nơi làm việc của tôi nữa.”
Qúy Kha thẹn quá hóa giận.
Cậu dừng bước và quay lại nhìn Phó Thời Văn: “Không đúng, sau này xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi, cảm ơn!”
Nhìn Qúy Kha lúc này giống như một cái thùng nổ đã được châm lửa, Phó Thời Văn nhận ra rằng có vẻ như anh đã làm hơi quá đáng.
Phó Thời Văn bước đến gần Qúy Kha, giọng điệu dịu dàng nịnh nọt: “A Du, nếu em không thích thì sau này anh sẽ không làm như vậy nữa. Đừng tức giận, được không?”
Qúy Kha lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Phó Thời Văn mặt mày chua xót nói: “A Du, anh sai rồi, em có thể đừng tức giận được không?”
Qúy Kha nhìn Phó Thời Văn chằm chằm: “Đừng cản đường.”
Phó Thời Văn lùi lại phía sau: “Được, được, miễn là đừng tức giận, tức giận không tốt sẽ ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe.”
“Nhưng.” Phó Thời Văn dùng đầu liếʍ nhẹ môi: “A Du, em thực sự không cảm thấy thoải mái sao?”
Qúy Kha mở to mắt, nét đỏ bừng trên gương mặt vẫn chưa biến mất, hơi thở gấp gáp và hổn hển.
“Phó tổng, đây là anh nói muốn làm bạn với tôi?”
Bạn bè có thể làm những việc này với nhau sao?
Gương mặt của Phó Thời Văn cởi mở: “Khi một người bạn không thể tự giúp đỡ bản thân thì bạn bè đến giúp đỡ nhau chẳng phải là chuyện bình thường sao?”
Qúy Kha tức giận với Phó Thời Văn đến nỗi không nói nên lời.
Phó Thời Văn nhìn Qúy Kha: “A Du, đừng lo lắng, anh sẽ không nói với người thứ ba về chuyện ngày hôm nay, và anh hứa sẽ không bao giờ nói với Vân Cẩm.”
Điều này có liên quan gì đến người thứ ba?
Qúy Kha hít một hơi thật sâu: “Phó Thời Văn, anh muốn làm gì thì làm, đừng đi theo tôi.”
Phó Thời Văn nói: “Anh sẽ chở em về, anh ở đây để đợi em tan làm mà.”
“Không cần, cảm ơn vì lòng tốt của Phó tổng. Tôi tự lái xe về được.”
Qúy Kha đi về phía bãi đậu xe dưới tầng hầm mà không quay đầu lại nhìn.
Phó Thời Văn theo sau.
Qúy Kha mở cửa xe, Phó Thời Văn kéo ghế phụ ra và ngồi xuống một cách tỉnh bơ.
Qúy Kha không nói nên lời: “Phó tổng, anh nhất thiết phải làm như vậy sao?”
Phó Thời Văn thở dài.
Anh cũng không muốn làm như vậy, nhưng là Qúy Kha không cho anh cơ hội.
Hôm đó tại khách sạn, sau khi nhìn thấy tin nhắn Qúy Kha nói rằng cậu sẽ rời đi, anh đã hiểu được sự quyết tâm và dứt khoát của Qúy Kha, cậu muốn chấm dứt với anh một cách rõ ràng, nhất quyết không muốn cho anh một cơ hội nào.