Sử dụng cơ thể tuyệt đẹp của mình!
Quá ác liệt!
Vân Cẩm nhìn Qúy Kha, ai ngờ gương mặt của Qúy Kha không bị ảnh hưởng chút nào.
Qúy Kha chỉ nhìn thoáng qua Phó Thời Văn, điềm đạm nói: “Không có việc gì, anh có thể đi ra ngoài.”
Phó Thời Văn có chút bực bội: “A Du, có cần cắt ớt không? Để anh làm.”
Phó Thời Văn là chủ động muốn làm, Qúy Kha cũng không ngăn cản, cậu quay sang Vân Cẩm và nói: “Vân Cẩm, đem kim chi tới đây.”
“Được rồi!” Vân Cẩm gật đầu, cười tươi như hoa.
Vân Cẩm đi lấy kim chi được cất trong tủ lạnh ra và dùng thìa đổ vào đĩa.
“Kim chi do mẹ tôi làm thực sư rất ngon. Mấy hôm trước mẹ hỏi tôi ăn hết chưa. Tôi nói rằng cậu rất thích ăn. Mẹ tôi nói sẽ gửi thêm cho cậu đó a.”
Qúy Kha cười nói: “Bác gái có lòng.”
“Vân Cẩm, lần sau nghỉ phép tôi tính sẽ về thăm bác gái cùng bác trai.”
“Sao không phải là Tết âm lịch năm nay, đầu năm mới, năm nay về nhà với tôi.” Vân Cẩm vốn đã có dự định này, nhưng lúc này cậu mới cảm thấy hơi lạnh sau lưng khi nói ra lời đó.
Phó Thời Văn cau mày, cuộc nói chuyện giữa hai người đã đến tai Phó Thời Văn và có nghĩa là Vân Cẩm sẽ đưa Qúy Kha về nhà ra mắt bố mẹ cậu ta trong dịp năm mới.
“Vân Cẩm, quê cậu ở đâu?” Phó Thời Văn cười hỏi.
Vân Cẩm hơi sợ Phó Thời Văn, dựa vào Qúy Kha: “Ở bên kia Duyên Châu.”
“Ồ.” Phó Thời Văn thản nhiên nói: “Tôi nghe nói mùa đông bên đó rất lạnh, A Du, em nhất định sẽ không quen.”
Qúy Kha liếc nhìn Vân Cẩm: “Có lẽ tôi không quen, nhưng tôi chưa từng được cảm nhận mùa đông ở phía bắc. Tôi muốn nhìn thấy mùa đông và tuyết ở nơi đó. Vân Cẩm, cậu có thể làm người tuyết được không?”
“Được, khi tôi còn nhỏ, tôi thường làm người tuyết với bố a. Quý Quý, tới lúc đó, chúng ta có thể làm người tuyết cùng nhau.”
Ngay khi Vân Cẩm vừa dứt lời, cậu cảm nhận được ánh nhìn viên đạn từ Phó Thời Văn, bất giác dựa vào người Qúy Kha.
“Được rồi.” Qúy Kha mỉm cười: “Để Nhuyễn Nhuyễn cũng được cảm nhận mùa đông ở miền Bắc trong Tết Nguyên Đán.”
“Tiểu tử đó chắc chắn sẽ sướиɠ phát điên khi được chơi trong tuyết.” Vân Cẩm có thể tưởng tượng được Quý Nhuyễn Nhuyễn nặn khối cầu chơi trên nền tuyết, gương mặt đỏ bừng vì trời lạnh.
Vân Cẩm quay đầu lại, vô tình bắt gặp ánh mắt chết người của Phó Thời Văn, bất giác co người lại: “E hèm, Qúy Qúy, khi nào thì chúng ta ăn được a? Tôi đói quá.”
“Đói rồi sao? Xong rồi đây.” Qúy Kha đáp.
Qúy Kha đã làm thêm một số gia vị mà cậu sẽ sử dụng cho món thịt nướng.
Lần này cậu đã chuẩn bị rất tốt.
Có thịt ba chỉ tươi và thịt bò wagyu, cũng như các loại thịt tẩm ướp khác, kết hợp với rau diếp và hành tây, trông rất ngon miệng.
Vân Cẩm nóng lòng ngồi xuống bàn.
Thường thì Qúy Kha phụ trách phần nướng thịt, còn Vân Cẩm và Quý Nhuyễn Nhuyễn phục trách việc ăn.
Nhưng lần này Phó Thời Văn đã thế chỗ Qúy Kha: “A Du, để anh làm.”
Thịt nướng xèo xèo trong nồi, mùi thơm bốc lên tức thì.
Phó Thời Văn đặt một miếng thịt bò vào bát Qúy Kha: “A du, nếm thử đi.”
Vân Cẩm duỗi đũa ra, đối diện với ánh mắt của Phó Thời Văn, tay lại thu về.
Phó Thời Văn cười liếc cậu một cái, dùng kẹp gắp một miếng thịt nướng, bỏ vào trong bát sứ: “Từ từ ăn.”
“Cảm ơn.” Vân Cẩm hơi sợ hãi.
Qúy Kha liếc nhìn Vân Cảm và nói với Phó Thời Văn: “Phó Thời Văn, anh cũng ăn đi, chúng ta cùng làm.”
Vân Cẩm gật đầu, tỏ ra quá thận trọng khi được Phó Thời Văn phục vụ.
“Được.” Phó Thời Văn mỉm cười, ngồi xuống.
Một bữa cơm đặc biệt yên tĩnh.
Vân Cẩm đắm chìm trong việc ăn thịt, cậu chỉ muốn ăn xong rồi liền quay trở về phòng.
Sau khi ăn xong, Qúy Kha vào bếp rửa bát.
Vân Cẩm và Phó Thời Văn bị bỏ lại, Vân Cẩm nhanh chóng lau bàn, cậu không muốn ở một mình với Phó Thời Văn nên ho khan: “Quý Quý, tôi lên lầu ngủ trước.”
“Sớm vậy sao?” Qúy Kha hỏi.
Vân Cẩm gật đầu lia lịa: “Ừ, hôm nay đi máy bay mệt lắm.”
Tuy nhiên, khi Vân Cẩm chuẩn bị lên lầu, Phó Thời Văn bất ngờ ngăn cậu ta lại.
“Vân Cẩm, chúng ta cần nói chuyện riêng một chút.”
Thế nhưng Vân Cẩm không hề mong chuyện đó xảy ra: “Phó tổng, tôi hơi buồn ngủ, cần phải đi nghỉ.”
Phó Thời Văn mỉm cười, lấy điện thoại ra và gửi cho Vân Cẩm một bức ảnh.
Vân Cẩm nhìn ảnh trên điện thoại và sửng sốt.
Bức ảnh chụp cậu cùng Lương Hoài đang đi cùng nhau vào phòng một khách sạn, số phòng được chụp rõ ràng.
“Ra ban công hóng gió một lát đi?” Phó Thời Văn cười nói.
Vân Cẩm gật đầu, cảm thấy hơi bối rối.
Ngoài ban công là một khoảng sân nhỏ, ánh nắng chiều vừa phải, vừa ăn vừa nhâm nhi ánh mặt trời quả là một điều vô cùng thoải mái.
Vân Cẩm hoảng sợ hỏi: “Phó tổng, anh ... là muốn nói chuyện gì vậy?”
Phó Thời Văn vịn vào lan can, vội vàng nói: “Tôi đã điều tra cậu.”
Vân Cẩm nhìn Phó Thời Văn và tự hỏi: “Phó tổng, tại sao anh lại điều tra tôi? Anh định tống tiền tôi bằng hình ảnh à?”
Nhưng Phó Thời Văn không thiếu tiền, làm sao một ông chủ lớn như anh ta lại thiếu tiền được.
Dùng ảnh để đe dọa diễn viên? Anh ta không cần thiết phải dùng đến những thủ đoạn như vậy.
“Cậu có yêu Qúy Kha không?” Phó Thời Văn quay đầu lại, nhìn Vân Cẩm và hỏi.
Vân Cẩm không kịp phản ứng trong vài giây rồi đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Phó Thời Văn quan tâm đến Qúy Kha, vì vậy anh ấy đã điều tra danh nghĩa bạn trai của Vân Cẩm.
Nghĩ đến việc Qúy Kha nhờ cậu giúp đóng giả bạn trai, Vân Cẩm đành cắn răng trả lời: “Tất nhiên là tôi yêu cậu ấy.”
“Cậu đang nói dối.” Phó Thời Văn lạnh lùng nói, nhìn Vân Cẩm bằng đôi mắt đen láy.
Vân Cẩm có thể cảm nhận được những áp lực phát ra từ người Phó Thời Văn, loại áp chế này từ người cấp trên khiến da đầu cậu cảm thấy tê dại: “Anh ... sao lại bảo tôi nói dối?”
Phó Thời Văn nói: “Bởi vì cậu đang nói dối.”
Đôi mắt của Phó Thời Văn giống như móng vuốt chim ưng, còn Vân Cẩm giống như một tờ giấy trắng mỏng manh, Phó Thời Văn có thể dễ dàng nhìn thấy tâm tư của Vân Cẩm, điều đó quá đơn giản.
Vân Cẩm không giỏi nói dối, cậu ta né tránh ánh mắt của Phó Thời Văn: “Tôi yêu Qúy Kha, và Qúy Kha cũng yêu tôi. Chúng tôi đã ở bên nhau nhiều năm, nhưng anh muốn làm gì? Anh có hứng thú với Qúy Kha sao? Muốn chen chân vào chuyện tình cảm của chúng tôi?”
Khóe môi Phó Thời Văn nhếch lên: “Miệng nói yêu Qúy Kha, nhưng cậu lại qua lại với Lương Hoài?”
Nội tâm Vân Cẩm gào thét cắn rứt: “Đó là việc của tôi. Nếu tôi lừa dối cậu ấy thì sao? Anh là gì của Qúy Kha? Chuyện chúng tôi không cần anh quản, có bản lĩnh thì đi nói với Qúy Kha đi!”
Phó Thời Văn nắm lấy cổ áo Vân Cẩm, ánh mắt lạnh như băng.
“Cậu qua lại với ai tôi không quan tâm nhưng cậu còn dám cả gan phản bội Qúy Kha, tin hay không tôi gϊếŧ cậu ngay bây giờ.”
Vân Cẩm sợ hãi, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng vì nghẹn ngào.
Phó Thời Văn thật quá độc ác.
“Vân Cẩm, hai người đang nói chuyện gì ngoài đó vậy?” Giọng Qúy Kha vọng vào từ ngoài cửa.
Phó Thời Văn buông Vân Câmr ra, ra hiệu cho cậu phải thành thật.
Vân Cẩm gật đầu.
Qúy Kha mở cửa, Phó Thời Văn dựa người vào lan can, gương mặt anh tuấn đầy nắng.
“Hôm nay nắng rất tốt, Vân Cẩm, cậu có nghĩ vậy không?” Phó Thời Văn nói.
“Ừ ... nắng thật tốt ...” Vân Cẩm vội vàng gật đầu.
Trước khi vết đỏ trên mặt Vân Cẩm biến mất, cậu ta ho khan vài tiếng, buồn bã liếc nhìn Qúy Kha.
Phó Thời Văn nheo mắt liếc sang, Vân Cẩm trong phút chốc sững người.
Qúy Kha liếc Phó Thời Văn, rồi nhìn Vân Cẩm: “Vân Cẩm, cậu không muốn ngủ một lát sao?”
“Đúng, đúng, đúng!” Vân Cẩm có thể được coi là tìm cớ để chạy trốn.
“Vậy tôi đi ngủ trước.”
Sau khi Vân Cẩm rời đi, Quý Kha nhìn Phó Thời Văn rồi cau mày.
“Phó tổng, Vân Cẩm là người đơn thuần, lá gan không lớn, xin đừng làm cậu ấy sợ.”
Phó Thời Văn làm bộ dạng vô tội: “A Du, anh không biết em đang nói về cái gì.”
Qúy Kha lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ chúng ta không nên gặp nhau, Phó tổng, mời anh về cho.”
Phó Thời Văn cau mày nhìn Qúy Kha.
Qúy Kha mặt lạnh tanh.
Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, Phó Thời Văn dịu giọng: “A Du, anh không làm khó cậu ta, anh chỉ nói chuyện với cậu ta một lúc.”
Môi anh mím chặt, lộ ra vài phần bị thương: “Không ngờ ở trong mắt em, anh lại là người như vậy, anh đi cũng được thôi.”
Nếu là trước đây, Qúy Kha có thể sẽ mủi lòng nếu nhìn thấy Phó Thời Văn như vậy.
“Vậy, Phó tổng, có cần thiết phải nắm cổ áo khi nói chuyện không?” Qúy Kha hỏi.
Gương mặt của Phó Thời Văn có chút khó nói.
“A Du, cổ áo của Vân Cẩm là lấm tấm vết dầu. Anh chỉ giúp cậu ta xem qua. Nếu không tin, hãy hỏi Vân Cẩm.”
“Anh thực sự không làm khó cậu ấy.”