Phó Thời Văn nói một cách chắc chắn.
Qúy Kha nhìn Phó Thời Văn: “Như vậy là tôi đã đổ lỗi cho Phó tổng?”
“Ừ.” Phó Thời Văn nghiêm túc gật đầu, “Thật sự là hiểu lầm, anh làm sao có thể bắt nạt Vân Cẩm, cậu ta không làm gì có lỗi với em cả.”
Nếu Qúy Kha không tận mắt nhìn thấy Phó Thời Văn túm lấy cổ áo Vân Cẩm rồi đè cậu ta lên lan can, sợ hãi đến mức không dám mở miệng, có lẽ Qúy Kha sẽ tin lời ngụy biện này của Phó Thời Văn.
Qúy Kha vẻ mặt lạnh lùng nói: “Phó tổng, hay để tôi giúp anh gọi nhân viên mở khóa tới?”
“Không phải đợi chị Trương quay trở về, có thể trực tiếp vào nhà.”
Đôi mắt đen của Phó Thời Văn nhìn Qúy Kha một cách đáng thương: “A Du, anh... anh đột nhiên bị đau bụng.”
“Vậy tôi đưa anh đến bệnh viện?”
Phó Thời Văn vội lắc đầu: “Không được, không được, em cứ ngủ một lát, anh sẽ ngủ trên ghế sô pha, không quấy rầy em.”
Qúy Kha xoa lông mày: “Muốn gì cũng được.”
Người to gan như anh ấy lại tìm ra cái cớ khập khiễng như vậy, có phải là quá ngây thơ không?
Biết được Qúy Kha có chút mềm lòng, Phó Thời Văn nhếch khóe miệng cười: “A Du, hóa ra là em và Vân Cẩm ngủ phòng riêng?”
Phó Thời Văn vừa mới nhận ra rằng căn phòng mà Vân Cẩm đi vào không giống với phòng của Qúy Kha.
“Vâng, thưa Phó tổng, chúng tôi ngủ riêng, dành không gian riêng tư cho nhau, và tôn trọng sự riêng tư của nhau. Đây là cách chúng tôi hòa hợp.”
Phó Thời Văn trầm ngâm gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”
Suýt chút nữa thì bại lộ, Qúy Kha sợ nói quá nhiều sẽ lộ ra sơ hở: “Phó tổng, tôi cũng nghỉ trưa rồi, anh cũng muốn nghỉ ngơi sao? Đáng tiếc, nhà tôi không có phòng phụ.”
“Tôi có thể ngủ trên ghế sofa.” Phó Thời Văn cười nói.
“Ồ, tốt.”
Qúy Kha lên lầu, dưới ánh nhìn của Phó Thời Văn, cậu đẩy cửa phòng Vân Cẩm sang một bên.
Vân Cẩm đang khoanh chân trên giường chơi game: “Quý Quý, có chuyện gì vậy?”
“Vào đây ngủ một lát.” Qúy Kha ngáp một cái: “Để Phó Thời Văn không nảy sinh nghi ngờ.”
Vân Cẩm lập tức đặt điện thoại xuống, nằm trên giường mở hai tay ra: “Quý Quý, giường của tôi lớn như vậy, luôn chào đón cậu! Nào!”
Qúy Kha đẩy cậu ra với một nụ cười: “Nghiêm túc.”
Vân Cảm bật cười nhấc điện thoại lên, chợt nghĩ đến bức ảnh mà Phó Thời Văn gửi cho cậu trên điện thoại, trong lòng có chút kinh hãi.
“Quý Quý, cậu định để tôi tiếp tục đóng vai bạn trai cậu đến bao giờ?”
Qúy Kha đang nằm trên giường, thành thật mà nói, cách cư xử của Phó Thời Văn khiến cậu có chút hụt hẫng.
Phó Thời Văn đặc biệt đến thành phố F mua nhà và trở thành hàng xóm của cậu, đồng thời cố tình đến tiếp cận cậu.
Qúy Kha hiểu rất rõ ràng về mục đích của anh ấy.
Nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Ngay cả khi Phó Thời Văn phát hiện ra anh đã yêu cậu và muốn theo đuổi cậu một lần nữa, Qúy Kha cũng không dám nhìn lại.
Cậu là muốn Phó Thời Văn biết khó mà lui.
Vào buổi chiều, khi Qúy Kha ra khỏi phòng của Vân Cẩm, Phó Thời Văn đã không còn ở dưới nhà nữa.
Đi rồi sao?
Một chiếc hộp được đóng gói đặt ở trên bàn.
Qúy Kha mở nó ra, bên trong là một chiếc cốc nhỏ hình con thỏ, gần giống hệt chiếc cốc mà An Trừng đã đánh vỡ.
Qúy Kha cầm chiếc cốc và nhìn nó hồi lâu.
Mặc dù nó vẫn y như cũ, nhưng nó không còn là cái đã bị hỏng nữa.
…
Ngày hôm sau, Qúy Kha vẫn làm việc như thường lệ.
Buổi chiều, khi cậu chuẩn bị tan sở, Qúy Kha đi ngang qua phòng trà và nghe thấy một số nhân viên đang thảo luận.
“Không biết anh chàng đẹp trai giàu có kia có mê mẩn một diễn viên nào của công ty chúng ta, anh ta còn lái một chiếc ô tô hạng sang và cầm hoa xuống lầu để tỏ tình.”
“Chẳng lẽ là chị Lưu Tư sao? Không phải chương trình truyền hình gần đây của chị ấy rất bùng nổ sao? Chị ấy có rất nhiều người hâm mộ, nhưng mà, hôm nay chị ấy lại ở trong công ty.”
“Tôi nghĩ đó có thể là A Nguyệt. Tuy cô ấy là người mới nhưng nhìn cũng rất ưa nhìn, chỉ mới nhìn vào là tôi thích hết cả rồi. Người giàu chẳng phải chỉ thích ôm diễn viên mới thôi sao?”
“Đợi chút sẽ biết.”
Qúy Kha mở tin nhắn nhóm làm việc và xem qua, tin nhắn nhảy loạn xạ, bùng nổ.
“Chiếc xe này ít nhất cũng phải vài triệu! Quan trọng hơn, ở Trung Quốc không có một chiếc nào cả!”
“Thổ hào vô nhân tính!”
“Nếu tôi có thể chạm được vào tay lái của chiếc xe này, cuộc sống của tôi coi như mãn nguyện và không có gì phải hối tiếc.”
“Mấy người toàn là những lão đại chỉ lo xem xe, người không đẹp sao?”
“Ừ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người mặc vest đẹp như vậy, đặc biệt là đôi chân dài dựa vào xe, tuyệt vời!”
“Người có tiền đều đẹp trai như vậy sao? Trông cũng phong độ, đẹp trai lại còn cấm dục.”
“Khóc cái gì, ngay cả bông hồng trên tay cũng nhìn đắt tiền.”
Qúy Kha mơ hồ có một linh cảm chẳng lành, cậu lật qua lật lại, cuối cùng nhìn thấy một bức ảnh bí mật trong nhóm.
Chắc chắn, đúng như dự đoán.
Cậu không ngờ Phó Thời Văn lại bạo dạn đến mức lái xe chở hoa đến công ty.
Chuyện này vẫn đang được bàn luận trong nhóm.
“Ôi, không biết là ai mà lại may mắn như vậy.”
“Hẳn là một người nổi tiếng. Ngoại trừ một vài người mới ra mắt, những người nổi tiếng duy nhất trong công ty là chị Lưu Tư và anh Uông Vũ. Chắc không phải là đợi đến khi chị Lưu Tư tan làm sao?”
“Không nhất định, mấy người mới đến nhìn cũng không tồi.”
“Hôm nay em quyết định sẽ làm tăng ca để xem anh chàng đẹp trai ở công ty chúng ta là ai?”
Mấy người này buôn dưa lê bán dưa chuột không hết chuyện.
Qúy Kha mí mắt giật giật, và đúng lúc này, nhận được tin nhắn wechat của Phó Thời Văn
“A Du, khi nào thì em tan làm? Anh sẽ đợi em ở dưới công ty.”
Qúy Kha khóe miệng hơi giật giật: “Hôm nay tôi tăng ca, có thể sẽ về muộn, Phó tổng, anh không cần phải đợi tôi.”
“Em tăng ca về muộn? Có cần anh mang cơm tối cho em không?”
“Không cần!”
Qúy Kha tắt điện thoại và liếc nhìn xuống dưới bệ cửa sổ.
Từ hơn mười tầng lầu nhìn xuống, chỉ có thể mơ hồ thấy được đường nét của Phó Thời Văn.
Không biết có phải ngẫu nhiên không, đúng lúc này Phó Thời Văn tình cờ nhìn lên, Qúy Kha lùi lại vì sợ bị nhìn thấy.
Anh ấy không nên nhìn thấy, phải không?
Cao như vậy mà.
Qúy Kha đã bị Phó Thời Văn làm phiền và không thể tập trung khi nhìn vào đống tài liệu trên tay.
“Anh kia muốn lên đây.”
Lúc này, cô gái ngồi quầy lễ tân của công ty lớn tiếng.
Qúy Kha: ...
Qúy Kha @ Lễ tân Tiểu Lệ: “Người lạ không được phép vào công ty.”
Ngay sau khi Qúy Kha nhắn trong nhóm WeChat, cả nhóm trở nên im lặng ngay lập tức.
Tiểu Lệ ở quầy lễ tân: “Tôi xin lỗi Qúy tổng.”
Qúy Kha: “Không có lần sau.”
Tiểu Lệ ngay lập tức mở một nhóm Q khác, nhóm này ẩn danh.
Dưa đỏ: “Quái, anh chàng cầm bó hoa đẹp trai như vậy, nhìn ở cự ly gần lại càng đẹp trai hơn, nhất định phải là người đỉnh cao mới xứng với vẻ ngoài của anh ta!”
Dứa: “Dưa đỏ có phải là Tiểu Lệ ở quầy lễ tân không? Anh ấy nói anh ấy đến tìm ai?”
Dưa đỏ: “Không có, tôi bị sự đẹp trai của anh ấy làm cho mất hồn nên quên không hỏi.”
Dương Mai: “Nhất định tới đây vì một diễn viên nào đó rồi. Không liên quan gì đến chúng ta. Tắm rửa rồi ngủ đi.”
Lúc này, có người đề cập tới: “Các người không cảm thấy anh ấy rất giống một người sao?”
“Đó là chương trình tạp kỹ mà Qúy tổng cùng Vân Cẩm đã chiến đấu CP cùng nhau. Có một anh chàng siêu đẹp trai trong đó. Người cùng đội với Lương Hoài, có vẻ như họ Phó.”
“Qúy tổng thường rất dữ dằn.Trong công ty đã xem đủ rồi. Tôi thực sự không muốn xem các chương trình tạp kỹ.”
“Nhưng Qúy tổng không dữ dằn chút nào trong các chương trình tạp kỹ, thậm chí còn có chút mềm mại và dễ thương. Qúy tổng đẹp trai quá. Chúa ơi, mấy người không biết rằng trong chương trình, tổng số phiếu bầu cho ấn tượng đầu tiên của Qúy tổng là cao nhất, thậm chí vượt qua Vân Cẩm và Lương Hoài.”
“Cậu thấy Qúy tổng là người dễ thương mềm mãi? Chỉ cần Qúy tổng liếc nhìn tôi, tôi cảm thấy bầu trời của tôi sắp sụp đổ.”
“Công bằng mà nói, Qúy tổng thực sự rất đẹp trai, hơn nữa bọn họ nói rằng Qúy tổng trông hơi giống Thư Minh, nhưng tôi nghĩ Qúy tổng của chúng ta tốt hơn Thư Minh nhiều.”
“Thật tuyệt nếu Qúy tổng dịu dàng với tôi thêm một chút a. Bản kế hoạch của tôi gửi cho anh ấy ba lần rồi nhưng vẫn không thành công. Tôi đã thức trắng ba đêm để sửa bản kế hoạch đó, quầng thâm mắt cũng xuất hiện rồi huhu.”
“Tôi đã thấy Thư Minh ở ngoài rồi đó, người thực sự không đẹp bằng Qúy tổng nhà ta, Qúy tổng có làn da đẹp, đường nét thanh tú, trông đẹp hơn Thư Minh khi để mặt nhiều.”
“Tôi nghe nói Qúy tổng vẫn còn độc thân, hahaha, thật muốn trở thành người của Qúy tổng quá đi a~!”
“Dũng khí đáng khen!”
Qúy Kha đứng dậy ra khỏi văn phòng và chặn Phó Thời Văn lại ở cửa thang máy.
Ngay khi Phó Thời Văn ra khỏi thang máy, anh nhìn thấy Qúy Kha, anh khẽ cười: “A Du, em ra đón anh à?”
Qúy Kha kéo Phó Thời Văn vào văn phòng với khuôn mặt u ám.
“Phó Thời Văn, anh muốn làm gì?”